Đọc truyện Du ngư – Chương 22:
Mùa đông ở Thượng Hải lạnh và ẩm ướt, Triêu Triết Vũ không muốn bất chấp cái lạnh mà đến thư viện nữa, cô nàng quyết tâm trốn trong phòng căn phòng ấm áp mà ngủ.
Sau khi hoàn thành bài kiểm tra cuối cùng, Trần Duyệt và Thái Tuyết trở về nhà vào tối hôm đó. Trong phòng chỉ còn lại cô và Triết Vũ.
“Cậu thi xong rồi sao?”
Tây Khai gọi khi cô đang sắp xếp hành lý. Hai tuần vừa rồi, họ gần như mất liên lạc. Cậu đã thi xong từ hai ngày trước, nhưng vẫn không dám gọi cho cô.
“Xong rồi, tớ đang thu xếp hành lý.”
“Ngày mai mấy giờ cậu đến? Có muốn tớ đi đón không?”
“Được, khoảng hai giờ chiều.”
“Ngày mai nhớ mặc ấm một chút, Bắc Kinh tuyết đang rơi.”
Sau lại hàn huyên thêm vài câu rồi tắt máy. Đồng hồ đã điểm hơn tám giờ. Cô ngẩng đầu lên, liền thấy Triết Vũ nhìn cô chằm chằm.
“Tớ xin lỗi, làm phiền đến cậu rồi. Lần sau tớ sẽ ra bên ngoài nghe điện thoại, chỉ tại tớ nhất thời quên mất.”
Cô ấy không để ý đến cô, nhưng lại thở dài, Chu Từ có chút xấu hổ. May mắn thay, ngày mai cô đi rồi, nếu không chắc sẽ là những ngày dài đen tối mất.
Ngay khi đón lấy những cơn gió đầu tiên của phương Bắc, cô thấy cậu mặc một chiếc áo khoác màu đen, lúm đồng tiền cũng hiện ra trên khuôn mặt điển trai kia.
“Cậu không lạnh sao?”
Cậu bảo cô mặc thêm quần áo, nhưng chính mình lại mặc quá ít.
“Tớ lái xe nên không lạnh lắm.” Cậu lắc lắc chìa khóa xe trong tay.
Cậu đưa cô đến một chiếc Cayenne màu đen. Nội thất của chiếc xe nhìn khá mới. Cậu bật điều hòa, từng làn gió ấm thổi qua ô nhỏ.
“Cậu thường lái xe đến trường sao?”
Cô cởi áo khoác len bên ngoài ra, đó là một chiếc áo len mỏng màu đen.
“Không hẳn.”
Cậu không trả lời câu hỏi của cô một cách nghiêm túc, ánh mắt đặt vào chiếc áo len màu đen của cô. Chiếc áo họa nên dáng người của cô, mảnh khảnh với chiếc cổ thon dài.
“Này…”
Cô nhận thấy điểm đến của ánh mắt cậu bèn gọi.
“Tối nay cậu có về nhà không?”
“Hỏi thừa, mẹ biết hôm nay tớ sẽ đến Bắc Kinh đấy.”
“Haiz…” Cậu bĩu môi, “Vậy hôn tớ nhanh nào, nếu không chỉ sợ sẽ gặp tai nạn xe đấy.”
Cô cười với cậu, bộ dáng hết sức lưu manh. Nhẹ nhàng cắn môi dưới của cậu.
Ngày hôm sau Tây Khai đến bữa tiệc của một người bạn cùng lớp, cô cũng hẹn gặp Đường Hiểu Thiên.
Hẹn ở một nhà hàng lẩu, không khí nóng tỏa ra từ những chiếc bếp, gọi hai lon cola lạnh, cho thịt cừu đỏ tươi vào nồi. Sau hơn mười giây, lập tức gắp bỏ vào miệng, thời điểm đó, dạ dày và tâm hồn quả thực được thỏa mãn đến tận cùng.
“Tớ có một người bạn chung phòng rất kỳ lạ. Hôm qua trời lạnh quá nên tớ nghe điện thoại trong phòng. Tớ nói chuyện cũng không lớn lắm, chỉ hàn huyên mấy câu liền tắt máy. Vậy mà cậu ấy nhìn tớ chằm chằm, hơn nữa lúc tớ xin lỗi còn không them để ý nữa. Thật may mắn hôm nay đã về nhà. Nếu không tớ thật không biết phải đối diện với cậu ấy thế nào nữa.”
“Thế đã là gì, bạn cùng phòng của tớ còn dùng máy giặt chung để giặt đồ lót kìa, tớ sắp điên rồi, học kỳ sau tớ sẽ về nhà ở vậy.”
