Đọc truyện Du Long Tùy Nguyệt – Chương 31: Cửu Cửu, đi, đi bắt yêu tinh!
“Liễu đại tiên đó tới làm gì?” Triệu Phổ hỏi Lưu Nhị Hổ.
“Hắn thấy bảng cáo thị của quan phủ ghi là có yêu tinh, cho nên tới.” Lưu Nhị Hổ nói, “Hắn nói, hắn có thể bắt yêu!”
“Nga?” Công Tôn gật đầu, hỏi, “Hắn làm sao để bắt yêu?”
“Hắn một mình đi tới Hắc Thủy đàm kia làm phép, ba ngày ba đêm, lại nói là đã cùng long vương đàm phán xong, chúng ta mỗi tháng phải tặng một mỹ nữ cho long vương, sau đó lại đưa một nghìn lượng bạc, sẽ không tiếp tục làm hại chúng ta.”
“Mỗi tháng đều phải tặng?” Công Tôn nhíu mày.
“Đúng vậy, cái này chung quy so với mỗi ngày mất đi một mỹ nữ thì có hơn a!” Lưu Nhị Hổ lắc đầu, nói, “Cứ như vậy, chúng ta tiến cống cho long vương, long vương cũng hết náo loạn, chừng hai năm.”
“Hoang đường!” Triển Chiêu nói, “Sao lại ngu xuẩn như vậy? Các ngươi không thể rời khỏi ngọn núi sao? Tại sao lại để những nữ tử vô tội đi làm tế phẩm.”
“Chúng ta cũng không còn cách nào khác a.” Lưu Nhị Hổ lắc đầu, nói, “Các lão nhân gia đều không nỡ rời quê cha đất tổ, hơn nữa, Hắc Phong Thập Tam Lĩnh đó là nguồn sống của chúng ta, chúng ta bán con mồi cùng da chồn đều bắt từ trên núi, nếu rời đi, sau này chúng ta sẽ ăn cái gì bây giờ?”
“Vậy tại sao ngươi vào kinh?” Triệu Phổ hỏi, “Còn nữa, ngươi vừa nói, bị ngoại tộc khi dễ, có oan tình, có chuyện gì xảy ra?”
“Là như vầy… Vài năm trước, các nữ oa trong thôn chúng ta đa số đều bỏ trốn, nếu không thì gả đi xa, còn lại đều bị bắt làm tế phẩm, nói chung là hầu như không có nữ nhân… Mà chúng ta phụ trách tìm bạc trở về, chín phần thì đều đưa cho long vương, ngày hôm đó thực sự là không chịu nổi nữa, chúng ta cũng không muốn đi săn nữa, liền kéo nhau lên núi, chiếm núi xưng vương!” Lưu Nhị Hổ nói, “Bất quá a, chúng ta không cam lòng nha! Ta nghĩ, trong thủy đàm của long vương, có tiền mồ hôi nước mắt mà chúng ta đã vất vả cả đời, lá gan của ta cũng rất lớn, đã rủ theo mấy huynh đệ, chuẩn bị đi đến thủy đàm đó, vớt lên!”
Triệu Phổ cười, nói, “Các ngươi chuẩn bị đi ăn cắp của long vương lão gia a?”
“Thì đó! Cùng lắm thì làm khai vị cho hắn.” Lưu Nhị Hổ nói, “Chúng ta rất tự tin vào khả năng bơi của mình, cầm đao tiến tới… Chỉ là a, chúng la lặn tới đáy thủy đàm, các ngươi nghĩ xem ta thấy những gì?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu, hỏi, “Ngươi thấy cái gì?”
“Dưới đáy thủy đàm, cái gì cũng không có… Chúng ta lặn xuống, bơi một hồi lâu… Đột nhiên có một dòng nước chảy hơi xiết, chúng ta đã quen với việc bơi lội trong nước, biết rõ, có dòng nước này, chứng tỏ là có lối ra khác! Cứ xuôi theo dòng là được.” Lưu Nhị Hổ nói, “Ta xuôi theo dòng bơi một lúc thì ra khỏi mặt nước, phát hiện đang ở trong một thạch động.”
