Đọc truyện Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt – Chương 9
Tâm tình Tiêu Hòa rất loạn, đầu đau muốn chết, cục tức chặn ở ngực, xả không được mà nuốt cũng không trôi. Trở lại phụ cận nhà ga, phát hiện lều vải của mình vẫn còn nguyên đó, liền một đầu chui vào không ra.
Một đám tiểu quỷ chết tiệt! Chỉ biết gây phiền toái cho người khác! Đều là một bọn khốn! Lớn cũng thế mà nhỏ cũng vậy! Chả có đứa nào tốt cả!
Phiền phiền phiền! Phiền chết người!
Bộ tao giỏi lắm sao? Tao thì có tài cán quái gì chứ!
Tao chẳng qua chỉ là…
***
Tên kia chắc không phải là nhặt được tiền trong mơ chứ, cười tới vui vẻ như vậy?
Viêm Chuyên tự dưng thấy khuôn mặt tươi cười của Tiêu Hòa nhìn thế nào cũng không thuận mắt.
Hắn muốn ngủ tới khi nào? Thuốc hạ sốt cũng đã cho hắn uống, dựa theo hiểu biết của y về thảo dược và bệnh lý, hiện tại cũng tới lúc Tiêu Hòa tỉnh lại.
Cơ thể của nhân loại quả nhiên không đủ cường tráng, khả năng miễn dịch bẩm sinh của bọn họ đã thoái hóa gần hết. Chỉ mới làm với hắn một lần, chẳng những miệng vết thương lần trước vỡ ra, còn dẫn tới nhiễm trùng nữa.
May mắn là trong đám cỏ dại ở bên tường và công viên thành phố này còn có thể tìm được một ít dược thảo có tác dụng khử trùng, nếu không y lại phải lén chui vào dược phòng của bệnh viện mà chế thuốc.
…Hắn đúng là một kẻ phiền phức mà.
“Vi Dân, mấy giờ rồi?”
Hả?
“Tớ sắp trễ học rồi… Tiểu Viêm? Khụ, sao cậu lại quay về thế? Không tìm thấy thằng nào ngủ cùng nên mới tiếp tục trở về ức hiếp người thiện lương như tôi hả?”
Viêm Chuyên trực tiếp dùng bình nước khoáng ngăn chặn cái miệng vừa tỉnh lại đã trở nên cay nghiệt kia.
“Ưm…Ọc…ọc…ọc.” Đúng là khát thật.
Tiêu lão đại uống đủ, lau mép, hung hăng bình luận: “Nước này khó uống bỏ mẹ!”
Viêm Chuyên cũng gật đầu đồng ý, cảm thấy toàn bộ lời nói từ trước tới giờ của người này chỉ có mỗi câu đó là hợp ý hắn.
“Tiêu đại ca! Tiêu đại ca anh có ở nhà hay không?” Tiếng trẻ con gào khóc truyền đến từ bên ngoài lều.
“Gọi cái gì mà gọi! Mới sáng sớm đã kêu khóc om sòm cái gì! A? Bây giờ là xế chiều hay sáng sớm?”
Tiêu Hòa ngẩn người.
Viêm Chuyên không nói thì hắn cũng không biết bởi vì phát sốt nên mình đã mê man mười mấy giờ liền. Hiện tại đã là buổi sáng ngày hôm sau.
“Tiêu đại ca!” Đứa nhỏ bên ngoài nghe thấy Tiêu Hòa trả lời, cao hứng tới mức hét lên, lập tức lại khóc tu tu.
Tiêu Hòa thở dài, đẩy đẩy Viêm Chuyên bên cạnh. “Đi, ra ngoài xem xem có chuyện gì. Nếu lại là bọn Hắc Đầu tìm tụi nó làm phiền thì đi giải quyết một chút rồi trở về. Đi thong thả a, đại hiệp…”
Viêm Chuyên liếc liếc hắn, nể tình hắn đang bệnh tật, quyết định không thèm so đo nhiều, cứ nhớ kỹ nợ sau này chậm rãi thanh toán.
Viêm Chuyên mới vừa kéo khóa lều ra, thằng nhóc ngoài cửa đã đợi không kịp lao vào bên trong.
“Tiêu đại ca! Xin anh cứu Tiểu Diệp đi!” Thằng nhóc bùm một cái quỳ gối trước mặt hai người.
Lều vải nho nhỏ nhất thời trở nên vô cùng chật chội.
Phiền chưa! Đây chính là hậu quả khi xen vào việc của người khác đấy! Xem đi xem đi!
“Có phải lại là bọn Hắc Đầu tới tìm thằng nhóc đó gây sự hả?” Tiêu lão đại nằm trên mặt đất, bộ dạng uể oải hỏi.
Thằng nhóc liều mạng lắc đầu, “Không… Không phải, là…Là…”
“Mày hoặc là nói rõ ràng, hoặc là cút ra ngoài cho tao. Chọn một trong hai.” Tiêu Hòa bắt đầu cảm thấy mắc tiểu.
