Đọc truyện Dụ Quân Hoan – Chương 22: Sóng nhỏ
”Không phải huynh đần mà là hai nha đầu kia quá thông minh. Song thật kì quái, hai cô nương kia sao không bị nhan sắc Trình nhị công tử chúng ta
khuynh đảo?” Ngu Quân Duệ vỗ vai an ủi hắn, nghe lời Trình Hạo, trong
hai người bán túi thơm không có Diệp Tố Huân, hắn yên lòng, nổi lên tâm
tư trêu đùa.
”Ừ” Trình Hạo gật đầu, cầm gương soi, vô cùng bi
thống hỏi: “Quân Duệ, có phải sức quyến rũ của ta giảm xuống không? Chỉ
là hai tiểu nha đầu cũng không mê muội ta?”
Ngu Quân Duệ phá lên cười lần nữa, tuy mỗi ngay Trình Hạo đều tiên y hoa phục, ăn mặc vô
cùng rêu rao nhưng thật ra cũng không thích trêu hoa ghẹo cỏ, hai huynh
đệ hắn đều không nằm trong đám cậu ấm bị bình luận trong thành Giang
Ninh.
”Quân Duệ, hai nha đầu kia nhắc nhở ta khắp đất này đều là
bạc, chúng ta phải tính toán kiếm bạc nhiều thêm chút” Trình Hạo lập tức thu lại vẻ đùa cợt.
Ngu Quân Duệ gật đầu, bắt đầu mua đi bán lại quần áo khá dễ vì bao năm qua các phủ tích trữ ở dưới không ít, giờ nên mua nhiều, đợi đến khi tất cả đều bán đi, không còn nguồn cấp thì không thể bán, sẽ không có lợi nhuận rồi.
Hắn còn muốn kiếm khoản bạc
lớn hơn Trình Hạo để khai phủ tự lập. Chuyện phát sinh ở Lê Viên đêm đó, tuy Ngu Diệu Sùng đã đè xuống, Lưu Thị cũng không nói với hắn nhưng hắn vẫn rõ ràng, nội tâm càng thêm lo lắng, sợ Diệp Tố Huân xảy ra chuyện.
Hai người (NQD + TH) có thể lợi dụng xuất thân con nhà quan đi đường phát tài dễ dàng nhất — — bán muối lậu.
Song, nếu đi con đường này, một khi bại lộ, sẽ liên lụy người nhà, Ngu Quân Duệ không muốn đi.
Buôn bán bình thường, vừa ổn thỏa vừa không có nguy hiểm, nhưng lợi nhuận
ít, lòng hắn đã có tính toán, hắn tính buông tay đi vật lộn.
”Cha huynh không phản đối huynh buôn bán à?”
”Không phản đối nữa, đại ca ta nói giúp không ít lời hữu ích, ta có thể buông
tay buông chân làm. Huynh thì sao?” Trình Hạo chớp chớp mắt, hỏi: “Liên
tục giấu diếm? Mỗi ngày đều nói với phụ mẫu huynh là đi cùng đại ca ta?”
”Ừ, nếu nói đi cùng huynh, sợ là một ngày cũng không để ta xuất phủ” Ngu Quân Duệ có chút bất đắc dĩ nói.
Huynh đệ Trình gia ở trong mắt các gia trưởng cách nhau một trời một vực,
Trình Sâm cẩn thận trầm ổn, hăng hái vươn lên, đang nhậm chức Quốc tử
giám, tiền đồ vô lượng. Trình Hạo từ nhỏ phóng đãng, ngang ngạnh, văn
không được võ không xong, si mê buôn bán – thứ trong mắt mọi người ghét nhất.
”Vẫn là ta thoải mái, tự do tự tại, không có người quản
thúc” Trình Hào có phần tự đắc nói. Tuy hắn là con vợ kế nhưng mẹ ruốt
mất sớm, lớn lên dưới gối đích mẫu, có tình cảm không tệ với đích mẫu và huynh trưởng đích mẫu sở sinh, Anh Quốc công muốn mắng hắn hay quản
thúc hắn thì đích mẫu và Trình Sâm đều chống đỡ thay hắn.
