Đọc truyện Dụ Thụ Khoái Lai Khẩu Khẩu – Chương 20
Nếu nói là bởi vì bị thương nên mới đau, còn có một cách, đó chính là dùng thuốc thoa ngoài da hoặc uống vài thang thuốc, dần dần sẽ tốt. Vết thương sâu hơn, trên miệng đóng mày kết vảy cũng không có nhiều đau đớn. Nhưng Tô Vũ Lâm chính là rất đau đớn, cũng làm cho người ta kêu không được.
Giống như là xương cốt cùng da thịt đều bị xé rách, hắn còn có chút hoảng hốt thiếu chút nữa cho là mình vào Diêm Vương điện, bởi vì nghiệp chướng nặng nề mà phải thừa nhận chảo dầu dày vò, lại giống như thượng núi đao, dẫm nát, máu tươi bốn phía tuôn trào. Môi đã sớm bị cắn đến rướm máu, giọt máu từ khóe miệng chảy xuống, rất nhanh liền chảy vào cổ áo, nhuộm đỏ lý y đã ướt đẫm hồ môi.
Mấy thị nữ đều nhìn không được, thường ngày vị chủ tử này luôn trầm mặc ít lời, có đôi khi ngồi ngẩn ngơ trong phòng cả ngày, nếu không phải đói bụng tuyệt đối không đi ra. Các nàng tuy là hầu hạ người không được Hoàng đế cưng chiều, nhưng vẫn là nhẹ nhàng tự tại. Chủ tử chưa bao giờ trách mắng các nàng, mỗi ngày phân phó bất quá là rửa mặt chải đầu ăn cơm.
Tuy rằng so với các cung nữ cung khác tiền bạc không nhiều, nhưng an ổn thật sự, cũng không có tranh chấp. Trong hoàng cung Tuyết Uyên quốc, những cung nữ này chỉ cầu bình an, đến tuổi xuất cung dù có đảm nhiệm chức vụ tốt hay không cũng vậy. Nếu là tại những nơi khác, càng vinh hoa càng phú quý, càng khó tránh ngày nào đó mạng nhỏ sẽ không còn. Ban đầu nghĩ vị chủ tử này sẽ tranh nhau sủng nịch, không nghĩ lại là người tính khí nhạt nhẽo.
Ngự y chậm chạp không chịu đến, bọn cung nữ gấp đến độ vây quanh thành đoàn, cứ tình hình như vậy, nếu là thật sự người cứ như vậy không còn, các nàng cũng sống không được !
“Nương nương, nô tì cầm ngọc bài của người xuất cung, nương nương phải ráng chống đỡ a!” Cung nữ chưởng sự nói xong liền mò đến thắt lưng Tô Vũ Lâm.
Lại nói Tô Vũ Lâm mặc kệ thế sự, mỗi ngày trốn ở phòng không chịu đi ra, thời gian bọn thị nữ cùng hắn ở chung cũng ngắn, mấy tháng đã qua cũng không biết hắn là nam tử. Trời nóng, hắn sợ lộ manh mối, mỗi ngày truyền lệnh, cũng là ở sau màn. Duy chỉ có một điểm là hắn vẫn không có thói quen, xiêm y nữ tử luôn là sa mỏng linh tinh, mặc dù là mùa đông cũng là thêu hơn mấy đóa hoa, mặc trên người hắn luôn cảm thấy quái dị.
Lúc này Tô Vũ Lâm đau đến thần thức không rõ, tay cung nữ kia chạm đến hắn liền cuộn tròn thân mình, cũng trực tiếp cọ tới ngực Tô Vũ Lâm. Nam tử có thể giả trang thành nữ tử, tuổi còn nhỏ còn có thể hồ lộng qua, hầu kết cũng chưa từng hiện ra. Nhưng là trước ngực bằng phẳng, khiến cung nữ kia lắp bắp kinh hãi. Ở nơi này gầy yếu, rõ ràng là bằng phẳng a.
Tồn tại nghi hoặc, hơn nữa nàng nhớ kỹ chuyện ngọc bài, liền muốn tham hướng thắt lưng Tô Vũ Lâm. Không nghĩ vào lúc này, Tô Vũ Lâm lại thở gấp, khiến trung y rơi xuống, nhỏ giọng khóc. Cứ như vậy, ngực liền nhìn một cái không xót gì. Các cung nữ thấy thanh thanh sở sở, các nàng là người hầu hạ, thế mà lại không nhìn ra đây là thân nam tử.
