Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau

Chương 67


Đọc truyện Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau – Chương 67

Vưu Lộ tiến hành phẫu thuật gần bảy giờ, xuất huyết nhiều, trong quá trình giải phẫu bất tỉnh cùng với đủ loại tình trạng mà Vưu Khả Ý cũng không quen thuộc truyền đến không liên tục từ trong miệng y tá.

Vưu Khả Ý đứng ở ngoài phòng giải phẫu, trái tim cũng chưa từng buông lỏng chút nào.

Thậm chí cô cầu nguyện nếu như chị và em bé có thể bình yên vô sự bước ra khỏi phòng giải phẫu, coi như cô. . . . . . Coi như lập tức bị mẹ tóm lại cũng không sao cả!

Nhưng cô và Nghiêm Khuynh lại nên làm cái gì bây giờ? Đầu cô trống rỗng mà nghĩ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, lúc này cô mới kịp suy nghĩ Nghiêm Khuynh đi nơi nào.

Lại nhớ tới Vưu Lộ nói câu nói kia ở trên xe, cô chợt ý thức được một vấn đề: người đàn ông kia tới vì Nghiêm Khuynh!

Sau 6 giờ 47 phút trôi qua, đèn đỏ của phòng giải phẫu tắt. Vẻ mặt của bác sĩ và y tá mệt mỏi bước ra khỏi phòng giải phẫu, báo cho Vưu Khả Ý tất cả thuận lợi.

“Lớn nhỏ bình an, chúc mừng cô, là một bé trai.”

Giờ phút này, rốt cuộc Vưu Khả Ý đặt mông ngồi ở trên ghế dài trên hành lang, nước mắt nhanh chóng trào ra.

Cô đi theo xe giải phẫu đến phòng bệnh, nhìn Vưu Lộ hôn mê được người ta đưa tới trên giường, vẫn nhỏ giọng kêu: “Nhẹ một chút, làm phiền cô nhẹ một chút. . . . . .”

Có lẽ bác sĩ, các y tá thường thấy bệnh nhân sau giải phẫu, cho nên động tác đẩy Vưu Lộ lên giường không có chút lo ngại nào, cũng không bởi vì cô ấy là bệnh nhân nên rón rén, mà là không mang theo một chút lqd thương hại —— dù sao trạng thái của bệnh nhân cũng là hôn mê, có đau hay không thì cô ấy cũng không biết.

Bởi vì đứa bé sinh non, cho nên được đưa vào phòng quan sát trẻ sơ sinh, sau khi Vưu Khả Ý xác định Vưu Lộ bình yên vô sự, liền theo y tá chạy vào phòng quan sát nhìn em bé.

Trẻ sơ sinh nằm trong lồng nuôi trẻ, da toàn thân hồng hồng, có chỗ còn nhăn nhăn nhúm nhúm, như người già. Đôi mắt của bé căn bản còn chưa mở ra, cứ híp mắt chậm rãi chuyển động như vậy, thỉnh thoảng oa oa hai tiếng, giống như mèo nhỏ yếu đuối.

Rất xấu . . . . . .

Vưu Khả Ý nhìn hồi lâu, sau đó quay đầu lại chần chừ hỏi y tá: “Bé, dáng vẻ của bé vốn khó coi, hay là sau này sẽ thay đổi hả?”

Y tá cười khúc khích, “Cô nàng ngốc, em bé vừa mới sinh ra đều như vậy, mẹ cũng đẹp như thế, cô hãy yên tâm đi, xấu xí nữa cũng không xấu xí đến mức này đấy!”

“A, như vậy à.” Cuối cùng Vưu Khả Ý cũng để lòng thấp thỏm xuống.

Trên đường quay về phòng bệnh, cô còn gật gù đắc ý mà nghĩ dáng vẻ Nghiêm Khuynh nhìn đẹp như thế, có lẽ cô cũng không cần lo lắng bộ dạng đứa bé của mình khó coi.

Vưu Khả Ý gọi điện thoại cho Nghiêm Khuynh, còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy Nghiêm Khuynh hỏi cô: “Chị như thế nào?”

Cô ngiêng đầu nhìn Vưu Lộ bên trong cửa sổ thủy tinh, khẽ nói: “Rất tốt, mẹ tròn con vuông.”


