Đọc truyện Du Nhiên Mạt Thế – Chương 27: Nghiêm Hàn mới quen
Chắc là do hiệu quả trị liệu của nước suối, thanh niên bắt đầu hạ sốt.
“Hửm?” Lâm Phàm nhíu mày, lưng người này có loại vết thương mà Lâm Phàm cực kì quen thuộc, rõ ràng do tang thi cào! Lâm Phàm liền đỡ người này ngồi dựa vào bồn tắm, cẩn thận kiểm tra vết thương, bởi vì bị lây nhiễm siêu vi rút, nên miệng vết thương không cách nào khép lại, xung quanh biến thành màu đen thối rữa, nhưng vết thương không có lan rộng. Theo vết thương xem, giống như bị cào cách đây hơn tuần!
Như vậy, Lâm Phàm nhìn người còn đang hôn mê, cào bị thương hơn tuần mà không thành tang thi, chỉ có thể do, y nằm trong số ít người có thể chiến thắng siêu vi rút SR – dị năng giả!
Đem người lau khô nhưng chưa cho y mặc quần áo, mang dao y tế cùng cồn, băng gạc, thuốc cầm máu ra, Lâm Phàm lưu loát loại bỏ phần bị hoại tử, sau đó rửa sạch bằng nước suối không gian, sau rắc thuốc cầm máu, cuốn băng, đại công cáo thành. Nhiều năm không có băng bó giờ làm lại, hắn có loại cảm giác bảo đao chưa lão. (chắc kiểu chưa bị lụt nghề ha, chẹp)
Lâm Phàm tha thanh niên lên giường, tiêm một mũi hạ sốt, lại truyền bình đường glu-co.
Xử lý xong, nhìn nhìn bên ngoài trời đã bắt đầu tối, ban đêm là thời gian hoạt động của tang thi, lúc này về không an toàn tí nào, hơn nữa người này còn hôn mê, chờ người này tỉnh lại cùng về thì tốt hơn. Lâm Phàm cũng không lo lắng đám Lôi Khê quỵt số tích phân đổi dược phẩm kia, cùng lắm sau không hợp tác nữa, dựa vào chính hắn cũng có thể chậm rãi tồn đủ tích phân.
Xác định thanh niên trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại, Lâm Phàm bồi thường cho Đại Hắc, làm bữa tối phong phú. Sau khi ăn xong liền ngự trong lòng Đại Hắc đọc sách ăn trái cây rồi lên giường ngủ. Tuy rằng xác định thân thể Đại Hắc Bán Thú nhân sẽ không lây siêu vi rút, nhưng lúc này Đại Hắc trí lực chưa khôi phục, Lâm Phàm không muốn cùng Đại Hắc phát sinh quan hệ, cho nên ở cùng hơn nửa năm, hai người vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn thuần khiết đắp chăn cùng đi ngủ.
(Đại Hắc – sủng vật: Phàm Phàm, Hắc Hắc ăn no! Phàm Phàm, Hắc Hắc muốn ăn Phàm Phàm!!
Lâm Phàm: lăn, chỉ cho chấm mút thôi =))))))))
Ngay lúc Lâm Phàm ôm Đại Hắc ngọt ngào ngủ trong không gian, tại bên ngoài, không trung phát sinh dị tượng, nguyên bản trăng tròn sáng ngời đột nhiên xuất hiện nguyệt thực toàn phần, nháy mắt hắc ám lan tràn sản sinh cỗ lực lượng bạo ngược, làm cho địch nhân lớn nhất của loài người – tang thi, chẳng những linh hoạt hơn, tốc độ biến nhanh hơn, đáng sợ nhất là tựa hồ tang thi còn đề cao trí lực, tỷ như phân biệt được thanh âm nhân tạo và thanh âm loài người phát ra! Hai phương diện này vẫn là điểm yếu của tang thi mà nhân loại lợi dụng để tiêu diệt, giờ không còn chỗ dùng nữa.
Một đêm này, loài người tránh né ở các nơi bị tang thi khứu giác linh mẫn hơn tìm ra mà giết vô số, tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt, lần này, nhân loại chân chính cảm nhận được hiện thực thảm khốc!
Nhưng nguy hiểm từ trước đến nay đều đi đôi với kỳ ngộ, tang thi tiến hóa chẳng nhẽ đối nhân loại không chút ưu đãi sao?
Trong không gian, Lâm Phàm chính là thần, cảm giác đến người kia có dấu hiệu tỉnh lại, vội vàng đi vào phòng đối phương nghỉ, rất nhanh kiểm tra một phen, lại tiêm một mũi thuốc mê, bảo trì trạng thái mê man. Vung tay, tay Lâm Phàm nhiều hơn cái chén, cả chén tràn đầy nước suối không gian màu trắng ngà, “Uống đi, thứ tốt đó.” Vừa nói vừa mớm hết nước.
Thanh niên uống xong thoải mái rên rỉ, dần dần một tầng ánh sáng tím bao trùm toàn thân, hồi lâu sau, hào quang tiêu tán, vết thương trên người đã hoàn toàn biến mất. Nhớ lại những trường hợp tại đời trước tiếp xúc với mấy dị năng giả, Lâm Phàm đoán người này hẳn là đã hoàn toàn kích phát dị năng, một lát nữa có thể tỉnh lại.
Nhìn thời gian đã sáng, Lâm Phàm mang thanh niên cùng Đại Hắc rời đi không gian, “Hở?” Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng gào khiến Lâm Phàm kinh nghi bất định, theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đầy đường là tang thi làm người nhìn da đầu run lên, như thế nào xuất hiện nhiều tang thi vậy?
