Đọc truyện Dữ Quỷ Vi Thê – Chương 10: Hạ táng
Ngụy Ninh nhìn tiểu đệ đệ của mình, nơi cổ họng khố khốc nuốt miếng nước miếng cũng là một chuyện khó khăn.
Anh đưa tay ra, nơm nớp lo sợ sờ tiểu đệ đệ của mình một cái, không đau, ngoại trừ nhìn qua như bị sâu cắn, sưng đỏ kinh khủng, dài như một quả hoàng đậu lớn có mọc mụn ở trên ra thì tất cả đều bình thường.
Ngụy Ninh trăm bề lo lắng nhìn tiểu đệ đệ của mình, bàng quang bị đè ép khiến anh lấy lại tinh thần, tiếng nước xì xì vang lên trong căn phòng trống vắng, anh vừa thoải mái vừa khủng hoảng, thầm nghĩ nhanh rời khỏi chỗ này, đi đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân.
Chuyện này ảnh hưởng đến hạnh phúc thân dưới của nửa đời sau của anh.
Ngụy Ninh chậm rãi kéo quần nên, đi đến cỗ quan tài, bài vị của Ngụy Tích ở trên bàn thờ, chữ khắc trên đó thẳng đứng mà trang nghiêm. Khắc thật sâu trên tấm gỗ màu đen, lộ ra vẻ âm trầm cùng ngưng trọng.
Đột nhiên, Ngụy Ninh nhìn thấy trên quan tài có chút kỳ quái: “Là cái gì đây?” Ngụy Ninh tự lẩm bẩm nói, vòng qua bàn thờ, đi đến biên quan tài, quan tài màu đen không được rửa sạch, vẫn còn mang theo bùn đất, bùn đất vốn là màu nâu đen, giờ lại nổi lên sắc hồng — như màu máu đọng lại rất lâu rồi.
Ngụy Ninh có thể xác định ngày hôm qua lúc anh thấy thì không có chi tiết này, chẳng lẽ là đêm khuya anh hoa mắt? Mang theo nghi vấn này, Ngụy Ninh đưa tay ra,dùng ngón tay quệt một ít bùn đất, đưa lên mũi ngửi thử, mùi ẩm ướt và mùi máu tanh nhảy vào chóp mũi: “Ọe—“ Ngụy Ninh nghiêng đầu, nôn ọe một tiếng.
Ngụy Ninh vội vàng lau lau ngón tay vào quần áo, lại dùng chút rượu còn dư trong ly rửa rửa tay.
Không biết là cỗ quan tài nằm dưới mồ ẩm thấp kia sinh ra cái gì mà lại có loại mùi lạ kinh khủng thế này, đột nhiên Ngụy Ninh nhớ lại, cúi đầu nhìn thoáng qua hạ thân của mình, không lẽ bởi vì dính vào thứ gì đó trên quan tài bị dị ứng mới trở nên như vậy — nghĩ như vậy, lập tức như bị kiến cắn, toàn thân ngứa ngáy, Ngụy Ninh nhịn không được lùi về phía sau ba bước, cách xa cỗ quan tài này một chút.
Ánh mặt trời từ khe cửa chiếu vào, thời dan dân trôi qua, chầm chậm như thu về.
Ánh sáng mặt trời nhìn qua thì vô cùng nóng cháy, nhưng mà khi đến trong phòng thì rất mát mẻ. Loại cảm giác âm trầm mát mẻ này khiến Ngụy Ninh nhịn không được ngồi ở cạnh cửa, tận lực đến gần ánh mặt trời một chút, tay đặt dưới ánh nắng, nửa người ấm áp, nửa người râm mát, bên tai chỉ nghe được ngoài cửa côn trùng phát ra tiếng soạt soạt.
Một ngày một đêm, Ngụy Ninh phải ở trong quan phòng này.
Lại gần đến lúc trời tối, sương mù từ khe cửa luồn vào, mắt Ngụy Ninh thấy sương mù chậm rãi trôi trên mặt đất, dần dần lấp kín căn phòng, trong sương mù, tất cả âm thanh đều trở nên im lặng, dường như mọi sinh linh đều bị cắn nuốt, yên tĩnh như đã chết.