Nghiêm Khuynh dừng mấy giây không lên tiếng, giống như đang tiêu hóa tin tức tốt này, một lát sau mới cười lên như trút được gánh nặng: “Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi. . . . . .”

Nếu như Vưu Lộ gặp bất trắc bởi vì anh, mặc kệ là người lớn có vấn đề hay em bé có vấn đề, có lẽ đời này anh cũng không cách nào tha thứ cho mình. Cho dù anh có thể quên được, cũng không có mặt mũi đối mặt với Vưu Khả Ý nữa.

Anh rất nhanh cười nhạo loại suy nghĩ này của mình . . . . . . Nếu như anh ngồi tù, Vưu Khả Ý thật sự sẽ đi gặp anh sao?

Tốt nhất không nên đi.

Cô nên có một gia đình an ổn mỹ mãn, sau này trải qua cuộc sống hạnh phúc, mà không phải ba ngày hai bữa đến ngục giam thăm một người mang tội giết người.

Vưu Khả Ý không nghe thấy câu sau của anh, cho rằng anh vẫn còn lo lắng, cho nên rất nhanh dùng một loại giọng điệu vui sướng hỏi anh: “Anh đoán xem là con trai hay con gái?”

Nghiêm Khuynh nói: “Bé trai.”

“. . . . . .” Sao vừa đoán liền trúng? Vưu Khả Ý buồn bực hỏi, “Làm sao anh biết?”

Nghiêm Khuynh ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà sắp biến mất ven đường một chút, khẽ mỉm cười, “Bởi vì chúng ta có cảm ứng tâm linh.”

Thuận miệng nói đùa một câu lại đổi được Vưu Khả Ý không ngừng cười khanh khách ở đầu bên kia của điện thoại, cô vô cùng vui vẻ.

“Ừ, đúng, cảm ứng tâm linh! Vậy anh có kỹ năng di chuyển trong nháy mắt hay không hả? Em nhớ anh lắm, nhanh di chuyển trong nháy mắt tới đây gặp em đi!” Cô cười nói, sau đó chợt nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, anh chạy đi đâu hả? Sao đột nhiên em không thấy anh?”

“Anh à ——” Nghiêm Khuynh dừng lại một chút, như không có việc gì nói, “Anh trở về Ngô Trấn rồi, có chút việc cần xử lý.”

“Anh đi tìm người đàn ông kia hả?” Vưu Khả Ý đánh hơi được một chút đầu mối.

“Ừ.”

“Sau đó thì sao? Tìm được chưa?”

“Tìm được.”

“Vậy anh ——”

“Trở về rồi nói.” Giọng điệu Nghiêm Khuynh ôn hòa nói, “Giống tin bình an trong báo, sau đó bình an trở về.”

Âm thanh kia mềm mại không gì sánh được, giống như kẹo đường trong ký ức tuổi thơ, trắng noãn mềm mại, chỉ nhìn cũng ngọt ngào tốt đẹp.


Chút tâm tư bất an của Vưu Khả Ý liền được âm thanh này trấn an, cô im lặng cười, dù biết rõ Nghiêm Khuynh không nhìn thấy cô, cũng trịnh trọng gật đầu lên tiếng: “Được, em biết rõ rồi!”

Sau khi cúp điện thoại, cô vội vàng gọi cho anh rể báo bình an, sau đó lại bên mép giường bệnh coi chừng Vưu Lộ, đợi cô ấy tỉnh lại.

Mà ở Ngô Trấn, Nghiêm Khuynh dùng tay trái cúp điện thoại, lại dùng tay trái đặt nó vào trong túi áo.

Có người từ ngoài cửa đi vào, hỏi một câu: “Gọi xong rồi?”

Nghiêm Khuynh nói: “Gọi xong.”

Người nọ ngồi ở phía sau bàn đối diện với Nghiêm Khuynh, cau mày nói: “Người đã chở đi bệnh viện cứu chữa, còn không biết sống hay chết.”

Nghiêm Khuynh không lên tiếng.

