Đọc truyện Du Thái Hoa – Chương 32
Nhưng lòng nàng đã không còn hoảng hốt không nơi nương tựa như trước, tuy rằng vẫn sẽ rất đau, nhưng sẽ không còn nhói buốt tới mức không thể chịu được, mà là nỗi đau âm ỉ, có thể kéo dài suốt tháng năm của cuộc đời dài dằng dặc phía trước.
Có được những tháng ngày giành giật chàng với tử thần, được cùng chàng chờ đợi sự ra đời của bọn trẻ, được cùng chàng nhìn thấy mặt bọn trẻ, khiến nàng thực sự mãn nguyện rồi. Do vậy lần này, nàng sẽ không khóc, nàng sẽ không ép buộc mình nữa, mà sẽ mỉm cười buông tay, để chàng mang theo nụ cười bên khóe miệng ra đi yên lành.
Tiếng trẻ con khóc vọng lại từ sau phía bình phong, có lẽ chúng đói rồi.
Hoa Thái U thở dài, nàng đang định ngồi dậy, thì Tiêu Mạc Dự đang ngủ mơ màng cũng tình giấc, chàng mở mắt, vừa hay chạm đúng ánh mắt nàng, bất giác sững người một lát: “Hoa cải dầu, nàng sao vậy?”
“Cá mực nhỏ, thiếp đang nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì cơ?”
Hoa Thái U gối đầu trên bờ ngực gầy gò của chàng, lắng nghe nhịp đập có phần rối loạn mà yếu ớt của chàng, cười nói: “Thiếp cảm thấy mãn nguyện.”
“Còn có một chuyện nữa.”
“Gì cơ?”
“Chiếc áo còn lại của chàng ngày hôm qua thiếp đã giặt rồi nhưng vẫn chưa khô, cho nên hôm nay e là chàng phải cởi trần rồi.”
“…”
Đông chí – ngày mười bảy tháng mười một.
Hoa Thái U bận tối mắt tối mũi cả một ngày để nấu xôi đậu cùng bánh trôi theo tập tụng Giang Nam, lại làm một đĩa bánh chẻo thep tập tục bản địa. Khó khăn lắm mới làm xong bưng lên bàn, tiếp đó gọi Tiêu Mạc Dự bế bọn trẻ dậy cùng ăn bữa cơm đoàn viên, kết quả vừa vào phòng suýt nữa đã ngất lịm tại chỗ.
Chỉ thấy Tiêu Mạc Dự nằm phục trên bàn, chàng đặt đôi song sinh một trai một gái trên giấy vẽ, tiếp đó cầm bàn tay nghịch ngợm dính đầy mực của chúng vẽ lên giấy, từng nét từng nét rất chăm chú.
Không biết đã chơi bao lâu, hai đứa trẻ không chỉ tay chân đen xì, mà cả đầu cả mặt cả bộ quần áo mới thay hôm nay đều đen nhẻm, mặt của Hoa Thái U cũng đen xì theo…
“Cá mực nhỏ, chàng xem việc tốt chàng làm này!”
Nàng vừa hét to khiến cha bọn trẻ sợ hãi ngẩng đầu dậy, lộ ra khuôn mặt trắng đen lẫn lộn: “Suỵt! Đừng làm phiền bọn ta sáng tác.”
Hoa Thái U vừa tức vừa buồn cười đi tới, nàng nghiêng đầu nhìn hồi lâu: “Đang yên đang lành thế này sao lại vẽ một đám cỏ?”
Tiêu Mạc Dự ngay lập tức ném ánh mắt khinh bỉ về phía nàng: “Nàng đúng là chẳng có văn hóa gì cả, đây là hoa mai”.
Tuế Tuế lắc đầu hừ hừ hai tiếng phụ họa.
Nguyệt Nguyệt dường như cảm thấy anh trai cướp mất lời của mình, tỏ ra vô cùng bất mãn, giơ tay đập vào mũi anh.
Tiêu Mạc Dự vỗ tay vui vẻ: “Con gái ngoan, làm tốt đấy”.
Tuế Tuế đã quen với việc bị bố con nhà kia bắt nạt rồi, chỉ biết khịt khịt mùi, không có bất kỳ biểu hiện bất mãn nào.
Hoa Thái U nhìn thấy chướng mắt, liền giơ tay bế cậu bé lên::Con trai đừng sợ, có mẹ yêu con, chúng ta mặc kệ người cha xấu xa cùng đứa em xấu xa kia”.
