Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 7


Đọc truyện Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt – Chương 7

Tiêu Hòa cực kỳ tức giận.

Cái tên nhóc con chết tiệt kia như kiểu muốn xơi tái hắn vậy, đi đâu theo đó! Hắn vừa đặt lưng xuống ngủ, y liền sờ sờ miệng hắn. Không để cho y nghịch, y lại kéo kéo quần hắn!

“Rốt cuộc cậu muốn như thế nào?” Tiêu lão đại đứng bên thùng rác  đầu phố, phát hỏa nói.

Tìm đồ ăn a, ta đói bụng. Ánh mắt Viêm Chuyên có chút vô tội.

Dụi dụi mắt, Tiêu Hòa cảm thấy thị lực của mình chắc chắn có vấn đề. Hắn vậy mà có thể từ ánh mắt Viêm Chuyên nhìn ra được y muốn nói cái gì!

“Tên nhóc này.” Tiêu Hòa lấy tay chọc chọc bả vai của đối phương, quái lạ, có phải thằng nhãi này hình như cao hơn so với lần trước?

Viêm Chuyên đè ngón tay của hắn xuống vai mình.

***

“Ông ơi, cho con chút tiền lẻ đi, chị gái ơi, chị gái tốt bụng, chị gái có lòng hảo tâm nhất trên thế giới ơi, thương xót em với, cho em ít tiền lẻ đi!” Vỉa hè trước cửa quán McDonald, một cậu bé đang quấn lấy người qua lại mà ăn xin.

Những người đi đường còn sợ tránh không kịp, tất cả đều lách qua cậu bé, có người còn trực tiếp đẩy nó ra khỏi người mình.

Thằng bé bị đẩy ra cũng không thèm để ý, lại quấn lấy người khác, gặp phải một tên khó chơi, liền cuốn lấy phụ nữ hoặc người già. Bám rồi là sẽ không buông, cho tới khi người ta móc tiền ra mới thôi.

Có vài người có vẻ như muốn vào McDonald ngồi một chút, nhìn thấy cảnh kéo người ăn xin như vậy, đều bỏ qua ý định trong đầu.

Qua một lúc lâu, các nhân viên trong McDonald cũng bắt đầu khó chịu, có người đi ra đuổi thằng bé kia.

“Nè ranh con, đừng có đứng chắc trước cửa nữa!”

Thằng bé phớt lờ hắn, việc ta ta cứ làm, cuốn lấy khách nhân xin tiền.

“Nếu không đi tụi tao kêu cảnh sát!” Một gã nhân viên khác đi ra, cũng khó trách, giữa trưa là lúc đông khách, tên nhóc này đứng canh cửa thì ai dám vào nữa?

Thằng bé vừa nghe thấy muốn gọi cảnh sát, tựa hồ có chút sợ hãi, liền phun một bãi nước miếng vào gã nhân viên kia rồi co giò bỏ chạy.

***

“Tao cảnh cáo mày, nếu dám chui vào lều của ông đây một lần nữa, tao chặt mày làm hai khúc!” Tiêu Hòa đẩy tay Viêm Chuyên ra, lại dùng ngón trỏ chỉ vào hắn, đe doạ.

Viêm Chuyên khinh thường liếc hắn một cái.

“Ầm!”

“Ngao!” Tiêu Hòa đau tới hét to một tiếng, mặt nhăn thành một đống.

Tên chết tiệt nào! Dám nhẫn tâm từ phía sau đâm vào hắn một cái! Không biết hiện tại hắn thuộc loại người già yếu sao!

Thằng bé kia đụng phải người ta, cũng không xin lỗi mà lách người chuồn mất.

Đáng tiếc nó nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn. Chân vừa bước ra, áo đã bị người phía sau kéo về.

Vừa ngoảnh mặt lại đã thấy một thanh niên cao lớn đang túm cổ áo, mặt không cảm xúc nhìn nó.

“Tiểu tử thối! Đụng phải người khác cũng không biết xin lỗi hả?”

Tiêu Hòa sắc mặt tái nhợt, hai mắt toát ra hung quang, trợn trừng nhìn thằng quỷ nhỏ mới đụng hắn xong bỏ chạy kia. May mà Tiểu Viêm Viêm nhanh tay nhanh mắt… Tiêu Hòa ngẩng đầu liếc người nọ một cái, có ý khen ngợi.

“Thực xin lỗi.” Người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu (ý nói bất đắc dĩ phải khuất phục hoàn cảnh), nhóc con phi thường thức thời cúi mình xin lỗi Tiêu Hòa.

