Đọc truyện Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau – Chương 8
Nghỉ bệnh trong một tháng, Vưu Khả Ý bỏ lỡ một chuyện rất quan trọng.
Ngay tuần thứ hai cô nghỉ phép, chủ nhiệm khoa gọi điện thoại cho cô, đầu tiên là hỏi thăm vết thương ở chân của cô như thế nào, sau đó tiếc nuối nói cho cô biết, sắp xếp bạn học khác múa thay trong ngày kỷ niệm thành lập trường.
Chuyện này vốn là nghe chủ nhiệm khoa đề cập tới khi bắt đầu học kỳ, khi đó cô liền nói cho Vưu Khả Ý, trong ngày kỷ niệm thành lập trường có thành viên ban quản trị trường học và một số doanh nhân giúp đỡ sau lưng tham dự, nếu như bắt được cơ hội này, những cơ hội khác cũng sẽ theo nhau mà đến.
Vưu Khả Ý giải thích, thời gian cách ngày kỷ niệm thành lập trường còn hai tháng rưỡi, cô hoàn toàn có thể dưỡng chân tốt ở tháng thứ nhất, tháng thứ hai lại tập múa.
Nhưng chủ nhiệm khoa nói: ” Khả Ý, mặc dù cô cũng rất hi vọng người múa là em, nhưng gặp phải loại chuyện như vậy cũng không còn biện pháp. Lúc họp, thư ký nói chân em đã bị thương, biện pháp tốt nhất chính là tìm bạn học khác đến biểu diễn tiết mục, để tránh làm chậm trễ thời gian tập luyện. Cuối cùng cô không thể khư khư cố chấp. . . . . .”
Vưu Khả Ý trầm mặc chốc lát mới nói: “Em hiểu rồi, em vẫn muốn cám ơn chủ nhiệm.”
Nguyên nhân không vui trừ không thể tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường ra, còn có một phần bởi vì người thế chỗ của cô vừa đúng là kình địch của cô, La San San. Trách thì trách chế độ trường học luôn chỉ lấy một người xuất sắc nhất ở các cuộc thi tuyển, hai đối thủ cạnh tranh nhiều lần không thể buông tha, bạn không oán mới là lạ.
Mà lần này vũ điệu đại diện học viện tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường, rất có thể sẽ đại diện trường học đi tham gia cuộc so tài quốc tế, cơ hội khó được như thế, cô chắc chắn hiểu. Có kinh nghiệm dự thi như vậy, lý lịch của cô có thể trở nên rất huy hoàng, tương lai công việc cũng lqd sẽ có nhiều lựa chọn hơn. . . . . . Không cần bị mẹ quản chế nữa.
Chỉ có thể tự trách mình vận khí không tốt.
Cô đặt điện thoại di động xuống đi trên ban công hóng mát một chút, vừa mở rèm cửa sổ vừa dầy vừa nặng ra, ánh mặt trời tràn đầy cả căn phòng trong nháy mắt, vô số bụi bậm thật nhỏ nhảy múa linh hoạt trong không khí.
Cô híp híp mắt theo bản năng, mở ra nữa thì vừa vặn nhìn thấy trước cửa sổ sát đất đối diện cũng có người đứng.
Nghiêm Khuynh mặc quần áo ở nhà đứng ở nơi đó, giữa ngón tay đang kẹp nửa điếu thuốc lá, khói mù bồng bềnh lắc lư bay lên giữa không trung, sau đó lại lắc lư biến mất không thấy gì nữa.
Quần áo ở nhà màu xám thẫm, đồ thể thao, thoạt nhìn như ánh mặt trời, khác thân phận của anh một trời một vực.
Chống lại tầm mắt của cô, anh cười cười với cô trong sương khói màu trắng kia, giống như con mèo lớn lười biếng.
Vưu Khả Ý cũng cười cười, nhưng lại ngượng ngùng khi tiếp tục đứng ngốc ở phía trước cửa sổ, hai người mặt đối mặt luôn có chút lúng túng . . . . . Vì vậy xoay người trở lại trên ghế sa lon xem ti vi.