Cậu nhóc thở mạnh, lau lau nước mắt, hít sâu mấy cái liên tiếp, mở miệng nói: “Tiểu Diệp nó bị người ta bắt đi!”
“Bắt đi? Ai? “Tiêu Hòa níu lấy tay Viêm Chuyên nâng người dậy.
“Em không biết.”
“Vậy mày tới đây làm gì!”
“Em… Ô…” Tiểu hài tử bị dọa khóc.
Nhẫn nhịn tức giận, Tiêu Hòa nhướng mày hỏi: “Mày nhìn thấy nó bị bắt đi? Khi nào? Có mấy người? Biết vì sao lại bắt nó không? Từ từ mà nói! Cấm khóc!”
Thằng nhóc bị hắn quát một cái, rốt cuộc cũng nín khóc.
Nó vừa nhớ lại vừa cố gắng hết sức trả lời hoàn chỉnh: “Vì để chiếm chỗ nên lúc trời còn chưa sáng em với Tiểu Diệp đi ra chỗ ngày hôm qua tụi em xin tiền cho nó nằm, em thấy sắc trời còn sớm, đêm qua Hắc Đầu lại không cho tụi em ăn cơm, nên em muốn tới mấy quán điểm tâm sáng xung quanh kiếm chút gì đó ăn.”
“Nhưng tới lúc em trở về… Lại thấy có người ôm lấy Tiểu Diệp lên một chiếc xe tải, em đuổi theo… Nhưng mà thế nào cũng đuổi không kịp… Ô ô… Em gọi người… Mà không ai thèm để ý, Hắc Đầu cũng không chịu can thiệp, nói người bắt cóc không phải xã hội đen thì cũng là cảnh sát… Hắn quản không nổi…Ô ô!”
“Cho nên mày chạy tới tìm tao?” Thật đúng là được đằng chân lân đằng đầu! – Tiêu Hòa khó chịu.
Thằng nhóc chỉ có thể gật đầu. Ngoại trừ Tiêu Hòa ra, nó cũng không biết nên tìm người nào khác nữa.
“Biết cảnh sát là để làm gì không?”
“Em không thể đi tìm cảnh sát được… Tiêu đại ca, cầu xin anh, anh cứu Tiểu Diệp đi! Em dập đầu lạy anh! Tiêu đại ca!”
“Này này này! Tiểu Viêm giữ chặt nó lại cho tao!”
Viêm Chuyên duỗi tay ra, xách lấy cổ áo thằng bé.
Tiêu Hòa cũng biết vì sao tiểu quỷ này không thể đi tìm cảnh sát.
Nếu chạy đi tìm cảnh sát, cuối cùng mặc kệ có thể tìm được Tiểu Diệp về hay không, bọn nó không phải là bị đuổi về quê quán thì cũng bị đưa vào cô nhi viện. Bất kể là cái nào, cũng không phải là kết cục mà chúng mong đợi.
Có lẽ đám nhóc cũng muốn về nhà, nhưng mà thứ chờ đợi bọn nó ở nhà thường cũng không phải là một cái cảng tránh gió ấm áp.
“Mày nói người bắt thằng nhóc kia đi có một chiếc xe tải? Còn nhớ rõ cái xe kia có đặc trưng gì không? Ví dụ như trên xe có viết chữ gì, hoặc là hoa văn như thế nào, màu sắc, hình dáng xe lớn nhỏ ra sao, người kia cao bao nhiêu, quần áo, diện mạo, tuổi tác, mày nhớ được những gì kể rõ ra xem nào.”
Viêm Chuyên khó hiểu nhìn nhìn người này, hắn cho là với tính tình của Tiêu Hòa, sau khi nghe thằng nhóc kể chuyện xong sẽ trực tiếp đuổi thẳng cổ nó ra ngoài, sau đó tiếp tục cuộc sống của mình.
“Dạ!” Cậu nhóc ra sức gật đầu, cố gắng nhớ lại nói: “Người bắt Tiểu Diệp là một gã cao lớn, vừa khỏe lại vừa béo. Quần áo gã béo đó mặc thì… thì… Ô… Em không nhớ rõ.”
“Chiếc xe kia rất lớn, là màu trắng, cũng có thể là màu xám, ô… ô… Em cũng không nhớ rõ lắm, trên thân có hoa văn, là màu xanh biếc hay là màu lam… Cũng có thể là… Ô… Gạch thẳng màu đen, bao quanh cả thân xe. Còn có… Còn có… Ô ô…Em không nhớ được, ô ô…”
“Đừng có khóc!”
Tiêu Hòa để cho nó khóc tới trong lòng bực bội, phất phất tay, “Mày về đi, có gì tao để ý cho. Tìm được hay không tao không bảo đảm đâu đấy.”
Tí manh mối chó má như vậy bảo tao tìm kiểu gì? Mặc dù đại khái cũng đoán ra được là ai làm, nhưng mày muốn tao tới nơi nào tìm tên kia? Chẳng lẽ bắt tao đăng báo tìm người? Tao trốn hắn còn không kịp!
