Đọc truyện Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau – Chương 63
Nhà ở là nhà trống của một gia đình trong trấn đã dời đi để lại, nhà một tầng nhỏ, sửa sang không khó khăn lắm, nhưng nóc nhà hơi dột mưa.
Lúc mới chuyển vào hai người cũng không nhận ra, cho đến buổi tối mưa to gió lớn đầu tiên, hai người đều ngủ ở phòng ngủ của mình, chợt nghe phòng khách truyền tới tiếng nước chảy.
Vưu Khả Ý phủ thêm áo khoác xuống giường, đẩy cửa phòng ngủ ra, cùng lúc đó đụng phải Nghiêm Khuynh đi ra từ một căn phòng ngủ khác nhỏ hơn.
Cô dừng một chút, bởi vì Nghiêm Khuynh mặc áo sát nách, không mặc áo, nhưng phía dưới lại mặc quần dài rộng thùng thình.
Nghiêm Khuynh dừng ở cửa, giọng nói trầm thấp nói: “Anh nghe tiếng mưa dột, không ngờ em cũng sẽ tỉnh, cho nên mặc quần vào liền đi ra. . . . . .”
Coi như là anh giải thích tại sao không mặc áo.
Trên mặt Vưu Khả Ý ửng đỏ, “Ừ, em…em cũng không nghĩ đến. . . . . .”
Nghiêm Khuynh tiếp lời nói: “Không ngờ anh sẽ mặc áo sát nách ra ngoài?”
“Không đúng không đúng không phải ——” Vưu Khả Ý đỏ mặt hơn, “Là không nghĩ đến em cũng sẽ tỉnh, ra ngoài lại đụng phải bộ dạng anh không mặc quần áo!”
Nghiêm Khuynh cười, đi qua trước mặt cô để đến phòng khách, ngẩng đầu nhìn chỗ mưa dột.
Có lẽ do lâu năm không tu sửa, trên trần nhà có một cái khe, nước mưa từ trong khe chảy xuống giống như mở vòi nước, tí tách hội tụ thành một vũng nước nhỏ ở trên sàn phòng khách.
Vưu Khả Ý đi theo, kéo kéo quần áo anh, “Anh đi mặc quần áo trước đi!”
Nghiêm Khuynh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, “. . . . . . Em xấu hổ?”
Thúi lắm!
Mặt của Vưu Khả Ý lại đỏ nữa, lớn tiếng phản bác: “Em sợ anh sẽ lạnh!”
Đầu mùa xuân ban đêm nhiệt độ thấp, anh mặc áo sát nách như vậy không cảm mạo mới là lạ!
Nghiêm Khuynh nói: “Không có gì đáng ngại.” Lại ngẩng đầu nhìn cái khe một cái, “Sáng sớm ngày mai ngủ dậy thì đoán chừng nơi này có một ao cá rồi.”
Đại ca lại bắt đầu kể chuyện cười rồi sao?
Vưu Khả Ý lau mồ hôi, “Vậy cũng hết cách rồi, bên ngoài mưa to gió lớn, cho dù anh muốn sửa chỗ thủng cũng phải đợi ngày mai.” Cô đi về phía toilet, “Em lấy cả chậu giặt quần áo chậu rửa mặt tới, tối nay hứng nước trước, sáng sớm ngày mai lại nghĩ biện pháp xử lý.”
Cô đi nhanh vào toilet, giây phút tay chạm vào chậu sắt, Nghiêm Khuynh đột nhiên đưa tay nhận lấy từ phía sau cô. Cô nghi ngờ quay đầu lại, Nghiêm Khuynh nhỏ giọng nói: “Vưu Khả Ý, những chuyện này để anh làm là được rồi, không cần em quan tâm.”
Cô sững sờ, “Chậu cũng không nặng, em lấy một cái thì sao ——”
“Có anh ở đây, anh cầm là được rồi.” Anh cắt đứt lời cô, vừa cầm chậu đi về phía phòng khách, cũng vừa không quay đầu lại nói một câu, “Anh là đàn ông, công việc nặng đều nên giao cho anh. Từ giờ trở đi em phải học cách lệ thuộc vào anh, về sau cũng không cần quan tâm những chuyện này.”