”Đúng
rồi, huynh còn chưa nói hai cô nương kia bán túi thơm thế nào, sao có
thể lãi nhiều bạc như vậy?” Ngu Quân Duệ không muốn nói chuyện gia đình, cười đổi chủ đề.
”Ôi! Hai cô nương ấy thật lợi hại, một túi thơm năm lượng bạc…”
Người bán chính là Lục La và Tử Điệp, hai người nghe theo lời Diệp Tố Huân,
tới phố bán son phấn, bột nước (Hóa trang) phồn hoa nhất, nơi các nữ tử
khuê các thường lui tới, bày quầy hàng. Hơn năm mươi túi thơm, bày thưa
thớt vừa đủ một mặt bàn, nhưng các nàng lại dùng vải tơ hồng nhạt trải
rộng ra hai trượng, làm ra tràng diện rất lớn, dày công xếp hoa lê với
đủ loại tạo hình, ở trên từng loại đặt một túi thơm.
Sân bãi rộng như vậy, bố trí như thế, không chỉ không vắng vẻ, còn phi thường khác
biệt, tăng thêm hương hoa xông vào mũi, lúc ấy không ít người vây quanh
hỏi thăm, Trình Hạo cũng bị hấp dẫn, hắn quan sát toàn bộ quá trình bán
túi thơm.
”Hai cô nương kia thật biết buôn bán” Trình Hạo khen
không dứt miệng: “Có người hỏi giá, các nàng không nói giá cả, chỉ nói
túi thơm này các nàng lấy được trong mộng, Bồ Tát dặn dò làm ra cho
người có duyên. Người đã có nhân duyên, không bán, ai không có người
trong lòng, không bán. Chỉ bán cho những ai có người trong lòng, nhưng
chưa thành, nói Bồ Tát giao cho người được túi thơm, sẽ gả cho người
trong lòng.”
”Đây là hành vi lừa đảo rồi” Ngu Quân Duệ không tán thành nói.
”Không” Trình Hạo lắc đầu, cười nói: “Cô nương mua túi thơm, theo ta thấy, chắc chắn nhân duyên sẽ thành. Huynh đoán hai cô nương kia bán thế nào? Ta
để ý nghe, cái gọi là túi thơm ban nhân duyên thật ra là hai cô nương
này giúp các cô nương theo đuổi người trong mộng”
”Một chiêu này
thật hiếm lạ, mượn danh tiếng Bồ Tát, làm chuyện của Hồng Nương (bà
mai)” Ngu Quân Duệ tổng kết. Lại nói: “Hai cô nương kia, hẳn cũng là
người chưa chồng, chưa chắc đã chỉ đúng đường”
”Sai, họ chỉ rất
đúng. Phàm là người thầm mến, không làm rõ được mọi chuyện, luôn hồ đồ.
Cái này gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Hai cô nương kia cũng hiểu điều này, để các tiểu thơm
mua túi thơm sau đó tặng cho nam tử trộm nhớ, nói thêm câu đây là nhân
duyên Bồ Tát ban. Huynh nghĩ, cái này khác gì với thổ lộ? Nữ hài tử
người ta đã mở miệng trước rồi, nam nhân kia ba phần thích cũng biến
thành bảy, tám phần. Cửa sổ bị phá, nhân duyên không phải đã thành hay
sao?”
Có đạo lí, Ngu Quân Duệ gật đầu, hùa theo vài câu. Trình
Hạo nói thêm: “Không biết hai cô nương kia là khuê nữ nhà ai, ngày mai
ta muốn tìm khắp thành một lần”
”Bộ dáng họ thế nào?”