“Tiêu đại ca… Anh… Anh nhất định sẽ tìm được Tiểu Diệp đúng không?” Ánh mắt thằng nhóc tràn ngập kỳ vọng.
Tiêu Hòa trừng mắt, “Mày không đi tao sẽ mặc kệ luôn!”
Thằng bé nghe được lời đó, bất đắc dĩ đành phải lưu luyến quay đầu rời đi.
Tiêu Hòa cảm thấy thằng nhóc này thật kỳ quái, người thực tế cứu bọn nó lần trước là Viêm Chuyên đứng ngay bên cạnh, nó hẳn là biết năng lực của Viêm Chuyên chứ, vậy mà từ đầu đến cuối đều không mở miệng cầu cứu y.
Chẳng lẽ… Ta thoạt nhìn có bản lĩnh hơn tiểu tử đó nhiều? Cái bộ dạng ốm yếu bệnh tật thảm thương này sao?
…Hay là thằng nhỏ này cũng biết câu danh ngôn thiên cổ “Gừng càng già càng cay”?
“Tiểu Viêm!” Tiêu lão đại bắt đầu lên tiếng.
Viêm Chuyên nhướng mày.
“Đi! Chúng ta ra ngoài dạo phố.”
Tiêu Hòa không hỏi Viêm Chuyên tại sao đã rời đi rồi còn trở lại, Viêm Chuyên đương nhiên cũng sẽ không nói ra. Cứ như vậy mỗi ngày loanh quanh trong thành phố, thăm thú bên này xem xét bên kia.
Vài ngày sau, Viêm Chuyên mới hiểu được Tiêu Hòa đang chú ý hành tung của mấy tên lang thang và khất cái trong thành phố.
“Tôi muốn báo cảnh sát. Có ăn mày bị mất tích, ít nhất hai người. Đều là đàn ông trung tuổi, một là người phương bắc, gọi là ông Chu, một là người Tạng (dân tộc thiểu số của Trung Quốc, phân bố ở vùng Tây Tạng, Thanh Hải, Tứ Xuyên, Cam Túc, Vân Nam), hình như kêu là Mãn Đỗ Lạp. Tôi nghi ngờ việc mất tích của bọn họ có liên quan tới một công ty dược đa quốc gia ở Trung Quốc.”
“Tôi không biết tên của công ty đó cụ thể là gì, nhưng ở thành phố S bọn họ có một người phụ trách họ Đỗ, học vị tiến sĩ, chắc là mới từ nước ngoài trở về. Các anh làm ơn lập tức triển khai điều tra.”
“Xin mời anh lưu lại họ tên và phương thức liên lạc, để chúng tôi dễ dàng điều tra. Anh nên biết báo án giả nặc danh khiến cho cảnh sát lãng phí nguồn tài nguyên của mình là một hành vi phạm tội, điện thoại báo nguy không phải là vật để chơi đùa!” Trong loa truyền đến giọng cảnh cáo nghiêm túc.
“Nếu tôi không để lại tên họ và địa chỉ thì các người cũng sẽ không điều tra chuyện này đúng không?”
“Nếu quả thật xảy ra trường hợp có người mất tích, cảnh sát chúng tôi đương nhiên sẽ dốc toàn lực để điều tra. Bây giờ tôi nhắc lại một lần nữa, anh đừng có báo án giả.”
“Vậy các anh đi điều tra đi! Tôi thề đây là sự thực. Các anh chỉ cần phái người tới công viên và phụ cận nhà ga thành phố, hỏi thăm mấy kẻ lang thang với khất cái ở đó sẽ biết lời nói của tôi là thật hay giả.”
Tiêu Hòa cúp điện thoại, khẽ thở dài.
Làm sao vậy? Viêm Chuyên dùng ánh mắt hỏi.
“Cảm thấy khả năng bọn họ can thiệp vào chuyện này là không lớn lắm, dù cho bọn họ chịu can thiệp, còn phải thông qua bao nhiêu thủ tục, chờ đến lúc bọn họ điều tra được chút manh mối gì thì mấy tên ăn mày mất tích đại khái cũng sớm bị xẻ thành chục mảnh, cho vào thùng ướp lạnh chuyển tới các quốc gia khác rồi. Tao thật đáng thương a, bây giờ thằng nhóc bị phanh thây kia chắc đang hớt lẻo với lão diêm vương về mấy lời nói của tao đây.”
Là ngươi đáng kiếp thôi.
“Không biết thằng nhóc kia có còn sống không…”
Ngươi đang lo lắng cho nó? Ánh mắt Viêm Chuyên nhìn không ra là biểu tình gì.
“Lo lắng cái rắm ấy! Tao là đang lo cho bản thân thôi! Đang sợ cái gã nhã nhặn kia đột nhiên tâm huyết dâng trào, quyết định tìm bắt tao về xiên cho mấy dao, tới lúc đó mày cũng chỉ còn nước tìm thằng khác mà thỏa mãn thôi!”