Tiện thể Hoa Thái U còn đá cho Tiêu Mạc Dự một cái: “Còn không mau mang con gái rượu của chàng qua bên kia rửa mặt, thay quần áo, cơm canh sắp nguội hết cả rồi”.
Tiêu Mạc Dự nhanh chóng làm theo lời vợ, chàng vui vẻ bế con gái lên cổ, hớn hở chạy trước.
Mỗi lúc thế này, lòng Hoa Thái U lại manh động muốn “trả hàng” Nguyệt Nguyệt cho Tiêu Mạc Dự, bởi nhìn tình yêu thương dạt dào chàng dành cho con gái, quả thực có lý do để nghi ngờ cô con gái vàng ngọc nàng sinh ra này thực ra chính là người tình nhỏ kiếp trước của chàng.
Lúc ăn cơm, Tiêu Mạc Dự tìm mọi cách để cho bọn trẻ húp canh, ăn bánh chẻo và đậu, nhưng đều bị Hoa Thái U ngăn lại. Cuối củng nhân lúc Hoa Thái U vào bếp hâm lại thức ăn, chàng đã thành công đút cho bọn trẻ một thứ – hoa quế ngâm rượu, kết quả bị Hoa Thái U mắng cho một trận lên bờ xuống ruộng.
Tới lúc Hoa Thái U lo liệu ổn thỏa cho hai đứa trẻ miệng phun nước bọt phì phì, trở lại phòng khách, đã phát hiện hiện giờ còn xuất hiện thêm một con sâu say rượu nữa, nàng vội lao như tên bắn lên phía trước giơ tay giật lấy bầu rượu đã gần cạn.
Tiêu Mạc Dự chống cằm ngồi dựa vào bàn, rướn mày khẽ cười: “Hoa cải dầu nàng đừng lo, một chút rượu này ta say làm sao được?”.
Hoa Thái U tức giận đùng đùng: “Ai lo chứ? Là thiếp giận chàng uống một mình đấy! Chàng thấy để làm ra một bầu rượu mang hương vị Giang Nam ở Trại Bắc này có dễ không?”.
“Đúng đúng đúng, không dễ chút nào.”
Tiêu Mạc Dự giơ tay kéo nàng vào lòng, ôm chặt: “Cho nên ta cảm ơn nàng đã để ta được thưởng thức một lần mùi vị quê hương”.
Hoa Thái U rót chút rượu còn lại thành ba bát: “Trước đây hàng năm cứ mỗi khi đông chí, Tiêu bá bá lại cùng chúng ta ngồi vây quanh lò sưởi, vừa nói chuyện vừa uống rượu quế hoa. Hôm nay, hai người chúng ta ở đây hãy uống cạn bầu rượu này”.
Tiêu Mạc Dự đứng thẳng dậy, đổ một bát rượu xuống đất, uống cạn một bát, rồi đưa mắt nhìn ba chiếc bát không trên bàn.
Bất kể là trước đây, hay là sau này, bầu rượu này của Tiêu gia, dường như cũng chỉ có ba người uống.
Tiêu Mạc Dự kéo Hoa Thái U tới chiếc bàn trong thư phòng, tiếp đó cầm bút, trong giây lát biến đám cỏ um tùm ban nãy thành một cây mai: “Trên cành mai này có tổng cộng tám mốt bông hoa, mỗi ngày tô đỏ một cánh, khi tô hết cánh hoa, tới lúc đó mùa xuân ấm áp hoa nở khắp nơi, chúng ta có thể khởi hành về Giang Nam rồi”.
Hoa Thái U cầm bút đỏ lên: “Vậy bông hoa mai đỏ đầu tiên, đương nhiên phải được tô từ tay của trụ cột gia đình chúng ta rồi”.
“Cùng tô.”
“Được.”
Tiêu Mạc Dự cầm bàn tay nàng, khẽ đặt bút xuống, bông hoa mai màu đỏ tươi nở rộ.
Tiêu Mạc Dự lúc này thể lực yếu, thêm rượu vào liền nhanh chóng ngủ thiếp đi, hai đứa trẻ vì cũng dính chút men rượu quế hoa, cũng ngủ yên khác thường.
Hoa Thái U không hề buồn ngủ chút nào trong đêm thanh tĩnh hiếm hoi này, nàng khoác thêm áo lên mình rồi lấy một quyển sách ra xem. Trong quyển sách này có rất nhiều chú thích được ghi bên cạnh tên người, ví như “Trọng trách cần gánh vác”, hay như “Chờ đợi xem xét”, hoặc như “Mãi mãi không dùng”, còn có một số tên người được khoanh đỏ, mang nghĩa dùng gia pháp nghiêm trị.
