Đọc truyện Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau – Chương 42
Vưu Khả Ý rời giường lúc sáu giờ, nhìn cửa sổ hướng đối diện thì trong nhà Nghiêm Khuynh tối đen như mực, một chút ánh sáng cũng không có.
Ngoài cửa sổ cũng là một vùng tối đen như mực, giống như đêm Giáng sinh tối hôm qua còn chưa đi qua, mà đồng hồ treo trên tường tuyên bố lễ Nô-en đã tới đúng hẹn.
Cô có chút như đưa đám, trong lễ Nô-en đầu tiên của hai người yêu nhau thì không thể không ở cùng nhau, nhưng vẫn không ngừng an ủi mình, cũng không cần trải qua lễ tết của người nước ngoài, chúng ta phải coi nặng truyền thống, không nên rời quê cha đất tổ.
Ừ, không sai.
Coi trọng truyền thống, mỗi người Trung Quốc đều không nên rời quê cha đất tổ.
Vậy mà lúc ra cửa, cô vẫn không nhịn được xụ mặt xuống ——
Mỗi người Trung Quốc đều nên làm sao?
Sao cô vẫn không thấy vui vẻ. . . . . .
Buồn bã ỉu xìu vào thang máy, đè nút xuống, sau đó đứng thẳng lôi kéo đầu bước ra khỏi thang máy, đẩy cửa đại sảnh ra, từ đầu đến cuối tầm mắt của cô đều dừng lại ở trên chân, chưa từng dời đi.
Cho đến khi ——
“Vưu Khả Ý.” Âm thanh mát lạnh dịu dàng phá vỡ không khí rét lạnh tịch mịch, xông vào lỗ tai của cô.
Vừa bắt đầu cô còn tưởng rằng mình sinh ra nghe nhầm, nếu không tại sao ở lúc chưa tới sáu giờ rưỡi, mèo chó đều còn đang ngủ thì lại nghe giọng nói của đại ca xã hội đen?
Nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên theo bản năng, sau đó phát hiện đây không phải là ảo giác.
Đại ca xã hội đen mà cô tâm tâm niệm niệm đúng lúc êm đẹp dắt con trâu đen nhà anh cùng nhau chờ ở trước tòa nhà, bên trên xe còn treo một cái hộp giữ nhiệt, trái lại nhìn rất quen mắt. . . . . .
A, đây không phải là lần trước khi anh bị thương, cô để lại ở trong phòng cũ phía Bắc thành phố sao?
Anh còn giữ lại?
Thấy vẻ mặt Vưu Khả Ý ngơ ngác sững sờ, trong mắt của Nghiêm Khuynh hiện ra ý cười nhợt nhạt, anh gỡ hộp giữ nhiệt ở trên tay lái xuống, nhét vào trong ngực cô.
“Sao anh….anh dậy sớm như vậy hả?” Vẻ mặt của cô vẫn mờ mịt, sau đó cầm hộp giữ nhiệt tò mò hỏi, “Thứ gì?”
“Cháo.” Nghiêm Khuynh lời ít mà ý nhiều hoàn toàn như trước đây, dừng một chút, lại bổ sung một câu, “Viên thịt trơn mịn, cháo rất nhuyễn, muối bỏ vừa đủ, sẽ không mặn chết em.”
“. . . . . .” Vưu Khả Ý nghe được nửa câu đầu còn vô cùng cảm động nhưng sau khi nghe câu bổ sung phía sau của anh, đại não có hiện tượng chập mạch trong thời gian ngắn.
(⊙o⊙)
Đây là anh thuận miệng nói như vậy, hay là đang châm chọc cô?
Sao cô cảm thấy chỗ nào là lạ. . . . . .
Nhưng cũng không còn kịp hỏi nhiều, Nghiêm Khuynh rất nhanh đeo mũ bảo hiểm lên thay cô, sau đó cưỡi mô tô, “Đi lên, anh mang em đến trạm xe.”
Vưu Khả Ý vừa đi lên ngồi, vừa làm bộ cau mày nói: “Oh, sáng sớm như vậy, anh liền hầm cháo cho em, sau đó đưa em đến trạm xe, thức dậy sớm như vậy?”
