Đọc truyện Du ngư – Chương 3:
Ông nội của Khổng Tây Khai ở quận Tây Thành, nên khi nghỉ hè cậu thường đến nhà tìm cô.
Nhưng cậu ấy có vẻ giống một người hướng dẫn du lịch hơn. Cậu đưa cô đến Hương Sơn ngắm nhìn toàn bộ Bắc Kinh, đến một hiệu sách cũ sau bảo tàng mỹ thuật tìm sách, dạy cô chạy xe đạp, cùng nhau xuyên qua các ngõ lớn nhỏ của Bắc Kinh, tìm đĩa nhạc ở phố Dương Mai Trúc.
Cô dành thời gian cho cậu suốt một mùa hè.
Cao Hân vốn nhạy cảm, em ấy nhiều lần hoài nghi Khổng Tây Khai có phải đã để ý đến cô không, nhưng lại cố tình nghĩ Khổng Tây Khai và cô không phải là một đôi. Chu Từ cũng có thể nghe ra bảy tám phần.
Một lần Tây Khai đến tìm cô, lại bị Cao Hân tình cờ bắt gặp. Sau đó, Cao Hân cười cảnh báo:
“Chị biết có bao nhiêu người thích Khổng Tây Khai không? Người thích cậu ấy chỉ sợ phải xếp hàng từ đông đến tây. Ba cậu ấy làm chính trị, mẹ lại làm doanh nhân, người ngậm thìa vàng sinh ra như thế cả Bắc Kinh vốn chẳng có mấy người.”
Kì nghỉ trôi qua, Chu Từ muốn tránh cậu. Cô tìm đủ các lý do lấp liếm cho qua, không phải bởi vì những lời Cao Hân nói, chỉ là họ quả thật không phải người cùng một thế giới, tựa như trong lời bài hát của Vương Phỉ “Cùng nhau đi trên cùng một con đường, lúc trở về lại là hai thế giới”, tình cảm quá sâu đậm, đối với Chu Từ vốn không thể mang lại điều tốt đẹp.
Khổng Tây Khai cũng là người thông minh, hẳn là khi cậu cảm nhận được cô muốn trốn tránh, nhất định sẽ không buồn chán quá lâu.
Hai người không học chung một trường. Khi Chu Từ chuyển đến Bắc Kinh, cô được học trong một trường bình dân, không phải thành tích cô kém, chỉ là nếu muốn vào trường có tiếng nhất định phải biết đường đi nước bước, người khác lại lười quan tâm đến cô. Thực ra cô cũng không để ý điều này cho lắm.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Chu Từ chọn vào ban xã hội, ở đây cô có thêm hai người bạn tốt.
Người phương Bắc nhiệt tình lại hào phóng, hôm trước vừa phát hiện có bạn cùng lớp lại cùng đường về nhà, thế là lôi kéo cô về chung, qua vài ngày bọn họ bỗng trở nên thân thiết đến lạ kỳ.
Đang đi trên đường, Đường Hiểu Thiên hỏi cô:
“Chu Từ, cậu có muốn đến lễ hội văn hóa trong khuôn viên trường Chính Trị không?”
Trường Chính Trị, Khổng Tây Khai và Cao Hân đều học ở đó.
“Lễ hội trường khác có gì thú vị sao?”
“Tớ có một người bạn học khoa Chính Trị, cậu ấy có thể đưa chúng ta vào đó, khoa Chính Trị đó, cậu không muốn đi cảm nhận một chút sao?”
“…”
Cô có thể nói không muốn đi sao?
“Xin cậu đó, coi như đi theo giúp tớ đi.”
“Được rồi được rồi, cậu buông ra trước đi, tớ sắp bị cậu bóp tới chết rồi này.”
Buổi tối, sau khi học xong, cô nằm trên giường, dang tay với lấy điện thoại soạn tin nhắn. Khổng Tây Khai từng cho cô số điện thoại di động, nhưng cô chưa một lần xem qua. Cứ như vậy, giữa bọn họ, một trăm bước thì hết thảy chín mươi chín bước đều là của Khổng Tây Khai, còn lại một bước kia, cô vừa định nhấc chân bước thì đã lùi về phía sau.
“Cuối tuần cậu sẽ đi dự lễ hội ở trường sao? Tớ sẽ đến đó với các bạn cùng lớp.”
Đã xóa tin nhắn.
“Cậu sẽ đi dự lễ hội ở trường sao? Tớ và các bạn cùng lớp cũng đi đến đó, chúng ta có thể gặp mặt một lần không?”
Có vẻ như nó quá trang trọng.
“Cuối tuần tôi cùng bạn học đi dự lễ của khoa Chính Trị.”
Nhấn nút gửi.
Lúc này Khổng Tây Khai vừa tắm rửa xong đi ra, thấy tin nhắn chưa đọc trên điện thoại cách đây mười bốn phút trước, cậu kinh hãi nhặt lấy chiếc điện thoại trên giường.
Cậu không thích gửi tin nhắn, trực tiếp cầm điện thoại gọi cho cô.
“Alo…”
Bên kia là giọng nói mà cậu đã không được nghe từ vài tháng trước. Cậu thích giọng nói của Chu Từ, giọng của người phương Nam tinh tế, ngọt ngào như cắn một miếng bánh mật vậy. Giọng nói đó thật hợp với dáng vẻ bên ngoài của Chu Từ, làn da trắng như sữa, cậu vẫn thường liên tưởng đến miếng bột mềm mại, trắng mịn khi nhìn thấy khuôn mặt cô.
“Tớ mới vừa nhìn thấy tin nhắn cậu gửi, lễ hội đó tớ cũng đi, tớ tìm cậu có được không?”
Cuối mùa hè, vẫn còn tiếng ve râm ran hát khúc đồng dao.
“Được, tớ sẽ gọi lại cho cậu sau.”
“Chu Từ…”
“Sao thế?”
“Không có gì.”
“Tớ đã nói với cậu rồi, lần trước tớ cùng với bạn học đi Tam Liên…”
Khổng Tây Khai muốn nói, Chu Từ, cậu có thể đừng làm ngơ tớ nữa có được không?