Dụ Thụ Khoái Lai Khẩu Khẩu

Chương 27


Đọc truyện Dụ Thụ Khoái Lai Khẩu Khẩu – Chương 27

Trong Ngự thư phòng, Huyền Vô Hàn ngồi ở ghế trên, cung nhân mấy lần đổi trà đã nguội lạnh, như thế lặp lại bảy tám lần, Huyền Vô Hàn mới xua tay cho bọn họ đều lui xuống.

Tim của hắn chưa bao giờ bối rối như thế, cho dù giờ phút này có người uy hiếp giang sơn của hắn, hoặc biên thùy đại quân tiếp cận, hắn cũng có thể bình tĩnh.

Nhưng Vân Ly bất đồng, hắn không phải hôn quân chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn, nhưng vì Vân Ly hắn nguyện làm hôn quân, chịu thiên cổ bêu danh. Chính là người trong đáy lòng hắn trọng yếu như vậy, lại bị hắn nhận sai. Huyền Vô Hàn nghiêm mặt, hai đấm nắm chặt, chân khí trong cơ thể rung chuyển. Thiên Thương luôn ẩn nấp tại bên người, thấy thế, vội lắc mình ra, thở nhẹ một tiếng thỉnh chủ tử thứ tội, liền tiến lên điểm kinh mạch đang đi ngược chiều của Huyền Vô Hàn, ngăn trở chân khí bạo động.

“Chủ tử, ngài…”

Huyền Vô Hàn trán nổi gân xanh, qua hồi lâu, mới bình phục lại.

“Hoàng Thượng, Phượng quân…” Biện Tư Thành lời còn chưa nói xong, cửa đã bị người đẩy mở ra, Vân Ly đi đến. Hắn nhìn thoáng qua Thiên Thương, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Thiên Thương khom người lui xuống, tướng môn cũng đóng lại.

Huyền Vô Hàn không dám nhìn vào mắt Vân Ly, vua của một nước lại né tránh ánh mắt, khiến Vân Ly rất đau lòng, hắn đi đến trước mặt Huyền Vô Hàn, nâng mặt y, ôn nhu “ Ngươi không cần tự trách, ngươi không có nhận lầm người… Vũ Lâm hắn vốn là nhất hồn nhất phách của ta, thân mình, cũng là thân thể của ta. Người mà ngươi đang nhìn bây giờ, mới là thân thể Vũ Lâm.”

Huyền Vô Hàn sửng sốt, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Vân Ly, giọng khàn khàn : “Ly nhi…. Là lừa gạt ta sao …?

Một người luôn cao cao tại thượng, bây giờ lại lộ ra vẻ mặt yếu ớt, Vân Ly trong mắt đầy chua xót, hắn xoay người hôn một chút lên má Huyền Vô Hàn, ôm lấy y : “Lời Tuyền Ki Tiên quân, chẳng lẽ còn giả bộ sao? Ngươi còn nhớ rõ lúc hắn nói hồn phách ta không đầy đủ? Chính là hắn hiện tại đã đứng hàng Tiên ban, xuống trần thật sự khó khăn. Bất quá hắn đã đem phương pháp hoán chuyển nói cho ta biết, chỉ cần ta cùng Vũ Lâm ở đêm trăng tròn giờ Tý, trán chạm trán *, Tuyết ấn tiêu tan, tựu hồi quy nguyên vị**.”

*(lời edittor : hình ảnh này chậc chậc, vô cùng biến thái -_- )

**Hồi quy nguyên vị : quay về chỗ cũ

Huyền Vô Hàn trong lúc nhất thời không thể hiểu được, hắn giật mình sửng sốt nhìn Vân Ly, bỗng nhiên như là nhớ ra cái gì đó cau mày : “Vì sao không thể ba hồn bảy vía trở về vị trí cũ, mà chia làm hai cái? Trong khoảng thời gian này… Ngươi vì sao không đến tìm ta?”


