Dụ Thụ Khoái Lai Khẩu Khẩu

Chương 2


Đọc truyện Dụ Thụ Khoái Lai Khẩu Khẩu – Chương 2

Ba năm, bảo ngắn cũng không ngắn, có thể cho Huyền Vô Hàn chỉnh đốn triều đình và dân chúng, quét sạch một đám thất phu tuổi già ngu đần lại vẫn chiếm lấy quan chức.

Mà hôm nay sau ba năm, Huyền Vô Hàn đã không còn là đế vương thiếu niên hơi thở nho nhỏ, không nói đến vóc dáng cao lớn, khuôn mặt càng thêm tuấn mỹ, khí chất lại càng trầm ổn, lãnh liệt khí phách, đủ để uy hiếp thế nhân .

“Trẫm đi vắng vài ngày, phiền toái Ngũ hoàng đệ thay mặt chấp chính .” Huyền Vô Hàn hoàn toàn không một chút để ý tới ngũ hoàng đệ sắc mặt đã biến thành màu đen, “Trẫm sau khi trở về, ngươi liền có thể nhìn thấy Vân Ly .”

Huyền Vô Băng bĩu môi: “Vân Ly, Vân Ly, nhắc đến ba năm. Người còn chưa thấy đâu, mặc dù nói Thái Phó là tuyệt đỉnh mỹ nhân, nhưng…” Huyền Vô Hàn trên khuôn mặt anh tuấn khó có được hiện lên nét ôn nhu cười: “Hoàng hậu của trẫm, chính là Vân Ly.”

Huyền Vô Băng lắp bắp kinh hãi: “Chẳng lẽ hoàng huynh ngươi đã trộm đi Lưu Quyết Sơn? Tốt, thì ra là thế!” Huyền Vô Hàn cười nhạt không nói, xoay người bước ra Tư Noãn điện.

Dù chưa từng thấy mặt, nhưng ở trong mộng gặp nhau, đã là vô số. Bộ dáng Vân Ly đã bị hắn trong mộng khắc vô số lần, tuy nói vậy nhưng đều là hư ảo, cũng chưa bao giờ nhìn thấy chân nhân, Huyền Vô Hàn giữa thất vọng đau khổ đã sớm mang theo vạn phần mong đợi. Hắn cơ hồ có thể khẳng định, Vân Ly hoàng hậu của hắn nhất định hắn vừa gặp đã thương. Không phải là không có hướng Tuyền Ki hỏi bộ dáng Vân Ly, thậm chí còn sai người đi Lưu Quyết Sơn họa lại Vân Ly, nhưng Tuyền Ki một bộ dáng thời cơ chưa tới, không chịu báo cho. Chỗ lục hoàng thúc cũng một lời nhất quyết cự tuyệt.


Chẳng lẽ là sợ hắn nhìn không thích có thể nào đổi ý? Nghĩ Vân Ly ở Sơn Gian to lớn, tính khí so với nữ tử trong Linh Cừ, nhất định ôn hòa rất nhiều, khí chất tất nhiên cũng là nổi bậc, hắn sao có thể? Hà cớ thanh nhã Tuyết Liên không cần, đi hái hồng Mẫu Đơn trồng trong chậu? Chuyện cười!

Hiện giờ Vân Ly đã gần sáu tuổi, đúng là tâm tính tự nhiên, thời điểm đáng yêu ngây thơ, hắn không bó buộc đem người thu vào trong cung sủng ái, chờ Vân Ly tuổi tác lớn, tựu cũng không ỷ lại vào hắn . Này bàn tính như ý ba năm trước đây liền phát hoả , hắn tính đúng vậy, vẫn còn sớm vài ngày.

Nhất giá xe ngựa có chút hoa lệ chậm rãi đi trong rừng còn có hương thơm nhàn nhạt, đánh xe là một nam tử thân mặc hắc y, tuổi chừng hai mươi, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tướng mạo thanh tú. Hắn một bên vội vàng đánh xe, một bên khóa lên mi, quét mắt bốn phía.