Tiêu Hòa nói tới đây đột nhiên hạ giọng, giống như đang bàn chuyện gì bí mật, nhỏ giọng nói với Viêm Chuyên: “Cho mày biết, tao cảm thấy cái thằng nhã nhặn kia cũng biến thái giống mày. Không, có khi nó còn biến thái hơn! Tao cá thằng đó chắc chắn đã làm với đàn ông rồi! Hơn nữa trăm phần trăm là Zero (số 0, ý nói bạn Đỗ là uke)! Mày chưa biết bộ dạng mê đắm của nó khi thấy dáng người hoàn mỹ của tao đâu, hừ!”
Biến thái? Ta?
“Mày mà không biến thái chắc? Không biến thái thì sao phải cưỡng gian Tiêu Hòa tao? Ông mày đã nói không được, mày còn dám Bá Vương ngạnh thượng cung! Chừng nào có cơ hội tao nhất định sẽ thiến mày!”
(“Bá Vương ngạnh thượng cung”: “bá vương”: kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược (hiệu của Sở vương Hạng thời Tần – Hán), “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.)
Viêm Chuyên rũ mắt, y tự nói với mình không cần phải chấp nhặt với loại người như thế, đặc biệt là kẻ lang thang âm hiểm này. Ngay từ đầu rõ ràng là hắn chủ động nằm sấp trên người câu dẫn y, khiêu khích y, hiện giờ lại luôn miệng nói mình là người bị hại!
“Được rồi, tao khoan dung độ lượng, tạm thời không tính toán với mày, không cần làm ra vẻ sám hối với tao, ông đây cũng không xơi nổi cái kiểu thái độ đó đâu! Đêm nay, đêm mai, sau nửa đêm chúng ta sẽ ngồi tại chỗ này thay phiên nhau canh gác, tao không tin là không tóm được lũ bắt cóc khốn kiếp kia.”
Theo điều tra mấy ngày nay, cộng thêm kinh nghiệm từng bị chộp của bản thân đã giúp Tiêu Hòa phân tích được đám người gã nhã nhặn kia đại khái đều bắt người từ 3 tới 5 giờ sáng, là khoảng thời gian ít người hoạt động nhất.
Không làm kinh động tới bất kỳ kẻ nào, có nghĩa là mục tiêu bị bắt đại đa số là được chọn vào ban ngày, sau đó bám theo tới nơi bọn họ nghỉ ngơi, đợi đến rạng sáng động thủ.
Từ hôm qua đến nay, Tiêu Hòa đã hai lần nhìn thấy chiếc xe tải trong trí nhớ xuất hiện chung quanh đây, tuy rằng chưa xác định, nhưng đánh cuộc một lần vẫn là đáng giá.
“Bọn khốn kia thật sự điên rồi, bắt người liên tiếp như thế, không làm cho người khác chú ý mới là lạ! Chẳng biết bọn họ đang nghiên cứu cái gì, cần nhiều cơ thể đến vậy sao?”
Tiêu Hòa cảm thấy gã nhã nhặn kia chắc chắn là điên rồi, hoặc là đang nóng lòng muốn đạt được thành quả, nếu không sao lại thường xuyên bắt người như vậy? Hắn nhớ rõ sự mất tích của mấy tên ăn mày ở thành phố Y cũng không rõ ràng như thế này, hoặc có thể là do hắn không lưu ý.
“Này, không cần mắc lều. Chúng ta nằm tạm ở chân tường cũng được, canh gác ba ngày. Nếu không gặp được lũ khốn kia thì chúng ta ngồi xe lửa rời khỏi thành phố này.”
Dù sao tiểu quỷ kia đã mất tích nhiều ngày như vậy, tiếp tục dông dài thì kết quả cũng như nhau, cho dù tìm được công ty kia, chưa chắc đã nhìn thấy được tiểu quỷ đó còn sống, cho hắn thời gian ba ngày, chỉ coi như là đặt dấu chấm hết cho việc mình xen vào chuyện của người khác mà thôi.
Viêm Chuyên không thể lý giải nổi hành động của người này, cũng như y không thể nhìn thấu được trong lòng người này đang suy nghĩ gì.
Y cho rằng hắn sẽ không mạo hiểm, để giải cứu thằng nhóc kia mà đưa mình vào nguy cơ bị tóm , kết quả hắn đi khắp thành phố hỏi thăm, dò xét, tìm manh mối.
Y cho là hắn tìm vài ngày không thấy sẽ từ bỏ, kết quả hắn lựa chọn ngồi trong góc tường giữa thời tiết lạnh giá đầu tháng mười hai, hơn nữa còn định ngồi ba ngày.
Y nghĩ người này chỉ quan tâm đến chính mình, y cho rằng hắn ghét trẻ con, y tận mắt nhìn thấy hắn bắt nạt một đứa trẻ chưa tới mười tuổi như thế nào, cũng tận mắt nhìn thấy hắn hết lần này tới lần khác cự tuyệt khẩn cầu của thằng nhóc kia, y cho là hắn không thích đứa bé đó, ít nhất cũng không để nó trong lòng.