“Ừ.”
“Thật ngu ngốc, em có thể đến tiệm ăn bên ra ngoài ăn điểm tâm!” Cô nói xong đặc biệt ghét bỏ, vừa nói vừa ôm hộp giữ nhiệt vào trong ngực, sau đó hai cánh tay vòng qua ôm lấy hông của anh, khóe miệng từ từ cong lên.
“Là anh suy tính không chu đáo. Anh chỉ nghĩ thời tiết lạnh, dễ dàng tham ngủ, sợ em ngủ quên vội vội vàng vàng bò dậy, hơn phân nửa không có thời gian làm điểm tâm, kết quả quên em có thể ăn ở bên ngoài.” Anh đưa lưng về phía cô, nói ít như bình thường, sau đó không yên tâm hỏi một câu, “Ngồi vững vàng chưa?”
“Ngồi vững vàng.” Hai tay của cô ôm chặt hơn chút nữa, kề mặt ở trên lưng anh, còn hoạ vô đơn chí tiếp tục ghét bỏ, “Hơn nữa bên ngoài có xe taxi, anh cũng không cần thiết đưa em đi, xe anh mui trần lạnh buốt, có thể đông chết con trâu.”
“Ừ, hơi keo kiệt.” Anh thẳng thắn trả lời, ở phút chốc khởi động mô tô kia, cách tiếng gầm rú ồn ào khẽ quay đầu lại, không nhìn thấy cô, lại đủ để cho cô nghe câu nói tiếp theo của anh, “Nhưng em quá ngốc quá ngây thơ, có thể tùy tiện ngồi lên taxi của đàn ông xa lạ. Hiện tại thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay, không phải mỗi tài xế xe taxi đều chính nhân quân tử, phẩm hạnh đoan chánh giống như anh đây.”
Cuối cùng cô cười khanh khách ra tiếng, ôm hông của anh cười đến cả người phát run.
Cười cười, hốc mắt lại có chút ướt át như vậy.
Anh nghĩ quá ít, suy tính không chu đáo chỗ nào chứ? Anh nghĩ rất nhiều chuyện thay cô, lo lắng băn khoăn nhiều đến một tầng lại một tầng, cho nên đều muốn làm mọi chuyện thay cô.
Lại nghĩ đến lúc nhỏ bị cha mẹ coi nhẹ, cô thường xuyên tức giận bất bình cảm thấy ông trời không công bằng với cô, chỉ luôn chú ý chị, mà cô phải tự thân tự lực làm mọi chuyện.
Còn nhớ rõ lúc chị học trung học, cô học trung học cơ sở, buổi tối mỗi ngày nhìn mẹ pha sữa tươi bưng vào phòng của chị, mà cô đỏ mắt ngồi chờ ở trên giường, lại chỉ có thể đợi được một câu nói lạnh lẽo của mẹ: “Chị của con phải thi đại học, không có thời gian pha sữa tươi, thành tích của con lại không tốt, bài tập cũng không nhiều, không có tay sao? Bản thân không đủ sức đi pha?”
Thậm chí ngay cả nước rửa mặt cũng sẽ trộn thay chị, kem đánh răng cũng ngoan ngoãn chờ ở trên bàn chãi đánh răng, chỉ cần Vưu Lộ bước vào toilet, là có thể “hưởng thụ” mẹ yêu.
Từ lúc đó trở đi, Vưu Khả Ý liền tự nói với mình: bởi vì mày chưa đủ tốt, mày không đủ xuất sắc, cho nên những thứ này thuộc về người ưu tú, mày cũng không cần khát vọng tình thương của cha tình thương của mẹ nữa, mày cũng chỉ có thể tự mình làm chuyện của mình.
Nhưng ai ngờ được đây? Cách đó xa mười năm về sau, cô ngồi sau xe mô tô của côn đồ mà ngày trước chưa bao giờ từng nghĩ đến rồi cùng nhau đi đến khắp nơi, thân mật ôm hông của anh, trong ngực là cháo mà anh rời giường từ khi trời chưa sáng để nấu cho cô, mặc cho anh chở cô lái về phía bất kỳ địa phương nào.
