Đọc truyện Dữ Tích Thù – Chương 20: Man thiên quá hải (7)
*Vì tuổi tác chênh nhau khá xa nên mạn phép dùng xưng hô ta – em cho chú, và ta – huynh cho em.
Ngoài thành Tô Châu, phong cảnh rất đẹp, nếu có thể cùng người yêu trò chuyện vui vẻ, thì đây có thể tính là một chuyện hạnh phúc trong đời.
Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy hết sức phiền muộn, người trong lòng hắn lại không hề nghĩ tới chuyện đó.
Triển Chiêu suy nghĩ một hồi, hình như thấy Bạch Ngọc Đường cũng không giống kẻ gian gì mấy, cho nên cũng không quá để ý, chẳng qua là quan sát người ta từ trên xuống dưới, sau đó dời toàn bộ lực chú ý tới người y đang truy đuổi, làm Bạch Ngọc Đường cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tên kia còn dễ nhìn hơn Bạch gia gia ngươi sao? Không thể nào, sớm muộn gì cũng phải lôi tên đó ra đánh một trận…
Mặc dù bản thân Bạch Ngọc Đường rất hiểu, mình thế này căn bản là vô lý thủ nháo, bất quá, khó khăn lắm mới tìm được Triển Chiêu, bây giờ không nắm chắc cơ hội, 20 năm của Bạch Ngọc Đường xem như sống uổng phí không.
Nghĩ xong, Bạch Ngọc Đường liền xích xích về bên cạnh Triển Chiêu, dán sát lại một chút, “Ta nói miêu nhi, em đang nhìn ai đấy? Hắn lại gây ra chuyện gì rồi?”
Triển Chiêu nhíu mày, nhìn cánh tay tự nhiên khoác lên vai mình, “Bạch huynh, Triển mỗ họ Triển tên Chiêu, cũng không phải là… mèo…”
Bạch Ngọc Đường thế mà như không thấy ánh mắt kỳ lạ của Triển Chiêu, ngược lại dùng thêm tí lực vào cánh tay đang khoác vai Triển Chiêu, “Ai da, Triển nam hiệp cần gì không tự nhiên thế, chúng ta đều là giang hồ nữ nhi, đại lượng chút đi, chỉ là một cách gọi thôi, cần gì phải vội, huống gì, không cảm thấy gọi Miêu nhi sẽ thân thiết hơn một chút sao?”
Triển Chiêu bất đắc dĩ.
Giao tình giữa Triển mỗ với Bạch huynh hình như còn chưa tốt tới mức để cho huynh tùy ý dùng cách xưng hô “thân thiết” như thế để gọi a.
Triển Chiêu há miệng, mà cũng không nói gì.
Y không biết nên nói với Bạch Ngọc Đường thế nào, chỉ biết thở dài, thôi, dù sao cũng chỉ là một cách gọi, cứ so đó như thế đúng là không giống giang hồ nữ nhi.
Thấy Triển Chiêu hình như không kháng cự nữa, môi Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng cong lên, “Triển tiểu miêu, em còn chưa cho Bạch gia biết, rốt cuộc em đang theo dõi kẻ nào đấy? Hay, em nói cho Bạch gia nghe một chút xem, tên kia đã làm gì khiến em để ý đi?”
“Bạch huynh, chuyện này không liên quan tới huynh, vẫn là…”
“Nếu em lấy lòng được Bạch gia, biết đâu Bạch gia cao hứng, sẽ cho em chút đầu mối đấy…” Bạch Ngọc Đường thật không thích nhìn bộ dáng Triển Chiêu cái gì cũng gánh hết lên vai mình như thế, bất kể là năm đó hay còn là bây giờ, lúc nào cũng lừa gạt mọi người, cũng vì như thế, Bạch Ngọc Đường mới không chờ kịp mà cắt lời Triển Chiêu.