Khóe miệng Vưu Khả Ý cong lên.
Nghiêm Khuynh còn nói: “Em là con gái, không thể quá chủ động, phải yểu điệu một chút, hiểu không?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Hiểu rồi.”
Thật sự là ngọt vào trong đáy lòng.
Sau khi bày chậu xong, hai người lại trở về phòng mình ngủ.
Ban đêm nhiệt độ thật sự rất thấp, coi như Vưu Khả Ý mặc áo khoác mới đi ra phòng khách, khi trở lại trong chăn cũng lạnh đến mức run lẩy bẩy. Lại nghĩ đến Nghiêm Khuynh mặc áo sát nách ở phòng khách lâu như vậy, cửa sổ trong phòng của anh lại không đủ kiên cố, hơi hở. . . . . . Trong lòng cô lập tức treo lên.
Nước mưa trong phòng khách tí tách không dứt, cô cũng không ngủ được, lăn qua lộn lại rất nhiều lần, rốt cuộc không nhịn được lại đứng dậy phủ thêm áo khoác, đi đến phòng của Nghiêm Khuynh.
Cô khẽ gõ cửa, gọi Nghiêm Khuynh.
Người ở bên trong khẽ đáp, sau đó đứng dậy tới mở cửa, “Sao vậy?”
Vẫn là cánh tay trần.
Cô không chút suy nghĩ đưa tay sờ soạng thân thể của anh một cái, sau đó nhướng mày, “. . . . . . Quả nhiên là lạnh!”
Không chỉ có lạnh, còn lạnh đến mức như băng!
Nghiêm Khuynh dừng một chút, sau đó cười như không cười nhìn cô, chậm rãi gọi một câu: “Vưu Khả Ý?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, kết quả nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt anh, hơi sững sờ, lúc này mới phục hồi tinh thần nghĩ đến vừa rồi cô mò tới chỗ nào!
Bụng.
Bụng đặc biệt bền chắc, bắp thịt rắn chắc.
Cô hoảng sợ, nhiệt độ trên mặt lại bắt đầu lên cao, sau đó đàng hoàng giải thích: “Vừa rồi anh không mặc quần áo mà đi ngay đến phòng khách, em sợ anh lạnh, cho nên mới xem một chút. . . . . .”
“Xem một chút thấy lạnh thì sao?” Nghiêm Khuynh hỏi ngược lại.
“Nếu lạnh, em sẽ, em sẽ. . . . . .” Âm thanh của cô nhỏ xuống, sau đó bước một bước vào phòng ngủ của anh, “Em sẽ làm ấm giường giúp anh!”
. . . . . .
Kết quả thật sự chỉ là một lần làm ấm giường vô cùng dè dặt bảo thủ.
Vưu Khả Ý cố ý chui vào chăn của anh, muốn dùng thân thể làm ấm giường lạnh lẽo của anh, nhưng suy xét đến thân thể của anh cũng lạnh, cô chầm rãi nhích tới gần anh, chui vào trong ngực của anh từng chút từng chút.
Cô có thể cảm thấy toàn thân của người bên cạnh cứng đờ, hình như tư thế cũng hơi mất tự nhiên.
Cô từ từ đưa tay vòng chắc hông của anh, nhỏ giọng nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, em chỉ sợ anh lạnh mà thôi.”
Qua rất lâu, Nghiêm Khuynh mới cúi đầu đáp một tiếng, “Ừ.”
Cô giống như một cái lò lửa nho nhỏ, toàn thân tản ra nhiệt lượng ấm áp.
Cô còn khoe khoang nói: “Từ nhỏ em đã đông ấm hạ mát, chị em đặc biệt sợ lạnh, nhưng mà mẹ em không để cho bọn em dùng thảm điện, nói là không tốt cho thân thể, sẽ làm da khô hanh. Cho nên mỗi khi mùa đông chị ấy đều sẽ chui vào chăn của em, coi em như lò sưởi. A, chị ấy còn nói em là than củi nhỏ!”