Nhìn về phía trước bị sương mù che lấp, Ngụy Ninh lấy nến trắng dự bị ra đốt.
Ánh nến ảm đạm xé tan sương mù nặng nề.
Ánh sáng chập chờn thỉnh thoảng lại có vài tia lửa, Ngụy Ninh bị ánh sáng nến hấp dẫn, không tự chủ được đi tới, cước bộ chậm chạp mà dại ra. Anh đi đến trước bàn thờ, tay lục lọi, lấy ra ba nén nhang, dốt, lại đốt thêm tiền giấy.
Lúc này, sau lưng anh, sương mù như bị cái gì đó khuấy động, lăn lộn, dần dần tạo thành một bóng dáng mơ hồ, nhìn như hình nhân “ai đó” đang di động, dán vào trên lưng Ngụy Ninh, khiến toàn thân Ngụy Ninh run lên.
“Ai đó” kia hoàn toàn dính lấy người Ngụy Ninh, nương theo đường cong thân thể cùng với vật dụng trên người mỗi một tấc đều sát vào nhau, dường như cùng anh hợp thành một thể. Ngụy Ninh đối với động tĩnh phía sau lưng coi như không thấy, vẻ mặt trấn định bắt đầu ngồi dùng cơm tối.
Dưới cái nhiệt độ âm lãnh ở đây, đồ ăn vốn nên thiu cũng vẫn ăn được, mà Ngụy Ninh cũng không quan tâm nhiều như vậy, quét sạch món cuối cùng còn lại trên bàn thờ, sau khi ăn xong, Ngụy Ninh an vị trước bàn thờ bắt đầu đờ ra, ngồi giết thời gian.
Kỳ thực ở trong quan phòng một lúc lâu đã không sợ như ban đầu.
Năng lực chịu đựng của người bình thường so với tưởng tượng của mình thì mạnh hơn nhiều, Ngụy Ninh chà chà mặt, ngay đến cỗ quan tài cũng không dám nhìn thẳng vào, rượu đã uống hết, Ngụy Ninh liền rót nước vào chén, lấy nước thay rượu, bắt đầu nói với quan tài của Ngụy Tích, đơn giản cũng chỉ là khoe khoang kể lệ một vài chuyện đã trải qua và nói linh tinh.
“Kỳ thực cô ấy rời khỏi tôi cũng bình thường thôi, tuổi cô ấy lớn rồi, đợi tôi nhiều năm như vậy, so với nhiều cô gái khác là tốt hơn nhiều rồi, hây, aiiii, nhưng mà trong lòng tôi vẫn thấy khó chịu, tình cảm nhiều năm như vậy cứ như thế bay đi, cậu nói bỏ hay không bỏ, nói cho cùng hay là do tôi quá vô dụng không như cô ấy mong đợi —“ Ngụy Ninh nói nói, áp lực tình cảm dưới đáy lòng bất chợt bạo phát ra, toàn thân anh ôm lấy bàn thờ, khóc ồ lên.
Trước mặt bạn gái thì tỏ ra thản nhiên, rồi khi đối mặt với bạn bè thì không để ý, kỳ thực đều là giả vờ. Ngụy Ninh anh rất khổ, bị đè nén rất nhiều. Cuộc sống thường nhật từng chút từng chút bóc lột anh, khiến anh mất đi nhuệ khí và hồn nhiên, để lại là tang thương và sự lõi đời. Tình cảm với bạn gái cũ đó là cái cảng tránh gió cuối cùng mà cũng bị đánh tan, lần đầu Ngụy Ninh cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc này, Ngụy Ninh cảm thấy ẩm ướt, khí tức lạnh như băng bao vây lấy anh.
Anh mờ mịt ngẩng đầu, trong mắt đều là nước mắt, mê mê mang mang nhìn sang, xung quanh người anh sương mù đặt biệt dày, dường như đạt đến trình độ ngưng tụ thành nước.
Màn quỷ dị này khiến Ngụy Ninh xoa xoa mặt, trợn to mắt.