Thật ra thì chuyển kênh tới chuyển lui, ngay cả chính cô cũng không biết rốt cuộc xem vào cái gì, nhưng rèm cửa sổ mở rộng, cô lại không dám quay đầu nhìn Nghiêm Khuynh có ở đó hay không, cho nên toàn bộ quá trình tư thế cứng đờ ngồi nghiêm chỉnh, dù sao vẫn lo lắng anh sẽ thấy dáng vẻ ngu xuẩn của cô.
Đến cuối cùng khi toàn thân đau nhức, cô mới quay đầu đi, lại nhìn thấy phía trước cửa sổ rỗng tuếch, không biết người đàn ông kia đã không còn ở nơi đó từ lúc nào nữa.
Toàn thân lập tức tỉnh táo lại, cô cười lqd ngây ngô hai tiếng, cảm thấy bây giờ mình mới là rất ngu xuẩn.
***
Chuyện vết thương ở chân hình như vẫn chưa không xong như vậy. Ngay khi cô thật vất vả chịu đựng qua một tháng nghỉ bệnh nhàm chán, rốt cuộc lại xảy ra rủi ro.
Ngày đầu tiên trở lại trường, cô nghe nói lần đầu tiên La San San xét duyệt tiết mục thì bị thất bại, La San San chọn múa vũ điệu quốc tế nổi tiếng đã từng nhảy qua, nỗ lực suốt cả một tháng, cuối cùng có thể nhảy ra năm sáu phần phong thái của nghệ sĩ quốc tế rồi. Kết quả khi xét duyệt, người của nhà trường cho rằng đây không phải là điệu múa tự biên soạn, không đủ mới mẻ độc đáo, không thể nổi bật đặc sắc của học viện, yêu cầu đổi tiết mục.
Lục Đồng len lén nói tin tức cho Vưu Khả Ý, mang theo một loại hả hê vui sướng.
Gia cảnh của La San San bình thường, mà thành phố C phổ biến đều là con cháu nhà giàu, cô ta cảm thấy không hợp nhau, cho nên bình thường vẫn không cho người ta sắc mặt tốt, mở miệng ngậm miệng đều mang theo giọng mỉa mai, một bộ dạng “Đám Phú Nhị Đại các người có tiền thì thế nào, không phải múa còn không bằng cô ta sao?”.
Loại phương thức xử sự cực đoan này có thể được người chào đón mới là chuyện lạ.
Kết quả chết tử tế không xong, trong giờ nghỉ Vưu Khả Ý đến phòng giáo viên trả phép vừa lúc gặp phải người trong phòng làm việc đang thảo luận chuyện này.
Mơ hồ nghe thư ký nói: “Chỉ có một tháng nữa, hiện tại lập tức sắp xếp điệu múa tự biên soạn liệu có kịp không?”
Vừa đúng lúc cô đẩy cửa vào, mâya nguời trong phòng làm việc quay đầu lại nhìn cô, chủ nhiệm khoa đột nhiên vui vẻ ra mặt, ngoắc ngoắc tay với cô, “Khả Ý? Chân em tốt rồi hả?”
Không đợi Vưu Khả Ý trả lời cô ấy liền quay đầu nói với thư ký: “Vừa đúng lúc chân đứa nhỏ này tốt rồi, tôi nhớ hôm thi mua ba-lê trong học kỳ em ấy nhảy chính là một điệu múa tự biên soạn, lúc ấy tôi là giám khảo đấy, cũng không thể tin được bài múa đó là do em ấy tự mình biên soạn nữa! Nếu tôi nói, nếu tiết mục đó không được duyệt qua, dứt khoát thay bằng em ấy đi!”
Ngay cả nguyên nhân hậu quả cũng không biết rõ, Vưu Khả Ý liền bị kéo gần nước đục lần này.