Khóe môi Nghiêm Khuynh cong lên, trong bóng đêm anh gác cằm ở trên tóc của cô vuốt ve một chút, khẽ nói: “Ừ, than củi nhỏ!”
Âm thanh kia không lớn không nhỏ, không dài không ngắn, mỗi một chữ đều giống như một nốt nhạc nhẹ nhàng, rồi lại mang theo một loại cảm xúc triền miên mềm mại.
Vưu Khả Ý không biết tại sao trên mặt chợt nóng lên, khi ý thức được cô như bạch tuộc áp sát vào trên thân thể Nghiêm Khuynh đồng thời còn không mặc áo lót, cô cũng sắp sôi trào.
Cái gì kia. . . . . . Hình như nơi đó, nơi đó chỉa vào anh.
Bởi vì mặt cô đụng phải lồng ngực của anh, cho nên ngực liền chỉa vào trên bụng của anh, giống như lúc ban nãy cô từng sờ bắp thịt rắn chắc chỗ đó. . . . . .
Nghĩ như vậy, thân thể hơi biến hóa, độ cứng của dâu tây mềm mại có một chút khuynh hướng lên cao như vậy.
Cô bắt đầu không nói tiếng nào, tim đập loạn bịch bịch bịch, cũng sắp muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cảm giác khô miệng khô lưỡi là như thế sao?
Nghiêm Khuynh ngửi mùi dâu tây thơm trên tóc cô, cảm nhận thân thể mềm mại của cô và anh kề nhau thật chặt, cũng có chút khoái chí. Nhận ra cô đột nhiên không nói gì, anh cúi đầu nhìn cô, kêu một tiếng: “Vưu Khả Ý?”
“À?” Cô hơi khẩn trương đáp một tiếng.
“Tại sao em không nói chuyện?”
Vưu Khả Ý nghẹn, tại sao cô không nói chuyện? Cô phải nói gì đây? Xin lỗi em suy nghĩ hơi nhiều, nằm với anh ở trên một cái giường như vậy thật sự rất dễ dàng bị kích thích hả?
A a a a cô sắp điên rồi!
Sau đó cô bắt đầu ra vẻ thông thạo lẩm nhẩm “tỉnh táo đại thần công” mà Lục Đồng dạy cô: “Nổ lô-cốt chính là Đổng Tồn Thụy, chặn cướp mắt là Hoàng Kế Quang, đốt đống rơm chính là Khâu Thiểu Vân, bị đánh đến chết chính là Thu Cẩn. . . . . .”
Nghiêm Khuynh lặng lẽ nghe mấy lần, sau đó hỏi cô: “Em đang làm gì?”
“Tỉnh táo lại.” Cô trả lời theo bản năng, sau đó lập tức ý thức được mình lại thành thật khai báo! Cô bụm miệng trong nháy mắt.
“Tỉnh táo lại?” Hình như Nghiêm Khuynh nghe ra chút gì, từ từ nâng cằm của cô lên, đối diện với cặp mắt hoảng sợ phải nhìn ngang nhìn dọc: “Tại sao em muốn tỉnh táo lại hả?”
A a a, hai mắt Vưu Khả Ý nhắm nghiền, chẳng lẽ thật sự phải nói cô bị kích thích cho nên mới phải tỉnh táo lại sao? Nghiêm Khuynh nhất định sẽ cho rằng cô là một * được không?
Mặt cô nóng lên, từ dưới cằm Nghiêm Khuynh cũng cảm nhận được loại nhiệt độ đó, vì vậy chậm rãi dời tay đến trên mặt, nhiệt độ đó quả thật sắp đốt cháy tay của anh.
Hình như anh đã hiểu ra cái gì, cúi đầu cười ra tiếng.
