Du Long Tùy Nguyệt

Chương 42: Triệu Phổ: Gia không quan tâm!


Đọc truyện Du Long Tùy Nguyệt – Chương 42: Triệu Phổ: Gia không quan tâm!

Một đoàn bà mối chen chúc lao tới, xông pha giành dẫn đầu, chính là bà mối Vương do Thái phi phái tới kia.

Triệu Phổ và Công Tôn đang ngồi uống trà bên cạnh bàn, còn đang khó hiểu vì sao lại có nhiều bà mối đến như vậy, chợt nghe đến cửa thang lầu có một thanh âm gào to vang đến, “Ai u~ Cửu Vương gia a…”

“Khụ khụ…” Triệu Phổ nghe thanh âm đó hàm răng đều tê dại, xoay mặt vừa nhìn, một nữ nhân hơn ba mươi tuổi lắc lắc thắt lưng phì phì như thùng nước hướng hắn đi tới, cầm trên tay một mảnh khăn lụa, trên người khoác áo khoác đỏ, bới tóc, cài hoa, trang điểm dày cộm.

Triệu Phổ giật giật khóe miệng, vội vàng nhìn Công Tôn, dùng gương mặt của con mọt sách này tẩy con mắt.

Công Tôn cũng có chút khó hiểu nhìn vị trung niên nữ nhân đẫy đà này đi tới bên cạnh bàn, bà ta cười ha hả nói, “U, chỉ có hai vị ở đây nha? Cô nương đâu?”

Triệu Phổ sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn bà mối kia, hỏi, “Cô nương nào?”

Bà mối nọ “Ai u” một tiếng, kêu đến Triệu Phổ bất giác giật bắn sang một bên, nhìn Công Tôn, ánh mắt muốn nói —— Thư ngốc, ngươi xem cho bà ta, có nghiêm trọng hay không a? Có phải đầu óc có vấn đề?

Công Tôn cũng rất khó hiểu, liền hỏi bà mối Vương, “Vị đại tỷ này, có việc?”

“Ai, chính là thần y nói a, ta đến cầu hôn… Cửu Vương gia, ngài nói khi nào ngài thành thân đi, cô nương nhà nọ ở đâu a? Ta đến hỏi sính lễ cho ngài!”

“Hả?” Triệu Phổ ngây ngẩn cả người.

Công Tôn cũng ngây ngẩn cả người.

.

Trên nóc nhà đối diện, Triển Chiêu ôm một đống tiểu sao còn có mấy cái bánh bao thịt và hai vò hảo tửu bò lên, hỏi Bạch Ngọc Đường đang say sưa xem việc vui, “Sao rồi?”

Bạch Ngọc Đường vươn tay đón nhận bình rượu trong tay hắn, nói, “Vừa mới bắt đầu!”

Triển Chiêu nhanh chóng ngồi xuống, mở tiểu điểm tâm được bao bằng giấy dầu, đưa cho Bạch Ngọc Đường một phần, mở bình rượu ta, hai người vừa ăn bữa trưa, vừa tiếp tục xem.

“Ai.” Triển Chiêu đột nhiên chỉ chỉ cỗ kiệu vừa dừng lại bên Thái Bạch Cư, nói với Bạch Ngọc Đường, “Nhìn!”

Bạch Ngọc Đường đảo mắt nhìn qua, một lão phụ nhân một đầu tóc bạc, khoan thai ung dung, thoạt nhìn rất hòa ái được người nâng xuống, bước nhanh vào trong lâu.

“Đây là Hoàng Thái Phi?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Lần này thật náo nhiệt.”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, hỏi, “Có muốn củ lạc hay không?”

Bạch Ngọc Đường vươn tay…

Hai người vui vẻ ăn…

.

“Cô nương nào a?” Triệu Phổ trợn mắt nhìn bà mối kia.

Bà mối che miệng âm thầm cười, nói, “Ai nha Vương gia, sao ngài không chịu nhận a? Người ta đã có hài tử rồi.”

