Du Nhiên Mạt Thế

Chương 59: Lấy vật đổi vật


Đọc truyện Du Nhiên Mạt Thế – Chương 59: Lấy vật đổi vật

Nghiêm Hàn giờ mới 17 tuổi, Lâm Phàm không tiết tháo cũng có điểm mấu chốt, tuyệt không đối trẻ vị thành niên xuống tay, cho nên lúc Nghiêm Hàn nhịn không được gia nhập trận hoan ái điên cuồng này, Lâm Phàm mới nhớ tới trong phòng còn có người khác, nhưng hắn đang bị Lôi Khê làm cho toàn thân thoát lực, chỉ có thể để hai người một trước một sau nâng đỡ.

Nghiêm Hàn khoảng thời gian này trầm mặc trợ giúp, Lôi Khê cũng là nhìn ở trong mắt, vì thế điều chỉnh thân mình Lâm Phàm một chút, để hắn đối diện với Nghiêm Hàn quay lưng về phía mình. Lâm Phàm cùng Lôi Khê nửa thân dưới gắn kết không có tách rời, bị xoay một vòng như vậy, kích thích ập đến khiến hai người đồng thời hít vào.

Nghiêm Hàn khát vọng cúi người hôn lên, đem miệng Lâm Phàm hấp duẫn, hai tay không ngừng vuốt ve kích thích trước ngực Lâm Phàm, mà Lôi Khê thì chừa một tay ra phủ lên dục vọng còn trướng căng như cũ của Lâm Phàm, rất có kỹ xảo cao thấp lên xuống.

Những nơi mẫn cảm trên toàn thân đồng thời bị kích thích, đầu óc Lâm Phàm trống rỗng, chỉ có thể để mặc dục vọng nước chảy bèo trôi. Đột nhiên miệng bị một cỗ hơi thở giống đực tươi mát lấp đầy, sau đó là từng trận kịch liệt ra vào, khiến Lâm Phàm thiếu chút nữa không thở nổi, có mấy lần còn bị đỉnh đến sâu trong yết hầu, làm hắn vì buồn nôn mà yết hầu co rút lại, ngược lại khiến Nghiêm Hàn càng thêm thoải mái mà không kiêng dè rong ruổi.

Hai người tiền giáp hậu kích, khiến Lâm Phàm như tấm vải rách, âm thanh cũng chẳng thể phát ra, chỉ có thể bị động thừa nhận.

“Tuyệt quá! Tiểu Phàm giỏi quá …” Nghiêm Hàn dù sao cũng là lần đầu tiên, miệng nói lung tung lộn xộn, dục vọng lại liều mạng tàn sát bừa bãi trong miệng Lâm Phàm, khiến nước miếng không kịp ngăn lại theo khóe miệng chảy tới trên cổ, xẹt qua một vệt lấp lánh.

Lâm Phàm cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, tránh cho răng đụng vào Nghiêm Hàn, nhưng đứa nhỏ này cũng quá sốt ruột đi, may mắn đoạn thời gian khẩu giao thống khổ này không kéo dài lâu lắm, Nghiêm Hàn cũng vì lần đầu mà thoải mái bắn ra, toàn bộ tiến vào trong miệng Lâm Phàm.

Thở hổn hển ngồi một bên, lúc này Nghiêm Hàn mới kịp phản ứng, dùng ngón cái giúp Lâm Phàm chà lau khóe miệng, an ủi hôn lấy hôn để, tựa như bản thân vẫn chưa đủ.

Lôi Khê lúc này cũng sắp đạt được cao trào, bắt đầu đề cao tốc độ cùng đâm mạnh vào, cơ hồ đều gần như đi ra rồi cả căn cắm sâu vào, cúc huyệt phấn nộn bị bắt phun ra nuốt vào dục vọng nam tính thật lớn, mở ra toàn bộ chiều sâu trực tràng, khiến Lâm Phàm thể nghiệm được một loại cảm giác bị bá đạo giữ lấy. Theo Lôi Khê không ngừng kích thích điểm mẫn cảm trong cơ thể, hai người rất nhanh đồng thời bắn ra.