Trong lúc nhất thời các cung nữ đều sợ ngây người, động tác trên tay cũng ngừng lại.
“Tỷ tỷ… Nương nương nàng… Hắn là nam tử?” Một cung nữ trẻ tuổi nhất lên tiếng, đây chính là khi quân chi tội a ! Là muốn khảm đầu!
Dù sao cũng là chưởng sự, nàng hít sâu một hơi, đem cửa điện đóng lại, lôi kéo các cung nữ, nhỏ giọng : “Việc hôm nay ngàn vạn lần không được tiết lộ ra ngoài, nếu không mạng nhỏ liền khó tránh. Mới vừa rồi cái gì cũng không có thấy, với bộ dạng hiện giờ, hẵng là nương nương muốn đại phu ngoài cung xem bệnh, các ngươi nhớ chăm sóc tốt, ta đi nhanh về nhanh, nếu là ngự y đến, nói nương nương đã không có việc gì.”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng nàng cũng vẫn là không yên, bệnh của Tô Vũ Lâm đến thật đột ngột, căn bản nhìn không ra là cái bệnh gì, nếu chậm trễ để ảnh hưởng tánh mạng, mấy người các nàng cũng thoát không khỏi liên quan. Nhưng hiện giờ, chỉ có thể chặn lấp một phen!
Cung nữ chưởng sự đi rồi, Tô Vũ Lâm tựa hồ đau đến lợi hại hơn, ngay cả âm thanh phát ra cũng đều thay đổi, mái tóc dài có thể vắt ra nước, không hiểu sao, mồ hôi chảy ra lại là bụi vàng, đem tuyết y thay đổi màu sắc. Mấy thị nữ dùng khăn lau mồ hôi cho hắn, chiếc khăn cũng liền hóa sắc vàng.
“Nha! Nương nương hắn….Có phải hay không thay đổi bộ dáng?” Cái tiểu cung nữ nhỏ tuổi nhất kinh hô. Nghe nàng nói như thế, mấy người còn lại cũng nhịn không được nhìn lại mấy lần, không nhìn thì không có phát hiện, vừa nhìn tấc cả đều bị dọa cho ngây dại.
Tô Vũ Lâm không chỉ có thân mình biến thon dài, gương mặt cùng lúc trước cũng không thể so sánh. Nếu lúc trước là sắc mặt vàng vọt, lúc này là trắng noãn mượt mà, một bộ dạng khuynh thành mỹ nhân. Hơn nữa các nàng càng xem càng kinh hãi, khuôn mặt này mặc dù nhiều năm không thấy, nhưng các nàng cũng đều khắc cốt ghi tâm, này rất rõ ràng chính là Phượng quân đã thăng thiên a !
“Nương nương hắn như thế nào lại giống Phượng quân, Hoàng thượng sao có thể mặc kệ nương nương ?”
Mấy người giương mắt nhìn nhau mấy lần, tại lúc các nàng không biết phải làm sao thì Tô Vũ Lâm dần dần bình ổn, tựa hồ đau đớn đã qua. Hắn cũng dùng hết toàn bộ khí lực, trầm lắng ngủ. Khi cung nữ chưởng sự mang theo đại phu gấp gáp quay về thì Tô Vũ Lâm đã được lau sạch sẽ, thay đổi xiêm y nằm trên giường ngủ say.
“Đại phu, công tử nhà chúng ta, thân mình như thế nào?” Đại phu là bị người che mắt ngồi kiệu tiến cung, chờ vào tẩm điện, mới tháo khăn che mắt, cung nữ chưởng sự cẩn thận, việc này được che kín. Đại phu cũng không hàm hồ, cau mày nói : “Công tử nhà ngươi thân mình thái hư*, cần đại bổ! Cũng may không có bệnh gì khác, mỗi ngày cho hắn dùng nhân sâm và dược thiện**, qua vài ngày thì tốt rồi.”