“Thạch động?” Triệu Phổ sờ sờ cằm, cười hỏi, “Ngươi không nhìn thấy long vương gia? Hay là ngươi tới được sào huyệt của long vương rồi?”
“Ngược lại thì có!” Lưu Nhị Hổ căm giận nói, “Ta tới được cái động đó, nhìn trái phải một chút, cái gì cũng không tìm được, chỉ là trên mặt đất, phát hiện có mấy vết bánh xe.”
“Vết bánh xe?” Công Tôn giật mình, hỏi, “Có người đi vào?”
“Ta theo vết bánh xe đi ra ngoài, cũng là đi tới cửa động, ra khỏi sơn động kia, mới phát hiện bên ngoài là sườn núi ở Hắc Hùng sơn, có thể trực tiếp thông ra ngoài!” Lưu Nhị Hổ nổi giận đùng đùng nói, “Các ngươi nghĩ xem, điều này nói rõ cái gì?”
“Vàng bạc tài bảo mỹ nữ mà trước đây các ngươi đưa tặng, có thể không phải để long vương gia hưởng thụ phải không?” Triệu Phổ cười.
“Đúng a!” Lưu Nhị Hổ vỗ đùi, hung hăng nói, “Tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta, còn có các cô nương trong thôn chúng ta đã đi đâu? Chúng ta tức quá nên bèn đi tìm Liễu đại tiên, không ngờ Liễu đại tiên công phu rất cao a, suýt chút nữa chúng ta đều bị hắn làm thịt. Sau đó trốn thoát, ta muốn đến Hà Gian phủ báo quan, nhưng Liễu đại tiên nọ đã cáo trạng trước, Hà Gian phủ đã bắt đầu phát lệnh truy nã chúng ta trên toàn thành, cả thành đều là cáo thị bắt chúng ta, nói chúng ta là sơn tặc! Ta tức điên người, liền đến Kinh thành, nghĩ muốn giải oan thì tìm Cửu Vương Gia… Sau đó đúng lúc thấy xe hoa của mỹ nữ Cao Ly, ta liền đi tới cường thưởng dân nữ!”
Mọi người nghe xong, đều nhịn không được gật đầu —— té ra là có chuyện như vậy a.
.
“Tri phủ của Hà Gian phủ này cũng thực hoang đường mà, năm đó khi Liễu đại tiên nói phải tế người sống, lẽ ra không được đáp ứng, sao lai có thể coi mạng người như cỏ rác?!” Triển Chiêu bất mãn.
“Ân.” Triệu Phổ cũng gật đầu, hỏi Lưu Nhị Hổ, “Ngươi nói là, vàng bạc tài bảo bị Liễu đại tiên nọ lấy đi?”
“Khô
ng chắc.” Lưu Nhị Hổ lắc đầu, nói, “Ta nghĩ hắn cũng là làm việc cho kẻ khác, cụ thể như thế nào ta cũng không biết, ta chỉ biết là, cô nương trong thôn chúng ta đã chết vô nghĩa, sau đó tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta cũng bị cướp, lại có mấy huynh đệ mất mạng… Đây có tính là oan tình không?”
Triệu Phổ gật đầu nhìn Công Tôn, hỏi, “Thư ngốc, có nhận xét gì?”
Công Tôn nghe đến đó, hỏi Lưu Nhị Hổ, “Đêm mưa của ba năm trước đây, thứ các ngươi thấy đến tột cùng là gì?”
“Là rồng a.” Lưu Nhị Hổ vẻ mặt đau khổ nói, “Thiên chân vạn xác là một con rồng, tuy rằng chỉ nhìn lướt qua trong giây lát, nhưng rất nhiêu người đều thấy, cho nên mới xác định!”
“Chẳng lẽ là có kẻ giở trò?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Cái này khả nghi nhất.” Triển Chiêu nói, “Con rồng như vậy, muốn làm giả cũng không dễ dàng.”