Mặt Vân Ly thoáng nhiễm một tia phi sắc, đang suy nghĩ tìm từ thế nào để nói, Huyền Vô Hàn nhìn sắc mặt hắn, trong lòng cả kinh, đem người, ôm vào trong lòng vội vàng nói : “Là bị người ràng buộc sao? Cái người cứu ngươi đối với ngươi là có ….”

Thấy Huyền Vô Hàn bộ dạng vội vàng, Vân Ly trong lòng hảo ngọt ngào, nhưng lại bày ra vẻ ngượng ngùng không nói chuyện, âm thầm nghĩ muốn hảo hảo khi dễ Huyền Vô Hàn một chút. Tuy nói Tô Vũ Lâm chính là một phần của hắn, lại cùng Huyền Vô Hàn kiếp sau lưỡng tình tương duyệt, nhưng sự kiện Ô Long hoán đổi, cũng làm trong lòng Vân Ly có điểm khó chịu.

“Ân… Ta gặp được một người thực ôn nhu, hắn thực yêu thích ta… Muốn cùng ta định thân*…” Rũ mắt nhỏ giọng nói xong, dư quang cũng liếc trộm sắc mặt Huyền Vô Hàn.

*định thân: ở hiện đại là đính hôn.

Huyền Vô Hàn lúc này đã sớm bị dấm chua bao phủ, làm sao còn quản được chuyện gì khác, lập tức đem mặt Vân Ly nâng lên, mặt lạnh hung tợn nói : “Ngươi là của ta! Người nọ là ai! Dĩ nhiên dám mơ tưởng Phượng Quân của Trẫm! Quả nhiên to gan lớn mật!”

Vân Ly bật cười một tiếng, cùng Huyền Thanh Hàn ở chung thì người nọ tính khí cũng giống hệt Huyền Vô Hàn, nguyên bản chính là một cái linh hồn, bất luận kiếp này kiếp sau đều không có biến hóa. Chẳng qua, Hoàng đế cùng thương nhân bình thường vẫn là có chút bất đồng. Huyền Thanh Hàn ôn nhu đó, đối Vân Ly tham muốn chiếm hữu tuy rằng cường, nhưng không giống Huyền Vô Hàn bá đạo.

Vân Ly mắt to vừa chuyển, không biết có phải là do ở dị giới một đoạn thời gian hay không, lại cố ý dựa vào, nhấc y bào, xoay người bắt chân ngồi trên đùi Huyền Vô Hàn, còn vô tội vặn thân mình nói : “ Lạc đắc hoảng…” *

(Lạc đắc hoảng: thứ lỗi editor không hiểu nghĩa, đã tra gg vẫn không ra TT.TT)

Huyền Vô Hàn nhất thời thở gấp một chút, hai tay theo bản năng ôm lấy eo Vân Ly, hắn gặp qua Vân Ly bất đồng thần thái, nhưng chưa từng thấy qua bộ dạng mị hoặc như bây giờ, không thể kiềm chế bản thân không bị mê hoặc, liền chế trụ gáy Vân Ly, muốn hôn trụ lên.

Vân Ly hơi hơi nâng mâu, nghiêng mặt, khiến cái hôn nóng bỏng rơi vào khoảng không. Hắn khẽ nhếch môi, hơi thở mùi đàn hương từ miệng hướng tới tai Huyền Vô Hàn thổi một ngụm khí, mà hắn cảm nhận được cứng rắn giữa đùi y càng lúc càng lửa nóng. Vân Ly xem chóp mũi Huyền Vô Hàn lúc này đã lấm tấm mồ hôi, mới cười rộ lên, nhẹ giọng nói : “Hiện tại thân mình Ly nhi … Không thể cho ngươi, là cho Thanh Hàn…”

Thân thể Tô Vũ Lâm dù sao cũng là nhất hồn nhất phách Vân Ly tạo thành, tất nhiên cũng có thể mang thai. Tuyền Ki tiên quân báo cho hắn, tìm được Tô Vũ Lâm, liền nhanh chóng đổi về, thân mình Vân Ly, vốn là nên mang thai nhi tử của Hoàng đế Tuyết Uyên quốc Huyền Vô Hàn, nếu là rối loạn, chính là mạo phạm Thiên đạo, đến lúc đó, dù là Tuyền Ki tự mình đến, cũng không ngăn được Thiên Lôi Tiên giới.