“Xin lỗi là xong sao? Tao bị thương thì tiền thuốc men tính như thế nào? Đi, mau tới đồn cảnh sát!”

Tên nhóc vừa nghe phải tới đồn cảnh sát, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt giống hệt Tiêu Hòa.

“Xin lỗi, cháu… Cháu trả chú tiền thuốc, đừng đưa cháu tới đồn cảnh sát! Làm ơn đi chú!”

Thằng bé nhận ra người này cũng là một kẻ lang thang giống mình, không dám đắc tội hắn, vừa nói vừa vội vàng trút tất cả tiền lẻ trong túi ra, hai tay dâng tới trước mặt Tiêu Hòa.


“Chú? Đừng có gọi tao bằng cái từ đó nữa! Tí tiền thế này mà đòi trả tiền thuốc? Cái bệnh viện đó nhà mày mở à?” Sắc mặt Tiêu Hòa càng hung, ngoài miệng mắng người ác liệt, tay thì không khách khí tống toàn bộ chỗ tiền lẻ mà cậu nhóc vừa dâng ra vào túi.

Ánh mắt Viêm Chuyên ngừng một chút, nhẹ buông tay. Nhóc con cảm giác phía sau áo được thả ra, lập tức nhanh như sóc lủi vào đám đông không thấy tăm hơi.

“Ê ê! Tiểu tử thối, chuồn gì mà lẹ thế!” Tiêu lão đại thò tay đấm đấm thắt lưng, lập tức lại phát bất mãn với người đứng bên cạnh.

“Làm gì mà thả nó ra sớm vậy? Tao còn chưa dạy dỗ nó xong đâu! Trước kia cũng không ít lần bị mấy thằng quỷ sứ dính người này bám lấy! Bố mày ghét nhất loại nhãi ranh quấn người không tha này! Lần trước đi dạo phố với mẹ mà cũng bị một lũ xúm lại ép mua hoa hồng của bọn nó tặng cho mẹ! Nghĩ lại vẫn còn bực!”

Viêm Chuyên không đoái hoài, tạm thời không muốn nhìn thấy loại người này.

“Ngại quá, xin chào, tôi là đại diện của Công ty biểu diễn nghệ thuật Ngọc Âm, đây là danh thiếp của tôi.”

Một bàn tay đường đột chen vào giữa hai người, Tiêu, Viêm hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn người vừa tới.

Người đến là một gã khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc tây trang đeo caravat, tướng mạo giống như nhân viên chào hàng đang cười hì hì nhìn bọn họ… Không đúng, chính xác mà nói, người nọ dùng một loại ánh mắt kiểu như thợ săn đang quan sát con mồi trân quý nhất mà ngắm Viêm Chuyên.

“Chuyện gì?” Tiêu Hòa chú ý tới ánh mắt gã nhìn Viêm Chuyên, trong lòng lập tức sinh ra một nỗi chán ghét. Thế nào mà tên đáng ghét nhỏ vừa mới đi đã xuất hiện gã lớn!

“Ha ha, tôi là đại diện của công ty biểu diễn nghệ thuật Ngọc Âm. Các cậu chắc không phải dân vùng này đúng không? Từ đâu tới? Có muốn kiếm việc không?” Tuy rằng mặt gã tươi cười, nhưng giọng điệu lại như tự cho mình cao hơn người khác một bậc.

Tiêu Hòa khinh bỉ liếc hắn một cái, kéo Viêm Chuyên bước đi.

“Từ từ! Từ từ!” Gã kia chắc không nghĩ tới đối phương ngay cả nói cũng không thèm, đã xoay người bước đi, nên gấp tới mức gọi to không ngớt.

Đây chính là trân phẩm a! Hôm nay cũng không biết là vận may gì, thế mà lại gặp được một kẻ xuất sắc như vậy trong đám lang thang đang lục thùng rác bên đường! Nếu cứ bỏ qua thế này, chắc chắn hắn cả nằm mơ cũng đều hối hận tới chết!

Sải bước vài cái, chặn lại đường đi của hai người, gã như thể sợ họ nghe không hiểu nên lại thuyết minh bổ sung: “Các cậu biết tôi là ai không? Có biết công ty biểu diễn nghệ thuật Ngọc Âm không? Chính là công ty biểu diễn nghệ thuật nổi tiếng có triển vọng đứng thứ ba trong nước đấy! Có hiểu công ty biểu diễn nghệ thuật là làm gì không? Mấy ngôi sao điện ảnh trên TV chắc các cậu biết chứ hả? Có muốn làm ngôi sao không? Có muốn phát tài không? Có muốn trở thành tầng lớp thượng lưu không? Tôi có thể giúp các cậu thực hiện tất cả ước mơ của mình! Đây là danh thiếp của tôi, các cậu đói chưa? Hay chúng ta tới quán McDonald phía trước ngồi một chút đi?”

