Đọc truyện Dụ Thụ Khoái Lai Khẩu Khẩu – Chương 4
Thỏa mãn khi thấy những người đó thu hồi ánh mắt khỏi bảo bối của mình, Huyền Vô Hàn ôm lấy Vân Ly: “Ly nhi, vừa ý cái nào?” Vân Ly khóe mắt cong cong , nhe răng cười: “Ta thích cái kia!” Bàn tay nho nhỏ chỉ chỉ , nguyên lai là mì vằn thắn bốc hơi nóng.
Đại thúc bán vằn thắn nhìn thấy tiểu oa nhi xinh đẹp được ôm hướng tiểu quán của y đi tới thì vui vẻ ra mặt: “Công tử, là ăn vằn thắn? Chúng ta này có rau hẹ, cải trắng, thịt tươi, tôm bóc vỏ, ngài muốn loại nào?”
Vân Ly nâng mặt hỏi: “Vô Hàn ca ca muốn ăn cái gì?” Huyền Vô Hàn điểm mũi hắn: “Ly nhi ăn gì ta sẽ ăn đó.” Đại thúc bán vằn thắn cười cười: “Nguyên lai là đệ đệ của ngài, ta xem hai người muốn tôm bóc vỏ a, mời ngồi bên này.”
Vân Ly không biết tại sao không nói tiếng nào, ngồi trên đùi Huyền Vô Hàn nhìn chằm chằm đại thúc kia.
Huyền Vô Hàn thấp giọng hỏi: “Ly nhi, chẳng lẽ không thích tôm bóc vỏ?” Đôi mắt tự nhiên đỏ lên, mơ hồ lộ ra lệ, Huyền Vô Hàn kinh hãi, vội thốt lên: “Ly nhi, làm sao vậy? Vì sao phải khóc?”
Nhất thời tâm tư rối bời, cao thấp nhìn Vân Ly, chẳng lẽ có người biết hành tung của bọn họ, lặng lẽ đối Ly nhi làm cái gì, Ly nhi nhìn nam nhân kia, chẳng lẽ là… Vừa định đứng dậy nhìn tên bán vằn thắn, đã thấy Vân Ly hai tay bắt lấy cổ áo của hắn, dùng âm thanh mang theo hơi mũi hỏi: “Vô Hàn ca ca là không cần Ly nhi làm thê tử sao? Ly nhi không cần làm đệ đệ…” Huyền Vô Hàn ngẩn ra, nguyên lai… Là như thế này…
Cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nhưng khi nhìn thấy bé nước mắt lưng tròng, trong lòng tê rần, lại lần nữa đem Vân Ly ôm vào trong ngực, ghé vào lỗ tai hắn nói : “Ly nhi nói cái gì đó, Ly nhi vĩnh viễn là thê tử của ta, đừng nghĩ nhiều , được không, xem, ánh mắt đều sưng lên. Ta sẽ đau lòng.”
Vân Ly để Huyền Vô Hàn lau đi nước mắt trên mặt mình, “Thật sự?”
Huyền Vô Hàn nhẹ nhàng hôn lên mặt Vân Ly, “Đương nhiên là sự thật, Vô Hàn ca ca chưa bao giờ lừa Ly nhi.”
Nam tử bán vằn thắn bưng hai chén bốc hơi thơm lừng vừa chứng kiến màn này, cười nói: “Công tử cùng đệ đệ cảm tình thật tốt a!”
Cái miệng nhỏ nhắn của Vân Ly nghẹn một cái, Huyền Vô Hàn lại hôn lên môi hắn một chút, sau đó đối với nam tử kia nói : “Ngươi nói đùa , phiền ngươi mang cho ta một cái bát không, tiểu phu nhân của ta sợ nóng.”
Quả nhiên, sắc mặt nam tử cứng đờ, xấu hổ cười: “Nha… Ha ha… Nguyên lai là tiểu phu nhân a, hảo hảo, ta lập tức đi lấy cái bát.” Chính là nam tử cao thấp quét mắt vài lần Vân Ly, tựa hồ rất là tiếc hận bĩu bĩu môi, quyết định là sai lệch đi, đem Vân Ly trở thành con dâu nuôi từ bé của gia đình có tiền, thật đáng tiếc, Vân Ly nhìn qua tướng mạo tốt như vậy, ngày sau nhất định phong thần tuấn lãng, lại muốn thư phục dưới thân nam nhân .