Vưu Khả Ý thẹn quá thành giận mở mắt trừng anh, cắn răng nghiến lợi nói: “Cười cái gì cười?”
“Cười da mặt của emmỏng.” Nghiêm Khuynh khẽ nói, sau đó bắt được tay của cô, đột nhiên không có dấu hiệu nào đặt nó ngay ở. . . . . . Dưới bụng của mình.
Trong nháy mắt Vưu Khả Ý sợ ngây người.
Dưới bàn tay của cô. . . . . .
Dưới bàn tay của cô là một lều nhỏ căng phồng hơn nữa hết sức cứng rắn. . . . . .
Cách vải vóc mềm mại sơ sài, cô lại mò tới. . . . . . Mò tới Nghiêm Khuynh nhỏ?
Cô không nhúc nhích cứng lại ở đó, không dám thở mạnh, trong nháy mắt trong đầu thoáng hiện qua trăm ngàn suy nghĩ, ví dụ như giải quyết anh ngay tại chỗ này, ví dụ như chạy về phòng ngủ như một làn khói không bao giờ ra ngoài gặp người nữa, ví dụ như bình tĩnh nói “Vậy thì ngủ thật đi”, ví dụ nữa như. . . . . .
Cô run một cái, lúng túng không biết làm sao.
Nghiêm Khuynh cúi đầu cười, hôn trán của cô một cái trong bóng tối, “Vưu Khả Ý, không cần xấu hổ, là người đều có *, cần gì vì phản ứng sinh lý bình thường mà xấu hổ?”
Vưu Khả Ý: bởi vì em bị kích thích rồi, bị kích thích anh biết không? Vấn đề là anh không hề làm gì em cả mà em lại bị kích thích một cách tự nhiên được không?
Cô vẫn lúng túng.
Lòng bàn tay còn dính vào chỗ đó của Nghiêm Khuynh, cô từ từ dời tay, sau đó ho khan hai tiếng, không nói chuyện nhảm: “Cái đó, anh… anh cứng rắn. . . . . .”
Nói xong cô liền bị mình nổ chết, mệt mỏi đến mức trong mềm ngoài cháy.
Nghiêm Khuynh bình tĩnh gật đầu, “Ừ, cứng rắn.”
. . . . . .
Đây cũng là đối thoại à? Vưu Khả Ý tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, một vạn con lạc đà Alpaca phi nhanh trong lòng.
Cũng may Nghiêm Khuynh không nói gì nữa, chỉ lại gần hôn một cái ở trên mắt của cô, nói khẽ câu: “Khuya lắm rồi, em ngủ đi.”
Cô lập tức lại mở mắt ra, “Nhưng anh. . . . . .” Cô hơi chần chừ.
“Nó sẽ tự mình ổn định.”
“Oh. . . . . .” Cô lại rụt cổ trở về, nhắm mắt mấy giây, sau đó mở ra lần nữa, “Cái đó, thật ra thì em có thể giúp anh ——”
“Vưu Khả Ý.” Nghiêm Khuynh ngắt lời cô, bóp mũi của cô, “Em ngủ đi, nhanh ngủ đi!”
“A.” Cô lại bị từ chối. . . . . . Lúng túng.
***
Cuộc sống ở trấn nhỏ còn có một việc đáng nhắc tới, đó chính là Trương tiểu thư.
Trương tiểu thư chính là người phụ nữ luôn đến thăm cửa hàng xe của Nghiêm Khuynh, hơn nữa thích õng ẹo làm dáng, tên đầy đủ Trương Mạn Ngọc.
Đúng vậy bạn không nghe lầm, chính là Trương Mạn Ngọc, một chữ không kém Trương, một chữ không kém Mạn, một chữ không kém Ngọc so với nữ ngôi sao Hongkong đó.
Cô ta xem trọng Nghiêm Khuynh ở sau ngày mưa dột, khi Nghiêm Khuynh đang cầm ngói sửa chữa nóc nhà của mình, đúng lúc cô ta đi xe đạp qua trước cửa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người đàn ông săn tay áo sửa chữa chỗ rò ở nóc nhà, động tác sạch sẽ lưu loát, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy sức mạnh.
