Đọc truyện Du Long Tùy Nguyệt – Chương 71: Bộ vị nào của tiểu động vật manh nhất?
Công Tôn lôi kéo Triệu Phổ vào phòng, bên ngoài, các ảnh vệ đẩy xe tiến đến.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vốn đã lên đường đi Hà Gian phủ, nhưng trên đường gặp bọn Hắc Ảnh đang đẩy xe về, thật sự rất hiếu kỳ, liền quyết định cùng quay về xem, đợi tới sáng mai cùng lên đường cũng được.
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, nhìn chiếc xe gỗ trước mắt, hiếu kỳ hỏi, “Trong này, là vật gì vậy?”
“Vương gia.” Tử Ảnh ở phía sau gọi.
Triệu Phổ cũng quay đầu lại, kéo Công Tôn đang hưng phấn, nói, “Ai, chờ một chút, xem cái này trước đã!”
Công Tôn dừng bước, quay đầu lại, thấy có một chiếc xe gỗ, cũng có chút hiếu kỳ, liền gật đầu, bị kéo lại.
Tất cả mọi người quây quần lại, ngay cả Bao Chửng cũng tò mò tiến tới xem.
“Khụ khụ.” Triệu Phổ thấy mọi người đều hiếu kỳ, liền khoát khoát tay với Giả Ảnh, nói, “Giới thiệu một chút đi, con kia là con gì.”
“Nga.” Giả Ảnh gật đầu, cười nói, “Đây là bảo bối của Tây Vực, bây giờ còn là ấu tể (thú mới sinh), rất khả ái, chờ sau này lớn lên, có thể to như một con gấu nhỏ, thông minh, biết đào hang, có thể cưỡi, cũng có thể trở thành bầu bạn.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Công Tôn nghe được như lọt vào sương mù, hỏi, “Ấu tể? Là vật sống?”
“Ừ.” Giả Ảnh gật đầu, nói, “Còn chưa nói hết mà, toàn bộ Tây Vực cũng chỉ có một nơi biết cách dưỡng, Vương gia quen với người dưỡng chúng nó, cho nên chuẩn bị một tiểu tể nhi mang về đây, vật này có tiền cũng không mua được! Tiểu Tứ Tử nhất định sẽ thích.”
Bạch Ngọc Đường nghe được thì thắc mắc, hỏi, “Rốt cuộc là con gì? Có thể cưỡi còn biết đào hang?”
“Ừm, thứ tốt.” Giả Ảnh cười.
Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi, “Là chú ngựa con sao? Hay là cẩu cẩu, hay là…” Nói, liếc mắt nhìn Triển Chiêu, “Miêu Miêu?”
Triển Chiêu đen mặt —— Chẳng lẽ lại đổi cách xưng hô sao? Miêu Miêu? Không phải chứ!
(p/s: Lúc trước Tiểu Tứ Tử gọi Miêu Miêu, tức là mèo mèo [māomāo] – chữ miêu trong con mèo, còn bây giờ là meo meo [miāomiāo] – chữ miêu trong tiếng mèo kêu)
“Chủng loại của vật này, nói chính xác, là trảo ly.” Giả Ảnh nói, “Là so với con xuyên sơn giáp (con tê tê) càng giỏi đào hang hơn, so với gấu càng dũng mãnh hơn, chạy so với ngựa còn nhanh hơn, trong sa mạc so với lạc đà còn giỏi tìm đường hơn, siêu cấp bảo vật.”
“Oa…” Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Thật là uy phong nha.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nói, “Thì ra là trảo ly a… Đó quả thực là thứ tốt.”
Triển Chiêu bọn họ xoay mặt nhìn hắn, “Ngươi từng thấy rồi sao?”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường cười cười, nói, “Nhị ca ta trước kia muốn đi Tây Vực mua một con về, tiếc là loài này quá hiếm hoi, chỉ có người của Hắc Thủy tộc ở Tây Vực mới chăn nuôi vài con, hơn nữa không dễ bán cho người khác. Vóc dáng to như gấu, động tác nhanh nhẹn, đào hang quả thật rất nhanh, đường núi đường đá, chọn vị trí đào rất chuẩn, dù sao thì có vẻ còn hữu dụng hơn cả nhị ca ta.”
