Đọc truyện Du ngư – Chương 31:
Cô không biết sự tình sao lại biến thành cậu đè trên người mình, khoảng cách chưa đến một gang tay.
Sau khi nói rõ mọi thứ, Khổng Tây Khai liền hỏi WeChat của cô trước khi rời đi, sau khi cô tắm xong quay lại thì thấy có thông báo, vừa mở ra liền thấy hình đại diện WeChat của cậu, vẫn không thay đổi, vẫn là chú cún Samoyed.
Trang cá nhân chỉ có ba bài đăng, bài đầu tiên là từ năm trước, một vài bức ảnh về phong cảnh du lịch của Núi Tuyết, bài khác được viết bằng tiếng Anh mà không có hình ảnh “To define is to limit”. Cái cuối cùng chắc là không lâu về trước, ở sân bay ở Bắc Kinh.
“Tại sao tớ không thấy bài đăng của cậu?”
Cô thấy tin nhắn của cậu khi thoát ra.
“Bởi vì tớ không…”
Cô cần phải xem xét nên che giấu việc gì bây giờ, giải thích sẽ trở nên lắm lời, tốt hơn hết vẫn là giữ im lặng.
Sau đó, họ cũng có một cuộc hẹn cùng nhau ăn cơm. Khi biết cậu vẫn đang học ở Canada, hiện tại đang nghiên cứu về máy bay không người lái, lại hàn huyên đôi chút.
Cậu đưa cô về nhà, cô có thể ngửi thấy mùi hoa quế hương thơm ngát vào cuối mùa hè, cô hồ đồ, và cậu cũng thế, bởi vì đều sợ hãi, ai biết được có giẫm lên vết xe đỗ hay không chứ?
Vài ngày trước, cậu nói cậu sẽ đến Nhật Bản công tác. Sáng nay lại báo cáo rằng đã trở về, nói cậu đang cảm thấy đau đầu.
Cô vội vàng hỏi cậu làm sao vậy, đến giữa trưa vẫn chưa thấy trả lời, Chu Từ cảm thấy có gì đó không ổn, gọi đến cũng không ai trả lời điện thoại, nghĩ rằng cậu có thể bị ngất ở nhà một mình sẽ rất đáng thương. Cô liền xin phép nghỉ một ngày, đến nhà cậu nhìn xem.
Sau khi trở về, Khổng Tây Khai đã chuyển nhà, nhưng may mắn thay, có một lần cậu nói cho cô địa chỉ.
Thật trùng hợp, cô vừa nhấn chuông cửa thì cậu gọi đến.
“Tớ vừa ngủ dậy.”
Giọng nói nghe có vẻ mệt mỏi.
“Làm tớ sợ chết khiếp, còn tưởng rằng cậu hôn mê rồi chứ! Để tớ xuống nhà mua cho cậu một ít thuốc.”
“Gì cơ? sao cậu lại đến đây?”
“Sợ cậu ở nhà một mình, a, cậu ở lầu mấy?”
“Lầu 29, để tớ gọi bảo vệ mở cửa cho cậu.”
Đi tới khu vực CBD, một lầu một nhà, bảo vệ mặc đồng phục màu đen ân cần mở cửa chào hỏi cô, cô nghĩ hẳn giá nhà ở đây rất cao nhỉ?
“Sao không mang dép? Cậu nghĩ mình chưa đủ bệnh sao?”
Nhìn thấy cậu khoác chăn, đi chân trần ra mở cửa, cô liền cằn nhằn.
“Quên rồi.”
Cậu mở tủ lấy cho cô một đôi dép mới.
“Cậu mau trở lại giường đi, để tớ lấy thuốc cho.”
“Chờ một chút, chờ một chút, có nước ấm không?” Cô gọi cậu.
“Có, ở trong tủ.”
Đợi cô đun nước sôi pha thuốc, nhìn cậu nằm trên giường, đội mũ hoodie, như một con tằm, cô cười thành tiếng.