*thái hư gần bằng nghĩa với suy nhược
**Dược thiện: thức ăn có thành phần dược thảo.
May những thuốc đại phu kê đêu là thuốc tẩm bổ thông thường, bọn thị nữ chỉ cần đi thái y viện báo nương nương thân mình hư nhược, cần bồi bổ thì tốt rồi. Tuy Hoàng thượng không muốn thấy Tô Vũ Lâm, nhưng là chi phí ăn mặc cũng không có quá khắt khe. Chỉ là trong cung có người luôn rình rập, phải làm ra bộ dạng tinh ranh mà thôi.
Ước chừng ngủ suốt cả đêm còn chưa đủ, đúng ngọ ngày hôm sau Tô Vũ Lâm mới giật mình tỉnh dậy. Hắn vừa khởi động thân mình, liền cảm thấy vô lực, bịch một tiếng ngã trở về. Thị nữ bên giường nghe tiếng vang, vội hỏi : “Nương nương tỉnh?”
“Ân , rửa mặt chải đầu đi…” Mới vừa dứt lời, Tô Vũ Lâm liền kinh trụ, thanh âm này… Là của hắn sao? Thanh âm của hắn không phải là trầm thấp còn có chút khàn khàn sao? Như thế nào bây giờ lại trong vắt thanh thúy như ngọc thạch mát lạnh?
Không chỉ có hắn là giật mình, thị nữ ngoài trướng cũng lắp bắp kinh hãi, “Nương nương … Mới vừa rồi là ngài nói chuyện sao?”
Thanh âm tuy rằng dễ nghe, nhưng cũng không che dấu được sự thật hắn là nam nhân. Thanh âm này nghe như thế nào cũng đều là nam tử, không còn giống giọng nữ thấp bình thường lúc trước. Nâng tay dụi mắt thì thoáng nhìn đốt ngón tay của chính mình trắng noãn mãnh khảnh, Tô Vũ Lâm cũng không có giật mình. Hắn hờ hững nhấc chăn nhìn từ thân mình đến hai chân, đưa tay sờ sờ khuôn mặt không đồng dạng, trong lòng trào ra một tia nghi hoặc.
Thật lâu không nghe thấy âm thanh, thị nữ kia đang muốn tiếp tục hỏi thì màn bị người nhấc lên. Tô Vũ Lâm chân trần xuống giường, chỉ vào chính mình nói: “Ta bây giờ có phải hay không thay hình đổi dạng?” Hắn có chút phát mộng, nếu không phải tính khí đạm nhiên, thói quen hờ hững, đổi lại người khác, đã sớm la hoảng lên.
Hắn lúc này cũng phát hiện y phục trên người đã được thay đổi, hậu tri hậu giác lắp bắp kinh hãi, có chút lúng túng liếc mắt một cái thị nữ bên người. Tuy rằng lãnh đạm, nhưng hắn cũng không phải không biết. Chính mình thân nam tử, y phục trên người bị thay đổi, xấu hổ không nói,nhưng thân phận hắn không phải đã bị người khác biết? Nghĩ tới như vậy, trong lúc nhất thời lại không biết thế nào mở miệng.
“Nương nương… Chúng nô tì nhất định sẽ bảo vệ bí mật cho người. Nương nương thỉnh rửa mặt chải đầu thay quần áo đi!” Thị nữ thông minh mặt mày vừa chuyển, trong lòng đã sớm có tính toán.
Tô Vũ Lâm không biết bộ dạng của mình có bao nhiêu làm cho người ta luyến tiếc dời mắt, vốn tính lãnh đạm, đối mọi sự không quan tâm, hắn cũng lười để ý, nhưng nếu bị người khác nhìn thấy, trong cung nhất định dấy lên một đợt sóng ba đào. Chính vì hắn cùng Phượng quân có khuôn mặt quá giống nhau, vẫn có thể khiến Huyền Vô Hàn khuynh tâm.
Tuy là các cung nữ cố ý gạt, nhưng làm sao có thể tránh được tai mắt ẩn nấp trong bóng tối. Huyền Vô Hàn vốn lo Thừa tướng có tư tâm, Tô Vũ Lâm tuy là ngụ tại tẩm cung cách rất xa Tư Noãn điện, nhưng vẫn là ở trong Hoàng cung. Phái đi hai ba cái ảnh vệ thay phiên nhau giám thị đó là tự nhiên. Hôm qua Tô Vũ Lâm đau đến quặn người thì ngay lúc đó đã có ảnh vệ đi đến tường thành Thiên Tuyệt Nhai bẩm báo Huyền Vô Hàn. Chính là Huyền Vô Hàn vốn không thèm để ý, hời hợt bảo đợi hắn hồi cung tiếp tục nghị.