Tiêu Hòa khẽ nhếch môi, từ miệng phun ra một chữ: “Biến!”

“Nè! Cậu này sao lại nói như thế! Dù cậu không thích thì cũng đừng có ngăn cản tiền đồ rực rỡ của người khác chứ!”

“Ai, em trai này, xin chào, tôi không phải là người xấu, nếu không tin cậu có thể gọi điện cho công ty tôi mà hỏi. Em trai a, tôi thấy cậu rất rất có tố chất làm diễn viên đó!”

“Tin tôi đi, chỉ cần cậu muốn, tương lai cậu chắc chắn sẽ chói lọi! Tới lúc đó cậu muốn cái gì sẽ có cái đó! Xe, tiền hay phụ nữ đều được, du lịch nước ngoài cũng tốt, tôi có thể giúp cậu trở thành một người đàn ông thành đạt nhất, được người người hâm mộ! Được rồi, không phải sợ, đi, chúng ta tới cửa hàng đằng kia ngồi nói chuyện, thế nào?”

Gã đẩy Tiêu Hòa ra, đưa tay kéo Viêm Chuyên.

Tuy rằng trên đường lại đi lôi kéo một tên lang thang thì thật mất mặt, nhưng bảo bối như vậy thì cho dù như thế nào cũng đáng giá.

Vì vậy tinh thần tinh tham (tìm kiếm, săn lùng ngôi sao) của gã hừng hực bốc cháy, một lòng nghĩ chỉ cần gã nói rõ ràng, thanh niên này nhất định sẽ động lòng.

Chưa có người nào cự tuyệt được tinh tham, huống chi là mấy kẻ lang thang nghèo không xu dính túi.

Trên đường đã có người đi đường chú ý tới bọn họ, vài cô nàng nhân viên văn phòng đã bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

“Có nghe thấy không, hình như là tinh tham của Ngọc Âm đó!”

“Thật hay giả vậy?”

Đám con gái bắt đầu hưng phấn lên, dừng chân lại cùng nhau nhìn về phía ba người ven đường.

“Nhưng… Hai người kia nhìn bẩn quá!”

“A, đúng thật! Nhưng mà nhìn kỹ… Cái cậu cao cao kia nhìn đẹp trai quá đi… Oa! Cực kỳ đẹp ý!” Ánh mắt đám con gái quả nhiên không thua gì một gã tinh tham, lập tức tìm được bảo thạch thực sự.

“Bọn tao không có hứng thú! Cậu ta càng không có hứng thú! Bảo mày xéo đi có nghe thấy không!” Tiêu lão đại phát hỏa. Cái tên lông lá chết tiệt này lại dám đẩy hắn! Nếu không phải hắn đã đánh mất cái quạt trúc thì hiện tại đã sớm một gậy quật gã rồi!

“Cậu ta không phải mày, mày dựa vào cái gì mà nói chuyện thay?” Gã tinh tham của Ngọc Âm kia xem ra cũng không dễ chọc, thấy Tiêu Hòa ba lần bảy lượt quấy nhiễu, khi nói chuyện cũng không nhịn được trở nên hung tợn.

“Tao dựa vào cái gì? A! Chỉ bằng việc tao hiểu rõ cái công ty biểu diễn nghệ thuật chó má tụi mày! Ngọc Âm chúng mày chẳng qua chỉ là một đám con ông cháu cha vô công rồi nghề mới lập ra cái công ty hạ lưu này, còn dám tự xưng là đứng thứ ba trong ngành?”

“Đừng có khiến người khác chết cười! Nữ minh tinh có chút tiếng tăm của Ngọc Âm này, có người nào mà chưa bị mấy người đứng đầu của công ty chạm qua? Hợp đồng của công ty của tụi mày căn bản chẳng khác gì giấy bán mình! Như vậy mà cũng dám vác mặt ra đường kéo người hả? Chờ xem! Cho dù hậu thuẫn của tụi mày có lớn đến mấy, sớm hay muộn cũng sẽ bị bắt gọn! Tiểu Viêm, chúng ta đi! Không cần để ý tới loại giẻ rách này!”