“Tại sao đang yên lành thì cậu muốn ẩu đả? Tại sao cậu muốn đánh anh ta? Anh ta chọc cậu chỗ nào sao?” Người nọ gõ bàn một cái, nói, “Nghiêm Khuynh, cậu tới trấn hơn nửa năm rồi, tất cả mọi người đều thích cậu. Thấy cậu đàng hoàng, thực tế, đối với vợ cũng tốt, cho nên không coi cậu là người ngoài! Cậu, cậu nói sao cậu. . . . . . Sao hồ đồ như thế à?”

Nghiêm Khuynh nghiêng đầu nhìn ánh chiều tà hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại, muốn đưa tay lau mặt, lại khổ nỗi không có biện pháp làm được động tác này.

Bởi vì tay phải của anh bị còng tay lạnh lẽo còng vào.

Anh chỉ có thể loáng thoáng nhớ lại một màn ngày xưa, khi anh vẫn còn ở thành phố C, một mình ngồi ở trong cục cảnh sát lấy khẩu cung, đêm khuya rét lạnh tối thui lại có người mạo hiểm gió sương vội vàng chạy tới đó.

Anh và cô cũng chỉ là cách cửa sổ nhìn nhau trong chốc lát ngắn ngủi.

Anh làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cô có chút bối rối.

Dù cái nhìn kia chỉ có thể tính là vài giây, thế nhưng anh lại không hề có trở ngại nào phân biệt được đau lòng, hốt hoảng và thất vọng trong mắt cô.

Thật ra thì anh không muốn thừa nhận, không muốn thừa nhận ánh mắt như vậy làm anh có bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu hốt hoảng, bao nhiêu thất vọng. Nhưng anh cũng cảm động lây những cảm xúc kia, giống như tất cả cảm nhận của cô đều được khắc lại ở trong lòng anh.

Lúc này Nghiêm Khuynh quay đầu lại, nói với người cảnh sát kia: “Tôi có thể gọi điện thoại nữa không?”

“Đã phá lệ để cho cậu gọi một cuộc, cậu đừng được voi đòi tiên!”


“Gọi một cuộc, chỉ một cuộc thôi.”

Cảnh sát không thể nhịn được nữa, “Vừa rồi cậu cũng nói như vậy!”

“Cho nên không phải vừa rồi anh để cho tôi gọi sao? Hiện tại tôi cũng nói như vậy, anh cũng để cho tôi gọi một cuộc thôi.” Nghiêm Khuynh l q d biết nghe lời phải, hết sức tỉnh táo, một lát sau lại nghiêng đầu nhìn chiếc mô tô cảnh sát trong sân một chút, “Tháng trước anh bỏ dầu mấy lần, còn chưa đưa tiền. . . . . .”

Cảnh sát lặng lẽ đứng dậy ra cửa, “Tôi đi hút điếu thuốc, cái gì cũng không biết.”

***

Ngày hôm sau chồng Vưu Lộ liền chạy tới bệnh viện. Lúc ấy Vưu Khả Ý còn nằm lim dim ở trên giường bệnh, chợt nghe tiếng cửa bị đẩy ra, quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy người đàn ông phong trần mệt mỏi.

Anh ấy xông lại, vẻ mặt hốt hoảng hỏi: “Vưu Lộ như thế nào?”

“Chị ấy rất tốt.” Vưu Khả Ý đứng dậy.

Từng gặp mặt người anh rể này mấy lần, nhưng ấn tượng cũng không sâu sắc.

Anh ấy không nói một chữ đến em bé, khẩn trương hỏi tất cả tình hình của Vưu Lộ một lần, sau đó mới thở nhẹ một hơi, lúc này mới nhớ đến con của mình.

Vưu Khả Ý cảm thấy rất thú vị, không nhịn được lại quan sát anh ấy một lát, cuối cùng cho ra kết luận: anh ấy thật sự rất yêu chị.

Cô đợi ở trong bệnh viện hai ngày, ngày thứ ba, sau khi xác định em bé sinh non cũng không có bất kỳ khác thường gì, rốt cuộc mới bước lên đoàn tàu trở về Ngô Trấn.

Cô cho rằng nghênh đón cô sẽ là một kết cục sum họp, mẹ con chị bình an, cô và Nghiêm Khuynh có thể trở lại cuộc sống an ổn không lo âu trước kia. Vậy mà đợi cô đứng xuống sân ga, trên đường trở về căn nhà kia, mới phát hiện tất cả đều đã thay đổi.

