Đọc truyện Du ngư – Chương 1:
“Tiểu Từ, Hân Hân ở lớp luyện thi sắp tan học nhưng lại không mang theo ô, hôm nay tài xế đi đón chú Cao của con rồi. Giờ con đi đón nó được không?”
Cô cầm điện thoại đưa lên tai, giọng của mẹ truyền vào.
“Được rồi, vậy con nhớ nói chuyện với nó một chút.”
Cô không hiểu vì sao tên của mình lại là Chu Từ. ‘Từ’ có nghĩa là hiền lành, nghe như một điều tốt đẹp; lại đồng âm với ‘Từ’ nghĩa là chia ly, một điều chẳng may mắn chút nào.
Bên ngoài trời mưa lớn, phương Bắc không có mùa mưa kéo dài như phương Nam, nhưng lại rất dữ dội, đây là những gì cô rút ra được về thời tiết khi đến Bắc Kinh được năm tháng. Cô ghét cảm giác bị nước mưa nhỏ, rồi văng tung tóe. Cho dù là đầu hè, cô vẫn đang đi bốt Martin đế dày và trang bị thêm một cái ô màu đen.
Trước lúc mười sáu tuổi, cô sống trong một trấn nhỏ ven biển vùng Chiết Giang, khí hậu oi bức, luôn có mùi cá tanh nồng trong gió. Mùa hè, bão đến như cơm bữa. Khi đó, bà ngoại luôn nhắc cô ra ngoài phải mang ủng đi mưa, tan học phải nhanh chóng trở về.
Sau khi bà qua đời, mẹ đưa cô đến Bắc Kinh, vì thế cô có thêm một người cha và một cô em gái.
Ngày đầu tiên Chu Từ đến, Cao Hân liền hỏi:
“Chị ăn cá mà lớn lên sao?”
Cô không biết phải trả lời như thế nào. Cùng Cao Hân ở chung, cô mới biết được, lúc ấy Hân Hân không có ác ý hay kỳ thị gì, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi. Nó là đóa hoa trong nhà kính, lớn lên trong sự sung túc, thế nên lối suy nghĩ ấy, cũng không có gì đáng trách.
Khi cô bắt được taxi đến nơi. Hỏi một vòng mới biết con bé đã theo bạn học đi phòng karaoke rồi.
“Tích. . . Tích. . . Tích. . .”
Điện thoại reo một lúc mới có người bắt máy.
“Alo, em đang ở đâu vậy? Chị đến đưa ô cho em này!”
Cô có chút không kiên nhẫn. Rõ ràng có thể con bé có thể tự mình bắt xe về nhà, vậy mà mẹ lại bắt cô phải đi đón, hơn nữa cũng chẳng phải chị em ruột thịt gì.
“Chị đến đón em sao? Em đang hát cùng bạn, Chu Từ, chị là người theo dì đến… Ai là em gái chị chứ?”
Nó dường như nói với chính mình.
“Chị đang ở đâu? Em đang ở phòng karaoke trước trường, chị cũng đến đây đi.”
Cô vô thức muốn từ chối, nhưng nếu cô về nhà, Cao Hân không biết sẽ chơi đến khi nào mới về nhà nữa.
“Được rồi.”
Khi Chu Từ mở cửa phòng karaoke mới thực sự hiểu rõ cái gì gọi là nổi loạn tuổi dậy thì. Một đám choai choai uống rượu, một số uống đến lăn lóc trên sô pha, số khác lại đang nhảy múa trong điên loạn, phòng nồng nặc khói thuốc. Cô hối hận! Cô muốn nói mình đi nhầm phòng rồi đóng cửa lại, nhưng lời còn chưa nói ra, có người đã chỉ vào cô:
“Cao Hân, chị của cậu kìa.”
“Chị cái gì chứ, để mình giới thiệu với mọi người, đây là chị gái khác cha khác mẹ của mình, Chu Từ.”
Cao Hân đẩy cô về phía trước, dưới chân đầy ruy băng và những chai rượu lăn lóc.