… Triệu Phổ mắt muốn lọt ra khỏi tròng, hỏi, “Hài tử nào?”

Mà nhìn lại Công Tôn đối diện, nét mặt vô cùng khó nhìn, có chút khinh bỉ nhìn Triệu Phổ, nói, “Bội tình bạc nghĩa còn chối nữa?!”

Triệu Phổ há to miệng hết đường chối cãi, nói, “Ta… không có a!”

Công Tôn híp mắt, “Có thật không?”

“Ta thề với trời a!” Triệu Phổ giơ tay thề!

Công Tôn cân nhắc một chút, cũng cảm thấy có chút đáng tin, vừa nghĩ đến bà mối nói Triệu Phổ cùng cô nương nào đó rồi đến hài tử cũng có, liền cảm giác một cổ khí huyết dâng lên, bất quá nghĩ lại, Triệu Phổ hẳn không phải loại người như vậy… Tuy rằng, bình thường hắn có chút lưu manh.

“Ai, ngươi là ai a?” Triệu Phổ hỏi bà mối Vương, “Đừng nói bậy được không a?”

Bà mối Vương ha hả cười hai tiếng, lan hoa chỉ (ngón tay làm thành hình hoa lan) nhấc lên, đắc ý nói, “U~ mười dặm tám phương này ai chẳng biết ta là bà mối Vương, hôn sự do ta làm a, nói một lần chuẩn một lần a… Vương gia a, ngài là đại nhân vật, trong bụng cô nương kia, chính là long loại a, không thể không cần, ngài lấy về làm thiếp cũng được a, sau đó… Ngươi xem còn thích ai nữa thì vẫn có thể thú tiếp mà!”

“Ngươi có phải nhận nhầm người rồi không?” Triệu Phổ vẻ mặt mờ mịt, hỏi bà mối Vương nọ, “Ta không biết ngươi đang nói gì!”


Bà mối Vương cười cười, nói, “Ta biết, Vương gia là xấu hổ mà…”

Triệu Phổ nhíu nhíu khéo miệng, thầm nhủ —— Hai chữ “xấu hổ” viết như thế nào? Không biết!!

.

“Khụ khụ…” Trên nóc nhà đối diện, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường song song bắt đầu ho khan, mà lúc này, thấy có một bà mối mang theo một đám đông, đại khái có vài chục cô nương chạy đến, cũng đang chuẩn bị lên lầu.

Mà trong tửu lâu lúc này, Triệu Phổ lại khó lòng giãi bày, bà mối kia một thao thao bất tuyệt nói Triệu Phổ không thể làm kẻ bạc tình a, phải thú cô nương kia, không thể bội tình bạc nghĩa.

Công Tôn càng nghe càng tức, Triệu Phổ mắt thấy sắc mặt Công Tôn càng ngày càng khó coi, nói, “Con mẹ nó ta thực không có a, đây là cái gì với cái gì a?!”

Lúc này, chợt nghe bà mối nọ nói với Công Tôn, “Thần y, ngài nên khuyên nhủ Vương gia, còn có a, việc hôn nhân của ngài cũng đáp ứng phải không? Ngươi là người đọc sách, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cô nương này đã có thai, kia đương nhiên phải lấy về nhà rồi!”

……

“A?” Lúc này đến phiên Công Tôn ngây ngẩn, y xoay mặt nhìn bà mối kia, một lát mới hỏi, “Ai có thai?”

“Vị tình nhân kia của ngài a!” Bà mối Vương cười nói.

Con mắt Triệu Phổ bây giờ đã trợn to hơn mắt ếch, xoay mặt nhìn Công Tôn, hỏi, “Thư ngốc! Ngươi không phải từng nói ngươi chưa chạm qua nữ nhân sao? Nha đầu nhà ai?!”