Hai người đã hơn một năm nay chọn cách sống ẩn cư tránh xa thế tục, già trẻ lớn bé Tiêu gia đã trải qua một cuộc thanh trừng.
Hoa Thái U nhìn Tiêu Mạc Dự phải chọn thoái ẩn để làm bàn đạp tiến tới, phải dẫn dụ rất nhiều người ngựa khó lường, sau đó dùng đòn chí mạng tấn công, bố cục tinh xảo, tâm kế thâm hiểm, thủ đoạn tàn độc để giành lại cơ nghiệp trăm năm.
Chàng nói: “Ta sẽ để lại cho nàng một Tiêu gia ổn định, vững mạnh”.
Nàng đáp: “Cho dù chẳng còn gì cũng chẳng sao, bởi vì thiếp đã học được cách nên xử lý thế nào”.
Chàng nói tiếp: “Có một vài việc quá tàn khốc, hãy giao cho ta làm là được”.
Nàng đáp: “Ngốc à, thực ra từ lâu thiếp đã quyết định, sẽ biến bản thân thành kẻ xấu cùng với chàng rồi”.
Canh ba, lúc này dường như đã thấm mệt, Hoa Thái U liền gập quyển sách lại định đi ngủ, chợt nàng nghe thấy có tiếng động khác thường bên ngoài cửa sổ liền nhẹ nhàng bước ra.
Màn đêm tới như mực, mọi vật chìm trong tĩnh lặng.
Một bóng hình thẳng như đao đứng ở trong sân, với mái tóc đen kết hợp bộ quần áo đen cùng đường nét rõ ràng.
“A Thái, đã lâu không gặp”.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp”.
Ngụy Lưu chậm rãi tiến về vị trí cách chỗ Hoa Thái U đứng tầm ba bước liền dừng lại, khẽ than: “Nàng vẫn đứng ở chỗ cũ không di chuyển, còn ta, lại không thể tiến thêm được nữa”.
“Thường Ly…”
“Nàng có biết, vì sao ta màng cái tên này không?”
“Có phải là vì một ai đó chăng?”
“Đúng vậy, là vì một người phụ nữ, một người phụ nữ được cha ta yêu say đắm. Tên ta vốn không phải là Ngụy Lưu, biểu tự cũng không phải Thường Ly, nhưng khi ta năm tuổi, phụ thân ta nằng nặc đòi đổi tên đổi tự cho ta. Mẫu thân ta vì chuyện này đã lâm trọng bệnh nằm liệt giường, bà bệnh mấy năm sau thì lìa đời. Người phụ nữ mà cha ta thương yêu không phải là mẹ ta, nhưng ông lại bắt ta ghi nhớ nỗi ân hận của ông đối với một người phụ nữ khác. Thật quá hoang đường và đáng chế giễu phải không?”
“Cha huynh hối hận, vì khi xưa đã không cố níu kéo, nên mới dẫn tới việc đôi bên biệt ly?”
“Cho dù có cố níu kéo, thì người phụ nữ đó vẫn sẽ đi thôi, bởi thê tử của cha ta chỉ có thể và mãi mãi chỉ có thể là một mình mẹ ta. Cha ta dựa vào thân phận phò mã để đối lấy sự tín nhiệm của triều đình, để giữ được quyền lực cũng như danh vị đời này qua đời khác của ống ấy.”
“Thì ra mẹ huynh là công chúa.”
Hoa Thái U nghĩ một lát: “Chả trách An Dương lại gọi huynh là biểu ca, còn huynh lại chống lại hôn sự với nàng ta như vậy”.
“Nhà họ Ngụy nhiều đời kết thân với hoàng tộc, nhưng ta quyết không làm như vậy.”
Trong thần thái lạnh lùng của Ngụy Lưu tràn ngập vẻ ngạo nghễ: “Ta muốn dựa vào sức mạnh của bản thân để giữ mọi thứ thuộc về ta, chứ không nhờ vào sự ban ơn của hoàng gia”.
“Chúc mừng huynh, cuối cùng huynh đã làm được. Huynh không chỉ giữ được gia nghiệp của Ung thành, mà còn đi vào được trung tâm của kinh thành, hiện giờ huynh đã lập được chiến công lẫy lừng, có được binh lực của nửa quốc gia, có thể hô gió gọi mưa, đối với huynh mà nói để lấy cả thiên hạ này dễ như trở bàn tay.”
“Những thứ ta muốn, dường như lại không thể có được.”