Cô không biết nên nhìn vào đâu cả, ánh mắt vô thức bị thu hút bởi người có vẻ ngoài xuất sắc nhất trong nhóm.
Đó là lần đầu tiên cô gặp Khổng Tây Khai, cô như một chú hề trên sân khấu, trong khi Khổng Tây Khai là một vị hoàng tử của tinh cầu B612. Cậu mặc một chiếc áo len màu xám, đang ngồi trên sô pha nheo mắt nhìn cô. Ánh mắt thật to như những viên pha lê đen láy đang lấp lánh trên chiếc áo kia vậy. Khóe miệng cong xuống như một chú mèo xám u sầu.
Lần đầu tiên Chu Từ thấy Khổng Tây Khai, cô cảm giác rằng không ai trên thế giới này gặp rồi lại có thể không yêu mến cậu.
Lần đầu tiên nói chuyện với Khổng Tây Khai lại là một ngày hè khác.
Con cá mà Chu Từ đang nuôi bất ngờ hi sinh. Cô đành cho chú cá bảy màu kia vào trong túi nhựa định cho nó trở về bên cạnh hồ nhân tạo trong công viên.
Trên con đường xuống dốc, một người gầy gò nhưng cao lớn xuất hiện trước tầm mắt cô. Cô nhớ đến chàng trai đẹp đẽ ở phòng karaoke ngày đó. Cậu dường như cũng nhớ ra cô. Cậu nhìn cô, mỉm cười.
Người dễ nhìn một khi cười nhất định sẽ làm người khác xốn xang. Cô hốt hoảng, giơ lên bàn tay đang cầm túi cá chào cậu, thấy cậu nhìn chằm chằm vào chiếc túi, cô giải thích:
“Đây là cá bảy màu tớ nuôi, không cẩn thận cho ăn nhiều quá… tớ định đem nó chôn bên cạnh hồ nhân tạo trong công viên.”
“Sao? Vì sao phải chôn bên hồ?”
Cậu có vẻ khó hiểu, nhíu mày hỏi cô.
“Vì tớ không thể bỏ nó xuống cống thoát nước được.”
Cô bất đắc dĩ.
“Cũng đúng, như vậy rất tàn nhẫn, tớ có thể đi cùng cậu không?”
Cậu nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt sáng ngời.
Cô thực sự không thế từ chối anh chàng trước mặt.
“Được rồi.”
“Cậu thích nuôi cá sao? Đây hẳn là cá cảnh nhiệt đới, ông ngoại tớ cũng thích nuôi cá, có điều tất cả đều là cá Koi, mỗi lần tớ đến nhà ông, cũng hay cho cá ăn, bọn chúng lúc đó phải nói là như hổ đói thấy mồi ấy.”
“Vậy sao?”
Chu Từ cảm thấy không xong rồi, ảo tưởng về một người lạnh lùng lại u sầu chính thức sụp đổ tan tành. Lần này phóng lao, đành phải theo lao rồi.
“Tớ chỉ nuôi vài con làm cảnh thôi, lần trước đi ngang chợ mua được.”
“Này, cậu là người nơi nào vậy? Giọng không phải của người phương Bắc, cậu là người phương Nam sao?”
“Đúng rồi, tớ là người Chiết Giang, ở một trấn nhỏ ven biển.”
“Oa, vậy mỗi ngày cậu đều có thể ngắm mặt trời mọc rồi lặn trên bờ biển rồi! Tớ đã được thấy bình minh bên bờ biển Hakodate*, thật đẹp! Lớn lên ở ven biển hẳn là rất thú vị.”
Chú thích: Hakodate* là một trong những thành phố chính trên đảo Hokkaido, hòn đảo cực bắc của Nhật Bản.
Thực ra, chính cô cũng không thấy được cảnh đẹp đó. Bởi vì cô không phải là ngư dân, cũng không muốn phản bác cậu.
Về sau, khi Chu Từ nhớ lại, hóa ra bọn họ gặp nhau vì một chú cá bất ngờ hi sinh. Quả là kì lạ! Nghe vô nghĩa, nhưng cũng thật lãng mạn.