Đọc truyện Dữ Tích Thù – Chương 22: Man thiên quá hải (9)
Lão bất tử họ Trữ kia…
Lúc Bạch Ngọc Đường theo Triển Chiêu về khách sạn Triển Chiêu tạm cư, thì nghe được cuộc đối thoại của Trữ Tư với Triển Lâm, trong đầu chợt khó chịu, trong tối âm thầm mắng một câu.
Mục đích Triển Lâm tới Tô Châu, có lẽ không phải vì tụ hội võ lâm của tên Trữ Tư này chẳng qua đúng lúc đợt làm ăn của mình tới Tô Châu, hoặc chỉ đơn giản là theo ái thê mình, tới tìm về cái bình cổ trùng bị mất, dù sao, hắn với tên Trữ Tư này một chút cũng không có quan hệ, chẳng qua, có kẻ tự mình đa tình.
“Triển lão bản lần này tới Tô Châu, có chuyện quan trọng gì sao? Nếu rảnh rỗi, có thể tới phủ lão phu một chút…”
Triển Lâm không lập tức trả lời, mà phải chờ một lúc lâu, có lẽ đang bận nghĩ xem lão gia trước mắt là người nào, “Các hạ là…”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy ngây ngốc.
Triển Lâm là người làm ăn, Trữ Tư cũng là người làm ăn, trên lý thuyết, Triển Lâm hẳn cũng có chút quen biết Trữ Tư mới đúng chứ, sao hắn nghĩ lâu như vậy rồi, lại chỉ thốt ra một câu như vậy?
Triển Chiêu giống như nhìn thấu nghi vấn của Bạch Ngọc Đường, bĩu môi, “Đại ca trước giờ không nhớ được mặt người, ngoài người nhà, cũng chỉ nhớ được mấy người làm ăn quen mặt thôi, còn người khác, phần lớn đều phải nhờ Trung bá với đại tẩu…”
Bạch Ngọc Đường co quắp khóe miệng, “Vậy tại sao hắn còn chưa gặp Bạch gia, đã nhớ Bạch gia chứ?”
Hắn cũng không quên, nửa năm trước, là bản thân Triển Lâm tới đây cảnh cáo hắn.
“Ửm? Cái này chắc đại khái là do, huynh ấy cảm thấy huynh là người phải nhớ đi…” Triển Chiêu thờ ơ, “Đại ca rất lười, nếu là người không có mấy quan hệ với huynh ấy, huynh ấy chắc chắn không thèm nhớ, có lẽ Bạch huynh đã làm gì chọc tới huynh ấy rồi…”
Bạch Ngọc Đường cười khan hai tiếng.
Còn không phải sao? Mình đang tìm kế ôm em trai bảo bối của hắn đi mất, hắn có thể không tức ư?
Người Triển Lâm nhớ, là những người hắn cảm thấy đáng để nhớ, ví dụ như Triển Chiêu, là em trai bảo bối của hắn từ khi còn nhỏ, tỷ như Diệp Thời Tích, đó là vợ của hắn, hắn cùng nàng trải qua khoảng thời gian hoạn nạn, nàng giúp hắn đặt xuống cừu hận từ nhỏ tới lớn, tỷ như Triển Ký, đó là hài tử của hắn với nàng, lại tỷ như, vợ chồng Triển Trung, họ ở Triển gia mấy năm, lúc nào cũng trung thành, làm Triển Lâm không chỉ một lần cảm động.
Về phần những kẻ như Trữ Tư, Triển Lâm đều không buồn ghi nhớ.
Bạch Ngọc Đường nhớ, tứ ca mình thường nhắc tới Triển Lâm, quan hệ giống như vô cùng tốt, nhưng Triển gia cũng từng có mâu thuẫn với Hãm Không đảo, Bạch Ngọc Đường nhớ khoảng thời gian mình không cam lòng với danh hiệu “Ngự Miêu” mà lên Biện Lương tìm Triển Chiêu tính sổ.