Tất cả mọi người có chút vô lực nhìn hắn.
.
Trên Hãm Không đảo, Triệt Địa Thử Hàn Chương hắt xì một cái thật to, lão tam Từ Khánh ở một bên nói, “Nhị ca trường mệnh bách tuế!”
…
“Vậy nhất định rất uy phong!” Tiểu Tứ Tử vui vẻ nhảy lên, bé muốn có một sủng vật vừa thần khí lại vừa uy phong, tốt nhất là một con thật to thật to, có thể cưỡi, tốt nhất là đủ để bé và Tiểu Lương Tử cả hai cùng cưỡi.
Tiêu Lương cũng hiếu kỳ không thôi, hỏi, “Có thể mở ra nhìn không?”
“Hì hì.” Giả Ảnh đi tới mở khóa cửa, sau đó, cùng Tử Ảnh mỗi người một bên, chậm rãi mở cửa ra.
Lúc cửa mở mọi người còn chưa thấy được gì, thì trước hết đã nghe bên trong truyền đến tiếng ngáy ngủ, “Khò khè… Khò khè…”
Công Tôn sửng sốt, “U, còn biết ngáy nữa kìa?”
Cuối cùng, cửa mở rộng, mọi người nhìn vào trong.
Chỉ thấy trong chiếc xe gỗ, có một viên gì đó màu trắng, là một viên to phì phì béo béo. Nhìn từ xa, giống một con gấu nhỏ, nằm ngửa mặt lên trời, ưỡn bụng, chổng vó, đang khò khè ngủ… Tư thế cực kỳ bất nhã.
Mọi người nhìn chằm chằm cái bụng tròn vo đang phập phồng kia, còn có mấy cái chân ngắn ngủn và móng vuốt phì phạc, nhìn nửa ngày, đều hoài nghi nhìn Giả Ảnh, ánh mắt như đang hỏi —— Uy vũ chỗ nào a?
Giả Ảnh gãi gãi đầu, Triệu Phổ nhíu mày, hỏi, “Sao lại là màu trắng?”
“Ách, Vương gia, lão Hắc nói, đây là con tốt nhất trong đám tể nhi vừa ra đời, là giống cái, cho nên có màu trắng sữa.”
“Là một ả đàn bà?” Triệu Phổ trợn trừng mắt, Công Tôn đá hắn một cước, “Ngươi nói chuyện kiểu gì thế hả?”
Tiểu Tứ Tử thì lại mở to đôi mắt, tiến đến bên cạnh xe ngựa, nhìn chằm chằm, chỉ nghe tiếng ngáy ngủ của vật nhỏ kia, một cái chân sau khẽ co lại, móng vuốt phấn hồng phấn hồng quơ quơ trước mặt Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ vươn tay, chọt chọt cái bụng của vật nhỏ.
Tiểu trảo ly đó vươn chân trước mập mạp gãi gãi bụng, nghiêng người, duỗi thẳng bốn chân, rướn lên thắt lưng đẫy đà, Tiểu Tứ Tử thấy cái đuôi ngắn ngủn tròn tròn dẹt dẹt của nó vểnh lên, dưới đuôi, có một điểm phấn hồng…
“Khò khè…” Tiểu trảo ly đó hừ hừ một tiếng, Tiểu Tứ Tử vươn tay, ngắt cái đuôi nó một cái.
Tiểu trảo ly giơ chân sau đạp đạp hai cái, Tiểu Tứ Tử cười hì hì lại vươn tay chọt chọt cái bụng của nó.
Tiểu trảo ly kia rốt cuộc bị đánh thức, nó ngáp một cái thật to, hé mở mí mắt, liếc nhìn bên ngoài… lập tức sửng sốt.