Giơ tay không thấy năm ngón — tối hôm qua là bóng tối, hôm nay là sương mù, không có lúc nào được bình thường sao. Ngụy Ninh thấy luồng khí lạnh như băng kia dính sát lên người mình, vùng da lõa lồ, bất chợt rùng mình một cái.
Lạnh quá — ẩm ướt– Ngụy Ninh hầu như cảm giác mình bị ngâm trong sương mù.
Sương mù lạnh giá lợi dụng mọi cơ hội làm ướt y phục Ngụy Ninh, y phục ướt đẫm dán trên người anh nên càng cảm thấy lạnh lẽo, khiến anh nổi nên một tầng da gà, co rút thân thể, lạnh run nhưng mà sương mù xung quanh lại khiến muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể nhẫn nhịn mặc cho sương mù quấy nhiễu.
Khiến Ngụy Ninh khó chịu hơn là chỗ sương mù lạnh lẽo này đến hạ thân anh cũng không buông ta, hơn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không mà khi hạ thân anh tiếp xúc với luồng khí lạnh ấy lại có một cảm giác khuấy động cực kỳ vi diệu, nhẹ nhàng trêu chọc anh. Thế nhưng, Ngụy Ninh lại phát hiện ra, hoặc là do anh không ngừng nhích qua nhích lại, sương mù xung qunah thực sự quá đậm, mỗi động tác của anh đều kéo theo sương mù biến đổi.
Nhưng là, thân thể mẫn cảm như vậy khiến Ngụy Ninh cũng có chút—- đại khái là gần đây ít giải quyết.
Ngay khi Ngụy Ninh cho rằng sương mù vĩnh viễn sẽ không tan, đoàn người Ngụy Thất gia đêm nay cũng sẽ không đến thì ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa. “Rầm —- Rầm — Rầm”, “A Ninh—-“ thanh âm của Ngụy Thất gia xé tan màn sương mù – truyền đến tai Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh như nghe thấy tiếng trời, không ngừng cao giọng hét: “Thất gia, nhanh mở cửa.”
Ngoài cửa vang lên âm thanh mở khóa, Ngụy Ninh nghe theo tiếng đi tới, cửa “két” một tiếng bị mở ra, một mảnh rộng thoáng, trời đất trống trải xuất hiện trước mắt Ngụy Ninh.
Trên có vầng trăng sáng treo cao, ánh trăng như thủy ngân rải khắp mặt đất.
ở đâu có sương mù?
Ngụy Ninh mạnh quay đầu lại, nhìn thấy cỗ quan tài rõ ràng.
Nơi đó có sương mù?
Ngụy Ninh nhịn không được vỗ vỗ mặt mình, đau đớn trên mặt truyền đến nói cho anh biết hết thảy không phải là nằm mơ, chỗ sương mù dày đặc vừa rồi là từ đâu mà đến?
Ngụy thất gia lưng còng, ho khan vài tiếng: “A Ninh à, cháu là đang trách sao, sao lại tự đánh mình, lẽ nào cháu ở trong quan phòng nghỉ ngơi một ngày một đêm đã sợ đến choáng váng?”
Ngụy Ninh lấy lại tinh thần, miễn cưỡng kéo lên một nụ cười: “Không có chuyện gì, mới từ trong kia đi ra có chút không thích ứng kịp, Thất Gia, đây là muốn hạ táng một lần nữa sao?”
Ngụy thất gia nhìn anh từ trên xuống một cái, lắc đầu, lại gật đầu một cái.
Ngụy Ninh biết, lắc đầu là cho phản ứng chậm chạp của anh, còn gật đầu là đồng ý với câu anh vừa nói.
Bốn người thôn Ngụy đi sau lưng Ngụy Thất gia bước vào phòng, trên vai mang theo sợi dây to, ở nơi mà vị đạo sĩ chỉ điểm dùng kiểu buộc riêng buộc quan tài lại, động tác của bọn họ không nhanh không chậm, phải làm thật hoàn mỹ.
Ngụy Ninh thấy sợi dây thừng ma sát trên quan tài, bùn đất đều rơi xuống nhưng mà khi ma sát vào sắc hồng này, nó vẫn dính chặt trên quan tài, dường như quan tài vốn dĩ có màu sắc đấy, thế nhưng cách đây không lâu, Ngụy Ninh còn dùng ngón tay quết thứ kia xuống một ít.