“Thanh Hàn là ai ?!” Huyền Vô Hàn nguyên bản thất thần hai mắt sáng ngời, nhéo nhéo hai má Vân Ly nói : “Cho dù thân mình này … Không đúng,bệnh đậu mùa của ngươi năm đó, cũng là thời gian bảy năm, nếu là nhất hồn nhất phách bị tách ra tiến vào luân hồi như ngươi nói, hiện tại như thế nào lại bằng số tuổi của ngươi?”


Vân Ly nằm ở ***g ngực hắn, nghe tiếng tim hắn bang bang đập “ Hắn không có ở Tuyết Uyên, cũng không cùng khoảng không với chúng ta, Tuyền Ki tiên quân gọi là dị giới. Trăng tròn đêm nay, ta cùng hắn sẽ hoán đổi trở lại, nếu không nhập lại thành một người, hắn sẽ không về được.”

Nghe đến đó Huyền Vô Hàn lại nhớ đến lời Vân Ly đã nói, thập phần không vui : “Vốn là ba hồn bảy vía, phân ra tự nhiên sẽ thu hồi lại. Cái người ở dị giới cùng ngươi định thân kia, không cần lo cho hắn!”

Vân Ly không nói gì, hướng người ngoài cửa nói : “Mời hắn vào đi.”

Nguyên lai, Tô Vũ Lâm cùng Vân Ly vốn là cùng nhau đi, hai người hắn đem sự tình nói rõ ràng, Tô Vũ Lâm mới giật mình hiểu được, chính mình vì sao ở trong Hoàng cung không được tự nhiên, suy nghĩ cùng lời nói ở đây không hợp nhau. Mà hắn đối với chuyện chính mình cùng Huyền Vô Hàn kiếp sau là tình lữ thì có chút kinh hoảng. Tuy rằng hai người từng phát sinh quan hệ thân mật, nhưng kiếp sau với hắn mà nói, giống như thực xa lạ.

Vân Ly nói cho hắn biết đêm nay có thể trở lại thế giới ban đầu, đồng thời trí nhớ hai người trong khoảng thời gian này sẽ hoàn toàn biến mất, như vậy mới không tiết lộ Thiên Cơ.

Tô Vũ Lâm vào cửa, thấy Vân Ly và Huyền Vô Hàn ngồi cùng một chỗ, hơi nhíu mày. Hắn tính khí lãnh đạm, trong lòng đối chuyện mình là bạn đời của Huyền Vô Hàn kiếp sau còn có chút quái dị, lúc này nhìn thấy Huyền Vô Hàn, ánh mắt cũng vô thức mang theo tâm tư dò xét đầy ý vị.

Nếu là giữa ba người này ai có cảm giác là lạ, không ai khác ngoài Huyền Vô Hàn. Bảo bối của mình biến thành hai cái, không biết nên may mắn hay buồn rầu. Chính là bây giờ hắn không có tâm trạng nghĩ việc đó, vấn đề trọng điểm là rõ ràng là bảo bối của hắn, vì sao phải tách ra một phần, đi dị giới bồi người khác!

Nghĩ tới như vậy, sắc mặt cũng có chút khó nhìn.

Vân Ly nhìn thấy bên ngoài mặt trời đã muốn ngã về Tây, biết không còn nhiều thời gian. Hắn giữ chặt tay Huyền Vô Hàn, nói : “ Sau hôm nay, ba người chúng ta đều sẽ quên hết chuyện mấy ngày nay. Vũ Lâm cùng ta vốn là một người, theo lý hẳn là phải về vị trí cũ. Nhưng là ngươi ở dị giới, không đồng ý.”

Vân Ly nói lời này khiến Huyền Vô Hàn giật mình : “Ta? Chẳng lẽ hồn phách của ta cũng ….”

