Du Nhiên Mạt Thế

Chương 12: Tạm trốn trên sân thượng


Đọc truyện Du Nhiên Mạt Thế – Chương 12: Tạm trốn trên sân thượng

Đặng Phong thấy hành động mờ ám của Lâm Phàm và Đại Hắc, trong lòng liền minh bạch, nháy mắt mà não bổ trăm miếng (=))))) mình thích dịch thế này), chắc là hai tên nhà giàu chạy đến đây trải nghiệm cái gì kích thích chút, vậy là mập mờ nói, “Đáng tiếc xem tình huống hiện tại thì chúng ta phải quấy rầy hai người a.”

Lâm Phàm âm thầm phòng bị, tên Đặng Phong này đang không dấu vết kéo gần quan hệ, ở mạt thế, Lâm Phàm sợ nhất là loại người đó, bọn họ thực dễ dàng làm người khác dỡ đi cảnh giác, dùng tâm mà đối đãi, cuối cùng lại bị hại chết thế nào không hay, “Dưới kia xảy ra chuyện gì vậy?” 

Câu hỏi của Lâm Phàm làm mọi người sợ hãi, nữ nhân trẻ trung xinh đẹp nhịn không được khóc rấm rứt, nam nhân hơn 20 tuổi bên cạnh nửa ôm nàng mà nhẹ giọng vỗ về an ủi. Vẫn là Đặng Phong trả lời, “Ta tại tầng 8 tòa nhà này công tác, tầm một giờ trước xuất hiện tình trạng người cắn người, trước đây cũng có tin tức đưa, nói là bệnh truyền nhiễm gì đó, ban đầu mọi người cũng chả để tâm, không nghĩ tới càng ngày càng nhiều kẻ đi cắn người dưới lầu, trong văn phòng cũng xuất hiện người bị nhiễm bệnh! Bọn họ hoàn toàn mất lý trí, gặp người liền cắn, xuất hiện nhiều lắm…”  Nói đến đây, Đặng Phong cũng không thể tiếp tục nữa.

Nam thanh niên kia nối tiếp câu chuyện, “Mấy kẻ điên này sẽ ăn thịt người đó! Căn bản giống như tang thi trong phim kinh dị!” Thanh niên trông thực sáng sủa, vóc dáng cũng không thấp, chừng 1m83, người cũng cường tráng, có dấu hiệu thường xuyên tập thể hình, “Đúng rồi, ta tên Cổ Tuấn, cũng công tác trong tòa nhà này, đây chính là tang thi, không còn là con người nữa! Đồng nghiệp ta căn bản không tin, còn muốn đưa người đi bệnh viện ở đối diện, ngươi xem đi!” Cổ Tuấn chỉ vào tòa bệnh viện đa khoa đối diện, đứng đây cũng có thể thấy được khắp nơi là quái vật đuổi giết cùng mọi người hoảng sợ chạy trốn, có ba bốn tang thi đang cùng cắn xé một người bất hạnh bị đuổi kịp, rất nhiều người đều còn sống sờ sờ trơ mắt xem mình bị xé rách chân tay, bị cắn lòi cả ruột gan ra ngoài.

Hai người còn lại lúc này mới tận mắt thấy rõ ràng cảnh tang thi ăn thịt người, nhịn không được chạy tới một bên nôn mửa.


Qua hồi lâu, 3 người mới dần dần bình tĩnh lại, ngay từ đầu nói chuyện là Đặng Phong – công chức nhà nước, hai người còn lại là nhân viên công ty nghiệp vụ, nam tên Cổ Tuấn, nữ tên Lộ Đình Đình, là bạn gái của Cổ Tuấn.

Lâm Phàm nhìn chung quanh, “Chúng ta không biết bị nhốt tại đây bao lâu, bên kia có ba két chứa nước, trước tiên khóa đường ống dẫn lại, ít nhất có nước uống chúng ta có thể kiên trì được đoạn thời gian.”

Cổ Tuấn cùng Đặng Phong hiểu rõ tình hình trước mắt không mấy lạc quan, gật đầu theo Lâm Phàm đi khóa van lại, còn Lộ Đình Đình thì vẫn ngồi dưới đất không thèm nhúc nhích mà khóc nức nở.

Bận rộn một phen, Cổ Tuấn tìm được ống dẫn nước vào, “Lâm huynh đệ, vì sao phải đóng ống dẫn a, ba két nước cũng không chứa nhiều nước lắm, có một két chỉ còn ¼.” 


“Ai biết được đập chứa nước bị ô nhiễm hay không, ít nhất tai họa vừa mới phát sinh, nước trong két có thể cam đoan là sạch sẽ.” Lâm Phàm giải thích.

Cổ Tuấn nhìn ống dẫn còn đang hút nước lên, cảm thấy thực đáng tiếc, nhưng Lâm Phàm nói đúng, đành phải khóa van. Vấn đề về nước được giải quyết, mấy người đem ống thông gió cùng cửa đi che lại, mới trở về chỗ Lộ Đình Đình đang ngồi. Lộ Đình Đình mặc áo lông đỏ, nhìn thấy mấy người lại đây, giơ điện thoại lên, dùng ánh mắt khẩn cầu nói, “Ta gọi rất nhiều cuộc cho 110, 119 đều không ai nhận. Ta gọi đến di động ba mẹ cũng không ai tiếp, bọn họ không có việc gì đúng không? Ô ô…” Nói xong nhịn không được gục xuống hai đầu gối, thấp giọng khóc.