“Nè! Đồ ăn mày thối tha, đừng có tùy tiện lăng mạ người khác! Chỉ bằng lời nói lung tung của mày là tao có thể đi kiện mày vu oan! Cho mày nếm thử mùi vị cơm tù vài năm!”


“Có bản lĩnh thì đi mà kiện! Tao ở ngay đây này! Mày đi kiện đi! Thao! Ông đây sợ mày chắc!”

Tiêu Hòa nổi khùng, ưỡn ngực một cái bước tới trước mặt tinh tham kia, sắc mặt tái nhợt của hắn thoạt nhìn giống hệt ma cà rồng.

“Mày! Đồ ăn mày thối tha, tránh ra!” Ngọc Âm tinh tham bị Tiêu Hòa kích động, thẹn quá hóa giận, giơ tay ra dùng sức đẩy.

Tiêu lão đại chỉ lo phát hỏa, lại quên tình hình thân thể hắn hiện tại thật sự không thích hợp đánh lộn với người khác trên đường, bị tinh tham kia đẩy, rốt cuộc lảo đảo vài bước, chân mềm nhũn sắp ngã thì được một lồng ngực ấm áp rắn chắc đằng sau kịp thời đỡ được.

Tiêu Hòa cảm thấy việc mình bị người ta đẩy ngã bên đường quả thực rất mất mặt, tâm trạng bức xúc, tay trái bắt lấy cổ tay Viêm Chuyên níu lấy định chống nửa người trên đứng dậy.

Nóng quá! Tiêu Hòa hoảng sợ khi cảm giác được nhiệt độ dưới tay. Thằng nhóc này phát sốt?

Đang muốn xoay người ngẩng đầu nhìn người nọ, đột nhiên thấy thằng nhóc kia nâng chân phải lên, sau đó… Đạp một cước!

Mà gã tinh tham Ngọc Âm vốn đang đứng trước mặt hắn không xa đột nhiên bay lên, mang theo tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo “bịch” một tiếng ngã dúi dụi trên mặt đất.

“Ăn mày thối đánh người! Ăn mày thối đánh người!” Tinh tham vừa rơi xuống mặt đất lập tức ngồi dậy ôm bụng tru lên.

Cách đó không xa, có tuần cảnh nghe được tiếng kêu, bắt đầu chạy tới hướng này.

“Có chuyện gì vậy?” Tuần cảnh đẩy đám người đang vây quanh xem náo nhiệt ra, chen vào giữa vòng rắc rối.

“Tên ăn mày thối tha kia đánh người giữa đường!” Ngọc Âm tinh tham ôm bụng rên rỉ thống khổ, cũng không biết là đau thật hay giả vờ cho người khác xem.

Ánh mắt của tuần cảnh vừa nghiêm túc vừa ẩn chứa sốt ruột, liếc về phía hai người đàn ông thoạt nhìn giống ăn xin đang đứng trước mặt.

“Các anh sao lại đánh người trên đường?”

Trong lòng Tiêu Hòa bực dọc một hồi, bởi vì hắn vừa nghe câu hỏi liền biết tuần cảnh đã tiên nhập vi chủ (ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo), cho rằng bọn họ gây sự trước.

Viêm Chuyên vừa thấy tuần cảnh xuất hiện, tiến lên trước một cách tự nhiên, một bước che người Tiêu Hòa. Đáng tiếc Tiêu lão đại không hề cảm kích, chê y vướng víu cản đường, âm thầm lách qua người y, tới trước mặt tuần cảnh.

“Đồng chí cảnh sát…” Sắc mặt Tiêu Hòa thay đổi, vốn gương mặt đã rất tái nhợt, hiện giờ thoạt nhìn lại có vẻ tang thương hơn nữa.

“Những kẻ đi làm thuê phải xem sắc mặt người khác để kiếm cơm ăn như chúng tôi cũng không hy vọng dựa được vào người khác, thật sự gặp chuyện không may, cũng chỉ có thể trông cậy vào cảnh sát nhân dân các anh giúp đỡ chúng tôi.”

“Anh phải phân xử cho chúng tôi, tôi với em trai lớn lên ở nông thôn, cũng chưa từng trải qua sự đời, nghe người ta nói thành phố S công việc nhiều, chúng tôi liền lên đường tới đây làm thuê, vốn định tìm một phần việc chỗ này, nhưng mà bởi vì tôi… bệnh của tôi… em trai lại không muốn bỏ mặc tôi.”