“Ngươi…” Công Tôn cũng tức điên, đứng lên nói, “Triệu Phổ, ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Triệu Phổ vẻ mặt vô tội, chỉ vào bà mối ý bảo —— Không phải ta nói a, là bà ta nói, ta cũng là kẻ bị hại. Vừa nói, vừa trên dưới quan sát Công Tôn, thầm nhủ thư ngốc này hẳn là không có nữ nhân đâu? Nghĩ đến hình ảnh thư ngốc này cùng nữ nhân một chỗ, Triệu Phổ cảm thấy rất lưu tâm, về phần cụ thể là lưu tâm cái gì, hắn cũng không nói được.

“Ngươi đừng nói bậy!” Công Tôn phát hỏa, xoay mặt nhìn bà mối kia, nói, “Cô nương nhà ai?! Ta căn bản không nhận ra cô nương nào cả!”

Bà mối Vương cũng có chút sửng sốt, thầm nhủ… Tại sao cả hai đều không thừa nhận a.

.

Sau bình phong, lão Thái phi cũng sốt ruột, thầm nhủ —— Tại sao đều không thừa nhận hả?

Đang suy nghĩ, thì cảm thấy bên ngoài có một làn gió thơm thổi đến… Làn hương kia, hoa đào, hoa lê, hoa cải, tất cả hương thơm đều trộn lẫn cùng một chỗ, thổi ào vào bên trong, toàn bộ thực khách đang vừa ăn vừa xem náo nhiệt trong tửu lâu nhịn không được hắt xì liên tục.

“Ai nha bà mối Vương a.” Lúc này, một bà mối hơn bốn mươi tuổi, mập mạp đi đến, chính là bà mối Lưu do Sài Vương phi mời đến.

Công Tôn nhíu mày, thầm nhủ —— Tại sao các bà mối đều có cùng một kiểu dáng a?

Đang buồn bực, Triệu Phổ đang quan sát chính mình, ánh mắt đó, có chút dò xét, có chút lo lắng, có chút… nói chung là rất phức tạp.

Công Tôn bị hắn nhìn đến dựng lông, hỏi, “Nhìn cái gì?”

Triệu Phổ bĩu môi, hỏi, “Thư ngốc, ngươi thực không có người trong lòng?”

“Có thí!” Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc hắn.

.

Lúc này, dưới lầu, Tử Ảnh ôm Tiểu Tứ Tử vội vội vàng vàng chạy đến, Tiểu Tứ Tử thấy toàn thành đều là bà mối với cô nương, mơ hồ cảm giác được, hình như mình gặp rắc rối rồi, liền hỏi Tử Ảnh, “Ảnh Ảnh, sao lại nhiều người như vậy nha?”

Tử Ảnh có chút vô lực nhìn bé, nói, “Ngươi còn hỏi… Lát nữa a, cẩn thận Công Tôn tiên sinh đánh đánh cái mông của ngươi.”

“Ân…” Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, thương cảm hề hề nắm nắm ngón tay, “Tiểu Tứ Tử muốn mẫu thân…”

Tử Ảnh vừa thấy bé thương tâm như vậy liền luống cuống, vội vàng nói, “Ai nha, Tiểu Tứ Tử, ta chỉ nói giỡn với ngươi thôi, Công Tôn tiên sinh làm sao đành lòng đánh ngươi a… ngoan, nếu bọn họ hỏi đến, thì nói ta làm là được.”

Tiểu Tứ Tử nhìn Tử Ảnh, hỏi, “Kia Cửu Cửu, nếu như đánh mông ngươi thì sao?”

Tử Ảnh không hề gì nhún vai, nói, “Để hắn đánh là được rồi, bất quá đánh xong Tiểu Tứ Tử phải giúp ta xoa xoa.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, ôm Tử Ảnh hôn một cái, “Ảnh Ảnh thật tốt.”


Tử Ảnh liền cảm thấy lâng lâng lâng lâng… Giả Ảnh một bên đỡ trán lắc đầu, cả hai đang do dự có nên đi tới hay không, phía trên đột nhiên có một vật bay xuống, rơi vào trong lòng Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử theo bản năng tiếp được, là một bao giấy dầu nhỏ, mở ra nhìn một chút, bên trong là một bọc tiểu sao nhỏ, có tai mèo, cánh gà, mề gà, cổ vịt…

Tiểu Tứ Tử cùng Tử Ảnh bọn họ đều ngẩng mặt, Triển Chiêu ngồi trên mái hiên cười tủm tỉm ngoắc bọn họ.