Hắn nghĩ Thừa tướng lão hồ ly sẽ dẫn đại phu tiến cung, lại không ngờ được lão oán hận nữ nhi không đi tranh thủ tình cảm, cũng không quay về thăm viếng, đem tất cả hạ nhân phái đi điều trở về, tự nhiên cũng không biết “nữ nhi” hắn đau đến chết đi sống lại.
Mà ngay lúc Tô Vũ Lâm tỉnh lại không bao lâu, Biện Tư Thành liền đến truyền khẩu dụ, nói là hôm nay gia yến, thỉnh Tô Vũ Lâm đến dự tiệc.
Đây chính là lần đầu tiên trong nửa năm qua, lúc trước yến hội lớn nhỏ gì, Huyền Vô Hàn cũng chưa từng cho người đến mời hắn, càng đừng nói là gia yến.
“Hoàng huynh, Thừa tướng lần này cúng ngân lượng số lượng không nhỏ, ngươi nếu không đi mời nữ nhi của hắn, e là ngoại nhân chỉ trích.” Nói lời này chính là Huyền Vô Băng, từ lần trước hắn hồi cung, liền luôn theo bên cạnh Huyền Vô Hàn lui tới trường thành Thiên Tuyệt Nhai. Trong lúc đó Tiêu Dịch thế nhưng một lần cũng không có tìm, từ ngày hôm đó nói ngắn cũng không ngắn, tính ra cũng là tám tháng. Huyền Vô Băng tâm sinh oán khí, hạ quyết tâm, người nọ mà có đến, hắn cũng sẽ không trở về.
Huyền Vô Hàn cũng hiểu được Huyền Vô Băng nói đúng, “Đúng thế, ảnh vệ nói nàng hôm qua thân mình có việc, hôm nay Trẫm cũng muốn nhìn xem là bệnh thật hay là giả bệnh.”
Nói là gia yến, tất nhiên chỉ có Vương gia Hoàng thất. Đức duệ hoàng thân bởi vì thân mình không khỏe không đến dự, mà Bát vương gia Huyền Vô Giác luôn luôn theo bên cạnh hắn, cũng chào từ giã nói có việc cần đi. Như thế, cũng chỉ có Ngũ vương gia Huyền Vô Băng. Huyền Cực Tiêu vào năm Vân Ly xảy ra sự cố, cùng Vân Hành chưa từng trở lại Linh Cừ. Vân Hành năm đó mang thai nghe được tinh tức Vân Ly tử tấn, cảm xúc quá mức kích động, thiếu chút nữa xảy thai.
Cho dù sau thai nhi được giữ lại, Vân Hành cả ngày đau buồn, mười tháng sau sinh hạ nhi tử cũng là thể yếu nhiều bệnh, hiện giờ đều năm tuổi, lại vẫn không nói cười, hiển nhiên là ngu dại. Huyền Cực Tiêu từng gửi thư tín, Vân Hành thủy chung vẫn không tin Vân Ly đã ly khai nhân thế hắn cho dù đạp biến Tứ quốc, cũng muốn tìm được Tuyền Ki tiên quân, thỉnh tiên quân cứu nhi tử hắn.
Gia yến bắt đầu, Tô Vũ Lâm trước sau chưa từng xuất hiện. Huyền Vô Hàn sắc mặt lạnh lùng có chút khó coi, hắn nghĩ mời nàng lại đây, vốn là cất nhắc nàng, còn kiểu cách không đến, hay là muốn hắn vấn an? Hắn bên này đoán mò, bên kia thị nữ đã cấp bách muốn rớt mồ hôi. Hoàng thượng khẩu dụ không thể không theo, chính là bộ dạng hiện giờ của Tô Vũ Lâm, làm sao có thể diện kiến Huyền Vô Hàn?