“Hai ngày nay chúng tôi hết tiền tiêu, em trai sợ tôi bị đói cho nên đi ra ngoài… xin cơm ăn, tôi thấy lo lắng nên đi cùng. Kết quả ngay cả cơm cũng không xin được, thằng bé chỉ có thể lục thùng rác tìm chút đồ gì đó cho tôi ăn…”

Tiêu Hòa lau lau nước mắt, hai tay run rẩy cầm lấy cánh tay Viêm Chuyên, vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa bi thương, tiếp tục nói:

“Chúng tôi ở chỗ này cũng không phiền tới ai, người này lại đột nhiên chạy tới nhìn chằm chằm em trai tôi hồi lâu, rồi nói với thằng bé… nói…” Tiêu Hòa tựa hồ không nói nổi nữa, hai mắt đỏ bừng.

“Nói cái gì?” Thanh âm của tuần cảnh rõ ràng mềm xuống.

“Ông ta nói… Tên khốn nạn đó nói…”

“Đồng chí cảnh sát có nghe thấy không! Tên ăn xin chết tiệt này đang mắng người!” Tinh tham kêu to.

“Để anh ta nói xong đã!” Một tuần cảnh khác quát khẽ nói.

“Tên khốn đó nói chỉ cần em trai tôi chịu cùng ông ta… Cùng ông ta… Ông ta sẽ trả thù lao! Tên khốn kia nói bộ dạng em tôi không tồi, chỉ cần đồng ý… Còn nói ông ta là tinh tham, nếu thằng bé chịu cùng ông ta… ông ta sẽ…” Tiêu Hòa cúi đầu giống như khóc không thành tiếng.

Tuần cảnh ngạc nhiên, không ngờ tới sẽ nghe được chuyện như vậy. Nhìn kỹ người em cao lớn kia, ưm… Quả thật rất đẹp trai!

Tiêu Hòa ngẩng đầu bi phẫn nói: “Chỉ nghe nói mấy cô gái xinh đẹp ở nông thôn ra thành phố sẽ bị người ta làm hại, chưa từng nghe qua con trai cũng…”

“Bọn tôi dù nghèo, nhưng không có nghĩa là cái gì chúng tôi cũng đều bán! Em tôi không muốn, tôi bảo ông ta là không đi, ông ta lại đẩy tôi, còn dùng những lời lẽ thô tục mắng tôi, thằng bé giận quá nên mới đẩy lại một chút, kết quả ông ta…Ông ta thế mà vừa ăn cướp vừa la làng, còn đổ oan cho bọn tôi!”

Viêm Chuyên kéo kéo hắn, ý tứ là, sao ngươi nói không giống với sự thật chút nào hết vậy?


Tiêu Hòa bị Viêm Chuyên kéo lại, thuận tiện ngã vào vai Viêm Chuyên, cầm tay Viêm Chuyên, dùng thanh âm không lớn không nhỏ, chỉ vừa đủ cho tất cả mọi người xung quanh nghe thấy , nói: “Em yên tâm, đồng chí cảnh sát sẽ phân xử cho chúng ta!”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía gã tinh tham đang ngồi trên mặt đất, ánh mắt hàm chứa đủ loại sắc thái.

“Nó nói bậy! Nó xuyên tạc đấy!” Gã tinh tham Ngọc Âm kêu to.

“Tôi không có xuyên tạc!” Thanh âm của Tiêu Hòa càng thê lương, “Ông nói xem có đúng là ông đột nhiên chạy tới chặn đường chúng tôi không?”

“Tôi…Tôi…”

Tuần cảnh nhìn về phía tinh tham Ngọc Âm, ra lệnh: “Nói!”

Gã tinh tham Ngọc Âm không còn cách nào khác, đành phải miễn cưỡng nói: “Tôi chạy tới ngăn bọn họ lại, là bởi vì thấy em trai hắn bề ngoài rất được, a! Ý tôi là, vì tôi là tinh tham, cảm thấy được cậu bé ấy có tiềm năng trở thành siêu sao… Đồng chí cảnh sát đừng hiểu lầm!”

“Hiểu lầm? Chẳng lẽ ông không nói với em tôi là chỉ cần nó muốn, chỉ cần nó đi theo ông thì ông sẽ cho tiền nó, còn nói muốn dẫn ra nước ngoài du lịch gì gì đó! Chưa thấy qua loại người đê tiện bỉ ổi như vậy!” Tiêu Hòa ôm bả vai Viêm Chuyên, tức giận tới toàn thân run rẩy.