Nhưng mà một khi đứa bé kia thực sự xảy ra chuyện, hắn lại vừa mắng thằng bé mang lại phiền toái cho hắn, vừa ôm lấy phiền toái đó vào người… Đây rốt cuộc là một người như thế nào?
“Nè, cậu vác lều đi, buổi tối cậu ngủ bên ngoài, chúng ta cũng không cần phân chia ai gác trước nửa đêm, ai gác sau nửa đêm, dù sao lỗ tai cậu cũng thính, nghe thấy cái gì thì gọi tôi một tiếng là được rồi. Tôi lớn tuổi, không thức khuya nổi nên ngủ trước, nếu cậu mệt thì đánh thức tôi. Nhớ kỹ đừng có ngủ gật, nếu không tìm thấy đứa bé kia hoàn toàn là do lỗi của cậu đó!”
Tiêu Hòa vừa nói vừa mang thùng giấy nhặt được tới góc tường, nằm xuống xoay người một cái đã chiếm nguyên cả thùng giấy. Nằm xong còn giơ tay ra chọc chọc y, để cho y ngồi lại gần đây giúp hắn sưởi ấm.
Tóm lại… Không phải là người tốt. Viêm Chuyên lại đưa ra kết luận cuối cùng đối với Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa ngủ thật thoải mái.
Lúc đầu hắn cũng chỉ là nằm trên thùng giấy mà ngủ, bởi vì chịu không nổi hơi lạnh trên mặt đất, liền nhích lại gần chen chúc vào lòng Tiểu Viêm. Tiểu Viêm ôm hắn vào ngực.
Không biết có phải do hai người cùng ôm sưởi ấm hay không, Tiêu Hòa cảm thấy từ đầu tới chân giống như được bao bọc trong một chiếc túi ấm áp, không hề có cảm giác lạnh lẽo khi ngủ ngoài trời vào mùa đông chút nào.
Đúng là tuổi trẻ thật tốt, tuổi trẻ nhiệt độ cơ thể cao, chẳng trách mấy người già mùa đông cứ thích ngủ với trẻ con, lò sưởi trời sinh nha.
Xem ra giữ lại thằng nhóc này vẫn là có lợi, nếu nó không chủ động rời đi, ta đây sẽ không đuổi nó, ít nhất chờ qua mùa đông… Trong mộng Tiêu Hòa mơ hồ quyết định.
Viêm Chuyên vốn định mặc kệ cho hắn ngủ trên mặt đất, sau lại nhìn thấy tên vô tâm kia rét tới phát run, lùi lùi vào cạnh y, nghĩ tới trách nhiệm và nghĩa vụ của hùng tính, miễn cưỡng ôm hắn vào trong ngực, miễn cưỡng làm ấm không khí chung quanh, miễn cưỡng dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi cho hắn, miễn cưỡng để cho hắn ngủ thoải mái hơn một chút.
Mãi tới quá nửa đêm, khoảng bốn đến năm giờ sáng, một chiếc xe tải giống như xe tang xuất hiện trong bóng đêm.
Viêm Chuyên nhìn thấy được chiếc xe đó. Không giống Tiêu Hòa và thằng nhóc trí nhớ kém kia, buổi tối y cũng có thể nhìn rõ vật, cho nên y nhớ được đặc trưng trên thân chiếc xe tải kia, vừa nhìn thấy chiếc xe này, y đã biết đây nhất định cũng là chiếc xe thuộc về cùng một sở nghiên cứu.
Tiêu Hòa bị tiếng xe cộ ồn ào của người đi đường vào buổi sáng đánh thức, tỉnh lại đã thấy mặt trời ló dạng, trên đường tấp nập xe chạy qua chạy lại của đám người đang vội vàng tới trường hoặc đi làm.
Tiểu Viêm đâu? Tiêu Hòa ngồi trên thùng giấy quay đầu nhìn bốn phía, không thấy người, chỉ thấy cái túi đựng lều bị đặt ở bên tường.
Thằng nhóc thối kia lại chẳng nói chẳng rằng mà chạy mất? Tiêu Hòa thầm mắng một tiếng.
Chỉ mới bắt mày ngủ ngoài trời với tao một đêm giữa mùa đông thôi mà, ngay cả tý chuyển cỏn con thế cũng không nguyện ý, con bà nó!
Muốn đi thì cứ đi đi! Có gì đặc biệt hơn ai chứ! Chẳng qua chỉ là cái lò sưởi bằng người thôi, tìm đâu chả có!
Ngồi yên trên thùng giấy trong chốc lát, cho tới khi đã bình ổn cảm giác mất mát không muốn thừa nhận trong lòng, lúc này Tiêu Hòa mới cảm thấy mặt đất dưới mông tựa hồ có chút kỳ quái.
Tại sao lại không hề lạnh tí nào? Đừng nói là bị mình ngồi cho ấm nha. Chắc chắn điều đó là không thể! Hơn nữa…
Tiêu Hòa lấy tay sờ sờ chỗ khác trên thùng giấy, thật sự, không lạnh một chút nào, giống như là có nơi nào đó trong lòng đất phía dưới thùng giấy này đang hâm nóng nó.