Lâm Phàm trực tiếp ngã xuống giường, chỉ còn biết thở gấp, nhưng hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút, Nghiêm Hàn tuổi trẻ lại nhanh chóng khôi phục sức chiến đấu. Lâm Phàm bị Lôi Khê một lần nữa ôm vào lòng, lưng dựa vào lồng ngực dày rộng của đối phương, hai chân bị bài khai thật to, lộ ra miệng nhỏ bị ngược đãi thê thảm, còn đang phun ra nuốt vào chất lỏng trắng ngà. Nghiêm Hàn đem dục vọng chính mình nhắm ngay miệng nhỏ dưới thân Lâm Phàm đâm vào, liền trực tiếp va chạm, bị nơi non mềm bao trùm  Nghiêm Hàn thoái mái mà than thở.

Lâm Phàm lưng dựa vào Lôi Khê miệng tràn đầy rên rỉ khó chịu lại thoải mái, híp mắt lộ ra hương vị dâm mỹ, nhìn thấy Nghiêm Hàn đang rong ruổi trên người, hắn nhịn không được ngăn cản đối phương, “Chậm chút… Ngươi chậm chút… Đừng điên cuồng như vậy…”

Lần đầu khai trai Nghiêm Hàn làm sao khống chế được mình, ngũ quan tuấn mỹ mà trong trẻo lạnh lùng giờ tràn đầy hương vị tình dục, miệng còn không ngừng nói lên những lời khiến người nghe đỏ mặt, “Thật thoải mái! Nhục huyệt Tiểu Phàm đói khát như vậy, đã vội vàng nuốt hết vào này…”

Nghiêm Hàn đỉnh vài cái, đem chân Lâm Phàm bài thành thẳng tắp hướng hai bên, làm hắn cúi đầu có thể thấy rõ ràng nơi hai người giao hợp, may thay thân thể Lâm Phàm coi như mềm dẻo, bị đối đãi như vậy cũng sẽ không tổn thương dây chằng.

Nhìn mình cùng đối phương dính đầy chất lỏng dâm loạn, cảm giác được rõ ràng cự vật đang tiến tiến xuất xuất đè ép lên vách động trong cơ thể kia, “Phốc” một tiếng, côn th*t vẫn còn sắc hồng nhạt liền bị rút ra, phần mào gà còn dính trơn dịch cùng chất lỏng trong cơ thể Lâm Phàm và Lôi Khê trước đó, cả căn gắng gượng đứng thẳng tắp, phối hợp ngũ quan Nghiêm Hàn còn chưa hoàn toàn trưởng thành, lộ ra một cỗ cảm giác cấm kỵ.

Thèm muốn cả cây đồ vật kia thô bạo va chạm trong cơ thể mình, Lâm Phàm biết bản thân đã hoàn toàn sa đọa, không kiên nhẫn vặn vẹo eo, Lâm Phàm ánh mắt hơi hơi liếc xuống, “Mau lên…”

Nghiêm Hàn bị kích thích xóa sạch lý trí, một lần nữa đè lên Lâm Phàm ra sức khai phá…

Không biết qua bao lâu, Nghiêm Hàn lần đầu nếm hương vị tình dục ngon ngọt cùng Lôi Khê muốn thông qua quan hệ thể xác mà lưu lại Lâm Phàm, đều từ tâm tình phức tạp đình chỉ đối Lâm Phàm tàn sát bừa bãi, mà cúc huyệt Lâm Phàm lúc này đã tràn đầy dịch thể, sưng đỏ không thôi.