“Không phải, đồng chí cảnh sát hãy nghe tôi nói, tôi hứa hẹn với em trai hắn vài việc, là bởi vì tôi cảm thấy tố chất người này thật sự rất tốt, tôi không phải giống như thằng ăn mày…à, người này vừa nói! Hắn xuyên tạc đấy! Tin tôi đi, hắn đang bịa chuyện!” Tinh tham Ngọc Âm ngồi dưới đất, cũng không thèm che bụng nữa, không ngừng giải thích.

Hai gã tuần cảnh liếc nhau một cái, trong mắt có hoài nghi cũng có phiền não.

Trong đó một gã tuần cảnh mở miệng dò hỏi Viêm Chuyên: “Cậu nói đi, mọi chuyện có phải giống như anh trai cậu vừa kể hay không?”

Viêm Chuyên còn chưa kịp phản ứng, thanh âm của Tiêu Hòa đã chìm trong đau thương mà hồi đáp: “Đồng chí cảnh sát, em tôi sẽ không trả lời đâu… Nó… không nói được.”

“Không nói được?”

Trong mắt tuần cảnh và đám người vây quanh có đáng tiếc cùng thông cảm. Không ngờ một thanh niên xuất sắc như vậy lại là người tàn tật.

“Tôi không biết chuyện này. Tên khốn kia biết rõ em trai nó không nói được mới cố ý vu oan cho tôi!  Thấy em mình không thể giải thích nên mới ăn nói hàm hồ, chuyện gì cũng bịa ra được! Nếu không phải là đứa em bị câm thì cũng đâu đến nỗi không kiếm được việc làm mà phải tới đây ăn xin, lục thùng rác tìm đồ thừa!”

“Nhẽ ra làm anh trai phải chịu trách nhiệm chăm sóc cho em chu đáo…Thế mà thân thể tôi lại như thế này…Em trai, anh thực xin lỗi…”

Viêm Chuyên có thể cảm thấy từng tầng da gà đang nổi lên bên dưới quần áo mình.

“Nó nói bậy… Tôi căn bản không biết là…” Tinh tham đáng thương kia vẫn còn giãy dụa.

Tròng mắt vài cô nàng vây xung quanh đã đỏ lên, có người đa cảm cũng bắt đầu lau nước mắt.

“Chưa từng thấy qua người nào thiếu đạo đức như vậy!”

“Đúng thế!”

“Tới từng này tuổi rồi, tìm gái mại *** trên đường không nói thì thôi, thế mà ban ngày  ban mặt dám đi trêu ghẹo con trai nhà lành, cảnh sát thật sự đều là một bọn mù hết!”

Nói hay lắm! Sắc mặt Tiêu Hòa không đổi, nội tâm lại tán thưởng không ngớt.

“Phải đó! Biết rõ người ta không nói được liền bịa bừa một chuyện ra lừa cảnh sát, ông cho là cảnh sát thành phố S chúng tôi ăn cơm nhuyễn hết hả?” (ý nói sống dựa dẫm tài chính vào phụ nữ)

Giỏi! Nói hay lắm! Trong lòng Tiêu Hòa âm thầm vỗ tay khen ngợi.

“Đồng chí cảnh sát, lúc nãy chúng tôi nhìn thấy ông ta đẩy người anh, anh ta suýt ngã, người em chắc là tức giận quá nên mới đẩy nhẹ ông ta xuống.”

“Đúng thế, bọn tôi cũng nhìn thấy. Vừa rồi người này một mực chèo kéo hai anh em bọn họ, người anh tức giận nói gì đó, ông ta liền tiến lên đẩy người!”

“Chúng tôi cũng nghe thấy, người kia luôn miệng nói ông ta là tinh tham tinh tham, tinh tham thì giỏi lắm sao! Có tinh tham kiểu đó, giới nghệ thuật mới trở nên thối nát. Trước kia tôi cũng không tin, giờ thì…Hừ!”

Sức mạnh của quần chúng thật vĩ đại nha! Tiêu Hòa ôm cánh tay Viêm Chuyên cảm khái sâu sắc.

“Đứng lên! Đừng có mà giả chết!” Nhóm tuần cảnh lúc nãy có quan niệm tiên nhập vi chủ xem ra cũng bị sức mạnh của quần chúng đốn ngã, mục tiêu chuyển dời đến gã tinh tham xui xẻo kia, tha hắn vào trong xe cảnh sát đang đỗ ven đường.

“Hai người cũng theo chúng tôi quay về cục cảnh sát một chuyến, chỉ đơn giản là lấy ít lời khai thôi.” Tuần cảnh dùng ngữ khí ôn hoà hơn so với lúc nãy nói với hai người Tiêu, Viêm.