Tử Ảnh cùng Giả Ảnh liếc nhìn nhau, nhảy lên.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Triển Chiêu hỏi.

Tử Ảnh cùng Giả Ảnh bất đắc dĩ, đem sự tình kể qua một lần.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong cảm thấy rất thông cảm với Triệu Phổ, nhưng lại nhịn không được cười ha ha, Tiểu Tứ Tử hỏi Triển Chiêu bọn họ, “Triển Triển… phụ thân có tức giận không nha?”

“Sẽ không.” Triển Chiêu vội vã xua tay, nói, “Đây là chuyện tốt, phải vui vẻ mới được a.” Triển Chiêu nói, vươn tay đút thức ăn vào miệng Tiểu Tứ Tử, Tử Ảnh mới nhớ tới —— Tiểu Tứ Tử vì hôn sự của phụ thân mình mà “vất vả làm việc” một buổi trưa, còn chưa có ăn cơm, nhanh chóng chạy xuống cửa hàng bên dưới mua một chén tiểu hồn đồn (hoành thánh) lên, mọi người ngồi trên nóc nhà, tiếp tục xem tình hình đối diện.

.

Mắt thấy hơn mười loại kiểu dáng cô nương xếp thành một hàng dài, tập thể hành lễ với Công Tôn và Triệu Phổ, hai người toàn thân tóc gáy đều dựng đứng, bà mối Lưu kia đẩy bà mối Vương ra, nói, “U… Vương gia, thần y!”

Triệu Phổ sờ sờ cái cằm đã có chút tê tê, thầm nhủ, đám bà mối này đều được dạy dỗ ra từ một nơi phải không? Tại sao giọng điệu giống nhau như vậy a?

“Ta nghe nói, Vương gia cùng thần y muốn chiêu thân a… xem, ta đặc biệt dẫn theo đủ dạng cô nương đến.” Vừa nói, vừa giới thiệu cô nương phía sau, nói, “Này hoàn phì yến sấu cần gì đều có a, Vương gia, thần y a, cứ chọn a!”

.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên nóc nhà đối diện thấy, nổi lên bất mãn, nói, “Vì sao lại có thể như vậy?! Vì sao phải có cô nương đến!”

Tử Ảnh đút hồn đồn cho bé, để bé nguôi giận chậm rãi xem.

.

“Ai nha… lão Lưu a, sao ngươi lại cướp việc làm ăn của ta a?” Bà mối Vương bất mãn nói, ”Việc hôn nhân này ta làm, là do Hoàng Thái Phi tự mình giao cho, ngươi cũng dám cướp?”

Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, thầm nhủ —— Nương a, ngài muốn làm gì vậy a?!

Bà mối Lưu liếc mắt khinh bỉ, nói, “Kia thì thế nào? Việc hôn nhân này là do Bát Vương gia cùng Sài Vương phi an bài, hơn nữa, ngươi làm việc cho Thái phi, tại sao ngay cả một cô nương cũng không mang theo a? Mang theo bản mặt già nua tới, ngươi đừng làm Vương gia cùng thần y sợ!”

“Hải nha!” Bà mối Vương xắn tay áo, “Ngươi dám mắng ta? Ngươi này lão mẫu trư!”

“Ta là lão mẫu trư? Ngươi là lão phì trư!”

Hai người một lời không hợp liền nhao nhao ầm ĩ, lập tức đẩy đẩy xô xô.

Công Tôn lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân đánh nhau, mở to hai mắt hiếu kỳ nhìn nhìn, Triệu Phổ vừa thấy tình huống không ổn, ném tiền cơm, đứng lên lôi kéo y đi ra ngoài, nói, “Đi thư ngốc! Nơi này không thích hợp ở lâu!”

.