Không thấy Nghiêm Khuynh.

Trước cửa có một bãimàu đỏ sậm giống như vết máu, khi cô nhìn thấy thì sững sờ một chút, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu. Ở ngoài cửa, cô lớn tiếng gọi tên Nghiêm Khuynh nhiều lần, lại không có ai trả lời.

Cô đành phải móc chìa khóa của mình ra mở cửa, khi mở được một nửa, cửa được người mở ra từ bên trong.

Vưu Khả Ý vốn tưởng rằng là Nghiêm Khuynh vội tới mở cửa cho cô, ngẩng đầu nhìn lên, bỗng lại sửng sốt.

Bốn người đứng trong nhà: ba, mẹ, cậu, mợ.

Là ba tới mở cửa, hình như khi thấy cô thì mắt đã ươn ướt, có chút gì đó long lanh ở trong hốc mắt.

Nhịp tim của cô dừng lại, sửng sốt tại chỗ hồi lâu, mới ngập ngừng gọi lên một tiếng: “Ba, ba?”

Đó là một loại giọngđiệu suýt nữa cho rằng mình sinh ra ảo giác, cô mở to hai mắt ngây người như phỗng mà đứng ở nơi đó, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.

Nghiêm Khuynh đâu?


Anh đi đâu?

Tại sao người nhà của cô lại xuất hiện ở nơi này?

Lúc cô vẫn đắm chìm trong kinh ngạc không nhúc nhích thì mợ đi lên, vỗ vỗ bả vai của cô, cho cô một cái ôm nhẹ nhàng.

Bà khẽ nói: “Không có chuyện gì, theo chúng ta trở về thôi, Khả Ý.”

Ba gật đầu: “Tất cả đều sẽ khá hơn.”

Tầm mắt của Vưu Khả Ý chạm đến mẹ, lại nhìn thấy hình như mẹ muốn nói chút gì, sau đó lại nhịn được.

Cô cũng không rõ tình trạng bây giờ là như thế nào, chỉ có thể mờ mịt từ trong mợ ngực lui về phía sau một bước, cô hỏi: “Nghiêm Khuynh đâu?”

Không có ai nói chuyện.

Lòng của cô lập tức treo lên, tăng lớn âm lượng hỏi một câu: “Con hỏi mọi người, Nghiêm Khuynh đâu?”

Cô bắt đầu lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, nhưng một lần lại một lần, bên kia đều không có người nghe.

Mọi người trong phòng khách im lặng đợi cô cúp điện thoại, sau đó Chúc Ngữ cầm một phong thư từ trên bàn trà lên, chậm rãi đưa cho cô, “Đây là Nghiêm Khuynh để lại cho con.”

Thư còn chưa mở ra, Vưu Khả Ý đã giống như thấy được ngày tận thế.

Lá thư này giống như một dấu hiệu buồn cười, báo hiệu một khi mở ra, nhất định sẽ nghênh đón một cuộc chia lìa.

Cô lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn Chúc Ngữ, trong mắt là một loại ánh mắt căm thù.

“Mẹ lại tới có đúng hay không? Mẹ lại muốn buộc chúng con tách ra, có phải hay không? Lần này mẹ lại dùng mưu kế gì, giở trò gì mới khiến cho Nghiêm Khuynh rời đi?”

Sau đó cô bắt đầu có chút không kiểm soát tâm tình được, cầm chìa khóa lên muốn đạp cửa bỏ chạy, lại bị ba bắt được cổ tay.

“Khả Ý, chuyện không phải như con tưởng tượng!”

“Đó là loại nào?”

“Con xem thư một chút, con đọc thư xong có được hay không?” Ba gần như ddlqd đang khẩn cầu cô, “Con xem thư thì biết, nếu như xem xong còn quyết định phải đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không ngăn con, có được hay không?”

Vưu Khả Ý dừng chân, giống như suy tư chốc lát, sau đó chậm rãi rút tay về.

Cô nhìn chằm chằm vào lá thư trong tay Chúc Ngữ, giống như bỏ ra rất nhiều sức lực, sau đó mới run rẩy đưa tay nhận lấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.