Ánh mắt Ngụy Lưu ánh lên vẻ cô đơn: “Sau khi mẹ ta qua đời không lâu, ta liền theo một vị danh sư chu du khắp nơi, hơn mười năm ta chưa từng đặt chân về nhà nửa bước, mãi tới khi cha ta hấp hối, ta mới trở về tiếp nhận đại ấn Ung thành. Trước khi cha ta lâm chung còn giao cho ta một nhiệm vụ cuối cùng, đó là tiếp tục tìm kiếm người phụ nữ kia và con trai của bà ta. Cha ta đã không có cách nào cho người ông yêu một danh phận thì chí ít cũng phải cho con của ông một cái họ. Ta thực sự oán hận cha ta, nhưng ta lại càng không hiểu, tại sao chỉ vì một người phụ nữ mà ông phải nhung nhớ cả đời, phải u uất cả đời như vậy. Mãi tới khi ta gặp nàng”.
Hoa Thái U cười: “Nếu muội có thể hóa giải nỗi lòng của huynh đối với cha huynh, thì muội rất vui mừng, và cũng chỉ như thế mà thôi”.
Ngụy Lưu nghiêng đầu quan sát Hoa Thái U: “A Thái, nàng thay đổi nhiều rồi”.
“Đương nhiên, đã là vợ, là mẹ người ta rồi, sao có thể không thay đổi chứ?”
“Ta nghĩ, thứ khiến nàng thay đổi không chỉ là sự chuyển giao vai trò.”
“Không sai, còn cả thân phận nữa, hiện giờ muội vừa nhận chức trưởng môn Tiêu gia.”
Ngụy Lưu nhìn về phía cửa sổ đang le lói ánh nến, đằng sau cánh cửa dó là ba cha con Tiêu Mạc Dự đang ngủ yên lành.
“Từ đầu tới cuối nàng không tới tìm ta, Tiêu huynh cũng không chịu cúi đầu.”
Hoa Thái U sững người trước câu nói giống như tự nhủ với mình của Ngụy Lưu.
Ngụy Lưu lại lấy ra một chai nhỏ từ trong lòng: “Nói cho huynh ấy, lần này ta chẳng có điều kiện gì cá, cứ yên tâm mà uống. Nếu huynh ấy cứ cố cứng đầu, nói không chừng thực sự không còn cách chữa”.
“Đây là…”
“A Thái, nàng không tin ta có thế lấy được thuốc giải, hay là không tin ta sẽ giao thuốc giải cho nàng?”
Hoa Thái U không đáp lại, bởi vì giờ khắc này ngoài nhịp tim của bản thân ra, nàng chẳng còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Ngụy Lưu khẽ thở dài một tiếng, tiếp đó cầm lấy tay Hoa Thái U, rồi đặt lọ thuốc vào lòng bàn tay nàng: “A Thái, ta đã có được mọi thứ, ngoài nàng mà thôi…”
Ngụy Lưu quay người bỏ đi, mái tóc đen cùng bộ quần áo đen hòa vào màn đêm mênh mang.
Nhặt một phiến lá lên, một khúc nhạc ai oán phiêu du trong gió.
Bởi vì người yêu dấu thích khúc nhạc này, nên cũng là khúc nhạc ưa thích của cha.
Ngày hôm đó, khi Tử Vũ thổi khúc nhạc trên, còn thắc mắc ai đã dạy cho cô nương ấy. Nhất thời chàng ta không nén nổi nỗi hân hoan, cầm bút viết thư cho nàng, thế nhưng nội dung trong bức thư trả lời lại nằm ngoài dự liệu.
Khúc nhạc này, sao lại có thể là bản nhạc yêu thích của Liễu Âm?
Vì trả thù cho em gái mình – chính là người phụ nữ kia, đại huynh của bà đã sáng lập ra Vô Minh giáo đế đối đầu với cha. Hơn mười năm qua, hai phe đấu qua đấu lại, có kẻ thắng người thua, đan xen không dứt, Ngụy Lưu sớm đã có ý muốn diệt trừ giáo phái này, có điều khổ tâm giăng bẫy vẫn để lọt lưới giáo chủ mới. Sau mấy lần giao tranh, tuy chưa thể nhố tận gốc triệt để, nhưng cuối cùng vần giết được Liễu Âm, đám ô hợp không có thủ lĩnh kia, dã không còn là mối họa nữa.
Vô Minh giáo, giáo chủ già, người phụ nữ kia, giáo chủ mới, khúc nhạc yêu thích nhất, Liễu Âm…
Không muốn tiếp tục suy diễn tiếp, nhưng lại không thể không điều tra.
Lần theo manh mối này, rốt cuộc đã tìm ra chân tướng sự việc.