Tìm được chỗ đất quý sao? Tiêu Hòa vui sướng.
Nhưng mình nhớ tối hôm qua lúc đi ngủ vẫn còn rất lạnh mà, Tiêu Hòa gãi đầu, nghĩ hoài không ra.
Bởi vì ấm áp, Tiêu lão đại đương nhiên không muốn di chuyển, ngồi ngay tại đó miên man suy nghĩ xem liệu có phải phía dưới vùng đất này có suối nước nóng không, hay là nổ khí gas, dung nham phun trào, hoặc là…
Một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt hắn, người nọ đến góc tường khoác cái túi đựng lều lên lưng, đi tới vỗ vỗ đầu của hắn, ý bảo hắn đứng dậy.
Tiêu Hòa ngồi xếp bằng trên thùng giấy, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, xoa xoa cái mũi, há mồm nói một câu: “Không phải tôi bảo cậu có gì thì gọi tôi một tiếng sao!”
Viêm Chuyên nghiêng đầu, không rõ hắn đang oán hận cái gì. Để cho hắn ngủ ngon một giấc cũng không được sao?
Ngồi xổm bên chân Tiêu Hòa, kéo tay hắn qua, viết vào lòng bàn tay ba chữ cái tiếng Anh — CED.
“CED? Viết tắt? Tên công ty viết tắt? Cậu tìm được công ty kia sao?” Tiêu Hòa lập tức phản ứng kịp thời, vui mừng khôn xiết.
Viêm Chuyên gật đầu. Hôm qua sau khi y nhìn thấy chiếc xe tải liền bám theo dấu vết cho tới khi đến công ty kia.
“Tiểu Viêm Viêm, cậu thật lợi hại nha! Cho đại ca hôn một cái!” Tiêu Hòa vui sướng ôm chầm lấy Viêm Chuyên hôn một cái, khiến cho mấy người đi đường liếc xéo.
Viêm Chuyên chặn ngang đẩy hắn ra, đứng lên, dùng ánh mắt ý bảo hắn: cần phải đi.
Tiêu Hòa cũng vui tươi hớn hở đứng dậy, gập gập thùng giấy thành mấy mảnh nhét vào phía sau thùng rác, sau đó lại chạy về chỗ cũ.
Sao ngươi không đi? Viêm Chuyên nhìn thấy hắn bất động tại chỗ có chút kỳ quái.
Tiêu Hòa vẫy vẫy tay, Viêm Chuyên ù ù cạc cạc đi qua.
Tiêu Hòa dùng thanh âm rất nhỏ dán vào tai Tiểu Viêm nói: “Chúng ta tìm được đất quý.”
Cái gì?
Tiêu Hòa chỉ chỉ mặt đất dưới chân, nói càng nhỏ hơn: “Phía dưới này chắc chắn là có miệng núi lửa, hoặc là suối nước nóng!”
Viêm Chuyên bừng tỉnh, chịu không nổi giữ chặt lấy cánh tay hắn kéo đi.
Cái gì mà suối nước nóng với miệng núi lửa chứ! Ngươi cũng không nhìn xem cái vùng đồng bằng ngàn dặm này đào đâu ra chỗ nào có núi! Học địa lý cái kiểu gì vậy!
“Thật đó! Không tin sờ thử xem.”
Tiêu Hòa sốt ruột, nếu tại thành phố S này mà phát hiện ra núi lửa thì toàn bộ địa lý Trung Quốc này cũng phải sửa nha!
Nói không chừng nhờ phát hiện này của hắn mà có thể cứu vớt toàn bộ nhân loại cũng nên. Trên tivi cũng thường có tình huống, bởi vì không kịp phát hiện núi lửa phun trào mà khiến cho bao nhiêu người tử vong, bao nhiêu thành phố bị phá hủy đó thôi. Có khi ý nghĩa sinh tồn của hắn lại chính là để phát hiện ra nơi này a!
Đều là giả! Đồ dốt nát địa lý! Đó là ta sợ tên tiểu nhân nhà ngươi sẽ bị chết cóng sau khi ta rời đi, cho nên gom nhiệt xung quanh vào chỗ đất phía dưới người ngươi, nhưng cũng chỉ duy trì tới khi ta trở về thôi.
“Ách, sao lại lạnh rồi? Chẳng lẽ thật sự là mình ngồi cho ấm?” Tiêu Hòa sờ sờ mặt đất, đầu óc thông minh lanh lợi tạm thời biến thành bột nhão.
Viêm Chuyên không thích ánh mắt Tiêu Hòa đang nhìn y, tựa như đang đánh giá kĩ, mà lại còn trắng trợn như vậy.
“Tiểu Viêm Viêm, có phải cậu còn rất nhiều chuyện gạt tôi đúng không?” Tiêu Hòa giơ tay chọc cổ Viêm Chuyên.
Viêm Chuyên gạt tay hắn ra, tiếp tục đi đường của mình.