“Cười cái gì?”
“Không có gì, tại sao cậu lại đội mũ?”
“Mồ hôi chảy rất nhiều.”
Cậu nắm lấy tay cô áp lên trán mình, trán cậu ướt đẫm.
Đôi mắt cậu thực tối, giống như hồ nước vào ban đêm, không thể nhìn thấy đáy, khiến cô trượt chân rơi xuống.
“Hết bệnh rồi?”
“Không có.”
Cậu đem cô đè xuống giường, như một con báo tìm thấy thức ăn.
“Dậy uống thuốc.”
Cô cố gắng đẩy cậu ra.
“Được.”
Ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng tay lại cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người cô, xuyên qua chiếc áo lót được làm bằng ren, bàn tay cậu bắt lấy bầu ngực mềm mại của cô. Thực mềm, cậu không thể tìm thấy bất cứ từ ngữ nào để hình dung cảm giác khiến người khác trầm mê đó.
Mở khóa áo lót sau lưng cô, bất chợt, cậu dùng răng cắn vào nụ hoa đỏ thẫm nở rộ giữa tuyết trắng kia khiến cô giật mình, bên dưới, ngón tay cậu chạm vào nơi tư mật của cô như nhấn phải một chiếc công tắc, khiến cô không thể ngừng run rẩy, dòng nước ấm áp chảy qua hang động u tối kia, ướt đẫm, mà cô thậm chí có thể cảm nhận được dòng chảy của nó.
Đầu gối tách hai chân cô ra, dưới thân là một mảnh kiều diễm động lòng người. Quần lót và đồ ngủ được cậu cởi bỏ. Vật kia của cậu đã thức tỉnh, to lớn và nóng rực nhanh chóng cọ sát vào tường thành ẩm ướt kia.
Âm thanh rên rỉ bị cậu phá vỡ, buộc phải theo tiết tấu của cậu. Mỗi lần đều chạm vào nơi sâu thẳm nhất, những cú nhấp mạnh khiến cô không kịp đề phòng, bức tường bên trong vô thức siết chặt, như thế muốn nuốt lấy vật nam tính kia. Tay cậu nắm chặt hông cô càng ra sức chèn ép nụ hoa bé nhỏ.
Cao trào lần thứ hai càng đến dễ dàng hơn, khoái cảm dâng lên không ngừng, khiến tâm trí cô trống rỗng mà mút chặt lấy cậu, mỗi khi cậu rút ra, vật kia còn vương theo bao nhiêu là ái dịch.
Chờ đến khi tâm trí cô hồi phục, mới phát hiện cậu đang hút thuốc, chỉ bật đèn ngủ phía sau đầu giường, ánh đèn hắt lên nửa khuôn mặt của cô trông thật mờ mịt, ánh sáng ấm áp phác họa đường viền gò má hoàn hảo, giống như một sợi kim tuyến, từ mi cho đến quai hàm, nửa đôi mắt cậu nheo nheo, ngọn lửa bập bùng.
Cô như vị thủy thủ bị mê hoặc bởi tiếng ca của biển cả.
“Cậu biết không, hình dáng cậu lúc này, làm tớ muốn cùng cậu thêm một lần nữa.”
Cậu nhìn cô chằm chằm: “Muốn sao?”
“Cảm ơn, không cần”.
Cậu trưng ra nét mặt khó xem rồi quay đầu, hít một hơi khói, thở ra.
“Khổng Tây Khai, cậu đang bệnh.”
“Ừ, nhưng giờ thì ổn rồi.”
Cậu dập tắt điếu thuốc, xoay người ôm chầm cô, trong phòng đều là mùi thuốc lá đắng ngắt.
“Vậy cậu cai thuốc lá đi.”
“Không nghiện.”
Cậu nhấm nháp cổ cô, lại như muốn cắn nát huyết quản của cô vậy.
Cậu đã tìm lại được, thuốc của cậu.