“Thiên Tuyệt, một đường này đến Lưu Quyết Sơn chắc là không có nguy hiểm gì đâu.” Bên trong xe truyền đến âm thanh trầm thấp dễ nghe.

Hai người đó là Tuyết Uyên đế Huyền Vô Hàn cùng cận vệ Thiên Tuyệt xuất cung.”Trẫm lần này xuất cung, trừ bỏ ngũ hoàng đệ, cũng chỉ có ngươi biết.”

“Hoàng thượng, Thiên Tuyệt đã biết.” Ngoài miệng nói vậy, ánh mắt cũng không chút thả lỏng. Bên trong xe Huyền Vô Hàn khóe miệng nhất câu, hai mắt nhắm nghiền.

Thiên Tuyệt, từ nhỏ chính là hộ vệ tốt nhất từ Ảnh Các đi ra, võ công đương nhiên là nhất đẳng lợi hại, luôn thận trọng, Huyền Vô Hàn với hắn giống như bạn thân. Thiên Tuyệt càng lớn, tính khí dần trầm ổn, nhưng thật ra rất không thú vị . Lúc đầu còn cùng Huyền Vô Hàn đùa một chút, càng về sau hắn bận việc.. triều chính, trở nên thu liễm, cũng không vui đùa trở lại.


Từ Linh Cừ đến Tây Nam chỗ Lưu Quyết Sơn, ngàn dặm xa xôi, xe ngựa đi mấy ngày mới có thể đến. Lưu Quyết Sơn giáp với biên cảnh Hải Lan của Tuyết Uyên, đi thêm một chút là đụng biển, đáng được xưng thượng là sơn cao thủy thâm ngư điểu nhạc (núi cao biển sâu, chim cá vui đùa), xe ngựa tuyệt tích ngắm nhìn bức họa cảnh sắc thiên nhiên như thế ngoại đào viên (chốn bồng lai tiên cảnh ý).

Lưu Quyết Sơn, trong nội viện u nhã ở chân núi.

Vân Hành lẳng lặng nằm ở trên ghế dài, từ từ nhắm hai mắt, gió thổi nhẹ, sợi tóc hỗn độn. Huyền Cực Tiêu một bên mê đắm ngắm nhìn, vì hắn đặt nhẹ lên hai vai, hai người này thật ra tình ý kéo dài, ngươi nông ta nông, nhưng thiếu niên nho nhỏ ở bên cạnh lại lo lắng.

Nhìn dáng người hắn chừng sáu bảy tuổi, mặc tuyết trắng xiêm y, đai lưng màu thủy lam, một đầu tóc đen nhánh xõa dài đến mắt cá chân, dùng dây thắt lơ đễnh. Màu da trắng nõn, con ngươi to tròn, bên trong tựa hồ chứa đầy nước, dưới cái mũi vểnh cao là đôi môi phấn nộn, thiếu niên nhỏ nhỏ này thật giống một tiểu tiên đồng.

Hắn nhìn hai vị đại nhân, bỉu môi, dùng âm thanh mềm nhẹ của hài tử nói : “Phụ thân, Vô Hàn ca ca sao còn chưa tới?” Vân Hành nằm lên thân người nào đó nên thả lỏng tâm tình, hơi đi vào giấc ngủ, Huyền Cực Tiêu nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói : “Ta ôm ngươi trở về phòng.” Một âm thanh nhỏ khẽ vang lên đáp ứng, Vân Hành mặc cho phu quân ôm lấy chính mình.

“Phụ thân, hôm qua trời còn chưa tối ngươi cùng cha đã đi ngủ, như thế nào còn muốn ngủ?” Tiểu thiếu niên vẻ mặt bất mãn. Huyền Cực Tiêu cười nói: “Vân Ly, chờ ngươi sau này trưởng thành cùng Vô Hàn ca ca lập gia đình rồi sẽ biết.”