Tiêu Hòa cũng chẳng nhụt chí bởi Viêm Chuyên không để ý tới hắn, ngược lại càng thêm chắc chắn rằng đối phương có chuyện gì đó giấu diếm hắn.
“Giao tình chúng ta đã như thế nào rồi, còn che che đậy đậy cái gì nữa, thật đúng là vô tình vô nghĩa! Nói một chút với anh trai này đi, ngoan, tối anh đây cho thoải mái.”
Tốt, từ phía sau đến thì sao. Viêm Chuyên hừ mạnh.
“Đồ nhỏ mọn, không nói thì thôi!”
Rồi xem có ngày tao đào toàn bộ bí mật của mày ra!
Hai người đi ước chừng gần hai giờ, chờ Viêm Chuyên dừng lại, Tiêu Hòa cảm giác chân mình đã rã rời, vừa mỏi vừa nhức, bắp chân cũng cứng lên, xem ra là hậu quả của việc đã lâu không rèn luyện.
“Tới rồi?” Tiêu Hòa chú ý tới cách đó không xa có một tòa cao ốc mới tinh, ở nơi gần như là vùng ngoại ô này lại có vẻ tương đối chói mắt.
Viêm Chuyên gật gật đầu, y tận mắt nhìn thấy chiếc xe tải kia phóng vào bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà.
“Tên công ty cậu thấy ở đâu?” Tiêu Hòa tìm nửa ngày không thấy được cái bảng hiệu nào bên ngoài cao ốc.
Viêm Chuyên chỉ chỉ bãi đỗ xe ngầm.
“Cậu theo vào đó?”
Viêm Chuyên gật gật đầu, lại lắc đầu.
Đúng là y đã theo vào, nhưng khi y phát hiện muốn lên tầng trên phải đi bằng thang máy, mà mở được thang máy thì chỉ có nhân viên công ty mới giữ thẻ cảm ứng điện tử, cửa hành lang an toàn hình như cũng cần thẻ đó, hơn nữa trong thang máy lẫn ngoài hành lang đều có camera, cho nên y bỏ ý định tiến vào.
Tuy rằng y có thể bảo đảm tốc độ của mình qua mặt được camera, nhưng y không cam đoan sau khi vào thang máy sẽ không bị hai gã nhân viên công tác kia phát hiện..
“Bên trong có camera?” Tiêu Hòa nhớ tới tình hình trong sở nghiên cứu lần trước.
Viêm Chuyên gật đầu.
Tiêu Hòa sờ sờ đám râu lún phún trên quai hàm. Hắn để ý thấy tòa cao ốc này thoạt nhìn rất yên tĩnh, cửa cũng không có xe cộ hay người nào ra vào. Toàn bộ cửa sổ tầng trệt của tòa nhà đều lắp kính phản quang, hoàn toàn thấy không rõ tình hình bên trong. Không biết hệ thống an ninh ở cửa chính như thế nào? Khách muốn tìm hiểu thì đi vào kiểu gì?
CED, không biết có phải là cùng một công ty dược hay không?
“Cậu chờ chút, tôi đi gọi điện thoại.”
Viêm Chuyên đoán có lẽ hắn gọi điện thoại cho cảnh sát. Đợi hai phút, liền nhìn thấy Tiêu Hòa vẻ mặt hưng phấn mà trở về.
“Chúng ta tìm chỗ nào nấp đi, chờ lát nữa cảnh sát sẽ tới. Hẳn là…”
Đáng tiếc cảnh sát cũng không triển khai cả đại đội xe hú còi ầm ĩ đi tới giống như trong tưởng tượng của Tiêu Hòa, chờ suốt đến xế chiều, tới khi Tiêu Hòa bắt đầu mắng chửi người, mới nhìn thấy một xe cảnh sát dừng lại trước cửa cao ốc, hai gã cảnh sát đi ra tiến vào tòa nhà.
Tiêu Hòa sốt ruột chờ đợi.
Viêm Chuyên mặt mày bất động ngồi dưới đất, y đang nghĩ, chờ chuyện này chấm dứt có nên rời khỏi Tiêu Hòa hay không.
Tuy rằng không có chuyện đặc biệt gì cần làm, nhưng nghĩ tới việc năng lực và thân phận thật sự của mình có lẽ sẽ bị Tiêu Hòa phát hiện, lại có chút bất an. Y không biết liệu người này có bán đứng y hay không.
Mà theo y biết, hiện tại dường như có người rất muốn có được y, bất luận là vì cái gì, y cũng không hy vọng chính mình bị bắt nằm chết dí trên bàn mổ nào đó, bị coi như chủng loại hiếm có mà nghiên cứu.
“Bọn họ đang làm cái quái gì vậy!”
Viêm Chuyên nghe thấy Tiêu Hòa đột nhiên chửi ầm lên. Ngẩng đầu liền nhìn thấy hai gã cảnh sát kia được nhân viên công tác cấp cao nhìn giống như là phụ trách tiếp đãi khách khách khí khí tiễn vào xe cảnh sát.