Thì ra không phải cô chưa đủ tốt, không đủ xuất sắc, cho nên mới không chiếm được yêu thương đã từng tha thiết ước mơ, mà là người kia tới trễ, thế nhưng phần yêu thương vẫn còn nhảy ở trong ngực của cô.
Nghiêm Khuynh đưa cô đến trạm xe, sắp xếp cô ở trong phòng đợi húp cháo, sau đó tự mình đi mua vé cho cô.
Bởi vì thời gian quá sớm, gần như không có người xếp hàng, cho nên anh rất nhanh mua vé xong trở lại bên cạnh cô.
Anh không ngồi xuống, chỉ đứng ở nơi đó từ trên cao nhìn xuống nhìn cô húp cháo từng chút một chút một. Chóp mũi cô gái nhỏ bị đông lạnh có chút hồng, giống như động vật nhỏ tội nghiệp.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, bị cháo nóng hổi tản ra khí nóng hun, dường như ngay cả con ngươi cũng biến thành long lanh, gò má đỏ tươi, khóe miệng. . . . . .
Anh hơi dừng lại, đưa tay nhẹ nhàng chùi ở bên môi cô, hạt cơm nho nhỏ kia lập tức dính vào trên ngón tay của anh.
Vưu Khả Ý đỏ mặt trong nháy mắt.
Vậy mà những thời khắc mập mờ này trôi qua quá nhanh, cô còn chưa hưởng thụ đủ, cũng đã đến thời gian phải xuất phát.
Lần này tổng cộng có ba người bạn nhỏ cần tham gia thi đấu, ý của quản lý vốn là do trung tâm đào tạo thống nhất cử một chiếc xe đưa ba đứa bé và giáo viên Vưu Khả Ý mang đội đến thành phố Lâm, nhưng gia cảnh các bạn nhỏ đều rất tốt, cha mẹ bày tỏ muốn tự đưa con đi, cho nên Vưu Khả Ý lại rơi xuống đơn độc.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể tự ngồi xe đến thành phố Lâm đặt khách sạn ngủ lại trước, sau đó hội hợp với bọn nhỏ.
Cuộc thi sẽ kéo dài hai ngày rưỡi, có nghĩa cô sẽ đợi ở thành phố xa lạ hai ngày rưỡi. . . . . .
Cô đứng ở bến xe, nhìn xe buýt chậm rãi nhích lại gần mình, vừa quay đầu lưu luyến không rời mà nhìn Nghiêm Khuynh. Nghiêm Khuynh dừng một chút, tiến lên hai bước ôm cô vào trong ngực.
“Đi sớm về sớm.” Anh khẽ nói, sau đó cúi đầu xuống canh chừng mắt cô, không nhịn được mím môi hôn một cái ở trên mí mắt cô.
Đi sớm về sớm.
Là lời nói hoàn toàn không có tình cảm nỉ non ngọt ngào gì, nhưng cô lại không nhịn được tim đập thình thịch, hơn nữa sau khi anh khẽ hôn thì hô hấp hoàn toàn trong rối loạn.
Hỏng bét, càng ngày càng không bỏ được thì làm thế nào?
Cô thở dài, cẩn thận mỗi bước đi đến xe buýt, cuối cùng không ngừng vẫy tay ở trước cửa sổ.
Anh vẫn đứng ở nơi đó.
Cho đến khi xe của cô đã rời khỏi cửa chính của trạm xe, cách cự ly xa xa, cô không nhịn được quay đầu nhìn lại, anh vẫn không rời đi.
Lúc này bầu trời mới vừa nổi lên màu trắng bạc, tất cả đều là sương mù, không khí lạnh giống như muốn đông lạnh phổi, trong bến xe chỉ có mấy tuyến xe sớm linh tinh, không nhìn thấy bóng người nào.
Nhưng Nghiêm Khuynh đứng ở nơi đó, dáng người cao lớn như một bụi bạch dương đứng sừng sững bất khuất.