Tô Vũ Lâm vốn là muốn đi, hắn mặc dù có nghĩ tới bộ dạng của chính mình, nhưng vẫn không cho có gì không đúng. Thậm chí trong lòng còn mang tia vui mừng không hiểu được, sự phấn khích này thúc giục hắn nhanh đi gặp Huyền Vô Hàn. Mấy tháng trước hai người gặp mặt cũng không thoải mái, nhưng là y cũng không chán ghét Huyền Vô Hàn, thậm chí trong lúc ngủ mơ còn thường xuyên mơ thấy hắn.
Mấy thị nữ thần sắc quái dị, Tô Vũ Lâm không dấu vết cau mi : “Vì sao không thể đi?”
Mấy người cật lực khuyên can, Tô Vũ Lâm trong lòng cũng không bình tĩnh.
“Nương nương… Chẳng lẽ không biết bộ dạng hiện tại của mình… Cùng Phượng quân năm đó giống nhau như đúc sao? Cho dù chúng nô tì biết nương nương … Ân, là đột nhiên biến thành như vậy, nhưng Hoàng thượng hắn nhất định sẽ tin tưởng. Nếu Hoàng thượng nghĩ Thừa tướng đại nhân cùng nương nương cố tình, nương nương cùng Thừa tướng đều nguy hiểm đến tánh mạng.”
Bọn thị nữ cũng biết, kháng chỉ bất tuân, là mất đầu chi tội. Gia yến là Hoàng thượng truyền khẩu dụ, đồng đẳng với tự tay viết thánh chỉ.
Tô Vũ Lâm nghe bộ dạng hiện tại của mình giống Phượng quân năm đó, theo bản năng đưa tay sờ mặt mình, chẳng biết tại sao, tràn ngập một cỗ cảm giác chán ghét. Hắn kéo kéo khóe miệng, cười lạnh : “Nếu là như vậy, ta đây càng muốn đi xem. Hôm nay đem thân phận thật nói cho hắn biết, thật muốn biết, Hoàng thượng có hay không bỏ được, muốn giết người giống Phượng quân!”
Hắn lần đầu nói nhiều như thế, thậm chí còn mang bộ dạng tức giận, khiến bọn thị nữ sợ hãi, chờ hồi phục tinh thần, lại phát hiện Tô Vũ Lâm đã đi trước một bước, ngồi kiệu tiến Tư Noãn Điện.
Tô Vũ Lâm bởi vì trước giờ không có danh vị, tiến Tư Noãn Điện cũng không có người thông báo, khi hắn một thân tố nhã nam trang hiện ra trước mặt Huyền Vô Hàn thì chỉ nghe một tiếng loảng xoảng. Huyền Vô Hàn, chén rượu trong tay rớt trên mặt đất, cả người nhảy một cái đứng lên, một tay đè góc bàn, xoay người một cái, vọt tới trước mặt Tô Vũ Lâm.
Tô Vũ Lâm còn chưa mở miệng nói chuyện, đã bị Huyền Vô Hàn gắt gao ôm vào trong lòng.
“Ly nhi … Ly nhi ngươi rốt cuộc đã trở lại…” Bên tai là hơi thở cực nóng của Huyền Vô Hàn, Tô Vũ Lâm rụt cổ, lại bị ôm càng chặt. Chính là, nghe thấy tên Vân Ly, hắn ninh mi không nói, dùng sức đẩy Huyền Vô Hàn ra. Hắn là Tô Vũ Lâm, không phải là Phượng quân Vân Ly.
Huyền Vô Băng cũng là giật mình há to miệng, người này thanh nhã khuynh thành, khí chất cùng Vân Ly giống nhau như đúc, bộ dạng cũng như là từ một khuôn đúc ra. Chỉ là có chút cô đơn, người này trong ánh mắt đối Huyền Vô Hàn không có tình ý, chỉ có lãnh đạm. Hoàng huynh hắn yêu quá sâu, nhất thời không nhìn ra cũng có thể hiểu. Hắn làm người thứ ba, cũng thấy rất rõ ràng.
==============
Đôi lời của editor : từ thị nữ và cung nữ trong chương này, có lẽ sẽ có người thắc mắc lúc cung nữ lúc thị nữ, nhưng ta để theo nguyên văn của tác giả, lười sửa :3
_____________Hết chương____________