Chỉ thấy bên ngoài xe gỗ, có thật nhiều người vây quanh, đều đang hiếu kỳ nhìn nó.
Tiểu trảo ly ngẩn người, sau đó, lập tức xoay người nhảy lên, nhìn trái nhìn phải.
Mọi người rốt cuộc thấy được tướng mạo của nó, đó là một tiểu trảo ly màu trắng, vóc dáng gần bằng một con cún con, chỉ là vô cùng béo mập, tròn vo, thân thể chia làm hai đoạn, một cái đầu tròn vo, hai cái lỗ tai cũng tròn vo, đôi mắt đen láy linh động tròn xoe, mũi dẹt tròn tròn, cái miệng giấu trong lông mao, toàn thân màu trắng sữa, nhìn kỹ, sẽ phát hiện giữa lưng và bụng của nó, có một đường ranh. Màu trên lưng là trắng sữa, mà màu trên bụng là hoàn toàn thuần trắng, nó khẩn trương nhìn những con người đang tụ tập đông đúc bên ngoài, mà lại còn đang nhìn chằm chằm nó, bèn thối lui về sau, sau đó xoay người một cái, chui vào trong góc xe, giấu đi cái đầu, lộ ra cái mông tròn vo cho mọi người nhìn.
“A…” Tất cả mọi người, kể cả Bao Chửng, đều hít một ngụm khí lạnh, trong lòng chỉ có một suy nghĩ —— Rất khả ái a!
Đôi mắt của Tiểu Tứ Tử sáng lấp lánh, vươn tay vào trong sờ sờ nó, hỏi, “Nó tên gì nha?”
“Nga.” Giả Ảnh từ trong lòng lấy ra một mảnh giấy, đưa cho Tiểu Tứ Tử, nói, “Đây là tên của nó, lão Hắc nói, trảo ly ra bên ngoài mà gặp nhiều người xa lạ, ai là người đầu tiên gọi tên của nó, sau đó cho nó ăn ngon, thì nó sẽ nhận thức người này làm chủ nhân.”
Tiểu Tứ Tử nhận lấy nhìn nhìn, thấy hai chữ này đơn giản, bé đều đọc được, bèn cười tủm tỉm tiếp nhận một miếng thịt sấy mà Tử Ảnh đưa qua, bò lại lên xe, gọi, “Thạch Đầu.”
Tiểu trảo ly ngẩn người, xoay mặt quay đầu quan sát Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử cười hì hì vươn tay đưa thịt sấy cho nó ăn.
Thạch Đầu ngửi ngửi, nhích tới một tí, Tiểu Tứ Tử vươn bàn tay nhỏ bé gãi vài cái bên dưới lỗ tai của nó, “Thạch Đầu.”
Thạch Đầu tựa hồ được gãi tai rất thoải mái, hừ hừ hai tiếng, liền tiến đến, ngậm miếng thịt sấy kia. Sau đó, Thạch Đầu ngồi xuống, dùng hai chân trước giữ miếng thịt mà gặm, hai má phúng phính nhóp nhép.
Tiểu Tứ Tử hắc hắc cười rồi lại giơ tay ôm lấy nó đặt lên đùi, chọt chọt bụng nó.
Thạch Đầu ngậm thịt xoa bụng, tiếp tục ăn, chờ ăn xong rồi, liếm liếm móng vuốt, tiến tới, liếm Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử cười khanh khách, mọi người nhìn hai vật nhỏ mập mạp ngồi bên nhau. Một lúc lâu, Triển Chiêu đột nhiên túm túm Bạch Ngọc Đường bên cạnh, “Vì sao ta cảm thấy nhân sinh tốt đẹp như vậy.”
Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy tóc gáy dựng thẳng, mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy Triển Chiêu cười xấu xa.
Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử vui vẻ như vậy, hơn nữa y cũng từng nghe nói về trảo ly, quả thật là bảo bối hiếm có, không chỉ có thể để Tiểu Tứ Tử cưỡi, mà còn có thể bảo hộ Tiểu Tứ Tử, trong lòng có chút cảm động, Triệu Phổ thật là có lòng.
Triệu Phổ ban đầu thấy là giống cái, không quá thỏa mãn, nhưng sau đó lại thấy Tiểu Tứ Tử thích thú thế này, nghĩ như vậy cũng không tồi, màu trắng sữa… càng thêm xứng với Tiểu Tứ Tử một chút… rất giống.
.
Cuối cùng, Tiểu Tứ Tử bế Thạch Đầu béo phì đi ra, ôm lấy không muốn buông.
Công Tôn cũng vươn tay bóp bóp lỗ tai nó, nói, “Ừm, thật khả ái.”
Mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn chút điểm tâm ngắm ông trăng tròn, Tiểu Tứ Tử lần lượt quy quy củ củ nói lời cảm tạ với các vị đại nhân đến chúc mừng sinh thần của mình.
.
Đêm đó, Tiểu Tứ Tử ôm tiểu trảo ly chạy tới chạy lui, hưng phấn đến không chịu ngủ, Tiêu Lương cũng ở bên cạnh chơi với bé.
“Trễ rồi.” Công Tôn nói, “Sáng mai lại chơi, nên đi ngủ.”
Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn Công Tôn, tư thế đó như đang nói… Muốn cùng tiểu trảo ly còn có Tiểu Lương Tử ngủ chung.
Công Tôn bất đắc dĩ, nói với Tiểu Tứ Tử, “Cẩn thận đụng vào vết thương của Tiểu Lương Tử.”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử hoan hoan hỉ hỉ ôm Thạch Đầu, cùng Tiêu Lương nắm tay đi về phòng.
Triệu Phổ trong lòng bất an, đồ đệ Tiểu Lương Tử này xem ra phải nhận a, nó dụ dỗ được Tiểu Tứ Tử đi rồi, thì mình có thể cùng Công Tôn một chỗ!
Chờ bọn Tiểu Tứ Tử đi rồi, Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ gãi cằm nhìn trời.
“Con trảo ly kia…” Công Tôn hỏi, “Rất quý sao?”
Triệu Phổ cười cười, nói, “Lão Hắc là bằng hữu của ta, không tốn bạc.”
“Nhưng ban nãy rõ ràng nghe nói ngươi tốn một khoản không nhỏ.” Công Tôn nhìn hắn.
Triệu Phổ cười cười, nói, “Tiểu Tứ Tử thích là được.”
Công Tôn thấp giọng nói, “Đa tạ ngươi.”
Triệu Phổ tâm tình rất tốt, xoay mặt nhìn Công Tôn, cười nói, “Không khách khí.”
Công Tôn thấy hắn cười đến hớn hở, cũng không biết nên nói tiếp cái gì, hai người ngồi bên giường liền có chút xấu hổ.
“Đúng rồi!” Hai người trăm miệng một lời nhìn đối phương, “Long khốn thiển than…”
Triệu Phổ bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi, “Long khốn thiển than là ý gì?”
Công Tôn nói, “Có muốn gọi cả Triển Chiêu và Bao đại nhân bọn họ cùng đến thương lượng một chút không?”
Triệu Phổ nhìn chằm chằm Công Tôn một lúc, tiến qua nói, “Ngươi nói trước cho ta nghe đi, rồi chúng ta nói lại với bọn họ.”
“Tại sao?” Công Tôn ngẩng mặt nhìn hắn.
“Mỗi ngày cần có chút thời gian đơn độc cùng nhau chứ sao.” Triệu Phổ kề sát thêm một chút, cười nói, “Ngươi không muốn đơn độc ở bên ta sao?”