Nếu là ngày xưa thì thôi, đấy là vì quan hệ của Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường tuy không tới mức thủy hỏa bất dung, những cũng không thể xem là tốt, lại thêm một phần Triển Chiêu không muốn Bạch Ngọc Đường dính líu tới quan phủ, nên mỗi lần nhìn mặt hắn, khuôn mặt lại lạnh lùng thêm mấy phần, nhưng bây giờ thì…
Triển Chiêu đã không phải người trong quan phủ nữa, làm sao có thể bảo sợ dính líu đây?
Nếu chỉ đơn giản là chuyện của Triển Chiêu thì, Bạch Ngọc Đường bất kể làm sao cũng phải chen vào một cuộc.
“Bạch huynh, huynh… biết người kia?” Triển Chiêu có chút kinh ngạc, có điều suy nghĩ cẩn thận một hồi là hiểu.
Bản thân y đã lâu không ra giang hồ, rất nhiều chuyện giang hồ y không hiểu rõ, y biết mình ngủ sáu năm, mà y cũng không biết trong sáu năm nay xảy ra những chuyện gì.
Sáu năm, đã đủ làm giang hồ hôm nào thay đổi.
Bạch Ngọc Đường cười tự mãn, mèo này hiếm khi mới có dịp không lạnh mặt với mình, hắn dĩ nhiên là vô cùng cao hứng rồi, “Đúng, Bạch gia lừa em làm gì? Tên này, mấy năm nay, trên giang hồ cũng xem là như cá gặp nước, đều nhờ vận hắn tốt, bây giờ mới để Bạch gia đụng mặt lần đầu, bằng không hắn cũng sẽ không sống tới tận bây giờ, chẳng qua…”
Bạch Ngọc Đường hướng Triển Chiêu thổi một cái, “Vận hắn sao lại xui như thế, chọc tới Nam hiệp rồi?”
Triển Chiêu chăm chăm nhìn Bạch Ngọc Đường thật lâu, mới đáp, “Cũng không phải, có đều, đại tẩu bị hắn tranh thủ dịp cháy nhà vào hôi của…”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, Diệp Thời Tích bị chôm đồ? Tên này từ khi nào có bản lãnh tới mức đi cướp đồ trong tay Diệp Thời Tích?
Triển Chiêu trông sắc mặt Bạch Ngọc Đường có chút không tin, thở dài tiếp theo chăm chú nhìn bộ dáng người nọ, “Thật đấy, tuy Triển mỗ không biết Bạch huynh làm sao quen biết đại tẩu Triển mỗ, cơ mà…”
“Lúc đó, đại tẩu đang bận chữa bệnh cho Triển mỗ, bị hắn tranh thủ được thuận tay dắt đi không ít.”
Lúc đang chữa bệnh cho Triển Chiêu…
Bạch Ngọc Đường tự nhiên chột dạ.
Không phải là lúc Bạch gia xông vào Miêu trại, nên khi đó những người mạnh nhất Miêu tộc mới phải đặt hết sự chú ý lên người Bạch gia, cho nên mới tên tầm thường này tranh thủ, trộm đi thứ gì của Miêu Cương đó chứ?
“Thứ bị hắn lấy đi, là thứ gì?”
Triển Chiêu tùy tiện đáp, “Không phải thứ gì tốt, chỉ sợ, tên này dùng thứ đó để giết người, lại còn hại người vô tội, hơn nữa….”
Lời tiếp theo, Triển Chiêu không nói.
Có điều tự Bạch Ngọc Đường cũng đoán được.
Bất kể là sáu năm trước hay còn là hiện tại, cái tên Miêu cương, đều có danh tiếng vang dội ở giang hồ Trung Nguyên, cổ độc Miêu cương rất lợi hại, nếu trúng, thì chết là chuyện không thể nghi ngờ, loại bí thuật này, đến nay vẫn chỉ có người Miêu sử dụng, hơn nữa theo tin tức một tháng trước Bạch Ngọc Đường nghe được khi xông Miêu trại thì, cả người Miêu cương, cũng không phải ai cũng có thể học được bí thuật của cổ độc, hình như chỉ một phần trong đó mới học được thôi.