Chỉ là hai người còn chưa đến cửa thang lầu, đã bị một đám mỹ nữ đến gần ngăn cản chèn ép.

“Vương gia, thần y… các ngươi chọn một người đi.” Đám mỹ nữ kia líu ríu nói.

Triệu Phổ theo bản năng đem Công Tôn giấu ở phía sau, hình dạng như lâm phải đại địch, Công Tôn nhỏ giọng hỏi Triệu Phổ, “Ai, làm sao bây giờ a?”

Triệu Phổ sắc mặt đau khổ, nói với các cô nương này, “Các vị tiểu thư… chúng ta không có chiêu thân, các ngươi bị lừa, mau giải tán đi!” Vừa nói, vừa nhìn bốn phía có chút hối hận, vừa nãy vì muốn cùng Công Tôn một chỗ, đều đuổi hết ảnh vệ đi rồi, không nghĩ tới, lúc này muốn dùng lại không có ai.

Nhưng trên thực tế, trên nóc nhà đối diện, tất cả ảnh vệ đều tụ tập đến, Phi Ảnh Đại Ảnh bọn họ cũng tới, mọi người cùng ngồi, vừa ăn tiểu sao vừa xem náo nhiệt,

Nhìn nữa, bà mối Vương cùng bà mối Lưu đã đánh nhau đến mức khó mà hòa giải.

Mà đám cô nương còn lại đã sấn đến vây quanh Công Tôn và Triệu Phổ, trong miệng gọi, “Vương gia, thần y…”

Công Tôn mắt thấy một đám mỹ nữ trang điểm xinh đẹp bổ nhào về phía mình, sợ đến ôm chầm lấy Triệu Phổ, nói, “Ngươi mau nghĩ cách nha!”


Triệu Phổ vừa thấy Công Tôn như vậy, một cổ tinh thần muốn bảo hộ dâng lên, xuất ra uy nghiêm của thống lĩnh tam quân, quát, “Đều lui ra cho lão tử! Còn dám xằng bậy quân pháp hầu hạ!”

Trên nóc nhà đối diện, đám ảnh vệ cùng nhau vỗ tay —— Nga, Nguyên soái hảo uy vũ a!

Bạch Ngọc Đường vừa uống rượu vừa cười, “Cách này có thể dùng được sao?”

Triển Chiêu cười tủm tỉm nhìn hắn, “Bạch huynh tựa hồ rất có kinh nghiệm a.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, lần thứ hai xác định —— Chính mình khẳng định đã từng gây sự với con mèo này!

.

Một tiếng rống của Triệu Phổ, hiện trường lập tức an tĩnh, đám cô nương kia ngốc lăng tại chỗ, Triệu Phổ vừa thấy tình thế không sao, cũng thở phào, thầm nhủ, chỉ có mấy nha đầu các ngươi ta còn sợ sao? Gia càn quét thiên binh vạn mã, đã từng trải việc đời rồi.

Công Tôn bên cạnh cũng có chút kính nể Triệu Phổ —— Không hổ là thống lĩnh tam quân, đủ uy nghiêm.

Nhưng tiếng rống của Triệu Phổ vừa kết thúc, đám mỹ nữ kia trầm mặc một lát sau, đồng loạt hô to, “Oa… Nguyên soái hảo suất a!”

“A…” Triệu Phổ và Công Tôn song song hít một ngụm khí lạnh, không ngờ lại phản hiệu quả, đám mỹ nữ này so với Liêu binh Tây Hạ binh còn giống lang hổ hơn a!

Triệu Phổ vội vàng kéo Công Tôn rời khỏi đoàn người, các cô nương này chen nhau xông tới, Triệu Phổ kéo Công Tôn chạy tới bên cửa sổ, không kịp nghĩ nhiều, ôm chầm lấy y, phi thân nhảy ra cửa sổ, đáp xuống mặt đất.

Nhưng còn chưa kịp đứng vững, chợt nghe được bốn phía truyền đến tiếng kinh hô.