Anh vẫn yên lặng mà nhìn phương hướng cô rời đi, dù cô nhìn không rõ vẻ mặt của anh, nhưng cũng không nhịn được trở thành dáng vẻ run rẩy như vậy.
Vưu Khả Ý liều mạng vẫy tay về phía anh, cho đến khi bóng dáng của anh biến mất ở trong tầm mắt, cô đột nhiên dựa vào trên ghế ngồi nhắm nghiền hai mắt, sau đó hít mũi một cái.
Cô rất rõ ràng tâm tình như vậy cũng không đầy đủ là nỗi buồn ly biệt cảm xúc chia tay, càng nhiều hơn là một loại lệ thuộc chẳng biết sinh ra từ lúc nào, lệ thuộc không muốn rời đi, lệ thuộc đến mức cho dù biết rõ đây chỉ là chia lìa ngắn ngủi, cũng tâm hoảng ý loạn đến mắt mũi đều chua xót.
Tài xế nhìn cô gái nhỏ ngồi ở hàng thứ nhất từ trong gương chiếu hậu, cười nói: “Chuyến xe này của tôi chỉ đi nửa giờ đã đến thành phố bên cạnh, cô gái nhỏ khóc cái gì chứ? Cũng lớn như vậy, còn khóc nhè hay sao?”
Vưu Khả Ý lại không được nhịn bật cười, mở mắt cười với anh ta, “Bị cảm, bị cảm. . . . . .”
Đỏ mặt, hốc mắt hồng.
Mắt nóng, tim nóng.
***
Hai ngày ở thành phố Lâm, ban ngày Vưu Khả Ý mang theo ba đứa bé đến trung tâm văn hóa thể thao của thành phố tham gia thi đấu, buổi tối trở lại khách sạn sẽ gọi điện thoại cho Nghiêm Khuynh.
Anh nói quá ít, thường là một mình cô bô bô hưng phấn nói tất cả việc lớn việc nhỏ xảy ra trong ngày hôm nay, mà một câu nói anh cũng không chen vào, chỉ không ngừng nhẹ giọng “Ừ” một cái ở mỗi khi cô dừng lại chút, bày tỏ anh đang nghe.
Nói nửa ngày như vậy, cô đột nhiên yếu dần, sau đó nhỏ giọng hỏi anh: “Có phải em nói quá nhiều hay không?”
Anh cười cười rất có thâm ý, “Vừa khéo bù đắp.”
Lời ít mà ý nhiều khiến cô ngẩn người, sau đó mới phản ứng kịp, im lặng cười lên ở đầu này của điện thoại.
Ngày thứ ba vốn là ngày về nhà, Nghiêm Khuynh tới trạm xe đón cô theo thời gian hẹn, vậy mà chờ mòn chờ mỏi, đã đến sáu giờ rưỡi chiều, cũng vẫn không thấy người nói nhất định sẽ về trước sáu giờ.
Anh nghĩ có lẽ trên đường bị kẹt xe, sợ càng thúc giục cô càng gấp gáp, vì vậy cũng kiềm chế tâm tình tiếp tục chờ.
Vậy mà khi cách thời gian hẹn hơn một giờ, rốt cuộc anh vẫn không nhịn được, gọi điện thoại qua.
Điện thoại Vưu Khả Ý nằm ở trạng thái trò chuyện.
Trong vòng năm phút, anh gọi ba cú điện thoại, đầu kia vẫn là giọng nữ máy móc không ngừng lặp lại: “Ngài khỏe chứ, số điện thoại ngài gọi hiện đang gọi điện thoại, xin gọi lại sau.”
Sau đó sau mười phút, anh không ngừng gọi điện thoại, đến cuối cùng chợt nghe đối diện đổi cách đáp lại, biến thành trạng thái tắt máy.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cô chưa bao giờ không nghe điện thoại, mà hôm nay từ máy bận biến thành tắt máy, thế nhưng anh lại không biết gì đối với tình huống bên cô cả.
Nghiêm Khuynh đứng tại chỗ, chân mày càng vặn càng sâu, nhìn sắc trời tối dần, trái tim bắt đầu không chịu khống chế đập điên cuồng.