Đọc truyện Du ngư – Chương 6:
Thứ năm, một ngày trước sinh nhật Khổng Tây Khai, Chu Từ đang ngồi trên ghế dài trong công viên, trên tay cầm một ly trà đã vơi. Tháng Tư ở Bắc Kinh, trời đã ấm trở lại, những cành liễu lại tiếp tục bay bay trong gió.
“Cậu không lạnh sao?”
Khổng Tây Khai mặc đồng phục trường, áo vest màu xanh sẫm, áo sơ mi trắng, huy hiệu trường in một bên ngực áo, quần đen và áo khoác đen.
Cậu thấy Chu Từ chỉ mặc một chiếc váy ngắn màu đen, vớ qua gối. Cậu cởi áo khoác che đầu gối cô lại.
“Cậu uống không?”
Cô đưa một ly trà đến trước mặt cậu. Người nọ lắc đầu.
“Ngày mai là sinh nhật rồi, cậu định thế nào?”
“Cậu không cùng tớ đón sinh nhật sao?”
Cậu mở to mắt, như một chú mèo.
Chu Từ tìm hai chiếc vé từ cặp của mình, đưa cho cậu:
“Đây là quà của cậu!”
Cậu nhận lấy, tấm vé in “Bắc Kinh – Tần Hoàng Đảo”.
Chu Từ để ý thấy được khóe miệng cậu cong cong, liền thuận tay chọc chọc vào khuôn mặt kia.
“Cậu đang làm gì thế?”
Tây Khai hoảng hốt nhìn cô, lấy tay che khuôn mặt bị chọc lại.
“Tớ giúp cậu tạo một lúm đồng tiền giống như vậy nè!”
Nói rồi chỉ vào má phải mình mà cười.
Cậu tức giận nhìn cô.
“Khổng Tây Khai…”
Cô ngước mặt nhìn cậu.
“Tớ có thể hôn cậu không?…” Bởi vì cậu thực sự rất dễ thương.
Cậu quay mặt lại. Cô có thể thấy những mạch máu xanh nhạt trên cổ và một nốt ruồi nhỏ sau tai trái.
Cô hôn nhẹ lên má cậu.
Da cậu thực sự rất mềm lại nhẵn bóng, tựa như vải satin chẳng hề có nếp gấp.
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Nếu không thì cậu nghĩ thế nào?”
“Thật hẹp hòi!”
Cậu lầm bầm.
“Tớ phải đi rồi, không thể về quá muộn được. Sáng mai tớ sẽ chờ cậu ở nhà ga.”
Cô đứng dậy, trả lại cho cậu chiếc áo khoác.
“Cậu mặc vào đi, ngày mai đưa lại tớ là được rồi!”
Cậu giúp cô kéo khóa áo lên.
Trời còn chưa kịp sáng. Một vài người trong nhà ga thưa thớt. Chu Từ nhìn thấy cậu từ xa liền như chú chim nhỏ sà vào vòng tay cậu.
Bắc Kinh cách Tần Hoàng Đảo không xa, chỉ chừng vài giờ lái xe, nhưng Chu Từ đã đặt vé quá sớm. Vừa lên tàu, cô liền ngủ gật, đến nỗi vùi cả đầu vào vai Tây Khai, cậu đeo cho cô một chiếc tai nghe. Là bài “Yellow” của Coldplay.
“You know I love you so
I swam across
I jumped across for you…”
Chu Từ mở mắt, cô nhìn thấy mặt biển màu xám. Mở cửa sổ nhỏ bên cạnh, cơn gió mang theo vị mặn từ biển lùa vào trong khoang tàu.
“Sao trời hôm nay không được đẹp thế nhỉ?” Cô cau mày.
“Ừ, có lẽ sắp mưa rồi.”
Những đám mây đen bên ngoài cửa sổ đang bay về phía họ. Quả nhiên, ngay khi bước ra khỏi tàu, từng hạt mưa bắt đầu tí tách rơi. Họ không mang theo ô, cũng không thể tìm được chỗ trú. Tây Khai lấy chiếc áo khoác đen tối qua, che cho cô. Cả hai chạy đến khách sạn gần đó. Nhân viên lễ tân nhìn hai người, liền mặc định họ là một cặp vợ chồng, cũng chẳng buồn hỏi hai người cần mấy phòng, chỉ nói:
“Cho tôi xem chứng minh thư!”
Hai người ướt sũng cuối cùng cũng được vào phòng.
Sau mưa, nhiệt độ giảm mạnh. Chu Từ không ngừng run rẩy. Tây Khai mở điều hòa, xoay người nói với cô:
“Cậu tắm trước đi. Tớ đi mua một ít thuốc cảm.”
“Ừ, cậu nhớ hỏi lễ tân mượn một chiếc ô.”
Cô mở hành lý lấy đồ tắm rửa.
Chu Từ vừa tắm xong cũng là lúc Khổng Tây Khai từ bên ngoài trở về. Cô liền đẩy cậu vào phòng tắm, cầm lấy túi đồ ăn vẫn còn nóng để bảo đảm rằng cậu sẽ không ăn trước.
Tây Khai ra khỏi phòng tắm, thấy Chu Từ đang sấy tóc. Cậu nhận lấy máy sấy tóc, cô nằm sấp kê đầu trên một chiếc gối. Tóc cô vừa đen vừa dài, bị thổi bay bay, một lúc lại được chải từ đỉnh đến đuôi dọc theo chiều gió, nhẹ lướt qua từng ngón tay cậu.
Sau khi sấy được một lúc, Chu Từ xoay người, lấy lại máy sấy, thổi vào cái đầu đang sũng nước của cậu.
Cô quỳ thẳng, mắt cậu ngang tầm với cổ áo rộng thùng thình của cô. Cậu có thể thấy rõ ràng chiếc áo con bằng ren đen đang bao lấy bầu ngực kia. Chiếc váy ngủ mang theo hương sữa tắm thoang thoảng. Cậu thấy toàn thân khô nóng. Quả là một tình huống tiến thoái lưỡng nan, cậu thầm nghĩ.