Công Tôn không hiểu sao lại thấy khẩn trương, muốn thừa nhận là đúng vậy đấy, nhưng nửa ngày cũng không nói ra lời, chỉ biết cứng ngắc nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ cười cười, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm y lên, gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”
Công Tôn lập tức cảm thấy thất bại, nhấc chân, đạp Triệu Phổ một cước.
Triệu Phổ vẫn cười vì được đá trúng, xoa xoa chân, ngắm Công Tôn, ngắm đến nỗi y cảm thấy tâm hoảng ý loạn.
“Có thể nói rồi chứ?” Công Tôn liếc hắn.
Triệu Phổ gật đầu, “Nói.”
“Có còn nhớ con rồng đá ngày đó ở trong Hắc Thủy đàm, mà chúng ta phát hiện được hay không?” Công Tôn hỏi.
“Ừ.” Triệu Phổ gật đầu, nói, “Không phải chìm dưới đáy thủy đàm hay sao?”
“Con rồng đá đó không phải từng bị bắn lên mặt nước, rồi rơi xuống sao?”
“Ừ.” Triệu Phổ gật đầu.
“Ngươi nghĩ xem, nơi đó, chúng ta đã phát hiện được văn tự của Yến quốc cổ đại, còn có một chút tin tức liên quan đến Hàm Yến khi xưa… trong đó, có thể có huyền cơ gì hay không? Còn thiển than (chỗ nước cạn)… Hắc Thủy đàm tuy rất sâu, nhưng hai bên đều là đất cát, có nhớ không?”
Triệu Phổ nghĩ nghĩ, gật đầu, “Ừm… Đất cát cũng có nghĩa là, nơi đó nước nông nhất, chính là thiển than?”
“Đúng.” Công Tôn nói, “Ngày mai cũng vừa lúc chúng ta khởi hành đi Hà Gian phủ, chi bằng cứ đến Hắc Thủy đàm một chuyến, sau đó tại vùng nước cạn kia tìm thử xem!”
Triệu Phổ gật đầu, cười nói, “Hảo, ta nghe lời ngươi.”
Công Tôn nói xong, thấy Triệu Phổ còn đang nhìn mình chằm chằm, bèn nói, “Ta… đi xem Tiểu Tứ Tử bọn nó đã ngủ chưa.”
.
Chưa ra đến cửa, tay đã bị Triệu Phổ nắm lại.
“Chuyện gì?” Công Tôn hung hăng nhìn hắn.
Triệu Phổ nhếch miệng, nói, “Ngủ đi.”
Công Tôn đỏ mặt.
Triệu Phổ nhướng mi, “Đỏ mặt cái gì, ta chưa nói sẽ làm gì.”
Công Tôn đẩy hắn, “Ngươi, không đứng đắn!”
Triệu Phổ cười, cố sức kéo một cái, Công Tôn lảo đảo trực tiếp ngã xuống giường, Triệu Phổ buông màn.
“Uy! Ngươi nề nếp chút coi!”
“Ta chưa làm gì mà?”
“Bỏ tay ra!”
“Hắc hắc.”
“Chỉ cho phép thành thật mà ngủ.”
“Được… Nghe lời ngươi.”
“Ngươi ôm thì làm sao ngủ?!”
“Ôm mới ngủ được.”
“Biến!”
“Suỵt…”
…
Trong gian phòng sát vách, Tiêu Lương đắp chăn cho Tiểu Tứ Tử và Thạch Đầu đang ôm nhau ngủ, còn mình thì cẩn thận nằm bên cạnh bọn họ, kề sát nhau mà ngủ.
.
Sáng sớm hôm sau.
Tiểu Tứ Tử giữa lúc mơ hồ, thì cảm giác được có vật gì đang cọ cọ mình.
Mở mắt, thấy trước mắt có bóng ai đó hoảng động, sau đó, nghe được bên tai có tiếng chi chi chi.
Tiểu Tứ Tử quay sang, thì thấy Thạch Đầu nhảy tới nhảy lui kêu liên tục, dáng vẻ rất hoạt bát.
