Đọc truyện Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau – Chương 22
Vưu Khả Ý lăn qua lộn lại suốt đêm, cho đến lúc trời sắp sáng mới ngủ.
Không ngờ nhất chính là cô còn nằm mơ, nằm mơ ban ngày trong truyền
thuyết.
Trong mơ có một bé trai ngồi trong căn phòng ở ngõ hẻm
phía Bắc thành phố, thân thể cuộn thành một đống, im lặng không lên
tiếng cúi đầu nhìn chân của mình.
Ống kính kéo dài vô hạn, uốn khúc bóng dáng anh đầy đất.
Cô cảm giác giống như thời gian qua một thế kỷ dài như vậy, giống như phim điện ảnh đột nhiên dừng lại, không thể chuyển động. Cho đến khi cậu bé
kia từ từ ngẩng đầu lên, cô mới đột nhiên phát hiện, bóng dáng nhỏ gầy
đột nhiên biến thành một người đàn ông trưởng thành.
Cặp lông mày kia khẽ nhíu lại, dường như muốn gom tất cả vẻ u sầu vào đỉnh lông mày, đúng như núi lớn hướng lqd về phương xa. Mắt sáng ngời thâm trầm, mơ hồ chôn dấu dòng nước ngầm dưới sông băng, lúc bình tĩnh giống như biển
rộng bát ngát.
Anh khẽ mỉm cười với cô, cho dù một chữ cũng không có nói, độ cong nhếch miệng lên cũng khiến cho cô quen thuộc, cả trái
tim cũng hòa tan.
Vưu Khả Ý mở mắt, mất hồn hồi lâu mới đưa tay nhấn tắt đồng hồ báo thức đầu giường.
Bảy giờ rưỡi.
Cô khó khăn lắm mới ngủ hai giờ, nhưng bây giờ buồn ngủ biến mất.
Cặp mắt kia vẫn không xua khỏi đầu được, cô ngồi dậy, dừng lại chốc lát,
sau đó lấy tốc độ nhanh hơn mặc quần áo tử tế, vọt vào phòng bếp lấy gạo hầm cháo.
Lúc tám giờ rưỡi, Vưu Khả Ý xuống xe buýt đi đến phía
Bắc thành phố, dọc theo ngõ hẻm đi vào trong, một đường đi tới cửa căn
nhà kia.
Cô cho là sẽ thấy dáng vẻ anh nằm ngủ ở trên giường gỗ,
nhưng khi đi tới cửa, mới phát hiện trong phòng tolet trên hành lang có
tiếng nước chảy ào ào, vì vậy dừng chân lại, chạy mấy bước đến đó.
Đây là kiểu nhà tầng cũ nhất, chỉ có bốn tầng, phòng vệ sinh và phòng bếp đều ở trên hành lang, tách khỏi phòng khách.
Cô nhìn vào trong từ cửa toilet rộng mở, người đàn ông đứng trong không
gian thu hẹp, mặc áo t shirt màu trắng, phía dưới là quần dài bằng bông
màu đen, mặt đối diện gương vỡ vài đường trên tường mà cạo râu.
Toilet rất cũ kỹ, nhưng cũng may coi như sạch sẽ.
Nghiêm Khuynh đưa lưng về phía cô, râu vừa mới cạo được một nửa. Anh dùng loại dao cạo râu bằng tay, trước khi cạo phải bôi một tầng bọt màu trắng ở
trên mặt, giống như ông già Nô-en râu bạc.
Vưu Khả Ý không kìm chế được cong khóe miệng lên.
Tầm mắt ở trong gương và tầm mắt cô đụng nhau, tay Nghiêm Khuynh dừng một
chút, dính vào một chút bọt trắng liền mở miệng hỏi cô: “Sao cô. . . . . .”
Tại sao lại tới?
Vưu Khả Ý giơ giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên, “Tôi hầm cháo cho anh.”
Tầm mắt Nghiêm Khuynh rơi vào chiếc hộp giữ nhiệt màu trắng kia, dừng lại
chốc lát, “Bên ngoài ngõ hẻm có bán điểm tâm, cô không cần thiết phải
chạy xa tới như vậy ——”
“Anh bị thương, bệnh nhân nên ăn đồ có lqd dinh dưỡng, ví dụ như cháo trứng muối thịt nạc.” Vưu Khả Ý vẫn duy trì nụ cười.