Ánh mắt Viêm Chuyên trầm xuống, hắn ngay cả giấy chứng minh cũng không có, tới cục cảnh sát chỉ tổ rước lấy phiền phức.

“Được…Bọn tôi…” Cơ thể Tiêu Hòa mềm nhũn, kịp thời té xỉu trong lòng Viêm Chuyên.

“Xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương!”

***

“Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi cũng đâu có nói láo!”

Tiêu Hòa trốn ra từ WC của bệnh viện, dọc đường rên rỉ ca hát, lắc la lắc lư trở về công viên thành phố.

Ngươi như vậy còn kêu không nói láo? Trắng qua miệng ngươi đều biến thành đen! Viêm Chuyên giận dữ.


“Tôi chỉ nói 『 chỉ cần chịu cùng ông ta…Cùng ông ta… 』, cũng chưa nói cùng ông ta làm gì! Ai bảo bọn họ tự suy diễn rồi hiểu lầm, cũng không can hệ gì tới tôi nha!” Tiêu lão đại liếc liếc Viêm Chuyên một cái.

“Tiểu Viêm Viêm, lần này tôi giải vây cho cậu, cũng không cần cậu báo đáp. Buổi tối cậu tìm chỗ khác ngủ là được! Thấy thế nào?” Tiêu Hòa đứng trong hành lang vòm hoa, nhìn cái lều nhỏ của mình, đề nghị.

Thật chẳng ra sao. Viêm Chuyên hoàn toàn không để ý tới hắn, đi thẳng về phía lều vải.

Thao! Tiêu Hòa ở phía sau tức giận đến hoa mắt.

“Đại ca! Đại ca! Chờ một chút! Là em!” Có tiếng trẻ con truyền tới.

Tiêu, Viêm cùng nhau quay đầu lại. Không hiểu đứa nhỏ nhà nào lại đi gọi bọn họ là đại ca.

“Là mày?” Tiêu Hòa đỡ lấy tên nhóc mới cao tới thắt lưng mình.

“Đúng vậy, là em! Đại ca.” Cậu nhóc ngước đầu lên, sùng bái nhìn Tiêu Hòa, kích động nói: “Đại ca, anh thật là lợi hại nha! Em thấy hết rồi! Có phải ông kia về sau phải trả tiền thuốc cho anh nữa đúng không? Dạy em đi!”

***

Trong lòng Tiêu lão đại vừa đắc ý lại vừa phiền não, còn xen chút thống khổ.

Đắc ý là có thêm một người sùng bái hắn, phiền não khi cái kẻ hâm mộ này lại chính là dạng nhóc con miệng còn hôi sữa mà hắn ghét, thống khổ khi hai ngày nay cậu nhóc luôn luôn sống chết quấn quít lấy hắn, đi đến chỗ nào cũng đi theo.

“Tiểu quỷ kia còn ngoài đó không?” Tiêu Hòa rúc vào trong lều vải hỏi Viêm Chuyên đang ngồi ở cửa.

Viêm Chuyên quay mặt ra ngoài ngó ngó, lắc đầu. Tiểu quỷ kia từ lúc mặt trời lặn đã  biến mất tăm không thấy bóng dáng, cũng không biết chạy đi đâu.

“Phù…” Tiêu Hòa thở phào một cái thật to. Bên người đã có một tên nhóc lớn đầu khó đối phó cũng đủ để hắn nhức đầu đau miệng rồi, giờ lại thêm một thằng nhỏ nữa thì… Chắc hắn phải nửa đêm bỏ trốn mất.

“Ê, chúng ta cần chuyển nhà, đợi lát nữa tới nửa đêm dọn dẹp lều trại một chút, đến nhà ga phụ cận tìm chỗ khác.”

Tiêu Hòa vẫy vẫy tờ thông báo trong tay. Sáng nay hắn tìm thấy nó được dán ngoài lều, trên đó yêu cầu trước mười giờ sáng mai bọn họ phải trình lên giấy phép nghiên cứu và giấy tờ chứng minh bọn họ là nhân viên nhà trường, ngoài ra còn có  chứng nhận được phép cắm trại tại công viên của phòng ban quy hoạch đô thị,  nếu không muốn bị cưỡng chế tháo dỡ lều trại vân vân.

Đẩy hết công việc thu dọn lều cho Viêm Chuyên, Tiêu Hòa nhàn nhã ngồi trên ghế dài bên bờ hồ nhân tạo ngắm trăng.