Bạch Ngọc Đường không nhịn được cười, cái tên Triển Lâm này có lúc là một người thất thường, hắn muốn ra mặt giúp em trai còn phải dính lứu tới quan hệ hai nhà, nhưng cách này của Triển Lâm đúng là rất thành công.
Vì thế, Bạch Ngọc Đường bị buộc cấm rượu nửa năm.
Người trong nhà hình như cũng không ngờ đối phương sẽ phản ứng như vậy, thân ảnh rõ ràng khựng lại một chút, mới nói tiếp, chẳng qua không còn sốt sắng như trước: “Triển lão bản thật là quý nhân hay quên, ở Tô Châu, Trữ gia cũng được xem như danh gia vọng tộc.”
“Triển mỗ là người Thường Châu.”
Trữ Tư hiển nhiên đã hơi giận, lão thấy vị trước mặt mình có chút không biết điều, mình đã có ý tốt đến mời, đối phương lại cư xử với mình như thế, đúng là bực bội:
“Triển lão bản thế mà an tâm, Trữ gia xem như có chút thế lực ở Tô Châu, nếu muốn người Triển gia không có đất đặt chân lên Tô Châu, cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm…”
Bạch Ngọc Đường lại nhíu chặt chân mày, lão Trữ Tư này hình như đặc biệt thích uy hiếp người, với hắn cũng vậy, với Triển Lâm cũng vậy.
Mà bên kia, Triển Lâm thế nhưng không vội, ngược lại còn cảm thấy hơi buồn cười, “Trữ lão bản cho là mình có thể khống chế bao nhiều người? Mấy chỗ thị phường tiểu phiến cũng thôi, mà những người có bản lãnh, thực lực, lão tưởng họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời? Trữ lão bản, ông sống cũng nhiều năm vậy rồi, cả những chuyện này cũng không rõ, khó cho ông có thể luồn lách tới tận bây giờ, Trữ lão bản này, sản nghiệp tổ thượng đã bị ông đánh mất bao nhiêu?”
Bạch Ngọc Đường trợn mắt, thì ra lão Trữ Tư này cũng chỉ dựa vào tổ nghiệp a, đám thị phường đem truyện lão ấy truyền đi như vậy, còn tưởng lão thật có chút bản lãnh nha…
Lão nhân trong nhà dường như hơi sửng sốt, khựng lại một lúc lâu, mới nghe có chút cắn răng nghiến lợi: “Triển Lâm, ngươi đừng để lòng tốt bị phí hoài…”
“Trữ lão bản, ông cứ nói thẳng ra đi, ông tới tìm Triển mỗ để làm gì, Triển mỗ không rảnh ngồi đây nói chuyện vớ vẩn nữa…” Lời của Triển Lâm rất thẳng thắn, “Nếu ông không muốn nói, thì mau về đi thôi, đừng để phu nhân chờ lâu nóng nảy…”
Bạch Ngọc Đường bĩu môi.
Triển Lâm cần gì nể mặt lão như thế, cái tên già không đứng đắn này làm gì có lòng để ý tới “phu nhân” chờ lão quá lâu? Lão cũng không phải loại người để ý chuyện cả đời chính là cả đời như Triển Lâm, cũng không giống Bạch Ngọc Đường tuy là cha mẹ môi chước nhưng đối xử với người ta cũng là thật lòng thật dạ, giờ cũng không biết trong nhà lão có tới bao nhiêu “Phu nhân” đây…
“Vậy, Triển lão bản, chúng ta minh nhân bất thuyết ám thoại, cậu hẳn đã nhận được thiệp mời rồi đi?”
“Thiệp mời?” Triển Lâm như thể không biết, còn hỏi một câu, “Thời Tích, nàng có nhận được không?”
Lúc này mới nghe thấy một giọng nữ trong trẻo, “Thiệp mời? Là tấm giấy đỏ? Chàng để thiếp xử lý, nên thiếp cho Ký nhi chơi rồi…”
“Ký nhi, Ký nhi, đừng ngủ, chờ nhị thúc về nào…” Diệp Thời Tích đang gọi đứa bé sắp ngủ dậy, “Giấy hồng mẹ cho con chơi con để đâu rồi? Có nhớ rõ không?”