”Một người mặt trái xoan, người kia mặt nhỏ nhắn…” Trình Hạo nói rất kĩ
càng, Ngu Quân Duệ nghe xong một nửa, nghĩ nhất định là hai người Lục La và Tử Điệp, nhưng nghe tới ăn mặc cực kì tinh xảo, không khác tiểu thư
thì có chút khó hiểu. Suy nghĩ một chút, âm thầm trầm trồ khen ngợi,
nhất định là Diệp Tố Huân để hai người mặc xiêm y nàng, hai người giả
làm tiểu thư nhà phú quý, việc Bồ Tát báo mộng càng thêm chân thật.
Đã nhiều ngày không nói chuyện thân mật với Diệp Tố Huân, lòng Ngu Quân
Duệ như trường cỏ dại, lộn xộn chỉ hận không thể bỏ lí trí lập tức về
phủ gặp người.
”Quân Duệ, Quân Duệ” Trihf hạo bỗng nhiên khẩn
trương đứng lên, dùng sức kéo tay áo Ngu Quân Duệ: “Quân Duệ, bên ngoài
có tiếng người ngoài”
Khách hàng cửa tiệm họ không ít, có gì đâu
mà vội? ngu Quân Duệ vừa định cười Trình hạo, đột nhiên dừng lại, tay vô thức nắm chặt tay Trình Hạo, trong đầu tích tắc đình chỉ hoạt động.
Nhắm mắt trì hoãn hồi lâu, Ngu Quân Duệ lấy lại tinh thần, bỏ tay Trình Hạo ra, sải bước đi ra ngoài.
”Tố Tố…” Ngu Quân Duệ chỉ kêu được hai chữ thì không biết nói gì thêm,
nhìn dung nhan ngày nhớ đêm mong, miệng khô họng khát, nhịn không được
liếm liếm đôi môi khô khốc.
Bên trong là cách gian, bày biện
giống như cách gian để chiêu đãi khách quý, Diệp Tố Huân nhìn lướt qua
đồ vật bán trong tiệm, xác định đều là đồ nữ, trong lòng nhất thời do dự bất định.
Hôm nay nàng đi cùng Lục La và Tử Điệp, giả làm khách
hàng để dụ mọi người, Trình Hạo mời Lục La và Tử Điệp hợp tác làm Diệp
Tố Huân động tâm, nhưng mà không quen biết, sợ bị lừa, các nàng liền bỏ
mặc Trình Hạo, âm thầm lặng lẽ theo dõi, muốn nhìn thân phận Trình Hạo
một chút.
”Hoan nghênh hai vị cô nương quang lâm tệ điếm.” Trình Hạo sửng sốt một lát rồi đi ra, cười hì hì chào hỏi Lục La, Tử Điệp.
Hắn và Ngu Quân Duệ một trước một sau ra ngoài, Lục La nhìn hắn một cái, hỏi Ngu Quân Duệ: “Ngu nhị thiếu gia, người quen hắn?”
”Quen” Ngu Quân Duệ qua loa gật đầu, giữ chặt Diệp Tố Huân, thấp giọng nói:“Đây là cửa hàng cửa hàng ta và Trình Hạo cùng hợp tác mở”
Làm cái này, Ngu Diệu Sùng có đồng ý không? Diệp Tố Huân nhìn Ngu Quân Duệ, mắt to vụt sáng, im lặng hỏi.
”Gạt cha huynh đấy, muội đi ra thế nào? Mệt không?”
Xác thực mệt mỏi, đi ra từ sáng, đứng mấy canh giờ rồi, Diệp Tố Huân gật đầu nhẹ, có người quan tâm càng thấy mệt mỏi.
”Vào phòng nghỉ một lát, huynh mát xa cho”
Nhìn Ngu Quân Duệ kéo Diệp Tố Huân vào cách gian, tròng mắt Trình Hạo như muốn rơi xuống đến nơi.
”Này, người nọ thực sự là Ngu Quân Duệ?” Dùng khuỷu tay chọc chọc Lục La, Trình Hạo nhỏ giọng hỏi.
”Đi ra cùng ngươi, có phải Ngu nhị thiếu gia hay không, ngươi còn hỏi ta?”