Nghiêm Khuynh lại tiếp trước chưa nói xong lời nói nói tiếp: “Tiệm bán cháo cũng có.”
Ý cự tuyệt hết sức rõ ràng.
Ngón tay Vưu Khả Ý cầm hộp giữ nhiệt nắm thật chặt, há miệng, nhưng âm thanh gì cũng không phát ra được.
Tầm mắt Nghiêm Khuynh rơi vào trên mặt cô lần nữa, nhìn thấy cô băn khoăn
lo lắng lại liều mạng che giấu vẻ mặt, lại nhìn thấy áo khoác ngoài của
cô không tính là thật dầy, ngày lạnh như thế . . . . . . Anh dời mắt lần nữa, nhỏ giọng nói: “Vào nhà chờ tôi.”
“Oh.” Cuối cùng Vưu Khả Ý thở ra một hơi, đàng hoàng xoay người đi.
Nhưng vào nhà trước, cô vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn anh, trong kính mặt mày anh như vẽ, dù trên cằm tràn đầy bọt màu trắng, nhưng cũng đẹp
mắt lạ lùng.
Anh cạo nhẹ nhàng dọc theo cằm, tư thái bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh ôn hòa.
T shirt màu trắng dính vào xương bả vai, có dấu vết đeo băng rất nhỏ, bắp thịt căng đầy tuyệt đẹp.
Cô rất nhanh thu hồi tầm mắt, đầu ngón tay khẽ cuộn tròn chốc lát, phát giác trên mặt mình hơi nóng lên.
Đặt hộp giữ nhiệt ở trên bàn làm việc thì Vưu Khả Ý nhìn thấy phía dưới tấm kính dày đè ép mấy tấm ảnh ố vàng. Đều là những ảnh chụp trẻ con, chữ
nhỏ bên cạnh viết bao nhiêu năm bao nhiêu tháng, đứa bé lớn mấy tháng.
Nhỏ nhất là hai mươi ngày, lớn nhất là ba tháng.
Nghiêm Khuynh mở to đôi mắt đen lúng liếng, tươi cười rạng rỡ mà nhìn ống kính, nhìn thế giới sặc sỡ sắc màu.
Anh đâu biết rằng chờ đợi anh sẽ là cái gì chứ?
Vưu Khả Ý nhẹ nhàng mơn trớn những hình kia dọc theo thủy tinh, cảm thấy
ươn ướt. Vừa nghĩ tới từ khi anh bắt đầu biết chuyện liền chưa từng có
một ngày thật tốt, cô đã cảm thấy rất khổ sở.
Cho đến khi Nghiêm Khuynh đẩy cửa vào, tiếng bước chân cắt đứt suy nghĩ của cô.
Anh đi tới bên cạnh cô, cầm lấy hộp giữ nhiệt từ trong tay cô, sau đó hỏi cô: “Cô ăn rồi sao?”
“Ăn ——” cô muốn trả lời anh đã ăn rồi theo bản năng, kết quả chỉ nói ra một chữ, liền đột nhiên ý thức được cái gì, lúng túng vén vén tóc bên tai,
“Á, quên ăn.”
Cô nhìn qua có chút quẫn bách, hai gò má ửng đỏ,
giống như cành hoa hạnh đầu xuân không quá xinh đẹp. Hai mắt ngấn nước
sáng lên, hình như bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng sẽ bị gió thổi ra
tầng tầng sóng gợn.
Có một lúc tim Nghiêm Khuynh đập mạnh và loạn nhịp như vậy, nhưng rất nhanh dời tầm mắt, mở nắp hộp giữ nhiệt, đổ một lqd nửa cháo ở trong nắp. Anh xoay người đến phòng bếp cầm hai cái
muỗng, sau đó đưa một nửa cháo còn dư lại trong hộp cho Vưu Khả Ý, còn
mình bưng một nửa trong nắp lên.
“Ăn chung thôi.”