“Học ở Bắc Kinh thật tốt, không vui có thể về nhà.”
“Này, không phải lúc trước tớ khuyên cậu rồi sao, bảo cậu không nên đi Thượng Hải, bây giờ biết hối hận rồi sao?”
“Thực sự hối hận rồi, lần sau cậu nhất định phải ngăn tớ quyết định mấy chuyện dở người đấy!”
“Tớ ngăn nổi cậu sao? Cậu mà không đâm đầu vào tường thì nhất định sẽ không dừng lại.”
“A, thật phiền phức, ở Bắc Kinh thì đã không có lưu luyến.” Cô nhấp một ngụm cola, bọt khí chạm vào cổ như những mũi kim nhỏ.
“Cậu lập tức câm miệng cho tớ, có bạn trai thì nhất định không có sai lầm. Hơn nữa bạn trai cậu còn không tồi nha.”
“Thì sao chứ, tớ cũng không thể làm lại.”
“Đây là Cola, không phải bia, sao cậu lại say được vậy?”
Cô đỏ mặt vì nóng, nhìn như say.
Khi về đến nhà, lại có người say thật, còn gọi điện cho cô luôn miệng kêu: “Bảo bối… bảo bối…”, âm thanh ồn ào huyên náo của một nhóm người truyền qua ống nghe.
“Đồ ngốc,cậu đã uống bao nhiêu rượu thế?”
Tây Khai không trả lời, chỉ cười ngây ngô. Chu Từ thực muốn cúp máy, mặc kệ cậu ta. Đột nhiên cô nghe thấy tiêng một cô gái gọi tên cậu. Bên kia quá ồn ào, nghe không rõ đoạn sau nữa, cô tức giận tắt máy.
“Khổng Tây Khai, cậu xong đời rồi.” Một tin nhắn được gửi đến Tây Khai.
Cô lên giường đưa tay véo má chú gấu bông màu trắng, nhào nặn đến khi hả giận.
Trưa hôm sau, cô nhận được cuộc gọi từ cậu, cơn giận của cô gần như đã chấm dứt. Nay bất chợt nghe thấy giọng cậu, ngọn lửa kia lập tức bùng phát trở lại.
“Cậu sao vậy? Hôm qua tớ say. Tớ có nói gì với cậu không? Cậu tức giận rồi sao?”
“Không giận, nếu không thì cậu sẽ thành công mất.”
“Tớ thực sự không nhớ gì cả. Hay bây giờ cạu ra đánh tớ vài cái cho hả giận?”
Cô nhìn xuống tầng, thấy cậu đứng ngoài cổng nhìn về phía cô.
“Hừ, không cần, cũng không muốn gặp cậu.”
“Đi ra thôi, tớ mang cho cậu chocolate này, đừng tức giận.”
Cậu biết cô thích đồ ngọt nên nói có chocolate để dỗ cô sao?
“Chocolate của tớ đâu?”
Không ngờ Tây Khai thực sự lấy ra một hộp sô cô la đưa cho cô, còn cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô dùng tay đẩy mặt cậu ra. “Hừ, đi mà hôn người gọi cậu hôm qua ấy.”
“Tớ không biết hôm qua ai đã gọi tớ. Cũng không biết cậu nói tới ai.”
“Vậy cậu gọi điện thoại cho tớ làm gì?”
“Đêm qua tớ say, cũng không rõ hôm qua đã làm gì khiến cậu tức giận. Nhưng mà tớ thề hôm qua sau khi uống say liền bị Trương Án đuổi về nhà, đừng tức giận mà, không tin tớ gọi cậu ấy cho cậu nhé. “
“Tớ không nói là không tin điều đó.”
Nếu cô không nói là không tin mà vẫn cố chấp, sẽ trở thành cố ý gây sự.
Cậu hôn lên môi cô, liếm láp như đang thưởng thức một viên đường. Bàn tay cũng không đứng đắn, trượt từ lưng đến hông cô, ôm chặt.
Cô yêu cậu, nhưng cô không tin vào tình yêu. Tình yêu vĩnh cữu vốn chỉ tồn tại trên phim ảnh. Vĩnh cữu ấy như viên kim cương mãi mãi xa tầm với. Vì vậy, nhiều người cần một viên đá như thế để tượng trưng cho tình yêu, bởi vì họ sợ hãi một ngày tình yêu kia sẽ thay đổi. Thức ăn là tình yêu của dạ dày, nước là tình yêu của những cơn khát, thiếu nữ yêu người con trai của họ, hoặc là nói cậu chính là tình yêu của cô.