Triệu Phổ và Công Tôn ngẩng đầu, khắp nơi có thật nhiều người, bà mối Trương nhà Bàng Thái sư mang theo một đám cô nương đã chạy tới, cỗ kiệu của Bàng Thái sư cũng tới, lão Bàng rướn nửa người ra khỏi kiệu, hướng Triệu Phổ hô, “Vương gia, Vương gia, chất nữ của ta vừa mười tám tuổi, kia, như hoa như ngọc a!”

Triệu Phổ vô ngữ hỏi trời, thầm nhủ, lão Bàng, ngươi mẹ nó cũng đến giúp vui, đám ảnh vệ kia chết đâu hết rồi?!

Công Tôn cũng khẩn trương, hỏi Triệu Phổ, “Này rốt cuộc xảy ra chuyện gì a?”

“Ta làm sao biết?” Triệu Phổ cũng nóng nảy, Sài Vương phi còn có Bát Vương gia Bao Chửng bọn họ một đám người đều tới.

.

Khắp nơi đầy người, Triệu Phổ lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là bốn bề thọ địch, hắn chinh chiến chưa từng gặp qua loại tràng diện trước có lang sau có hổ thế này.

Trong nhất thời, đám người vây quanh Công Tôn và Triệu Phổ, bách tính xem náo nhiệt bên ngoài cũng hô, “Vương gia, chọn một người đi, nhiều mỹ nữ như vậy, lẽ nào một người cũng không để ý?”

“Đúng a, mỹ nữ thành Khai Phong của chúng ta nhiều lắm a!”

Triệu Phổ nóng nảy, rống lên, “Con mẹ nó có đẹp cỡ nào lão tử cũng chướng mắt!”

Lời vừa ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Công Tôn kéo Triệu Phổ, nhỏ giọng nói, “Uy, ngươi thu liễm chút, cẩn thận làm nhiều người tức giận a!”

Triệu Phổ nóng nảy, lúc này, chợt nghe Bao Chửng xuống kiệu hô một tiếng, “Vương gia có người trong lòng rồi, các ngươi đừng buộc hắn!”

“Nga?” Đoàn người ồ lên, thật nhiều người hỏi:

“Là ai a? Chuẩn bị cùng người nọ thành thân sao?”

“Đúng a, để một người cự tuyệt nhiều mỹ nữ thành Khai Phong như vậy, người kia nhất định khó lường!”

“Ai nha, hảo sự a!”

.

Triệu Phổ vừa nghe, thầm nhủ —— Hảo lão Bao, giúp đại ân! Lão tử nhớ kỹ ngươi!

“Còn thần y đâu?” mọi người cũng nhịn không được hỏi, “Không phải thần y cũng có người trong lòng chứ?”

Không đợi Công Tôn mở miệng, Triệu Phổ liền nói ngay, “Đúng vậy, y có người trong lòng rồi! Tình cảm rất tốt, chuẩn bị thành thân!”

Tất cả mọi người giật mình thở dài có chút tiếc hận.

Công Tôn giương mắt nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nháy nháy mắt với y —— Ai nha, giang hồ cứu nguy sao! Nói dối cho qua thôi!

Bao Chửng thấy tình huống không sai, vừa thở phào nhẹ nhõm, bà mối Vương cùng bà mối Lưu đánh một trận đắc thắng trở về, tới cửa Thái Bạch Cư nghe được Triệu Phổ và Công Tôn nói, bèn nói, “Ai nha, nếu đã quyết chí thề không thay đổi hơn nữa đã gạo nấu thành cơm, vậy thì đáp ứng đi!”

Gạo nấu thành cơm? Mọi người lại nổi lên hăng hái, đều hỏi, “Là cô nương nhà ai a?”


Triệu Phổ tức điên, hỏi bà mối kia, “Uy, lão bà, ta căn bản không có gạo nấu thành cơm với cô nương nhà ai cả, ngươi đừng nói lung tung a, ta với người trong lòng của ta chưa từng làm gì cả!”

“Phải a.” Bao Chửng cũng nói, “Vương gia là chính nhân quân tử, sao lại có thể làm chuyện này, bà mối a, cô nương mà ngươi nói là ai a?”