Huyền Vô Hàn không khỏi cười, Ly nhi, đều tại ngươi tuổi quá nhỏ a. Nhìn về phía Vân Ly, quả nhiên, bé đã quên khóc, chỉ lo nhìn chằm chằm bát vằn thắn tỏa mùi hương thơm lừng. Dùng muỗng múc ra một cái vằn thắn, chậm rãi thổi, Vân Ly cũng đưa cổ thổi, mắt thấy vằn thắn dần dần lạnh xuống, Vân Ly cười, vừa định há mồm chờ Huyền Vô Hàn uy mình, đã thấy Huyền Vô Hàn một ngụm nuốt xuống, Vân Ly ngốc lăng ra, Huyền Vô Hàn cười nhẹ, đợi hắn hơi mở môi ra liền áp xuống, đem một nửa vằn thắn đưa qua.
“Ngô…” Vân Ly nuốt vằn thắn trong miệng xuống, “Ăn ngon!” Huyền Vô Hàn trộm được mỹ nhân thần (môi mỹ nhân ớ), cũng gật đầu nói: “Nhân gian mỹ vị!” Ở kế bên, vị bán vằn thắn để bát không lên bàn, nhìn thấy hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau, đỏ mặt lên, vội xoay người tiếp đón các khách nhân khác đi qua.
Vân Ly cũng cầm lấy thìa múc một cái vằn thắn, đợi cho nguội một ngụm ngậm vào miệng, tay nhỏ kéo mặt Huyền Vô Hàn, môi chạm lên miệng y. Huyền Vô Hàn bị động tác của hắn làm cho hồ đồ, thấy bé đang dùng cái lưỡi mở miệng mình, mới mỉm cười há mồm, để cái vằn thắn trượt vào trong miệng.”Ly nhi quả thật là bảo bối!” Huyền Vô Hàn sủng nịch hôn nhẹ lên mặt Vân Ly, hai người cứ như vậy ngươi nông ta nông ăn hết toàn bộ vằn thắn.
Sau đó, theo Vân Ly, lại mua điểm tâm mang theo, Huyền Vô Hàn lúc này mới mang người một lần nữa lên xe ngựa, một đường chạy đến Linh Cừ.
Tuyết Uyên, Linh Cừ, Tư Noãn điện.
Người hầu Tư Noãn điện đoan đoan chánh chánh đứng ngoài cửa, trong điện hai người hầu đi ra, trong đó một thị nữ nói : “Các ngươi đều ở đây đi, một lát Thánh Thượng cùng Hoàng hậu nương nương sẽ tới.”
Thị nữ bên người nàng hỏi: “Tuyết Y, cần phải chuẩn bị tốt nước ấm?”
Tuyết Y gật đầu nói: “Ân, tốt lắm, Tuyết Nhĩ, ngươi trước tiên đi chuẩn bị tinh du (tinh dầu) tắm rửa.”
Tuyết Nhĩ vừa muốn xoay người rời đi, xa xa chợt nghe có người gọi hắn.
“Bọn người các ngươi chuẩn bị xong chưa? Thánh Thượng cùng nương nương sắp đến, hai người lưu lại đợi, những người khác canh giữ ở ngoài điện.”
Người đến Tư Noãn điện là Điện Giam đại nhân Biện Tư Thành. Tuyết Y hỏi: “Điện Giam đại nhân, muốn Tuyết Y cùng Tuyết Nhĩ hầu hạ lúc đó đi.”
Biện Tư Thành gật đầu nói: “Ân, thông minh, nương nương cùng Thánh Thượng một đường phong trần, cẩn thận hầu hạ, nếu được nương nương để bụng, ngày sau tất hưởng vinh hoa cả đời, biết chưa ?” Hai người vui vẻ, gật đầu nói: “Điện Giam đại nhân nói chí phải, chúng nô tỳ đã hiểu.”
Bên này, Huyền Vô Hàn ôm Vân Ly vào cung, Thiên Tuyệt một bên khom người nói: “Hoàng thượng, cần gọi cung nhân không ạ? Ngài một đường…”
“Không cần, Ly nhi đã quá mệt, vẫn là sớm tắm rửa nghỉ tạm, cung nhân bọn họ tay chân cứng ngắc, làm tỉnh Ly nhi, trẫm…” Đôi mắt Huyền Vô Hàn lộ ra hàn ý, Thiên Tuyệt dưới đáy lòng thở dài: cung nhân làm sao không làm được, rõ ràng là hoàng thượng ngươi không muốn bỏ ra mà. Vì tránh nghe mấy âm thanh cung nghênh phiền hà, Huyền Vô Hàn vận khí hướng Tư Noãn điện bay đi, một chốc sau đã tới cửa đại điện, thấy hai người hầu ở cửa điện muốn lên tiếng cung nghênh, lập tức điểm á nguyệt, khẩu nguyệt lên hai người.