Tô Vũ Lâm tiếp lời: “Là ngươi kiếp sau. Nguyên bản hồn phách Vân Ly cùng người kiếp sau không có nhân duyên. Tuyền Ki Tiên quân vào lúc trị liệu bệnh đậu mùa cho Vân Ly ngẫu nhiên thấy được Thiên Cơ, vì ngươi suy nghĩ làm thành cái biện pháp.”


Tô Vũ Lâm nói xong, cùng đồng thời nhìn về phía Huyền Vô Hàn, chờ hắn nói chuyện.

Nếu là hình dung sắc mặt Huyền Vô Hàn lúc này, giống như là uống vào một ngụm trà đã để qua đêm, nuốt vào không được, nhổ ra thì làm bẩn giày. Cái cảm giác này là không thể nói nên lời, khiến mặt Huyền Vô Hàn hết đen lại xanh, cuối cùng thở dài mở miệng.

“Nói như vậy, Trẫm là phải cảm tạ Tuyền Ki Tiên quân. Chỉ tiếc hắn đã đắc đạo, Trẫm chỉ có thể thi công miếu thờ.” Huyền Vô Hàn nhìn nhìn Tô Vũ Lâm lại nhìn nhìn Vân Ly. Tuy nói là kiếp sau, nhưng tổng cảm giác có chút không thoải mái. Hắn hừ một tiếng, an ủi mình : “Tốt nhất là cũng không nhớ rõ.”

Ba người vội vàng dùng bữa tối, ở Tư Noãn Điện đợi đã lâu, giờ Tý cuối cùng cũng tới.

Vân Ly cùng TôVũ Lâm đối diện nhau, hai người khẩn trương thở có chút không xong, Huyền Vô Hàn liền đứng cạnh hai người. Hướng ngoài cửa sổ nhìn nhìn, mơ hồ thấy đốm nhỏ phát ra hồng quang. Đang nghi hoặc, chợt cảm giác thân thể bị bao vây bởi màn sương ấm áp. Hắn nhanh chóng nhìn Vân Ly cùng Tô Vũ Lâm. Nhưng là làm sao còn thấy bóng dáng hai người. Trước mắt trắng xóa một mảnh, ngay cả thân thể mình hắn đều không nhúc nhích nổi.

Mà ở trong mây mù, Vân Ly kinh ngạc phát hiện Tuyết ấn trên trán đang dần nóng lên còn có một đạo bạch quang liên thông với Tuyết Ấn trên trán Tô Vũ Lâm. Hai người –ý thức dần hôn mê, thân mình cũng bắt đầu suy suyễn.

Huyền Vô Hàn cũng chầm chậm ngã xuống, ba người nằm cùng nhau, tiếp theo, hồn phách mơ hồ không rõ ràng từ trong cơ thể Vân Ly cùng Vũ Lâm chậm rãi đi ra, rồi trở về vị trí cũ. Mây mù càng ngày càng đậm, nhưng bên ngoài Tư Noãn Điện mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Các cung nữ không nghe thấy tiếng động bên trong điện, còn tưởng các chủ tử đã đi ngủ.

Chờ mây mù chậm rãi tan đi, trong Tư Noãn Điện đã không còn bóng dáng Tô Vũ Lâm, chỉ có Huyền Vô Hàn cùng Vân Ly rúc vào nhau.

Cùng lúc đó, ở dị giới, tại trên giường của chính mình Huyền Thanh Hàn đã phát hiện Tô Vũ Lâm.

May là đêm hè, mặc quần áo nằm trên mặt đất ngủ một đêm, Huyền Vô Hàn mở mắt thức dậy chỉ cảm thấy cánh tay có chút yếu ớt, hắn quay đầu nhìn, liền thấy Vân Ly đang rúc trong ***g ngực hắn ngủ rất say. Chậm rãi đứng dậy, vừa muốn đem người ôm đến trên giường thì đột nhiên dừng cước bộ, Huyền Vô Hàn nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng :

“Tử lão đầu! Dám lừa Trẫm!”

Hắn cái gì cũng đều nhớ rõ, đêm qua phát sinh sự tình gì, mấy ngày nay phát sinh sự tình gì, hắn có một cái kiếp sau, muốn nhất hồn nhất phách của Vân Ly, tất cả mọi chuyện hắn đều nhất thanh nhị sở.