Bà mối ngẩn người, hỏi Bao Chửng, “Không phải chất nữ của Bao đại nhân sao?”

Bao Chửng sửng sốt, lát sau mới hỏi, “Ta làm gì có chất nữ a?!”

Lão Thái phi vừa lúc từ trên lầu xuống tới, vừa nghe, cũng sửng sốt, cái gì? Bao Tướng không có chất nữ? Vậy Tiểu Tứ Tử nói chính là… Nghĩ nghĩ, lão Thái phi lại cảm thấy có điểm không đúng.

“Kia, Vương gia, người trong lòng của ngươi là ai a?”

“Đúng a, nói ra chúng ta nghe, cũng hảo để các cô nương tín phục a.”

“Đúng vậy, nói ra nghe một chút!”

Triệu Phổ thoáng cái lại rối loạn, thầm nhủ —— Chết tiệt, đi đâu tìm một người trong lòng ra đây a?

“Còn thần y?” Lúc này, lại có người hô, “Người trong lòng của thần y là ai a? Nói nghe một chút.”

Công Tôn cũng trợn mắt, Triệu Phổ trong lòng khẽ động… Thư ngốc… Ách, nếu phải tùy tiện thú một cô nương còn không bằng mượn thư ngốc này ra cứu mạng.

Nghĩ tới đây, tật xấu của Triệu Phổ lại phát tác, thân thể hành động trước suy nghĩ, vươn tay ôm chầm Công Tôn đang đơ ra bên cạnh, reo lên, “Người trong lòng của bản soái chính là y! Sao?! Lão tử đời này chỉ cần y thôi!”

Hiện trường trầm mặc.

Trầm mặc và trầm mặc.

Trầm mặc sau một lúc lâu, đoàn người đột nhiên đều hít một ngụm khí lạnh, Hoàng Thái Phi liền cảm thấy trước mắt tối sầm, có chút choáng váng, bọn nha hoàn bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy, “Lão Thái phi!”

“Ai u… nghiệp chướng a!” Lão Thái phi bây giờ mới hiểu được, “Nguyên lại Tiểu Tứ Tử là muốn Trạch Lam cùng Công Tôn tiên sinh thành thân a, đều do lão bà ta không hỏi rõ ràng… Giờ thì hay rồi, nháo đến cả thành xôn xao muốn đẩy đều đẩy không được a!”

“Lão phu nhân, kỳ thực Công Tôn tiên sinh cũng rất hảo a!” Một nha hoàn nói.

“Hảo thì hảo!” Lão Thái phi vẻ mặt cầu xin, “Cho dù hảo cũng không sinh được tôn nhi cho ta a, ai nha, kim tôn của ta a!”

Bọn nha hoàn bên cạnh hai mặt nhìn nhau, đều nói, “Không phải đã có Tiểu Tứ Tử rồi sao?”

“Ách…” Lão Thái phi sửng sốt, ngừng khóc, sờ sờ mặt, “Tê… đúng vậy, kia, Tiểu Tứ Tử còn không phải là tôn tử của ta sao?”

“Hơn nữa Thái phi, Vương gia võ công hảo, Công Tôn tiên sinh văn chương hảo, Tiểu Tứ Tử sau này chẳng phải đều tinh thông cả văn lẫn võ sao, hơn nữa dáng vẻ cũng hảo!” Một nha hoàn ở bên cạnh thổi gió, kỳ thực các nha hoàn này tư tâm đều rất muốn nhìn Cửu Vương gia cùng Công Tôn tiên sinh cùng một chỗ, cũng muốn để Tiểu Tứ Tử trở thành tiểu Vương gia.

“Ân…” Lão Thái phi gật đầu, “Là như vậy!”

.

