Đọc truyện Du Nhiên Ngạo Hàn – Chương 3
Trên những tán lá rộng lớn của một cây đại thụ bị những tầng băng tuyết bao phủ, tuyết động trên mặt dất dày đến nỗi có thể che phủ cả một người, trong phạm vi một trăm dặm không có lấy một hộ gia đình, chỉ có một vài động vật nhỏ ngẫu nhiên qua lại tạo ra những thanh âm”Tất tất lả tả”
Nơi này chính là Tuyết sơn. Tuyết sơn hiển nhiên có rất ít người đến, không phải vì nơi này băng thiên tuyết địa, mà là bởi vì trên đỉnh tuyết sơn có “Giang hồ cấm địa” danh xưng Ngạo Hàn Cung.
Người giang hồ đều biết, Ngạo Hàn Cung Cung chủ Diệp Minh Hàn võ công cao cường, tính tình lạnh lùng vô tình.
Mười lăm tuổi xuất đạo, do cùng tiền nhiệm minh chủ Trần Hoa Phong đánh một trận mà thành danh.
Rồi sau đó trên giang hồ xuất hiện một Ngạo Hàn Cung, Cung chủ Diệp Minh Hàn tuyệt không đặt chân vào võ lâm, mặc kệ là bạch đạo cùng mời hay là hắc đạo cùng thỉnh, tất cả đều không để vào mắt.
Vài người to gan cuồng vọng nói hắn rất ngạo mạn, muốn đi khiêu chiến Diệp Minh Hàn, nhưng đều là có đến Tuyết sơn mà không thấy trở về. Mặc kệ giang hồ phân loạn ra sao, cái gì hắc đạo, tà giáo, tàn sát lẫn nhau thế nào, hắn cũng chưa từng xuất hiện trên giang hồ. Ngày qua ngày, Tuyết sơn tự nhiên trở thành “Giang hồ cấm địa”.
Chính là gần đây giang hồ nhốn nháo, nguyên nhân là bởi vì hơn nửa tháng trước, An Thành Lăng gia, có Lăng Đông danh xưng”Vô ảnh kiếm” toàn gia bị giết, đồng thời còn có một chi nhánh của Đường môn bị sát hại, mà hai nơi này xuất hiện một đạo Hàn băng lệnh.
Mọi người đều biết, Hàn băng lệnh lần đầu xuất hiện là vào mười năm trước trên thi thể võ lâm minh chủ Trần Hoa Phong, lần đó là để báo thù Trần Hoa Phong hai mươi năm trước diệt Diệp gia năm mươi bảy nhân khẩu, bị Diệp Minh Hàn đến tận cửa báo thù, nhưng, bây giờ lại là vì sao? Lăng Đông cùng một nhà vì sao lại đắc tội Diệp Minh Hàn để rước họa diệt môn? Trên giang hồ, nhất thời xôn xao.
Hôm nay Ngạo Hàn Cung phi thường náo nhiệt, khắp nơi đều là người chết ngựa đổ, gà bay chó sủa, đơn giản là vì Cung chủ như hàn băng vạn năm của bọn họ bỗng nhiên ôm trở về một anh nhi(*), còn nói với mọi người về sau nó chính là Thiếu Cung chủ.
“Cáp?…… Tiêu Tuấn ngươi nhéo ta một cái, nhìn xem có phải ta đang nằm mơ không a? Cung chủ thế nhưng nói…..Cái kia…… Cái kia….”
Phi Dương nghẹn họng, trân trối nhìn anh nhi trong lòng Diệp Minh Hàn, dùng sức kéo y phục người bên cạnh.
“Buông ra!”
Hắn không phải Tiêu Tuấn, kéo y phục hắn làm chi?
Một chưởng đẩy ra bàn tay nắm áo hắn, An Thành lạnh lùng bước sang bên cạnh hai bước.