Thư ký hơi chần chờ, nhưng chủ nhiệm khoa hết lòng vì Vưu Khải Ý, còn nói vốn tính toán để cho cô biểu diễn ở ngày kỷ niệm thành lập trường, vì vậy mấy người trong phòng làm việc bàn bạt một chút, cứ tạm thời đổi thí sinh như vậy.
Vưu Khả Ý được cho biết đi về chờ thông báo trước, có sắp xếp cụ thể lại nói cho cô.
Không đợi được kết quả sắp xếp đến, trước đó cô chờ được La San San tức giận.
Lúc ấy vừa lúc là một tiết lý thuyết cuối cùng, Vưu Khả Ý ngồi ở chỗ gần tường nhất, tự nhiên phải chờ đến lúc người bên ngoài đi mới có thể ra được. Vậy mà không đợi cô đi ra cửa, đã có người ngăn chặn đường của cô.
La San San giống như sư tử cái giận đùng đùng, ném xuống chính là một câu: “Vưu Khả Ý, cô còn không biết xấu hổ?”
Âm thanh kia lớn đến kinh người, bén nhọn vọng về trên hành lang, âm thanh của những người khác lập tức biến mất, có thể nghĩ có bao nhiêu đột ngột. Còn có ít người chưa đi ra khỏi phòng học, vừa nhìn tình hình ở cửa sau này thì đều sững sờ, có người dứt khoát đổi đi cửa trước.
Đều là bạn học cùng một lớp, ngẩn đầu không thấy cúi đầu lại gặp, bị người khác nghe thấy La San San chửi mình như vậy, trên mặt Vưu Khả Ý cũng không nén được giận. Vốn trước khi đến cũng đang lo lắng La San San có thể không tiếp nhận nổi chuyện bị thay đi hay không, bây giờ bị mắng trước mặt mọi người, cô cũng có chút tức giận.
“Có gì từ từ nói, đừng động một tý là công kích người khác.” Cô đứng ở trước mặt La San San, ngẩng đầy nhìn thẳng cô ta.
La San San lại nhìn thấy cặp mắt kia, bình tĩnh lại sáng ngời, vừa nhìn lại là lọ mật nhỏ ngâm người, không giống mình, cả ngày lẫn đêm lo lắng về tiền sinh hoạt, liều mạng nỗ lực vô cùng lo lắng vì học bổng.
Giống như trước kia hai đấu ở rất nhiều trường hợp, cho tới nay cô ta luôn lao lực tâm tư muốn thắng, nhưng kì lạ mỗi lần đều kém một chút như vậy. Cô ta không cam lòng cũng được, tức giận cũng được, cuối cùng Vưu Khả Ý lại có dáng vẻ này, bình tĩnh lại xa lạ, giống như cô ta hoàn toàn không tạo thành bất cứ uy hiếp gì với Vưu Khả Ý, giống như La San San cô không xứng làm đối thủ của Vưu Khả Ý!
Cô ta chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nói: “Cô làm gì thì trong lòng mình rõ ràng, công kích người khác? Công kích người khác là gì? Cô làn chuyện xấu xa để cho tôi đánh cô một trận cũng không hết giận!”
Giọng nói của La San San câu sau lớn hơn câu trước, hấp dẫn không ít người chú ý.
Vưu Khả Ý nhìn thấy trên hánh lang, nơi cửa trước đều là người xem náo nhiệt, cố tình Lục Đồng lại trốn học, hoàn toàn không có ai giúp cô chống đỡ thế trận.
Cô nhướng mày, “Có chuyện gì nói riêng một chút, tôi không muốn chửi đổng với người đàn bà chanh chua ở trước mặt mọi người.”
Nói cho hết lời, từ trước mặt La San San cô trực tiếp ép bên người đi ra, không muốn tiếp tục xảy ra xung đột.