Công Tôn cầm thực hạp tiến đến, đút Thạch Đầu ăn sáng.
Thạch Đầu hoan hoan hỉ hỉ nhảy xuống dưới, bắt đầu ăn.
“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử đứng lên.
“Tiểu Tứ Tử, chuẩn bị một chút, chúng ta phải đi xa.” Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử đứng dậy mặc y phục, Tiểu Tứ Tử nhìn Tiêu Lương đang ngậm bánh bao, vừa gặm vừa thu xếp hành lý.
Tiểu Tứ Tử đang mơ mơ màng màng được Công Tôn ôm lấy mặc y phục, chợt thấy được trên cổ Công Tôn, có một dấu đỏ đỏ… giống như là một quả ô mai nhỏ xíu.
“Nha, phụ thân bị trùng trùng cắn sao?” Tiểu Tứ Tử chỉ vào, hỏi.
Công Tôn sửng sốt, tiến đến trước gương đồng nhìn nhìn, lập tức đen mặt, giơ chân mắng, “Triệu Phổ, ngươi nhất định là cố ý, ngươi là hỗn đản!”
.
Triển Chiêu đang đứng bên giếng rửa mặt, nghe được tiếng sư tử hống mỗi buổi sớm như thường lệ của Công Tôn, thoải mái mà duỗi thắt lưng —— Khí trời quang đãng a.
Mọi người đã đi Hà Gian phủ một lần, tương đối quen thuộc, cho nên hành trình lần này phi thường thuận lợi, sau khi tới Hà Gian phủ, mọi người cũng không đến nha môn, mà đi thẳng tới nhà cũ của Hàm gia năm đó.
Hàm Lăng cũng theo tới, nàng dẫn mọi người tới ngôi nhà cũ, một nơi đổ nát đến thảm thương.
“Không có gì cả.” Triệu Phổ nhíu mày, nhìn một mảnh gạch mẻ trước mắt, tâm nói… Vậy thì có thể tra ra cái gì chứ?
“Ừm, đều cháy cả.” Hàm Lăng có chút cảm khái nói, “Sau đó lại dầm mưa dãi nắng thật nhiều năm, liền biến thành như vậy.”
“Vậy có mộ địa không?” Công Tôn hỏi, “Ta muốn xem thi cốt, nếu như thi cốt còn bảo tồn, có thể phán đoán nguyên nhân tử vong.”
Hàm Lăng hơi nhíu mày, nói, “Không dối gạt tiên sinh… đều không tìm được.”
“Cái gì?” Công Tôn hiếu kỳ, “Không có?”
Hàm Lăng gật đầu, nói, “Nguyên bản bọn họ cho ta biết, thi thể bị vứt ở bãi tha ma, nhưng ta thủy chung đều không tìm được, chỉ đành tùy tiện tìm một đỉnh núi, đốt chút đèn nhang tiền giấy.”
“Không bằng, đi Hắc Thủy đàm xem?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Cũng đành vậy.” Triệu Phổ gật đầu, nói, “Nếu như tới Hắc Thủy đàm, còn không tìm ra đầu mối, vậy phỏng chừng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn lão hồ ly Phương Bác Giang phủi sạch tội ác, cáo lão hồi hương.”
Thần tình của mọi người đều mờ mịt, cùng tiến lên ngựa, chạy tới Hắc Thủy đàm.
.
Nước trong Hắc Thủy đàm dường như hơi đầy hơn một chút, mặt đàm thoạt nhìn so với lần trước rộng hơn một chút.
Công Tôn nói, “Chúng ta tìm quanh bốn phía, xem có đầu mối gì hay không…”
Tất cả mọi người gật đầu, chia ra từng phía, kiên trì đi tìm.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên xe ngựa, ôm Thạch Đầu nhìn mọi người, Thạch Đầu dùng chân gãi gãi lớp lông trên cổ, có chút khó hiểu… Những đại nhân này đang làm cái gì?