“Phi Dương, Cung chủ nói đó là Thiếu chủ.”Tiêu Tuấn bất đắc dĩ nhìn Phi Dương biểu tình như vừa gặp quỷ kia.
“Nhưng…… Chính là…… Đó là hài tử của Lăng Uyển Nhi hoa si(**) nữ nhân kia! Cung chủ sao có thể giữ nó lại, vạn nhất nó cũng hệt như người mẹ bệnh hoạn của nó…… Phốc……”Nói còn chưa xong, Phi Dương đã bị Diệp Minh Hàn đánh một chưởng hộc máu.
“Làm càn, ai cho phép ngươi so sánh nó với nữ nhân kia?”Diệp Minh Hàn ôm Diệp Nhiên, thần tình sương lạnh nhìn Phi Dương.
“Thật xin lỗi, Cung chủ, thuộc hạ biết sai.”Phi Dương quỳ trên mặt đất, ngay cả vệt máu bên miệng cũng không dám lau đi.
Nhìn thấy Diệp Minh Hàn lại bảo vệ anh nhi trong lòng đến vậy, Tiêu Tuấn cùng An Thành cùng liếc nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Không cần hoài nghi lời nói của bổn tọa, bổn tọa lặp lại lần nữa, y gọi Diệp Nhiên, về sau sẽ là Thiếu chủ của các người, các ngươi ai còn ý kiến?”
“Thuộc hạ không dám.”Ba người đồng thời quỳ xuống đất.
Phi Dương nghe thanh âm trầm thấp của Diệp Minh Hàn, hơi kinh hãi, Cung chủ lần này thật sự đã nổi giận rồi, vừa rồi tử thần vừa đi ngang qua hắn a.
“Hừ……”Hừ lạnh một tiếng, Diệp Minh Hàn cúi đầu nhìn xuống anh nhi trong lòng, lại nhìn thấy một đôi mắt đang mở thật to.
Diệp Nhiên trên đường được Diệp Minh Hàn ôm hồi cung thì đã đang ngủ, lúc đang mơ mơ màng màng, chợt nghe thấy thanh âm cãi nhau chung quanh, sau đó liền rõ ràng nghe thấy thanh âm của nam nhân đó đang bảo vệ y. Mở to mắt, từ dưới nhìn lên gương mặt đang tức giận của hắn, quanh thân tỏa ra hàn khí rất nặng, y lại cảm nhận được trong lòng dâng lên một chút ấm áp.
Nam nhân này, rõ ràng hẳn là so với bất cứ kẻ nào khác đều vô tình hơn, nhưng vì sao lại bảo vệ y? Đang nghĩ ngợi, bỗng đối diện với ánh mắt của nam nhân, trong nháy mắt đó Diệp Nhiên lại nhìn thấy được dấu hiệu băng tan trong đôi mắt của hắn.
“Tỉnh? Tỉnh vậy nhìn bọn họ đi! Ngẩng đầu lên.”Câu cuối cùng là hướng ba người đang quỳ nói.
Diệp Nhiên không nói gì, Diệp Minh Hàn thoải mái nói chuyện với y như vậy, cũng không sợ người bên ngoài cảm thấy quái dị a. Hơn nữa, hắn liền như vậy khẳng định y nghe hiểu được a? Không thể không nói, năng lực chấp nhận của cổ nhân không thể dùng một từ mạnh để diễn tả!
Ba người nghe thấy Cung chủ thế nhưng nói chuyện với một anh nhi vừa mới sinh được hai ngày, đều cảm thấy vô cùng quỷ dị. Hài tử nhỏ như vậy thì biết cái quái gì. Ngẩng đầu, thứ nhìn thấy lại là một ánh mắt đang đánh giá họ.
Một đôi mắt thật sạch a, ba người sợ hãi than trong lòng.
Diệp Minh Hàn ôm Diệp Nhiên chuyển tay một chút, đem Diệp Nhiên đến phía trước, mặt hướng về mọi người, thanh âm lạnh lùng lẳng lặng vang lên.