Ngay lúc Lâm Phàm nghi hoặc, đột nhiên có mấy con tang thi gần đó như ngửi thấy cái gì, cùng chạy hướng chỗ Lâm Phàm! Tang thi chạy?
Không đợi Lâm Phàm kinh ngạc xong, mấy tang thi tới gần làm Lâm Phàm cười sung sướng, rốt cục đợi được nha. Lâm Phàm cảm giác mình hưng phấn đến run rẩy, chờ lâu như vậy, não tinh rốt cuộc xuất hiện.
Ý bảo Đại Hắc không cần đập nát hoàn toàn đầu tang thi (=.,= vâng, HOÀN TOÀN ĐẬP NÁT, Đại Hắc là cái máy nghiền, haha), tốt nhất là chặt xuống, sau đó lấy ra đao đeo lưng màu đen* chôm được từ chỗ Trần Nguyên, mắt lòe lòe tỏa sáng hướng tang thi xông tới.
Hai người không biết giết bao lâu, Nghiêm Hàn cũng tỉnh lại, nhìn tình hình theo bản năng gia nhập chiến đấu, hơn nữa Nghiêm Hàn phát hiện mình có thể phóng ra điện hoặc là tia chớp, ba người hợp lại sức chiến đấu khủng bố, đối với tang thi đã tiến hóa khiến nhân loại bó tay, cuộc chiến cơ hồ nghiêng về một bên – bị sát hại.
Lâm Phàm cười quỷ dị làm người ta lông tóc dựng đứng, hắn mặc kệ người khác nghĩ gì, trong mắt hắn chỉ có não tinh a! Đời trước vì một khỏa não tinh cũng nan làm anh hùng, giờ đây tùy tiện có thể nhặt được, là khác biệt to lớn như thế nào a. May mắn chuôi đao này là linh khí thượng phẩm bằng hữu của Trần Nguyên luyện chế ra, nếu không chém giết nhiều tang thi như vậy, đao thường đã sớm cong.
(‘Khí’ trong ‘linh khí’ là vũ khí, ko phải không khí)
Phụ cận tang thi có thể bị hấp dẫn tới cơ hồ đều bị tổ khủng bố ba người giải quyết, Lâm Phàm lúc này mới phát hiện không phải tang thi nào cũng tiến hóa, chỉ có chừng một nửa tang thi có thể nhìn rõ ràng thân thể thối rữa có dấu hiệu chữa trị, làn da thêm cứng rắn, cơ thể cũng đầy đủ hơn. Mà nửa còn lại, vẫn như lúc đầu, vẫn hương vị đó, trong đầu Lâm Phàm chợt lóe cụm từ quảng cáo nào đó.
Lấy ra Mông Cổ đao từ bên thắt lưng, Lâm Phàm bắt đầu moi đầu từng con tang thi một, Đại Hắc Bán Thú nhân chỉ số thông minh thấp không thấy sao, nhưng Nghiêm Hàn đứng một bên lại dạ dày quay cuồng, thẳng đến Lâm Phàm đưa tay trực tiếp vói vào não tang thi lấy ra cái gì đấy, đầy tay là óc tanh hôi mà mặt còn thèm nhỏ dãi, Nghiêm Hàn hoàn toàn không chịu nổi nữa, “Ọe…”
Lâm Phàm nghe được động tĩnh bên Nghiêm Hàn, bĩu môi, hừ, chờ ngươi biết đây là thứ tốt gì, nhìn ngươi sau còn nôn mửa không. Tùy tiện bỏ não tinh vào tấm vải, Lâm Phàm tiếp tục công cuộc đào não tinh, nếu xem nhẹ mấy thứ hồng hồng ghê tởm dính trên này, não tinh đủ mọi màu sắc thật sự đẹp cực kỳ.
Đại Hắc thấy Lâm Phàm tựa hồ thích cái thứ gì gì đó trong não tang thi, vì thế cũng giúp đỡ đi đào, Nghiêm Hàn thật vô pháp khắc chế chướng ngại tâm lý, canh giữ một bên xem nam nhân xinh đẹp kia một bên đào não tang thi tanh hôi một bên ca hát, tựa hồ tâm tình tốt lắm.
Quả nhiên chỉ có mấy con tang thi làn da biến cứng trong đầu mới có não tinh, Lâm Phàm không cam lòng mà đào mấy đầu tang thi thường, sau cũng đành phải buông tha.
Xa xỉ đi dùng nước uống rửa sạch não tinh, Lâm Phàm cẩn thận đem mấy “bảo thạch” xinh đẹp này phóng tới ba lô, lúc này mới nhớ tới thanh niên mình cứu, “Ngươi không sao chứ?”
Nghiêm Hàn lạnh lùng liếc mắt Lâm Phàm, không nói một câu lùi từng bước. Hẳn là Nghiêm Hàn nhỏ hơn Lâm Phàm vài tuổi, nhưng lại cao hơn Lâm Phàm nửa đầu, chỉ so Đại Hắc lùn chút, diện mạo cuồng dã đẹp trai, hơn nữa cặp phượng nhãn kia chọc người cực kì, trước mê man còn không thấy thế nào, lúc này tỉnh lại cả người tựa như sư tử trên thảo nguyên, lãnh ngạo bá đạo. Thái độ của Nghiêm Hàn làm cho người ta khó chịu, nhưng chỉnh thể khí chất lại tạo cảm giác thái độ như thế mới hợp với y.
Lâm Phàm ngoắc miệng cười cười, hắn càng ngày càng hứng thú tiểu sư tử này, nhưng cái loại rung động kì quái lúc trước là làm sao? Lâm Phàm cảm giác mình phải càng ưa thích Đại Hắc mới đúng, “Ta tên Lâm Phàm, đây là Lăng Hắc, trước ngươi giống như bị tang thi cào thương, được chúng ta cứu…”