“Hơn nữa thực vô nghĩa a.” Triệu Phổ nói, “Thôn của hắn nhỏ như vậy, nói khó nghe chút là nơi thâm sơn cùng cốc, vì sao lại hao phí tâm kế mà vào đó lừa đảo?”
“Hay là, con rồng kia chỉ là trùng hợp, mà pháp sư nọ… Là mượn cơ hội để gạt người?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Lưu Nhị Hổ.” Triển Chiêu nhìn hắn một chút, hỏi, “Ăn chưa?”
“Chưa.” Lưu Nhị Hổ lắc đầu, “Ta dùng hết lộ phí rồi.”
“Ngồi xuống ăn cơm đi, ăn xong rồi tới Khai Phong phủ.” Triển Chiêu phân phó tiểu nhị mang chén đũa ra, nói, “Lát nữa cùng Bao đại nhân hảo hảo kể lại chuyện này một chút.”
“Được rồi.” Lưu Nhị Hổ tiếp nhận chén đũa, hắn đã có thể ăn một bữa no, ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Tiểu Tứ tử ở một bên nhìn hắn, vươn tay gắp thức ăn cho hắn.
.
Ăn xong bữa cơm, mọi người quay về Khai Phong phủ, Bạch Ngọc Đường vốn tính quay về Thúy Trúc viên, nhưng nghe được vụ án của Lưu Nhị Hổ, cũng nhịn không được có chút hiếu kỳ, hơn nữa Tiểu Tứ tử khẩn thiết nhìn chòng chọc không cho hắn rời đi, cho nên liền theo về nha môn Khai Phong phủ.
.
Lúc Bao Chửng nghe được Lưu Nhị Hổ kể lại, cũng vô cùng kinh hãi, nói, “Đây đúng là chuyện lạ, bất quá, hết thảy cái gì mà tế bái long vương, hiến cống phẩm lót đường cho thần tiên gì đó, đều là gạt người.”
“Bao Tướng, ngươi muốn nói gì?” Triệu Phổ hỏi Bao Chửng.
“Vương Gia, ngươi nghĩ a.” Bao Chửng cười nói, “Thần tiên sẽ tham lam ngân lượng cùng mỹ nữ của nhân gian a? Thần tiên lại không cần dùng tiền, cần bạc làm cái gì? Hơn nữa, nữ tử nhân loạiị dễ nhìn, không phải đều gọi là tiên hạ phàm sao? Các thần tiên mỗi ngày nhìn nhau, còn thèm muốn mỹ nữ nhân gian làm cái gì?”
Tất cả mọi người bị Bao Chửng chọc cười.
“Như vậy đi, Triển hộ vệ ngươi đến Hà Gian phủ một chuyến.” Bao Chửng nói, “Đi xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, theo ta suy xét, hẳn là còn có ẩn tình khác.”
Triển Chiêu gật đầu, chợt nghe Công Tôn nói, “Ta cũng đi.”
Triển Chiêu nở nụ cười, nói, “Hảo, tiên sinh có kiến thức rộng rãi, cùng đi nhất đi sẽ có giúp đỡ.” Vừa nói, vừa đùa với Tiểu Tứ tử, “Tiểu Tứ tử cũng đi sao? Chúng ta đi bắt hải long vương.”
Tiểu Tứ tử cười khanh khách, hỏi Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường, “Cửu Cửu với Bạch Bạch cũng đi sao? Cùng đi đi!”
Triệu Phổ không hề suy nghĩ liền gật đầu, “Đi, ta cũng cảm thấy rất hứng thú!”
Bạch Ngọc Đường rảnh rỗi, cũng gật đầu, mọi người thương lượng, phân công nhau hành sự, quyết định ngày mai khởi hành.
.
Màn đêm buông xuống, Triệu Phổ chạy về phủ chào từ biệt hoàng nương, thuận tiện ghé thăm Bát Vương phủ gặp chị dâu, Sài Vương phi cũng xem như một nửa mẫu thân của hắn.