Anh cũng không khách khí, sẽ không nhăn nhăn nhó nhó nói cái gì “Sáng sớm cô hầm cháo cho tôi thật cực khổ”, chỉ yên tĩnh ngồi ở trên giường gỗ, vùi đầu húp cháo không quá lịch sự.
Từ góc độ của Vưu Khả Ý cũng chỉ
thấy được đỉnh đầu đen nhánh mềm mại của anh, tóc ngắn mà đen giống như
vết mực lan tràn ra, mềm mại lại ôn hòa.
Cô tựa vào bên cạnh bàn
làm việc, từ từ húp một hớp cháo mình nấu. . . . . . Mùi vị thật đúng là không được tốt lắm. Trứng muối bể thành từng mảnh, viên thịt nạc quá
lớn, tuyệt đối không trơn mịn, hình như cũng bỏ hơi nhiều muối một chút, mặn mặn.
Nhưng cô nhìn thấy Nghiêm Khuynh húp rất nghiêm túc,
thời tiết lạnh như vậy, anh chỉ mặc t shirt thật mỏng, trước ngực bởi vì lqd vừa mới rửa mặt nên còn dính chút nước đọng, trở nên trong suốt mà
sát người.
Vưu Khả Ý hỏi anh: “Có phải . . . . . . rất khó ăn hay không?”
Nghiêm Khuynh thuần thục làm xong về điểm này cháo, lúc ngẩng đầu nhìn lại cô, lắc đầu một cái, “Rất tốt.”
Cô lập tức có chút không nói ra lời, ăn ngon hay không ngon, chính cô còn
không biết sao? Nhưng anh lời ít mà ý nhiều trả lời nói xong lại ăn…, ý nghĩa như thế nào đây?
Có nghĩa là anh nếm được tâm ý của cô, cũng nhận ý tốt của cô.
Vưu Khả Ý cúi đầu húp từng chút từng chút cháo trứng muối thịt nạc loại hai này, theo cuống họng chảy vào đáy lòng còn có một chút cảm xúc ấm áp.
Cho đến khi Nghiêm Khuynh đặt nắp ở trên bàn làm việc, nhỏ giọng nói một
câu ở bên cạnh cô: “Một lát nữa tôi rửa hộp giữ nhiệt, cô lấy về, ngày
mai không cần trở lại.”
Cuối cùng một câu kia trực tiếp khiến cho cô dừng động tác húp cháo lại, cổ họng lấp kín.
Ngẩng đầu nhìn lại anh thì Nghiêm Khuynh nhìn không chớp mắt mà cúi thấp đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
“Vưu Khả Ý, ngày hôm qua tôi nói những lời đó đều là nghiêm túc, tôi hi vọng cô không chỉ coi đó thành một câu chuyện cũ, nghe xong thì hết, mà
nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ qua.”
“Tôi từng suy nghĩ.” Vưu Khả Ý không chút nghĩ ngợi bật thốt lên, “Tôi nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ
một đêm, chỉ ngủ hai giờ nhưng cũng mơ thấy anh.”
Nghiêm Khuynh hiển nhiên không ngờ tới cô sẽ nói ra những lời này, lúc này sửng sốt.
Vưu Khả Ý dừng một chút, cuối cùng ôm hộp giữ nhiệt vào trong ngực, tầm mắt dừng lại ở trên sàn nhà, “Tôi biết rõ ý của anh, anh cảm thấy tôi chỉ
là nhất thời xúc động, nghĩ không ra, cho nên mới. . . . . . Mới muốn
làm bạn cùng anh. Nhưng kỳ thật tôi ——”
“Nhưng kỳ thật cô còn xúc động so với tôi tưởng tượng, vẫn còn lởn vởn trong đầu.” Nghiêm Khuynh
thay cô bổ sung đầy đủ, “Tôi cũng không hiểu rõ trước mắt cô gặp phải
khó khăn gì, xảy ra chuyện mâu thuẫn gì với cha mẹ. Nhưng tôi nhìn thấy, là bạn cùng phòng của cô tạm thời rời đi, chỉ còn lại một mình cô lẻ
loi. Cô không hài lòng cha mẹ nghiêm khắc khống chế đối với cô, cho nên
toàn tâm toàn ý theo đuổi tự do mình muốn. Mà tôi không phải môi giới
giúp cô theo đuổi tự do, chỗ này của tôi không có tự do, chỉ có bẩn thỉu và hỗn loạn mà cô không tưởng tượng được.”