Chỉ là, kết quả làm mọi người nhụt chí, hoàn toàn không tìm được bất luận đầu mối nào. Bốn vách của Hắc Thủy đàm trống không, những nơi nước cạn đều là bùn đất, mà còn rất kết dính, hai bên đều là vách đá, dây leo rậm rạp.
“Vương gia, ta xuống nước xem thử.” Lúc này, Phi Ảnh tiến tới nói với Triệu Phổ.
“Ta cũng đi.” Giả Ảnh cũng tiến tới.
Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn hắn, “Ngươi biết bơi?”
Giả Ảnh cười cười, nói, “Hai ngày trước gặp Tưởng tứ gia, cùng hắn học vài chiêu.”
.
Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái, tâm nói… Giả Ảnh khó lường, học bơi mà tìm tứ ca thì thật đúng người.
Đang lúc cảm khái khả năng của Giả Ảnh, Triển Chiêu đột nhiên nhích tới hỏi, “Nè, Bạch huynh, ngươi không phải đệ đệ của Tưởng tứ gia sao, từ nhỏ đã ở chung, vì sao hắn bơi giỏi như vậy, còn ngươi ngay cả bơi chó cũng không biết?”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, nhìn Triển Chiêu nói, “Vậy thì có gì kỳ quái, ta không học.”
Triển Chiêu nheo mắt lại hỏi, “Tại sao không học a?”
Bạch Ngọc Đường ngước mắt, “Ngươi cũng đâu có học?”
“Ta không giống a.” Triển Chiêu nói, “Ta không tìm được người để theo học, nếu là ta thì ta cũng đã theo Tưởng tứ gia học rồi.”
Bạch Ngọc Đường hơi xấu hổ, bản thân hắn từ nhỏ đã rất thông minh, duy độc món bơi lội, không biết có phải là quả cân hay không, mà vừa vào nước đã chìm xuống, dù học thế nào cũng không được. Hắn tâm cao khí ngạo, lại sợ các ca ca cười mình, cho nên không thèm học nữa, lỡ mất một lần đó, sau đó liền không học được nữa.
.
Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Kéo con rồng đá kia lên được không?”
Tất cả mọi người sửng sốt, Triệu Phổ nhìn Giả Ảnh, Giả Ảnh nói, “Cũng không phải không được.” Nói xong, bèn huýt sáo một tiếng, tất cả ảnh vệ đều hạ xuống, mọi người cùng nhau dùng dây leo bện thành dây thừng, lại chuẩn bị một vài sợi xích sắt, Giả Ảnh và Phi Ảnh nhảy vào đàm, tìm được con rồng đá chìm trong nước, dùng dây thừng đem nó buộc thật chặt, làm xong hai người bơi lên mặt nước.
Sau đó, bọn Triệu Phổ cùng các ảnh vệ, cố sức kéo nó lên.
Con rồng này chí ít cũng nặng cả nghìn cân, nhưng Triệu Phổ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có nội lực thâm hậu, hơn nữa mười mấy ảnh vệ đều là cao thủ, cùng nhau kéo lên cũng khá dễ dàng.
Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu ngồi trên bờ cùng Tiêu Lương đều há to miệng mà nhìn… Không bao lâu, con rồng đá bị kéo lên mặt nước… Sau đó, dòng nước tuôn ào ạt, lúc lên đến mặt nước, con rồng càng thêm nặng, Triệu Phổ và Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, ba người phát lực, vận nội lực hướng phía trên giật mạnh một cái.
Ào một tiếng, cả con rồng to đều bị kéo ra.
Cho tới khi con rồng kia từ trong mặt nước xuất hiện, phơi bày trước ánh mặt trời, mọi người mới nhìn rõ, đây cũng không phải một con rồng bình thường, hình dạng rất kỳ lạ.
Công Tôn chỉ mới liếc mắt nhìn, liền nở nụ cười, nói, “Thì ra là thế, xem ra, chúng ta đều bị Hàm Yến lừa.”