Phỏng chừng do ảnh hưởng bởi tiếng khóc của Lộ Đình Đình, nhất thời bi thương lan tràn khắp sân thượng.

Lâm Phàm kéo Đại Hắc đi đến một bên khác, đâu biết được ba người này có ai bị tang thi cào không chứ, chỉ khi nào qua hơn 3 giờ, nếu không ai cũng không thể cam đoan bọn họ an toàn. Đến tận lúc bầu trời tối đen, ba người kia vẫn chưa xảy ra biến dị, nhưng Lâm Phàm vẫn không buông cảnh giác, phải biết rằng ở đời trước, rất nhiều trường hợp đều bị chính người bên cạnh hại chết.

Đến chiều, tiếng kêu thảm thiết giảm nhiều, chỉ ngẫu nhiên mới nghe thấy một hai tiếng, hẳn là những người bị tang thi phát hiện.


Lâm Phàm cảm giác có gì đang giật giật tay áo, quay đầu lại, hóa ra là Đại Hắc đang dính bên cạnh đã đói bụng rồi, trên sân thượng chỉ giăng một cái bạt che, là Lâm Phàm dựng lên trước đó, phía dưới đặt túi ngủ cùng hai cái ba lô, bên trong chứa một ít nước khoáng cùng thực vật.

Từ ba lô lấy ra một túi bánh mì gối đưa cho Đại Hắc, còn Lâm Phàm lấy quả táo ra gặm.

Ba người bên kia thấy vậy, không nhịn được nuốt nước miếng, Lộ Đình Đình lôi kéo áo Cổ Tuấn. Cổ Tuấn cũng đói bụng, dưới sự thúc giục của Lộ Đình Đình, “Ừm, Lâm huynh đệ, còn có đồ ăn hay không, ta có tiền, ta sẽ mua thức ăn của ngươi…” Sau đó nhận thấy sự khinh bỉ trong ánh mắt của Lâm Phàm mà không nói được nữa, không nói đến việc bọn họ sẽ bị nhốt ở sân thượng bao lâu, chỉ nhìn tang thi du đãng dưới lầu, đủ biết thực vật hiện giờ giá trị trân quý, tiền ngược lại là thứ không đáng giá nhất.

Đặng Phong tự nhiên hiểu rõ, không nói thêm gì, chính là nhặt mấy chai không trước đó hai người Lâm Phàm uống, đứng dậy tới bên két nước mở nước hứng vào, rồi điền đầy bụng bằng nước.

Cổ Tuấn cũng làm theo, nhặt mấy bình qua lấy nước, hai người Lâm Phàm tại sân thượng sống gần nửa năm, mặc dù phần lớn thời gian đều ở trong không gian, nhưng cũng thỉnh thoảng sẽ ra thông khí quan sát tình hình bệnh viện tại đối diện. Cho nên, trên sân thượng chẳng những có bạt che cùng túi ngủ, còn có chút bình không cùng gói to đựng thức ăn chưa kịp thanh lý. Tầng ngoài cùng không gian là vùng hư không thần bí, Lâm Phàm vì bớt việc phải đặt thùng rác trong phòng bếp mà trực tiếp vứt rác vào hư không, thực phương tiện mà sạch sẽ.


Lộ Đình Đình ghét bỏ cái chai bẩn, không muốn uống, Cổ Tuấn lại phải lãng phí nước tráng sạch trong ngoài nhiều lần, mới khuyên được Lộ Đình Đình uống. Lúc này Lộ Đình Đình nhìn Lâm Phàm lại càng không thoải mái, nguyên bản xem người này bộ dáng đẹp trai còn có chút động tâm, hiện tại lại thấy hắn luôn dính trong lòng tên đàn ông khác thấy thế nào cũng giống như mấy gã ẻo lả không cốt khí.

Tầm chạng vạng, lại truyền đến một trận bước chân cùng tiếng khóc, dưới lầu vang lên tiếng thét chói tai cùng tiếng va đập, “Cứu mạng a! Cứu mạng! Cứu…” tiếng cầu cứu rất nhanh nhỏ dần, liền sau đó, là âm thanh nhai gặm khiến da đầu người nghe run lên, ở trong hành lang yên tĩnh truyền tới. Trên sân thượng mấy người đều im lặng, cố gắng áp chế nội tâm sợ hãi, nghe nhiều sẽ thành thói quen thôi.

Tối mùa đông tương đối lạnh, ba người mặt dày chen chúc dưới tấm bạt che của Lâm Phàm, Lâm Phàm nhìn nhưng không nói gì, tìm thêm vải bao chung quanh lại, che đi gió lạnh bên ngoài, làm mọi người thấy tốt hơn nhiều. Thảm nhỏ trong túi ngủ cũng đưa cho nữ duy nhất là Lộ Đình Đình dùng.

Trải qua một ngày hoảng sợ cùng mệt nhọc, ba người kia rất nhanh liền ngủ, Lâm Phàm để Đại Hắc ngủ trước còn mình gác đêm. Bởi vì lều bạt cũng không lớn, chen chúc năm người, trừ Lộ Đình Đình nằm còn lại đều phải ngồi, Đại Hắc đem Lâm Phàm vây vào trong ngực, đầu tựa vào vai Lâm Phàm ngủ.

Lâm Phàm lẳng lặng nghe tiếng gào thét quen thuộc bên ngoài, hơn hai mươi năm, hắn cho rằng mình đã quên, không nghĩ tới đến một ngày nghe lại, mới nhận ra nó đã in hằn vào tận xương tủy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.