Lôi Khê đau lòng giúp Lâm Phàm rửa sạch thân thể, nhưng nếu để y lựa chọn một lần nữa, y vẫn sẽ làm như vậy. Lúc Lôi Khê đem Lâm Phàm mê man từ buồng vệ sinh ra, Nghiêm Hàn đã đổi xong chăn ga sạch sẽ.


Nghiêm Hàn nhìn Lôi Khê, nhịn không được nhẹ giọng hỏi, “Ngươi định sau này làm thế nào?”

Lôi Khê lắc đầu, nhìn thiên hạ trong lòng ánh mắt mê luyến mà cố chấp, y căn bản không dám tưởng tượng ngày mai người này sau khi tỉnh lại, sẽ đối chính mình như thế nào, ôm chặt lấy Lâm Phàm, Lôi Khê trên người lộ ra hơi thở tuyệt vọng.

Nghiêm Hàn thở dài, chủ động rời đi, qua phòng ngủ cùng Đại Hắc bất hạnh bị bỏ rơi.

Ánh mặt trời chiếu vào trên mặt, hơi chút chói mắt, Lâm Phàm nhẹ nhàng giật giật thân mình, nháy mắt chân tay đau nhức cùng giữa đùi sưng tấy khiến Lâm Phàm hít sâu, sau đó phát hiện yết hầu mình tựa hồ cũng bị tổn thương, khàn khàn khô khốc, “Nước…”

Rất nhanh có nước khoáng để bên miệng, Lâm Phàm ừng ực uống xuống thậm chí còn tràn cả ra miệng, cuối cùng cảm giác đau rát cũng đỡ hơn, lúc này Lâm Phàm mới phát hiện mình trần truồng bị người ôm trong ngực, nơi sống lưng lúc có lúc không vuốt ve, thoải mái làm người ra muốn tiếp tục ngủ… Từ từ!

Lâm Phàm đột nhiên ngẩng đầu chống lại đôi mắt phức tạp của Lôi Khê, nhẹ giọng nói, “Đi ra ngoài.”

Đáy mắt xẹt qua tia đau đớn rõ ràng, Lôi Khê giúp Lâm Phàm dém chăn, “Được rồi, ta đi ra ngoài, ngươi ngủ tiếp đi, đợi nấu cháo xong sẽ gọi ngươi.”

Lâm Phàm mệt không muốn đáp, hắn chỉ muốn Lôi Khê mau chóng ra ngoài, để mình còn vào không gian ngâm nước suối ấm, cho mau chóng khôi phục.

Không đợi Lôi Khê gọi mình, Lâm Phàm đã đầy máu lung lay trước mặt mọi người, đám người Hứa Sách cười trêu chọc, mà Đại Hắc sau khi biết rõ chuyện phát sinh tối qua, buồn bực đến cái đuôi cùng hai tai đều cụp xuống đến giữa trưa, nhìn thấy Lâm Phàm đi ra liền lập tức dính lên đem người lãm vào ngực mình, phát ra thanh âm ô ô đứt đoạn. Nghiêm Hàn tự biết đuối lý, không dám nhìn thẳng Lâm Phàm, ngoan ngoãn đứng một bên không tranh đoạt với Đại Hắc.


Một nhà lão Ngưu bên cạnh nhìn thấy Lâm Phàm ánh mắt hơi chút biến hóa, trước đó thuần túy là e ngại cùng tôn kính, giờ lại mang theo tia xem thường phức tạp. Lâm Phàm tỏ vẻ bất đắc dĩ, chính mình lại xem chừng bị cho là thân phận đồ chơi nam sủng linh tinh.

Lôi Khê mượn phòng bếp nhà lão Ngưu, nấu cho tới trưa, rốt cuộc cháo gan thơm ngào ngạt ra lò, một nhà lão Ngưu chỉ có thể ăn bánh bã đậu cùng uống nước lã mắt đều trừng thẳng. Hơn nữa cháo này lại còn để cấp tên nam nhân đồ chơi phải đi hầu hạ kia ăn, không nghĩ tới dùng thân thể đi đổi có đãi ngộ tốt như vậy! Ngưu tẩu đá chân lão Ngưu một cái, ánh mắt miết sang con dâu luôn luôn cúi đầu dùng cơm, lại đưa mắt đến Lâm Phàm bên kia.

