Đọc truyện Du ngư – Chương 25:
Vốn dĩ cho rằng học kỳ mới sẽ là một học kỳ bình bình đạm đạm, kết quả lại bị phá hỏng bởi một chuyện mâu thuẫn nhỏ nhặt trong ký túc xá của các cô.
Đêm hôm đó, Chu Từ đến Bắc Kinh cùng Khổng Tây Khai ăn tiệc sinh nhật, khi từ sân bay trở về, vừa vào ký túc xá phát hiện lớp lót của bình giữ nhiệt bị hỏng, trong phòng không có một bóng người, còn tưởng rằng có kẻ trộm đột nhập.
Cô liền gọi điện cho Trần Duyệt thì mới biết được mọi chuyện: Bản thân Thái Tuyết có quá nhiều đồ đạc, không cẩn thận đem chiếc bình kia đặt bên phía Triệu Triết Vũ. Kết quả, Triệu Triết Vũ trở về nhìn thấy thì cả người nổi giận. Hai người bắt đầu cãi nhau. Trần Duyệt khuyên can không những không khuyên nhủ được mà còn bị mắng không dọn dẹp vệ sinh các kiểu, cô ấy không cẩn thận làm vỡ chiếc bình mọi chuyện mới dừng lại.
Cuối cùng, Thái Tuyết đến một quán cà phê Internet bên ngoài, Triệu Triết Vũ cũng chạy ra ngoài. Trần Duyệt không muốn ở trong ký túc xá một mình, vì vậy cô ấy đã đi siêu thị để lánh nạn.
“Thật kinh khủng, cậu không ở ký túc xá thật sự là quá may mắn. Tớ gần như phát điên với Triệu Triết Vũ.”
“Có gì đáng để cãi nhau sao? Sau này, mọi người vẫn phải sống cùng một phòng, không thể bởi vì chút chuyện này mà biến không khí trong phòng thành như vậy.”
“Tớ cũng không thể hiểu được, có lẽ là oán hận chất chứa từ lâu, nay chỉ là có dịp để bùng phát mà thôi, haiz, nói sau đi, đoán chừng hôm nay hai người bọn họ đều sẽ không trở về, tớ phải lập tức quay về.”
Nếu cãi nhau chỉ là khởi đầu, thì sự tình sau này càng lúc càng trở nên mất khống chế.
Điều kinh khủng nhất là khi Trần Duyệt vào phòng tắm lúc nửa đêm, va phải Triệu Triết Vũ đang giặt quần áo mà không bật đèn, nghĩ rằng cô ấy thấy quỷ liền liều mạng hét chói tai, cả tòa nhà hôm đó có lẽ đều có thể nghe thấy tiếng hét của cô ấy.
Sau đó, Triệu Triết Vũ không làm gì lạ ngoại trừ việc cô ta thường đi sớm về muộn.
Cho đến một ngày, Chu Từ đang lướt qua tin nhắn, thấy tin nhắn cô ta gửi nội dung thế này:
“Tạm biệt, thế giới này thực sự rất tồi tệ, tớ hy vọng có thể đến được một thế giới tốt đẹp hơn.”
Cô như muốn ngã luôn khỏi ghế, tin nhắn được gửi từ 37 phút trước.
“Trần Duyệt, Trần Duyệt, cậu có thấy tin nhắn của Triệu Triết Vũ chưa? Nhắn vậy là có ý gì? Cậu ấy sẽ không nghĩ quẩn chứ.”
Chu Từ đưa điện thoại cho cô ấy xem.
“Trời đất, nhanh gọi cho quản sinh đi.”
Sau khi Chu Từ gọi cho quản sinh, bọn họ khuyên cô đừng lo lắng, rằng họ đã biết rồi.
Ngày hôm sau, ba người trong phòng của họ được gọi đến văn phòng. Quản sinh là một người tốt bụng, hỏi họ có điều gì không thoải mái khi ở ký túc xá không… Trần Duyệt liền đem chuyện kia nói cho hắn biết.
“Gọi các em đến không phải trách móc các em, cũng đừng lo lắng, Triết Vũ đã được gửi đi điều trị ở bệnh viện, cha mẹ em ấy cũng đã đến trường để làm thủ tục nghỉ học tạm thời, em ấy cũng hy vọng các em sẽ không đồn tin tức này ra ngoài…”
Quản sinh còn chưa nói hết lời, chợt nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Đó là một cặp vợ chồng trung niên đang cãi nhau, chất giọng của người ở quê, nghe không hiểu nhưng âm thanh thật lớn. Người phụ nữ mặc chiếc áo dài tay màu trắng, người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi nhàu nát, quần cũng dính đầy dầu.
“Đó là cha mẹ của cậu ấy sao. “Trần Duyệt thì thầm vào tai cô.
Quản sinh vội vàng đưa bọn họ trở lại phòng để khuyên can.
Chuyện của Triệu Triết Vũ cả khoa đều biết. Sau đó, Trần Duyệt nghe người khác nói rằng cha mẹ của Triệu Triết Vũ đã ly dị, cả hai cũng lập gia đình mới. Điều kiện gia đình của bố mẹ cô ấy không được tốt lắm, ngay từ đầu đã không muốn cô ấy học đại học, họ muốn cô ấy kết hôn. Triết Vũ lại đạt điểm rất cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học, trường đã trao học bổng mười vạn tệ để cô ấy được tiếp tục đi học. Kết quả, mợ của cô ấy đã lấy số tiền đó mượn danh là giúp cô học đại học. Nhưng thật ra, họ đã mua một ngôi nhà và tiêu hết nó. Ông của Triệu Triết Vũ vẫn sống ở nhà của mợ, cô ấy cũng không còn cách nào khác, vả lại người mợ cũng hay giảng đạo lý, vì thế mọi phí sinh hoạt đều do cô ấy tự mình kiếm nhờ việc làm bán thời gian.
Chuyện sau đó tất cả bọn họ đều biết rõ. Mấy ngày trước, Triết Vũ và mợ nói về chuyện học phí của năm học này, hai người cãi nhau rất to tiếng, vì vậy mọi chuyện xảy ra như ngày hôm nay.
“Cậu ấy chưa từng nói với chúng ta bất cứ điều gì.”
Trong phòng chỉ có ánh đèn le lói, cũng không biết Trần Duyệt đang than thở với ai trong bóng tối.
Thống khổ cùng dằn vặt.
Cô nhớ đến một Triệu Triết Vũ nói xin chào với cô khi mới bắt đầu. Nhớ đến một cô gái ấm áp và mộc mạc, và rồi cô cảm thấy cô ấy thay đổi dần, chỉ có điều cô ấy không bộc lộ rõ ràng ra ngoài mà thôi. Là mặc cảm hay tâm lý? Hẳn là không có đáp án.
Trong bóng đêm, đôi mắt không thể tìm thấy tiêu điểm.
Các cô ở nơi này tự cho rằng những gì mình thấy là bản chất của sự việc, lại chẳng ngờ phía sau lại là một câu chuyện đáng buồn đến vậy. Cho đến khi người kia máu chảy đầm đìa đứng trước mặt, hiện thực trở về trong sự hối tiếc. Nhưng tiếc thay, đồng cảm, tiếc hận và cả sợ hãi khi đó đã trở nên vô nghĩa mất rồi.
Giống như lời của một kẻ hành khất đã nói: “Không phải bởi vì bọn ta xấu xa, mà là ánh sáng của bọn ta đã bị che khuất.”