Bàng Thái sư trợn tròn mắt, giậm chân, nói, “Ai u, Công Tôn tiên sinh không phải người của Khai Phong phủ sao, lần này hảo rồi, chỗ tốt đều bị Bao hắc tử ôm đi lão Bàng ta ngay cả một góc cũng không sở được a… Đây chính là binh mã Đại Nguyên soái Cửu Vương gia a…”

Bát Vương gia cùng Sài Vương phi cũng choáng váng, đều nhìn Bao Chửng, hỏi, “Bao Tướng, có thật không a?”

Bao Chửng nhíu nhíu khóe miệng, trong lòng đột nhiên xoay chuyển, phát hiện —— Ai, nếu là Cửu Vương gia cùng Công Tôn kết hợp, kia… Chỗ tốt nhiều hơn a!

Nghĩ tới đây, Bao Chửng đột nhiên nói, “Cảm động a! Chân tình chứng giám nhật nguyệt a!”

Khai Phong mọi người từ trước đến nay, Bao đại nhân nói cái gì là đúng cái đó, huống chi ở đây đều là các cô nương, bọn họ vốn còn nghĩ Cửu Vương gia có phải chướng mắt các nàng hay không, không ngờ Cửu Vương gia đã có người trong lòng, nhưng lại là một nam nhân. Muốn phá tan các cản trở của thế tục kết hợp cùng một chỗ, mà lại dám tuyên thệ chân ái trước nhiều người như vậy, loại chấp nhất này vô vàn xúc động lòng người, đám mỹ nữ đều bị chân tình làm cho cảm động, đều nói, “Cửu Vương gia, Công Tôn tiên sinh, chúng ta ủng hộ các ngươi!”

Triệu Phổ nghe vô cùng thích chí, da mặt dày nói với người ta “Cảm tạ”.

Công Tôn còn choáng váng, y cứng ngắc tại chỗ nhìn Triệu Phổ, trong óc còn có chút hỗn loạn —— Triệu Phổ vừa nói cái gì?

Triệu Phổ nhìn mọi người vô giúp vui, thầm nhủ… Ai nha, các ngươi xem náo nhiệt xong thì đi nhanh đi, con mọt sách này hiện tại đang mê man, một lát nếu tỉnh lại, kia còn không hủy con đường này a, khó lường…

Mà ngay lúc lo lắng, Triệu Phổ bỗng nhiên cảm giác được Công Tôn bên cạnh quanh toàn thân dâng lên một cổ khí tức âm trầm, nơm nớp lo sợ xoay mặt nhìn, Công Tôn cười đến lông mi đều dựng thẳng, một đôi mắt phượng đẹp trừng đến tròn xoe, vẻ mặt đỏ bừng, nắm chặt bàn tay, tuy nhiên trong mắt Triệu Phổ lại giống như một cái bánh màn thầu nhỏ bằng bột… Sau đó, Triệu Phổ nghe được tiếng Công Tôn nghiến răng.

“Triệu~ Phổ~…” Công Tôn mỗi chữ đều nghiến răng nghiến lợi, mà song song, Triệu Phổ tâm cơ khẽ động, cúi đầu, phủ phục tới dồn dập hôn lên môi Công Tôn… Thầm nhủ, không thể không ngăn những lời con mọt sách này sắp nói!

Động tác này của Triệu Phổ, khiến tất cả cô nương xem náo nhiệt đều muốn hôn mê.

Đám ảnh vệ trên nóc nhà đều trợn tròn mắt, Tử Ảnh lăn qua lăn lại trên nóc nhà, kéo kéo Giả Ảnh nói, “Bụng đau… bụng đau, giúp xoa xoa…”

Triển Chiêu dở khóc dở cười nhìn Công Tôn và Triệu Phổ đang hôn nồng nhiệt trong đám người, Bạch Ngọc Đường thì lại đỡ trán vẻ mặt bất đắc dĩ.

Duy độc Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên đùi Triển Chiêu, bé nheo mắt lại, một đôi tay nhỏ bé vỗ “Ba ba ba”, hắc hắc hắc cười rộ lên, dáng tươi cười đó, được ánh mặt trời ấm áp sau giờ ngọ của Khai Phong thành rọi đến —— khả ái sáng lạn không nói nên lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.