Vân Ly bị Huyền Vô Hàn phóng tới trên giường không bao lâu liền tỉnh. Xoa xoa nhẹ thắt lưng ê ẩm, lấy tay che miệng đánh một cái ngáp.

“Tuyết Y , chuẩn bị nước rửa mặt chải đầu.”


Tuyết Y cùng Tuyết Nhĩ sớm đã bưng nước chờ đợi, nghe thấy thanh âm vội nhấc màn đi vào. Hai người các nàng không biết ngày hôm qua đã phát sinh sự tình gì, vẫn nghĩ Vân Ly chính là Tô Vũ Lâm mượn danh nghĩa Cung Ngôn Nhã tiến cung. Từng kiến quá hắn tính khí băng lãnh, hai người đều đã quen không nói lời nào khi hầu hạ.

Vân Ly có chút nghi hoặc nhìn hai người : “Di, các ngươi ngày hôm nay làm sao vậy? Một đám đều im lặng, hay là Vô Hàn nổi hứng dạy dỗ các ngươi?”

Tuyết Y còn đang kinh ngạc vì ngữ khí của Vân Ly lại chợt nghe hắn vui vẻ nói : “Ngày hôm nay tảo thiện là bánh gạo nếp sao? Còn có bánh ngọt Vạn Phúc! Quả nhiên thơm quá, này là giờ nào? Sắp hạ triều chưa?”

Tuyết Nhĩ cầm khăn tay dừng một chút, hướng Tuyết Y nhìn thoáng qua. Tuyết Y có chút kinh hỷ, nhưng vẫn là không thể xác định, nàng gật đầu nói : “Cũng sắp, Phượng quân nếu muốn đợi Hoàng Thượng trở về cùng nhau ăn, trước uống một chút canh đi.”

Hai người dọn dẹp đi ra vừa lúc đụng phải Biện Tư Thành, hai người các nàng đang có điểm nghi vấn, chỉ thấy Biện Tư Thành vẫy vẫy tay.

Huyền Vô Hàn tiến vào Tư Noãn Điện thì chợt nghe âm thanh người nào đó đang uống canh. Hắn nghe nghe, khẽ cười một tiếng.

Vân Ly thấy hắn đã trở lại, đứng dậy giúp hắn cởi áo khoác, nói : “ Trước đó vài ngày không phải ngươi có nhắc tới Phong Tiếu gạo nếp ăn rất ngon sao, hôm nay tảo thiện vừa vặn là món cơm nắm làm từ gạo nếp đó, ta lấy cho ngươi vài khối nhé?”

Huyền Vô Hàn hướng trên bàn nhìn thoáng qua, quả nhiên như hắn suy nghĩ, mỗi món trên bàn đều sụt đi một ít, bên trong còn rớt một ít vụn bánh.

Đã lâu không thấy cảnh này xuất hiện lại, Huyền Vô Hàn có chút giật mình, hắn không nói chuyện, đem Vân Ly ôm vào lòng. “Ly nhi mấy ngày ở nơi đó, người kia… Thanh Hàn , đối với ngươi có tốt không? Nếu là kiếp sau của mình nói vậy cũng đúng đi.

“Thanh Hàn ? Là ai?” Vân Ly có chút không hiểu, đẩy ra Huyền Vô Hàn, mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn sang.

Huyền Vô Hàn nheo mắt, lóe ra ánh hào quang. Trầm mặc một lúc lâu, hắn từ chối cho ý kiến một lần nữa đem người gắt gao ôm vào lòng.

Tuyền Ki… Chờ Trẫm vào luân hồi, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi!

Mà ở Quảng Hàn cung cùng Thường Nga tiên tử chơi cờ, Tuyền Ki Tiên quân vuốt vuốt râu dài, ý vị thâm trường cười.

Năm đó bất quá chỉ mượn Ngọc Tỷ dùng tạm, ai kêu ngươi Huyền Vô Hàn nhỏ mọn như vậy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.