Hắn kéo sát quần áo vào người. Thời tiết bây giờ càng ngày càng lạnh. Bấm đốt ngón tay tính toán, từ ngày hắn bỏ nhà đi tới hôm nay, cũng vừa tròn bốn tháng.

Bốn tháng, hắn gần như đi khắp các tỉnh thành của Giang Nam, xem không ít danh lam thắng cảnh và di tích cổ, kiến thức coi như cũng tăng thêm không ít. Ngay từ đầu hắn đi khắp nơi mà không có mục đích, dần dần, hắn bắt đầu đặt mục tiêu đi ngao du từng thành phố một.

Trong vòng năm năm không biết có thể đi hết toàn Trung Quốc được hay không? Sau năm năm thì sao? Mà liệu hắn có đủ năm năm này không…

Vốn là hành trình của một người, hiện giờ lại thêm một người nữa gia nhập, bớt được chút tịch mịch thì lại thêm một chút phiền não.

Đứa bé kia không biết khi nào thì rời đi, nó sớm hay muộn cũng sẽ có ngày rời khỏi hắn…

Một đứa nhỏ thần bí, không biết là bị câm thật sự hay là không muốn nói chuyện, hắn không chỉ một lần nghe thấy thằng nhỏ phát ra tiếng gầm nhẹ cùng rên rỉ… Ách… Mặc dù đa số đều là lúc thằng nhóc  đó sảng khoái, còn lại thì là uy hiếp hoặc tức giận với hắn. Cho nên hắn biết dây thanh quản của nó không có vấn đề gì.

Cảm giác đứa bé kia không phải là một kẻ tầm thường, tuy rằng không rõ vì sao nó chọn kiếp sống lang thang, nhưng hắn biết đứa bé kia sớm hay muộn cũng sẽ có ngày cưỡi mây đạp gió bay lượn khắp bầu trời, tới một nơi hắn tuyệt đối không thể đưa tay chạm đến được.

Cho nên, hắn tự nói với mình, coi đứa bé kia như một người qua đường là được rồi.

Không hy vọng nhiều thì không thất vọng nhiều, hiển nhiên cũng chẳng đến nỗi quá thương tâm.

“Thằng nhãi mày càng ngày càng to gan! Lại còn dám trốn! Ông đánh chết mày, đồ chó đẻ!”

“Ô ô! Đừng đánh…Cháu không dám…Cháu không dám…”

“Không dám? Hôm nay mà không cho mày một bài học, bọn khốn kiếp tụi mày thể nào cũng có ngày tạo phản! Tao hạn cho bọn mày mỗi ngày phải nộp cho tao ít nhất ba mươi đồng, con mẹ nó mấy ngày nay mày nộp được bao nhiêu? Nói! Có phải mày nuốt luôn rồi không?”

“Oa a! Cháu không có! Cháu không có! Tha cho cháu đi…Ô ô…Cháu…Oa a!”

Tiêu Hòa ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy có chút ồn ào. Hắn không định xen vào việc của người khác, loại chuyện này hắn cũng không phải lần đầu tiên mắt thấy tai nghe.

Một đám trẻ con xui xẻo bạc mệnh, nếu không phải nhà nghèo đến nỗi phải bán con lấy tiền, thì cũng là bị lừa tới hoặc bị bắt cóc.

Trong đó số trẻ bị mua thật sự chỉ là con số nhỏ, hầu hết đều là người nông thôn hoặc vùng xa xôi hẻo lánh nhẹ dạ cả tin, nghe theo những kẻ được gọi là đồng hương “tốt bụng”, đem con của mình giao cho bọn họ đi ra ngoài kiếm tiền. Tưởng rằng bọn nhỏ có thể đi ra ngoài hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, đâu biết rằng con cái mình ở bên ngoài bị coi như công cụ kiếm tiền, trải qua cuộc sống không bằng heo chó.

” Cứu mạng a! Cứu mạng…”

“Mày còn dám kêu cứu! Ông đây chặt chân mày luôn! Mẹ kiếp, như thế khỏi cần mày ra ngoài xin, nằm úp sấp đằng kia cũng có người cho tiền!”

“Oa a! Đừng mà! Tha cho cháu đi…Tha cho cháu…Ô ô! Oa a! Đại ca cứu em…”

“Đại ca? Đại ca mày vẫn còn đang ở nhà làm ruộng kìa! Kêu nó cứu mày? Tao cho mày kêu!”

“A a a!”ordpress.com)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.