Nhìn theo thanh âm của hắn.
“Chủ quản Tiêu Tuấn”
Người bên trái một thân lam y, cho người ta một cảm giác thật trầm ổn…… đối diện với ánh nhìn của Diệp Nhiên, trong khoảng khắc có đôi chút kinh ngạc, nhưng vẫn là ôn hòa cười!
“Phi Dương”
Người chính giữa một thâm đỏ thẫm, xem ra là một kẻ tính tình nóng nảy, khóe miệng còn có vết máu, nguyên lai hắn là người vừa trúng một chưởng của Diệp Minh Hàn a.
Lúc này Phi Dương chăm chú nhìn y, ánh mắt trợn tròn, a…… một người thật đáng yêu…… Nở nụ cười với a…… Lại nhìn thấy mắt hắn càng trợn lớn hơn, Diệp Nhiên thật sự sợ hắn nếu tiếp tục trừng sẽ rớt cả tròng mắt ra.
“An Thành”
Theo thanh âm nhìn về phía người bên phải, một thân hắc y, hướng Diệp Nhiên chắp tay, mặt vẫn không chút thay đổi, hẳn cũng là một người rất lạnh đạm.
Đánh giá xong, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Diệp Minh Hàn, lại nhìn hắn lộ ra khuôn mặt hàn băng. Tuy rằng khuôn mặt kia không biến hóa gì, nhưng Diệp Nhiên chính là biết hắn tức giận.
Kỳ quái, bọn họ mới gặp mặt có một ngày, y khi nào thì hiểu hắn như vậy? Hơn nữa hắn tức cái gì? Mắt mang theo nghi hoặc nhìn lên, sau một lúc lâu, rốt cục thấy hắn mở miệng.
“Ngươi chưa cười với ta.” Thanh âm tỏa ra hàn khí làm Diệp Nhiên trợn lớn đôi mắt. Cáp? Người này, có ý gì? Lời này là nghĩa gì?…… y cũng không thể được lý giải được vì…… Hắn ghen tị?
Ba người quỳ trên mặt đất cũng kinh dị không thôi, mới vừa còn đang cảm thán trong lòng Thiếu chủ thật không tầm thường, lại đột nhiên nghe được Cung chủ nói một câu như vậy, ba người hai mặt nhìn nhau, Cung chủ khi nào thì…… Có người tính như vậy?
Nhìn thấy hài tử trong lòng trợn tròn đôi mắt, bên trong ánh lên một chút không tin!
Diệp Minh Hàn vươn ngón tay phất qua gương mặt nho nhỏ. Chiếc mũi nho nhỏ, đôi môi hồng hồng…… cảm giác ấm áp trên ngón tay khiến hắn lưu luyến không thôi.
Vừa rồi trong nháy mắt nhìn thấy hài tử trong lòng mỉm cười, hắn hơi sững sờ một chút lúc sau ẩn ẩn phẫn nộ, nụ cười trong sạch như nước kia hắn phải là người đầu tiên nhìn thấy.
Y là hài tử của hắn, tất cả của y phải là của hắn mới đúng.
“Ngươi…… Là của ta!” Như trước vẫn là thanh âm lạnh như băng, lại hệt như một tiểu hài tử đang tuyên thệ, rồi sau đó chậm rãi kiên định.
“Ngươi là của ta!”
Giờ khắc này, Diệp Minh Hàn đối với hài tử của hắn sinh ra một loại mong muốn tên là chiếm hữu gì đó! ~
Diệp Nhiên mở to đôi mắt tròn tròn nhìn một hồ băng lãnh phía trên, hai đôi mắt cùng nhìn nhau, chung quy, Diệp Nhiên nhắm lại mắt, người này…… Kỳ thật hắn cái gì cũng không hiểu a!
Chú giải:
(*) Anh nhi: trẻ sơ sinh
(**)Hoa si: si mê,…
Hết sơ đáo Ngạo Hàn Cung