Vưu Khả Ý mở rộng miệng nhìn anh, không thể ra tiếng.
“Vưu Khả Ý, tôi là côn đồ, là người không việc làm, không phải kiểu đại ca
xã hội đen uy phong lẫm liệt như trong tưởng tượng của cô. Tôi không làm chuyện cướp của người giàu giúp người nghèo khó, đó là chức trách của
Robin Hood. Chuyện biểu dương chính nghĩa cũng không phải món ăn của
tôi, đó là chén cơm của cảnh sát. Nhưng mà tôi chỉ là người kêu đánh kêu giết chạy ở ranh giới luật pháp thôi, cô nhìn rõ ràng một chút.”
Nghiêm Khuynh cầm lấy hộp giữ nhiệt từ trong ngực cô, ánh mắt sáng ngời sắc
bén trước sau như một, nhưng trong âm thanh không có nhiệt độ gì, “Nhìn
rõ ràng tôi là ai, nhìn rõ ràng cô đang giao thiệp cùng hạng lqd người
gì. Đồng tình không phải cái cớ để cô tùy ý làm bậy, tôi nói lại một lần nữa, hi vọng cô nghiêm túc cẩn thận suy tính vì mình, vì người nhà cô
một chút, đừng kết luận bừa, cũng đừng coi tôi như người đáng thương cần thiên kim tiểu thư như cô bố thí ấm áp và thương hại.”
Lời nói này nói xong không chút lưu tình, giống như dao găm cắm thẳng vào lòng người.
Vưu Khả Ý thậm chí không còn kịp cãi lại nữa, đã nhìn thấy Nghiêm Khuynh
cầm nắp hộp giữ nhiệt từ trên bàn làm việc lên, xoay người đi tới phòng
bếp.
Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, dưới chân giống như mọc rễ, vừa
rồi trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ anh vốn bị thương, cô muốn giúp anh
dọn dẹp hộp giữ nhiệt, nhưng hôm nay. . . . . . Có lẽ không cần cô phải
nhiều chuyện.
Cô phát hiện thật ra thì cho tới bây giờ mình cũng không thấy rõ Nghiêm Khuynh.
Trong tiềm thức, cô luôn coi anh như anh hùng cứu vớt cô trong đêm mưa đó,
người khoác hào quang nhiều màu sắc, dịu dàng lại thần bí, giống như
nhân vật lớn khó lường trong truyện cổ tích. Dù cho sau khi biết thân
phận của anh, cô cũng chưa từng nghĩ đến chỗ xấu của anh.
Anh hẳn là dịu dàng không tiếng động.
Anh hẳn là người đàn ông thần bí yên lặng hút thuốc lá cạnh đèn đặt dưới đất phía trước cửa sổ.
Anh nên xuất hiện ở bất kỳ thời khắc cô cần người trợ giúp lại chưa từng mong đợi sẽ có người đến giúp cô.
Mà không phải như bây giờ, lạnh lùng bén lqd nhọn như vậy, đả thương người như vậy.
Cô từ từ đi ra cửa, nhìn thấy xéo đối diện chính là trong phòng nhỏ, phòng bếp cũ kỹ quần áo dính dầu mỡ khắp nơi, người đàn ông kia đưa lưng về
phía cô rửa sạch hộp giữ nhiệt ở trước bồn rửa.
Sau đó từ từ nhớ
tới sáng sớm hôm nay cô thao tác từng chút từng chút tất cả những bước
cô không quen thuộc ở trong phòng bếp như thế nào, bởi vì chạy tới đưa
cho anh một chén cháo trứng muối thịt nạc nóng hổi.
Mắt rất chua.
Rất uất ức.
Cô không đợi anh rửa xong đồ trả cho cô, đi thẳng ra khỏi tòa nhà, rời đi dọc theo ngõ hẻm thật nhanh.