“Giấy hồng?” Lần này là giọng tiểu hài nhi có chút lười biếng ngây thơ, “Tiểu Thanh lúc đó trông có vẻ đói bụng lắm, nên Ký nhi cầm giấy hồng đút tiểu Thanh a…”
Còn chưa nói xong nữ nhân đã hết hồn hét lên, làm Bạch Ngọc Đường đang đứng ngoài cửa cũng bị sợ, “Ký nhi, sao con có thể cho tiểu Thanh ăn bậy bạ như vậy? Ai mà biết cái lũ người ngoài tiền ra cái gì cũng thiếu, thiếu nhất là lòng dạ kia dùng cái gì viết chữ a, biết đâu là cái gì độc dịch, thi thủy thì sao, tiểu Thanh sẽ bị bệnh…”
Bạch Ngọc Đường giơ tay chọt chọt Triển Chiêu bên cạnh, “Miêu nhi, tiểu Thanh là cái gì?”
Trông có vẻ rất quan trọng với Diệp Thời Tích…
“Trúc Diệp Thanh.” Triển Chiêu giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, cười có chút ám muội, “Bình thường nó ăn chuột.”
Bạch Ngọc Đường giật giật khóe mặt, Triển Chiêu vậy mà còn nhớ danh hiệu trên giang hồ của Bạch Ngọc Đường là Cẩm Mao Thử, “Nhà em cất rượu bằng chuột?”
“Rượu gì, Bạch huynh, ngoài rượu ra trong đầu huynh còn cái gì hả? Tiểu Thanh là rắn.”
Bạch Ngọc Đường khinh bỉ, tiếp tục ở trên vai Triển Chiêu, nhòm qua cái lỗ nhìn vào trong nhà.
Ngoài rượu ra Bạch gia còn nhớ cái gì? Dĩ nhiên là Triển Chiêu.
Bất quá, nghĩ kỹ một chút, hình như Diệp Thời Tích đúng là có nuôi con gì, nữ nhân Miêu Cương có khác, nuôi thú cũng kỳ quái, cái thứ người ta nghĩ cũng không muốn nghĩ, gặp là thét rú lên, giơ kiếm chém, cô ta lại mang đi nuôi…
Triển Chiêu hình như nhìn hiểu thần sắc của Bạch Ngọc Đường, bĩu môi, “Tiểu Thanh rất ngoan.”
Bạch Ngọc Đường hình như cũng không quá hứng thú với con rắn hăn không quen cũng không biết đó, “Miêu nhi, em nói chúng ta có nên vào không? Lão Trữ trông qua như còn nhiều điều muốn nói, nhưng lại chẳng chịu nói…”
Triển Chiêu lắc đầu, “Tạm thời không nên, chờ đại ca đại tẩu xử lý xong rồi tính, huống gì, lấy sức của đại ca, chắc chắn đã biết chúng ta ở đây.”
Đây là sự thật, võ công Triển Lâm cao, có lẽ không thể so với Bạch Ngọc Đường, dù sao hắn cũng phải để ý tới chuyện kinh doanh của mình, không thể ngày ngày tập võ, nhưng cũng đủ có danh xưng, hai người họ đứng ở đây còn nói nhiều như vậy, có lẽ Triển Lâm đều sẽ nghe được hết, chẳng qua là vướng Trữ Tư, nên hắn mới không để ý tới bên đó được…
Có điều, cái tên Trữ Tư nọ nhất định sẽ không biết rằng ở đây còn hai người đang quan sát bộ dáng khó coi của lão, hơn nữa, trong đó còn có một Bạch Ngọc Đường trước đó từng khiến lão mất mặt.
Bạch Ngọc Đường từ trong lỗ nhỏ nhìn qua, tuy tầm mắt không quá rộng rãi, nhưng muốn thấy được khuôn mặt xấu xí, toàn là nếp nhăn của Trữ Tư kia cũng vẫn dư sức.