“Lui ra ngoài điện!” Hai người sắc mặt tái nhợt, vội vàng cúi đầu lui xuống.
Huyền Vô Hàn lúc này mới đẩy cửa đi vào, bên trong một mảnh ấm áp, xem ra đã chuẩn bị tốt nước ấm . Nhẹ nhàng đem trong lòng người thả lên giường, chậm rãi cởi bỏ vạt áo. Vân Ly vốn một mực nằm trong lòng Huyền Vô Hàn, chỉ mặc một lớp y lý*, một hồi va chạm làm quần áo xốc xếch, lộ ra thân mình trắng nõn như ngọc. Động tác trên tay Huyền Vô Hàn bị kiềm hãm, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt cũng tối sầm xuống, thở nhẹ một hơi, ôm lấy Vân Ly đi ra bồn tắm phía sau bình phong.
(*) Y lý: lớp áo trong
Tận lực xem nhẹ cảm xúc trắng nõn mềm mại trong tay, Huyền Vô Hàn nhẹ nhàng chà lau thân hình nho nhỏ của Vân Ly. Hắn chắc là quá mệt mỏi, được người chăm sóc cũng chưa tỉnh lại, chính là ngâm nga vài tiếng. Thật vất vả giúp Vân Ly tắm xong, Huyền Vô Hàn người đầy mồ hôi. Đem Vân Ly phóng lên giường đắp kín mền, lập tức vọt tới ngoài điện. Người hầu đứng ở uyển cửa chờ thấy Huyền Vô Hàn đi ra, do dự không biết nên hay không nên tiến lên, Huyền Vô Hàn lãnh thanh nói: “Nhỏ giọng đổi nước ấm trong dục trì, thêm nước lạnh vào.” Tuyết Y tuy rằng kỳ quái, nhưng không dám nhiều lời, vội gật đầu cùng Tuyết Nhĩ vào trong điện.
Chờ lúc Huyền Vô Hàn nằm bên người Vân Ly đã là một canh giờ sau, thật vất vả dùng nước lạnh đem dục vọng của mình dập tắt, Huyền Vô Hàn không khỏi cười thầm. Ba năm trước đây, hắn còn muốn lên, nếu nhìn thấy Vân Ly mà không thích, vậy cứ sủng ái, bất thân bất sơ. Đợi ngày sau gặp người mình thích chân chính, vậy thì cùng Vân Ly thương lượng. Dù không muốn vẫn không bằng vận mệnh an bài, hắn lần đầu nhìn thấy Vân Ly, liền thích.
Vân Ly nhỏ như vậy, hắn đã cầm giữ không được, thật đúng là mất hết mặt mũi Huyền đế của hắn. Chính là hắn cam tâm tình nguyện, đợi đến Vân Ly lớn, tiến hành phong Hậu đại điện*, từ đó tay nắm tay cả đời.
(*) Ý là phong hoàng hậu trên đại điện
Thỏa mãn ôm Vân Ly, hôn lên trán một chút. Thân người nho nhỏ nếu đứng trước mặt y, mới chỉ đến bắp đùi. Ôm lấy mềm mềm không nói, còn mang theo mùi sữa. Huyền Vô Hàn thầm than quả nhiên là thua trong tay Vân Ly, nhỏ như vậy đã động lòng người, xem ra người ở bên ngoài, với hoàng đệ như nhau.
Trừ bỏ nhận định Vân Ly là thê tử ở ngoài, tự nhiên cũng phá lệ thương tiếc, Vân Ly sau này đều phải sinh hoạt trong cung, hắn liền muốn đem thê tử cưng chìu, bỏ qua ý nghĩ cưng chiều giống như đệ đệ, để Vân Ly chỉ nhớ rõ hắn là tốt nhất.
Nhưng Huyền Vô Hàn lại không biết, Vân Ly còn nhỏ chỉ biết tên của hắn, theo song thân nơi đó nghe qua cũng đều là chuyện của hắn, trong lòng đem Huyền Vô Hàn là phu quân tương lai. Nhưng thế sự khó liệu, trong cung cho dù chỉ có Huyền Vô Hàn cùng Vân Ly, hắn thân là vua của một nước, thời gian nào có phân ra nhiều ít. Trong mắt Vân Ly chỉ có mình hắn, nếu nhìn thấy người bên ngoài rồi sao?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: keng keng keng ~ cầu sưu tầm nhé ~~~