Lục La xem thường nhìn Trình Hạo, cảm thấy vấn đề của hắn rất thừa thãi.
”Ta biết nhưng bình thường Ngu Quân Duệ rất lạnh lùng, vừa rồi sao lại?”
Trong lời nói run rẩy, cẩn thận từng li từng tí, ôn nhu săn sóc như trượng
phu sợ thê tử tức giận. Lời này hắn không dám nói, cái này nói ra, có
thể làm Ngu nhị thiếu gia quá mất mặt không?
”Lạnh lùng? Ngươi nói Ngu nhị thiếu gia lạnh lùng?” Lục La kì quái hỏi lại.
”Ngu nhị thiếu gia lạnh lùng?” Tử Điệp lặp lại, bĩu môi, mỗi lần Ngu Quân
Duệ thấy tiểu thư nhà nàng, đều mang lửa thiêu, nếu là người lạnh lùng
thì trên đời chắc chả có ai là người nhiệt tình.
Trình Hạo rất
ngạc nhiên, nhìn thoáng qua rồi đóng chặt cửa cách gian, xem tình hình
vừa rồi, hai người tạm thời không ra được, con ngươi đảo một vòng, cười
nói: “Có thể cho ta đây có vinh hạnh mời hai vị cô nương đến quán trà
phẩm trà không?”
Tiếng nói chuyện ôn nhu triền miên loáng thoáng
truyền đến, hơn mười ngày Ngu Quân Duệ không lộ diện, nội tâm hai người
Lục La và Tử Điệp sớm sốt ruột, sợ hắn chán tiểu thư nhà nàng, Trình Hạo không mời, hai người cũng phải nghĩ biện phá để hai ngươi ở riêng lâu
một chút, lời Trình Hạo gãi đúng chỗ ngứa, chỉ là tiệm còn mở cửa, không thể không ở lại.
”Chúng ta đi, cửa tiệm để bọn họ lo?” Lục La nói.
”Quỷ hẹp hòi” Tử Điệp hiểu ý nàng, lập tức tiếp lời, khinh thường liếc xéo Trình Hạo.
Tâm tư nữ hài tử Trình Hạo không hiểu nhưng bị coi là quỷ hẹp hòi là không được, lập tức cười nói: “Cùng đi thôi”
Đóng cửa tiệm lại, bốn phía thoáng cái yên tĩnh. Diệp Tố Huân có chút bất
an, giật giật, muốn rút chân đang ở trên tay Ngu Quân Duệ ra.
”Lại xoa xoa” Ngu Quân Duệ không buông tay, một tay đè chặt, một tay nhẹ nhàng vân vê.
Sau chuyện xảy ra đêm đó, Diệp Tố huân có chút hiểu lý do Ngu Quân Duệ muốn bỏ trốn, ngẫm lại nếu bỏ đi ngoài mình có tiếng xấu, hắn cũng không
phải hoàn toàn không bị làm sao, oán khí trong lòng dấn biến mất. Nhiều
ngày không thấy, Ngu Quân Duệ gầy một vòng, con mắt càng sâu, lại càng
thêm vài phần khí khái hào hùng. Đáy lòng Diệp Tố Huân bất tri bất giác
tràn đầy nhu tình, thấy hắn không buông tay cũng không kiên trì.
Ánh mặt trời xuyên qua vải thưa (che cửa sổ), mông lung, tuy là ban ngày
nhưng cách mấy bức tường, tiếng vang trên đường lớn cỡ nào cũng khó nghe thấy, yên tĩnh đến lạ, chỉ còn tiếng hít thở của hai người.
Lực
xoa dưới chân càng ngày càng nhẹ, hô hấp Ngu Quân Duệ có chút gấp gáp,
một giọt mồ hôi lăn xuống, mang theo nhiệt độ ấm nóng, giống như nhỏ
trên đầu quả tim, Diệp Tố Huân xấu hổ, hô hấp cũng dồn dập theo.