Lão Ngưu cùng vợ mình bên nhau vài thập niên, về điểm tâm tư này của nàng còn có thể không rõ sao, bất quá lão Ngưu cũng ghét bỏ người con dâu chỉ biết ăn không biết làm này, sau khi con trai chết hắn liền nhìn nàng càng không thuận mắt, lại còn sinh cái nữ oa tuyệt hậu nữa.

Hai người trao đổi ý tứ, Ngưu tẩu liền lớn tiếng mắng, “Ăn ăn ăn! Chỉ có biết ăn thôi! Đi nhìn xem cháu nó tỉnh chưa?” Sau đó cũng không quản nữ nhân trẻ tuổi nghĩ gì, trực tiếp đoạt lại bát, mà một ít bánh bã đậu bị nàng mau chóng nhét vào miệng, cướp cũng không cướp được.

Nữ nhân tuổi trẻ cúi đầu vội vàng trở lại phòng mình, không đi ra nữa, nữ oa nhỏ gầy cũng không thấy ra ăn cái gì.

Ngưu tẩu ưỡn mặt đến gần Lôi Khê, bởi người này vừa nhìn là biết lão đại của đội, khẩn trương xoa xoa tay, “Lôi lão đại, các ngươi cần nữ nhân xinh đẹp mà nghe lời có thể giúp các ngươi xử lý một ít việc vặt vãnh không?”

Lôi Khê tay còn bưng bát cháo gan heo đang giúp Lâm Phàm thổi nguội bớt, nghe vậy trong mắt hiện lên buồn cười, “Chúng ta không cần.”

“Đừng a,” Ngưu tẩu một bộ ta hiểu ngươi, còn cố ý liếc mắt nhìn Lâm Phàm một cái, “Nữ nhân có nhiều điểm tốt mà nam nhân không thể có được.”

Lôi Khê nghe thấy thế nháy mắt đen mặt, lạnh lùng nhìn thẳng Ngưu tẩu, “Ta nói không cần.” Ngưu tẩu sợ tới mức không dám nói thêm gì, đành phải trở về bên chồng mình.

Thế này không giống Lôi Khê khôn khéo, khéo léo đưa đẩy trước đây, nếu nói là trước đó, phỏng chừng y sẽ chỉ cười đánh thái cực, Hứa Sách xem một bên thẳng huýt sáo trong lòng, lão đại nhà mình là tỉnh ngộ nha! Đáng tiếc Lâm Phàm mặt chẳng có biến hóa gì.


Lôi Khê hầu hạ Lâm Phàm ăn hết cơm trưa, liền mang theo Trữ Bằng cùng Liên Vĩnh Phong đi hỏi thăm cái đoạn đường quỷ dị kia. Thân thể Lâm Phàm khôi phục vô cùng mau, không muốn rảnh rỗi đứng trong phòng, liền lôi kéo Nghiêm Hàn cùng Đại Hắc đi ra ngoài dạo phố, nhìn xem có đồ gì tốt không.

An toàn khu không biết tên này xây hầm trú ẩn dọc theo chân núi, cạnh đó là nơi giao dịch giản dị, bởi không có kỹ thuật cùng vật tư quân khu chống đỡ, nên nơi này đã thoái hóa đến hình thức vật đổi vật nguyên thủy nhất, hiện tại vật tư khan hiếm, phương thức giao dịch vật đổi vật lại thịnh hành, không thể không nói đây là bi ai của toàn bộ nhân loại.