Vân Ly vừa nghe, vội hỏi: “Vô Hàn ca ca thật là muốn tới đón ta làm hoàng hậu? Phụ thân, ta đi xuống chân núi chờ hắn được không?” Huyền Cực Tiêu còn chưa trả lời, chợt nghe Vân Hành giọng khàn khàn nói: “Vân Ly, ngươi nguyện cùng Vô Hàn đi sao?”

Vân Ly gật gật đầu: “Ân!”

“Cho dù sau này không nhìn thấy phụ thân cùng cha?”

“… …” Vân Ly nhăn đôi mày nho nhỏ lại.

“Thôi được, ngươi đi đi, xuống núi cẩn thận một chút.”

“Ân, phụ thân, cha, ta đi !”

Vân Ly khóe miệng khẽ cong, cười rộ lên giống y một tiểu tiên tử tinh xảo đặc sắc. Dẫn theo vạt áo, xoay người bỏ chạy. Hắn biết, ở dưới chân núi, sắp thấy chính là Vô Hàn ca ca mà hắn tâm niệm nghĩ đến nhiều năm.

“Dung nhi, ngươi nếu là luyến tiếc Vân Ly, lúc trước nói cho hắn biết chuyện hoàng hậu này làm gì?” Huyền Cực Tiêu hỏi.


“Luyến tiếc với không luyến tiếc, Vân Ly là muốn rời chúng ta mà đi. Vô Hàn là một hảo hài tử.” Vân Hành giống như nhớ tới cái gì đứng dậy liền giống rơi xuống đất, hít vào một hơi không hiểu tại sao, đảo mắt liền trừng Huyền Cực Tiêu: “Ngươi buông tay, tự ta trở về phòng.”

Huyền Cực Tiêu chợt cười: “Hảo, trở về phòng trở về phòng, xem ra Dung nhi đêm qua còn chưa tận hứng a!” Vân Hành mặt sắc đỏ lên, khỉ lệ phong tình (chẹp… ta không biết cái ni… ai biết nói hộ ta nhé) nói không nên lời. Hai người một xấu hổ tức giận, một thầm cười nhạo trở về phòng.

Thời gian trước Tiểu Vân Ly từng thấy qua một cái tay áo phiêu phiêu, giống như thần tiên nhân vật. Hắn mặc dù không có mẫu thân xinh đẹp, cũng đã có một loại khí chất làm cho người ta muốn thân.

Vân Ly thấy người nọ nhìn hắn giống như nhân vật tột bực nào đó, tỉ mỉ nhìn chằm chằm Vân Ly nửa ngày mới khom người nói: “Tiên quân Tuyết Uyên Tuyền Ki kiến quá Hoàng hậu nương nương!” Những lời này làm Vân Ly sợ tới mức nhảy dựng, tuy rằng lúc ấy không biết hoàng hậu là vật gì, nhưng cũng làm cho hành động hắn mơ hồ. Vân Ly nãi thanh nãi khí (lớn tiếng tức giận) hỏi: “Hoàng hậu nương nương là cái gì? Là phụ thân sao?”

Người tự xưng Tuyền Ki mỉm cười: “Đó là Tuyết Uyên quốc mẫu, thê tử của Tuyết Uyên đế Huyền Vô Hàn.”

“Thê tử? Như vậy cũng giống như cha là thê tử của phụ thân?” Tiểu Vân Ly nháy nháy đôi mắt to.

“Đương nhiên, vả lại là thê tử duy nhất.”

Vân Ly cũng không biết hoàng hậu là cái gì, chính là thê tử thì hắn biết. Nếu làm thê tử Huyền Vô Hàn, nói vậy hắn cũng giống cha được phụ thân sủng, đối với mình thật hảo, là có thể ăn thạch anh cao ngọt ngào, uống mật hoa Hương Hương. (Em muốn lấy chồng chỉ vì thức ăn thôi a???? >””


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.