“Cái này mà cũng gọi là điều tra? Dựa vào kiểu điều tra loại này của bọn chúng, chờ tìm ra được kết quả gì, tiểu quỷ kia đã sớm…” Tiêu Hòa nôn nóng tới độ giật giật tóc mình.
Phải nghĩ cách, nhất định sẽ có biện pháp!
Tiêu Hòa, mày tỉnh táo lại, ngẫm lại xem trước kia mày gặp phải loại chuyện này sẽ làm như thế nào.
Tỉnh táo lại, tỉnh táo lại…
Nhóc con kia không có ai để nhờ cậy, nó chỉ có thể dựa vào mày, chỉ có mày!
Tuy không phải anh hùng, cũng không phải hi vọng của thằng nhóc kia, nhưng cũng phải cho chính mình một lời giải thích!
“Tôi phải nghĩ biện pháp đi vào.” Tiêu Hòa thoáng chốc trở nên bình tĩnh dị thường, biểu tình trên mặt cũng biến đổi.
Viêm Chuyên nhìn thấy trong ánh mắt của hắn lóe ra một tia sáng kỳ lạ.
Lúc này, y đột nhiên có một loại kích thích, thôi thúc muốn nói cho hắn biết, việc cứu thằng nhóc này ra đối với y mà nói cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Tiêu Hòa sầm mặt thọc tay vào túi, sờ soạng, hết sức thận trọng lấy ra một tờ danh thiếp, dùng giọng điệu hùng tâm tráng chí nghiêm túc nói: “Chúng ta đi tìm anh chàng Chung đẹp trai!”
Ánh mắt Viêm Chuyên thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
“Tiểu Viêm a, chắc cậu không biết, kỳ thực là, trên xe lửa tới đây tôi gặp một anh chàng cực kỳ đẹp trai siêu khả ái siêu dễ thương nha! Lúc đó cậu ta cực kỳ nhiệt tình mời tôi, tiếc là tôi lại ngu ngốc mà không biết thời biết thế!”
“Nhưng mà thôi, hiện tại cuối cùng cũng tìm được lý do thỏa đáng mà đi tìm cậu ta! Nếu cậu ta mà biết tôi là vì cứu một đứa trẻ lang thang nên tới tìm cậu ta nghĩ biện pháp, chắc chắn sẽ cảm thấy được tôi rất có tấm lòng Bồ Tát, sau đó gặp lại liền ái mộ. Nói không chừng tôi sẽ có thể cùng với cậu ta soạn ra một giai thoại quỷ khốc thần sầu ấy chứ…”
Viêm Chuyên xoay người muốn đi.
Khóe miệng Tiêu Hòa thu lại, một phen giữ chặt y.
“Quan trọng nhất cậu ta là một bác sĩ, còn tự mình mở phòng khám.”
Có ý tứ gì? Viêm Chuyên quay đầu lại.
Tiêu Hòa nháy mắt với y mấy cái, cười mị mị nói: “Đoán thử coi, liệu nghiệp vụ viên của công ty này có liên kết làm ăn với chỗ cậu ta không?
Viêm Chuyên là bị Tiêu Hòa mạnh mẽ tha tới đây.
Dùng lời Tiêu Hòa mà nói: Coi như mèo mù bắt được chuột chết, nói không chừng anh bạn Chung siêu đẹp trai có quan hệ làm ăn với CED kia, nếu Chung Xá có thể dẫn bọn họ vào thì càng tốt, nếu không thể, có khi lại giới thiệu bạn bè có liên hệ công việc với công ty đó dẫn bọn họ đi.
Dưới quan điểm của Viêm Chuyên thì sao? Nhận định của y chỉ có mười chữ: Lả lơi ong bướm! Đứng núi này trông núi nọ!
Về phần nhận định này là nhằm vào ai, không cần nói cũng biết.
“Cái này gọi là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn! Nói cách khác là ông đây nhanh trí!”
(Thành ngữ “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” chỉ có hy vọng, trong khó khăn tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du: “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – “Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Qua liễu thấy hoa lại gặp làng”.)
Tiêu Hòa vỗ đùi, đắc ý cười nói: “Thảo nào nghĩ tiểu tử Chung Xá này thoạt nhìn thuận mắt! Thấy không, lập tức liền phát huy công dụng. May mắn là không vứt danh thiếp của cậu ta đi. Tiểu Viêm Viêm, lát nữa gặp cậu ta đừng có chảy nước miếng nha!”
Tiêu Hòa cầm lấy danh thiếp, dọc đường hỏi thăm phòng khám tư nhân của Chung Xá.
Mắt thấy sắc trời đã gần đến hoàng hôn, Tiêu Hòa kéo kéo Viêm Chuyên đang định bước lên bậc thềm nhà người ta, đột nhiên lại dừng lại.
“Có phải nhìn nhìn tôi rất bẩn không?”
Ừ.
“Có phải bốc mùi không?”
Ừ.
“Cậu có cảm thấy tôi thế này rất có nam tính không?”
Viêm Chuyên chán chẳng muốn nhìn hắn.
Tiêu Hòa chỉnh chỉnh áo, ngẩng đầu rảo bước tiến lên.