Sạp hàng đầu tiên trước mắt bày mấy cái ba lô, cùng đồ chơi bát chậu, chủ hàng là thằng bé chừng mười tuổi, sắc mặt rất kém cỏi, vừa bảo vệ vật phẩm sạp mình vừa dùng ánh mắt khát vọng với người tới lui đi lại, đáng tiếc căn bản không ai xem đồ của hắn. Tuổi nhỏ như này đáng lẽ ra phải được trải qua thơ ấu vô tư vô lự cắp sách đến trường học tiểu học, hiện giờ lại không thể không cố gắng mưu sinh, Lâm Phàm chính là cảm thán, đáng tiếc sạp này không có đồ khiến hắn hứng thú, cho nên liếc mắt cái rồi đi tiếp.

Càng đến gần trung tâm quảng trưởng, hàng vỉa hè bày đồ dùng càng hữu dụng, có kem đánh răng, đồ dùng giải trí, còn có muối, xì dầu, gia vị, thậm chí ở khu vực giữa còn bày cái bàn, trên đặt bánh bích quy nén, mì tôm, thuốc hạ sốt, tiêu độc, thậm chí còn có não tinh tang thi tương đối cao. Còn nước uống, bởi vì có mạch nước ngầm chảy qua chưa bị ô nhiễm, cho nên nguồn nước coi như sung túc, không giống phía Tây Bắc cùng mặt Đông vùng duyên hải đều xuất hiện tình trạng thiếu nước nghiêm trọng, nước so não tinh còn quý.

Đi đến một hàng vỉa hè bán đồ dùng thường nhật, Lâm Phàm phát hiện dầu gội đầu, kem đánh răng vân vân đều chia thành các túi nhỏ, khó hiểu nên hỏi mới biết được, do hiện giờ vật tư khan hiếm, rất nhiều người không thể giống trước đây mỗi ngày tắm rửa, hai lần đánh răng sáng tối, tuy rằng đồ dùng thường nhật này không đắt như thực phẩm, nhưng cũng chả ai nguyện ý đi mua “đồ xa xỉ”, chia làm túi nhỏ, có thể chia nhỏ lượng mua cùng tiền. Nghe được cách nói “đồ xa xỉ”, Lâm Phàm tự giễu phát hiện, nguyên lai mình là người thường xuyên sử dụng hàng xa xỉ.

Nhìn một đám sạp, Lâm Phàm vẫn chưa tìm được đồ mình hứng thú, dù sao đối không gian vật tư phong phú, những thứ kia quả thật không có lực hấp dẫn mấy.

“5 khỏa não tinh cấp 1 đổi túi mì tôm này, thế nào?” Bên người Lâm Phàm đột nhiên truyền đến thanh âm một gã nam nhân.

Chủ sạp là một nam tử to lớn, “Mì tôm của ta chính là vị thịt bò! Nhiều mà vị thơm ngon, một túi gia vị cũng đủ ngươi lưu lại cảm giác đến vài ngày! Chỉ có 5 khỏa não tinh cấp 1? Ngươi muốn lừa ai!” Hai người bắt đầu cò kè mặc cả. Cuối cùng cũng giao dịch thành công, lấy 1 túi mì tôm đổi 6 não tinh cấp 1, Lâm Phàm xem một bên cũng thích thú.

Chủ sạp đã sớm chú ý tới ba người Lâm Phàm không giống người thường, thần sắc no đủ vừa nhìn biết không thiếu vật tư, nhất định là dị năng giả cao giai! Chủ hàng mắt chuyển chuyển, chính mình tư tàng hàng tốt nói không chừng có thể bán được giá, vì thế vội vàng gọi lại Lâm Phàm đang muốn du ngoạn tiếp, “Vị đại nhân này, ta có thứ tốt nga!” Ngữ khí thần thần bí bí, thực sự có chút giống kẻ đầu đường xó chợ.

Lâm Phàm buồn cười xoay người lại, bởi vì đối phương dựa vào quá gần mà giãn khoảng cách ra, nặng nề nói, “Có thứ gì tốt?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.