La San San quả thật giận đến muốn giơ chân, bước một bước dài liền đuổi theo, kéo lấy cánh tay của cô, “Người đàn bà chanh chua chửi đổng? Cô chột dạ sao? Rõ ràng là tên của tôi, rõ ràng là tiết mục của tôi, cô trở lại thì đoạt mất của tôi! Dạ nhà cô có tiền, nhà cô có quyền thế! Ba cô làm giáo sư đại học, mẹ cô là xuất thân từ quân khu, có tiền nên toàn thế giới đầu xoay chuyển quanh cô! Chân cô bị thương, thật vất vả mới đến phiên tôi, kết quả hiện tại chân cô tốt rồi, tôi liền đáng đời uổng công khổ cực một tháng, để cho cô cướp chỗ của tôi có phải hay không? Cô đừng cho rằng tôi không biết, lúc trước không phải cô đoạt vị trí của chị cô, hôm nay mới được mẹ cô nâng trên tay sao?”
Hơn phân nửa học viện múa đều là nữ sinh chổ nhiều phụ nữ nên bát quái cũng nhiều, đặc biệt là tin đồn lãnh đạo xem trọng bôia cảnh gia đình của Vưu Khả Ý, chuyện lớn lên dĩ nhiên cũng bị người yêu ma hóa rồi, luôn lấy một loại giọng điệu hài hước truyền miệng.
La San San rống đúng lý hợp tình, từng chữ từng câu cũng hận không được biến thành dao găm đâm về hướng Lưu Khả Ý.
Trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra xung đột, giống với thói quen sau mỗi lần thất bại, cô ta luôn buông lời mình không phải đã thua bởi Vưu Khả Ý, mà đã thua bởi tiền và quyền nhà cô ta (VKY). Lục Đồng mang theo Vưu Khả Ý đi tìm La San San, mà cô ta luôn là bộ dáng cao cao tại thượng, giống ngư Vưu Khả Ý đại diện loại đồ nào đó, mà chính cô ta mới là hóa thân của thanh cao và xinh đẹp.
Vưu Khả Ý dừng bước, kéo cánh tay của mình từ trong cánh tay cô ta trở về, sau đó nói từng chữ từng câu: “A, cô cũng biết là một tháng trước là cô đoạt cơ hội từ trên tay của tôi sao?”
Chữ a kéo hơi dài, mang theo một chút ý vị lạnh lùng.
Cô không phải bánh bao, khuất phục mẹ bởi vì mẹ sinh cô, nhưng cô nữ sinh trước mặt này, không có bất kỳ nguyên nhân gì đáng để cô khuất phục.
“Nếu cơ hội này vốn là của tôi, chân tôi bị thương mới để cho cô, hiện tại chân tốt rồi, lấy lại chổ thuộc về tôi thì có gì không đúng?” Vưu Khả Ý lạnh lùng liếc cô ta một cái, sau đó nhằm vào cô ta đưa ra ý kiến tổng kết về tiền, “Còn nữa, đừng tưởng rằng trên thế giới này chuyện gì cũng do tiền tác quái, cũng không cần lúc nào cũng đổ thất bại của mình cho người khác có tiền người khác có quyền. Người khác có hay không, đó là chuyện của người khác, cô không có những thứ này chẳng lẽ cũng nên oán giận trên người người khác sao?”
Cô không nhịn được nữa, gần đây việc phiền lòng quá nhiều, có nhiều đến mức cô không cách nào chú ý, trước mặt lại tới một việc.
Vưu Khả Ý nói xong những lời này liền đi tới cầu thang, kết quả không ai ngờ tới La San San tức giận thế nhưng vọt tới chỗ cô không chút nghĩ ngợi liền đẩy.
Ngay cả kêu cô cũng chưa kêu liền nặng nề ngã xuống dưới bậc cầu thang, thì ngược lại cả đám người vây xem thay cô la lên.
Mắt cá chân cô truyền đến một hồi đau đớn quen thuộc, ngay cả hơi sức mắng người Vưu Khả Ý liền cũng không có, nếu không việc làm trước tiên khẳng định không phải là đi ngó chân như thế nào, mà ngẩng đầu hô to một câu với La San San: “Tôi x tổ tông cô!”