“Chậc chậc, khuôn mặt lão Trữ Tư này, hẳn là không phí…”
“Bạch huynh có quen biết với Trữ lão bản sao?” Triển Chiêu không muốn bình luận người mình không quen biết, cũng không kiên trì đi chế giễu Trữ Tư như Bạch Ngọc Đường, chẳng qua chỉ dựa lên khung cửa sổ, không giành cướp cái lỗ nhỏ với Bạch Ngọc Đường.
“Cũng không phải đại sự gì, nếu lão ta thật chọc giận Bạch gia, thì đã không thể sống tới tìm đại ca em được.” Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn vào trong nha, hai người này đặt chung một chỗ, đúng là một trời một vực, bất kể là tướng mạo hay là phong độ, “Mèo con, em nói lão ấy tới tìm đại ca em, là vì chuyện gì chứ?”
Triển Chiêu trầm tư một lát, “Triển mỗ nghe nói, Trữ viên ngoại ở Tô Châu muốn tổ chức một đại hội gì đó, mời rất nhiều nhân sĩ võ lâm tham gia, chiến lợi phẩm là một binh khí rất trân quý, có lẽ ông ấy muốn mời đại ca tới tham gia đi? Nhưng mà, người này trông không hiểu biết lắm, đồ đại ca muốn không phải vật phàm, ông ấy dĩ nhiên không có được.”
“Trữ lão bản, Triển mỗ cũng nên thật lòng với ông đi.” Bên trong, Triển Lâm hình như cũng không còn sự nhẫn nại cho người trước mặt nữa, thôi thì nỏi thẳng ra cho rồi, “Triển mỗ đại khái đã biết mục tiêu của ông, hơn nữa, nói thật, Triển mỗ bây giờ quả là đang tìm một thanh binh khí, nhưng, ông không phải người trong võ lâm, có lẽ ông từng thu gom được không ít binh khí trông lợi hại, nhưng, ông tưởng thần binh sắc bén thật sự là thứ có thể đơn giản thu thập sao? Mấy thứ trong tay ông, cùng lắm là trông không tệ mà thôi, thứ Triển mỗ cần, là một thanh bảo kiếm có thể so sánh với Cự Khuyết…”
Bạch Ngọc Đường bây giờ mới thật sửng sốt.
Không lẽ, mục đích của Triển Lâm với hắn là như nhau?
“Ồ? Triển lão bản muốn bảo kiếm?” Trữ Tư giống như tìm thấy điểm chính, sắc mặt tái nhợt vừa nãy lại hồng hào lên, “Có lẽ Triển lão bản không biết, vài ngày trước, lão phu vừa bỏ một số tiền lớn mua một thanh bảo kiếm, lão phu đã tự thân thử, thật chém sắt như chém bùn…”
Triển Lâm chỉ cười một tiếng, “Trữ lão bản, ông tỉnh lại đi, nếu là bảo kiếm Triển mỗ muốn, chỉ bằng ông, bảo đảm không chế ngự được, đừng nói chém sắt như chém bùn, không chém lộn ông cũng là tốt lắm….”
Sắc mặt Trữ Tư chớp mắt tối sầm.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đúng rồi, cái người tay trói gà không chặt như Trữ Tư, nhất định sẽ không chế ngự được kiếm, mà nếu là kiếm hắn chế ngực được, vậy khẳng định không phải kiếm tốt gì.
Triển Chiêu nghe tới đây, chân mày nhăn lại, cuối cùng vẫn nhịn không được, bước lên một bước, đẩy cửa ra, “Ca….”
Bạch Ngọc Đường vẫn đứng ngoài cửa, nhìn vào trong.
Hắn rõ ràng nhìn thấy trong mắt Trữ Tư có một loại thần sắc có thể gọi là “vui vẻ”, lập tức cắn răng nghiến lợi.
Cái lão bất tử già không nên nết này, lại dám lộ ra bộ dáng đó với Miêu nhi, lão không muốn sống sao? Muốn?
À, không muốn hả, được, Ngũ gia thành toàn lão!