Trong lúc đó không phát sinh biến hóa gì, Ngụy Ninh nhịn không được có chút ngạc nhiên, nhưng mà anh không nói gì, cũng không làm gì, anh đã qua cái tuổi vì lòng hiếu kỳ mà hành động lỗ mãng rồi, hiện tại, chuyện này với anh không phải chuyện liên quan gì, anh có thể nén lòng hiếu kỳ của mình mà cố quên đi.
Còn nữa, anh đã lấy được một ít mẫu sắc hồng này.
Phía trước có hai người đàn ông cầm đèn lồng trắng dẫn đường, vị đạo sĩ đi theo sau, trong tay cầm một xấp tiền giấy, vừa đi vừa rải thưa thớt trên mặt đất, trong miệng nói lẩm bẩm, thanh âm giống như trong miệng đang ngậm nước, căn bản không nghe rõ nói gì, bốn người đàn ông mang theo quan tài thất thiểu đi trong bóng đêm, mà người đỡ ở bên cạnh quan tài chính là Ngụy Ninh, anh khéo léo đỡ lấy quan tài, một tay cầm đèn lồng giấy.
Dưới ánh sáng trắng mơ hồ, mặt đường đen thùi lùi.
Trên bầu trời vầng trăng sáng kia chẳng biết chạy đi đâu, lúc ánh trăng biến mất bóng đêm bốn phía và người như hòa vào nhau.
Ngụy Ninh để ý, bọn họ không phải đi theo hướng đến nơi mai táng Ngụy Tích mà chuyển đến một hướng khác, Ngụy Ninh quay đầu liếc mắt nhìn Ngụy Thất gia, ông lưng đã còng, nhắm mắt theo sát đội ngũ phía trước, không nói một lời, nguyên bản Ngụy Ninh phải sợ ông tuổi giả sức yếu đi trong bóng tối thế này lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bây giờ nhìn bước chân thoăn thoắt của ông ngược lại là thấy anh lo lắng quá nhiều.
Đi một đoạn, đoàn người rốt cuộc dừng lại, xung quanh nơi này san sát mộ bia, giữa các một chỉ còn một chỗ trống chật hẹp, trên mặt đường rậm rạp cỏ hoang, vị đẹo sĩ nheo mắt, dùng thanh âm the thé nói: “Hay chỗ này.”
Ngụy Ninh cũng nhìn theo, anh đương nhiên ko nhìn thấy manh mối gì. “Thất gia, sao lại đổi chỗ?”
Ngụy thất gia vẫn chưa trả lời, vị đạo sĩ kia lại nở nụ cười, tiếng cười kia khó nghe như cú kêu. “Đương nhiên là bởi vì tối qua Ngụy Tích đã thành niên, mà thành niên thì không thể nói là chết yểu, phải rời đi khỏi địa ẩm thấp kia để tránh quỷ hồn trong âm ty không an phận, việc kết hôn viên phòng như thế so với người sống chúng ta là tốt rồi, tóm lại so với đồng tử được.”
Trong lời gã nói có chút hèn mọn khiến Ngụy Ninh nghe rất không thoải mái.
Ngụy Ninh quay đầu, nhìn cỗ quan tài: “Thất gia, cái gì là địa ẩm thấp?”
Ngụy Thất gia chắp tay sau đít, nhìn mấy người đàn ông đang đào mộ phần kia: “Địa ẩm thấp là nơi trước đây chôn cất cho Ngụy Tích, người chết yểu ở thôn Ngụy đều mai táng ở đằng kia, trừ phi người chết yểu làm âm hôn, người bị chết yểu phải trải qua bảy bảy bốn chín ngày mới có thể ra khỏi đó, địa ẩm thấp cũng là nơi tổ tông truyền lại, tuy rằng địa khí không tốt, thế nhưng dùng để mai táng những người có oán khí nặng lại tốt, sẽ không gây chuyện rắc rối gì.”
Ngụy Ninh nghe được ngón tay khẽ động.
Ý này là nói, địa ẩm thấp chính là dùng để trấn áp quỷ hồn?