Nguyên nhân vì sao, Bạch Ngọc Đường không rảnh đi nghĩ, có lẽ bí thuật cổ độc này cũng là một cách để tộc trưởng Miêu Cương giữ vững địa vị trong tay thì sao.
Mà tên kia, chắc là chôm cổ gì ra khỏi Miêu Cương rồi.
Lại thêm danh phận giang hồ của hắn, nếu không đoạt lại cổ mà hắn đã chôm, chỉ sợ Miêu Cương sẽ lại chịu đồn đãi thêm một trận, tuy người Miêu Cương ẩn cư Miêu Cương cũng sẽ không quan tâm đến lời nói của Trung Nguyên lắm.
“Cái thứ bị lấy, là cổ rất lợi hại à?”
Triển Chiêu do dự một chút, nói tóm lại vẫn không yên lòng, “Bạch huynh, huynh từ đâu biết được chuyện đại tẩu của Triển mỗ vậy?”
“Hả? Diệp Thời Tích ư? Bạch gia quen cô ta nửa năm trước, ừ, liên quan tới người nọ…” Lúc nói tới đây, Bạch Ngọc Đường nhìn sang khuôn mặt của Triển Chiêu, nhưng người kia chẳng có chút phản ứng, rõ ràng đã đem chuyện nửa năm trước quên không còn một mống rồi, Bạch Ngọc Đường chỉ có thể thầm thở dài, “Em yên tâm, chờ thời cơ tới, Bạch gia tự nhiên sẽ nói cho em…”
Bạch Ngọc Đường hài lòng cười, luôn cảm thấy cái thời cơ này sẽ không xa.
“Người kia?”
“Đúng, một người rất… chậm lụt…”
Chân mi Triển Chiêu nhẹ cau, lại không kéo dài, xem tình hình này, y tự giác thấy mình không nên chú ý tới vấn đề kia, cho dù hôm nay thấy có gì sai sai, cũng không được phân tâm nhiều quá.
“Bạch huynh, xin huynh cho ta biết, người kia, rốt cuộc là ai…” Triển Chiêu giơ tay, chỉ chỉ cái người hoàn toàn không biết mình đang bị theo dõi, yên tâm ngồi dưới bóng cây liễu chờ.
“À, tên đó hả…” Chân mày Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng siết lại, cánh tay khoác lên vai Triển Chiêu lại càng dùng sức hơn, “Tên kia gọi Phùng Kỳ, khá nổi tiếng trên giang hồ, có điều võ công hắn cũng không quá tốt, hắn nổi danh đều nhờ bản lãnh trộm gà trộm chó của mình, khinh công của hắn thì không tệ thật, còn dám vào Đường Môn trộm đồ, lại không ai bắt được, nhưng Đường Môn cũng không có ngồi yên, hắn đi đâu cũng phải chịu không ít đau khổ, tên này chủ yếu trộm vũ khí thượng hạng cùng độc dược, người giang hồ tuy khinh thường hắn, nhưng người tìm tới hắn cũng không phải ít…”
Nghe tới đây, Triển Chiêu đã hiểu cái người thi triển khinh công chạy từ Tô Châu tới một cây liễu, ngồi nghỉ là người thế nào rồi.
“Bất kể qua bao lâu, giang hồ này, có chút phong khí không sao đổi hết a…”
Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu nói ra một câu như vậy, ngẩn người, nhưng rất nhanh sau đó lại hiểu.
Mười lăm tuổi, Triển Chiêu vào giang hồ, dù hôm nay y chỉ có trí nhớ 18 năm, nhưng trên giang hồ có nhiều chuyện xấu xa bỉ ổi, hạ lưu như thế, nếu y có lại trí nhớ lúc còn ở giang hồ, cũng chỉ có thể nhớ được mấy chuyện vậy thôi.