Cô ta nhìn ngược chiều ánh sáng, cho nên không thấy rõ mặt của Nghiêm Khuynh, chỉ có thể nhìn rõ vóc người của anh.
Sau đó cô ta chỉ cảm thấy lỗ mũi nong nóng, đưa tay sờ, chảy máu mũi.
Cô ta cũng không clúng túng, ngược lại lập tức vui mừng dừng xe, hô một tiếng với người đàn ông đang trên nóc nhà: “Này, anh có thể cho tôi mượn chút giấy không?”
Nghiêm Khuynh dừng động tác, cúi đầu xuống nhìn cô ta, nghi ngờ hỏi một câu: “Mượn giấy?”
“Tôi chảy máu mũi!” Cô ta vui mừng phất tay một cái với anh, bởi vì phát hiện người đàn ông này không chỉ có vóc người đẹp, bộ dạng cũng dễ nhìn!
Ngay lúc đó phản ứng đầu tiên của Nghiêm Khuynh là chẳng lẽ mình gặp được bệnh nhân thần kinh trong truyền thuyết? Máu mũi đầy mặt như vậy, còn vui mừng vẫy tay với anh, đùng là một người phụ nữ điên.
Anh chần chừ một chút, sau đó lắc đầu mà nói: “Thật xin lỗi, hiện tại tôi không tiện xuống đó, nếu không cô sang nhà bên cạnh mượn đi.” Anh thuận tay chỉ chỉ hàng xóm.
Trương Mạn Ngọc có chút tiếc nuối, nhưng vẫn vui vẻ nói: “Cũng được, tôi tên là Trương Mạn Ngọc, rất vui được biết anh!”
Nghiêm Khuynh thật sự cho rằng cô ta là một bệnh nhân tâm thần, vì vậy dừng lại chốc lát, anh suy tư một chút, cũng nhe răng cười với cô ta: “Xin chào, tôi tên là Lương Triều Vĩ, tôi cũng rất vui khi biết cô!”
Vưu Khả Ý nghe Nghiêm Khuynh nghiêm túc kể những chuyện này, lúc nghe được thiếu chút nữa không cười sặc sụa. Cô cảm thấy sau khi tới Ngô Trấn, thật ra tiến bộ lớn nhất của Nghiêm Khuynh không phải là phương diện kỹ năng sinh hoạt, mà là phương diện làm nũng.
Trên thế giới này người đáng yêu nhất không phải người đứng đắn, cũng không phải là người đáng yêu, mà là người nghiêm túc làm ra vẻ đáng yêu.
Nghiêm Khuynh chính là loại người này.
Nói tóm lại, có quá nhiều kỷ niệm được ghi lại ở trấn nhỏ này, toàn bộ những từ tốt đẹp có liên quan đến tự do và tình yêu đều có thể dùng để hình dung cuộc sống của cô.
Cho đến ngày đó.
Cho đến khi cô và Nghiêm Khuynh tay nắm tay đi về từ phòng học, chợt phát hiện có một người đứng ở cửa nhà.
Người kia bụng bự phệ nệ đứng ở trong hoàng hôn, một tay đỡ bụng, một tay xách vali hành lý cỡ nhỏ.
Cô ấy vẫn lo lắng nhìn đông ngó tây ở đó, cho đến khi tầm mắt đối diện với Vưu Khả Ý, rốt cuộc mới mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm, mắt ướt át nói: “Khả Ý, chị có thể tìm thấy em rồi!”
Máu toàn thân Vưu Khả Ý đều đông lại!
Vưu Lộ!
Chị của cô, thế nhưng lớn bụng tìm tới cửa!
Nhưng làm sao chị biết cô ở chỗ này?
Sau một giây, suy nghĩ đáng sợ nhất chiếm lấy đầu óc của cô.
Vậy mẹ thì sao? Có phải mẹ cũng biết hay không?