“Nè, mèo con, em nói tên Phùng Kỳ này đang làm gì?”
Triển Chiêu suy nghĩ một lúc, chân mày khẽ cau lại, “Có lẽ, hắn đang chờ người thuê…”
Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng lại.
Lời Triển Chiêu nói cũng không phải không có đạo lý, người giống Phùng Kỳ, không phải hiệp nghĩa chi đạo, mà tự gã cũng biết rõ, nểu bị người của chính đạo không vừa mắt bắt được, kết quả có thể dẫn tới tử lộ, cho nên theo lẽ thường, hắn sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người, như thế, rất có lẽ là đúng như Triển Chiêu nói…
Hắn đang chờ người thuê?
Bạch Ngọc Đường liếc mắt, tên này cũng hiểu phong tình phết, lại hẹn hắn ở một nơi phong hoa tuyết nguyệt như vậy…
“Mèo con, em có chắc trên người hắn mang theo cổ hắn chôm được từ Miêu Cương chứ?”
“Ừ, Bạch huynh thấy hắn mang theo cái bọc kia không? Khối vải đó, nhìn qua tưởng bình thường, nhưng thật ra…” Triển Chiêu nói tới đây dừng lại rất lâu, mới nói tiếp, “Đồ Miêu cương mang ra đều không được tùy tiện động, thứ bên trong bọc vải đó tuy không phải cổ gì lợi hại nhưng mà…”
Cổ trùng vốn là thứ rất nguy hiểm, cho dù đã cách một cái bình, nhưng nếu một miếng vải bọc lấy cái bình nuôi cổ trùng quá lâu, thì cho dùng không dính tới hiệu quả của cổ trùng, cũng sẽ dính vào chút độc tính…
“Ý em là, tên Phùng Kỳ này đã trúng độc?”
Triển Chiêu lắc đầu, bĩu môi, “Không tính là cổ độc, không nghiêm trọng như thế, dù sao mấy con cổ trùng kia cũng không có đi vào cơ thể hắn, cơ mà, có lẽ sẽ có chút di chứng các loại, còn về phần di chứng là gì, thì đại tẩu chưa nói.”
Bạch Ngọc Đường còn định hỏi tiếp, lại bị tiếng bước chân đột nhiên xuất hiện cắt đứt, ngẩn người ra, mà Triển Chiêu càng là, vì muốn cản Bạch Ngọc Đường nói chuyện, trực tiếp giơ tay trái ra che miệng mũi Bạch Ngọc Đường, núp núp ra sau cây.
Con mèo nhỏ này, vẫn còn cẩn thận như thế.
Có điều…
Đôi môi bị Triển Chiêu che lại nhẹ nhàng câu lên.
Mặc dù biết mèo này không cố ý, có điều chịu sát lại Bạch gia gia như thế, cũng xem như có tiến bộ đi…
Có lẽ hai năm qua, Triển Chiêu uống thuốc quá nhiều, cho nên tới giờ trên người Triển Chiêu vẫn còn mùi thuốc thoang thoảng, hòa quện vào cùng hơi thở của Bạch Ngọc Đường, chọc cho trái tim đã nhiều năm không thấy người thương phải kích động không thôi, càng thêm tâm viên ý mã.
Bạch Ngọc Đường ở trong lòng tranh đấu một hồi lâu, cuối cùng lấy tay Triển Chiêu từ miệng mình xuống, cầm trong tay nhéo một cái.
Cảm giác không tệ, có lẽ do lâu không đánh võ, nên vết chai trong lòng bàn tay đã tiêu tán đi nhiều.
Nghĩ một hồi, lại dùng sức bóp thêm.
“Mèo ngốc ạ, gấp cái gì, Bạch gia tự có phân tấc…”