Công Tôn sắp xếp những thứ cần thiết để ngày mai xuất hành, Triển Chiêu ngồi bên cạnh bàn đá ở giữa sân, chơi đùa với con thỏ của Tiểu Tứ tử.
Tiểu Tứ tử chạy tới, bò lên ghế đá, gọi, “Triển Triển.”
Triển Chiêu vươn tay đem Tiểu Tứ tử bế đến, hỏi, “Tiểu Tứ tử, phụ thân ngươi đâu?”
“Thu thập vật dụng.” Tiểu Tứ tử cười hì hì vươn tay bế con thỏ, xoa xoa lớp lông mượt mà của nó, hỏi Triển Chiêu, “Triển Triển, Bạch Bạch đâu?”
“Ân, quay về Trúy Trúc viên thu thập đồ vật rồi.” Triển Chiêu nói, vừa hỏi Tiểu Tứ tử, “Đúng rồi Tiểu Tứ tử, ngươi có thích Khai Phong phủ hay không a?”
“Thích.” Tiểu Tứ tử gật đầu, “Ta thích Cửu Cửu, Triển Triển, Bạch Bạch, còn có Tiểu Bao tử, Tiểu Bát tử cùng Tiểu Đỗ tử…”
Triển Chiêu bật cười, lắc đầu hỏi, “Tiểu Tứ tử, còn phụ thân ngươi thì sao? Có thích Khai Phong phủ hay không?”
“Ân, phụ thân cũng thích đó.” Tiểu Tứ tử gật đầu.
Triển Chiêu nhỏ giọng kề sát vào tai bé hỏi, “Vậy để các ngươi ở lại trong Khai Phong phủ, các ngươi có nguyện ý không a?”
Tiểu Tứ tử chớp chớp mắt, giương mắt nhìn Triển Chiêu một chút, cười tủm tỉm hỏi, “Triển Triển ngươi có phải muốn phụ thân ở lại đây giúp đỡ Tiểu Bao tử tra án?”
“Ân.” Triển Chiêu vui vẻ gật đầu, tâm nói, vật nhỏ này không ngốc a!
“Ân… Phụ thân vốn là rất rất rất chán ghét những người có chức vị.” Tiểu Tứ tử nói, “Bất quá y không ghét Cửu Cửu cũng không ghét ngươi cùng Tiểu Bao tử… Cho nên y hẳn là sẽ vui vẻ lưu lại.” Vừa nói, vừa vỗ vỗ tiểu bộ ngực, nói, “Yên tâm đi Triển Triển, ta sẽ nói với phụ thân!”
Triể
n Chiêu nở nụ cười, vươn tay nhéo quai hàm của Tiểu Tứ tử, “Ngoan!”
……
Màn đêm yên tĩnh trôi qua, sáng sớm hôm sau, Triệu Phổ đi tới cửa Khai Phong phủ, Công Tôn cùng Tiểu Tứ tử còn có Triển Chiêu xuất môn, xa xa, Bạch Ngọc Đường cũng cưỡi bạch mã tới.
Mọi người tập trung trước cửa, Giả Ảnh cùng Tử Ảnh cũng tới, nói với Triệu Phổ, “Vương Gia, Phi Ảnh các nàng tới.”
“A?” Triệu Phổ sửng sốt, lúc này, chỉ thấy mười ảnh vệ rơi xuống trước mặt Triệu Phổ, quỳ xuống hành lễ với hắn, “Vương Gia.”
“Đứng lên, sao các ngươi lại tới?” Triệu Phổ có chút khó hiểu.
“Hạ Tướng quân bảo chúng ta tới, nghe nói ngài muốn trụ lại Khai Phong phủ lâu dài.” Một nữ tử mặc hồng y trả lời.
Triệu Phổ gật đầu.
“Phụ thân, thật nhiều Ảnh Ảnh!” Tiểu Tứ tử chớp mắt nhìn đám ảnh vệ này, đám ảnh vệ cũng đều thấy Tiểu Tứ tử, đặc biệt là các nữ ảnh vệ, đều nheo mắt lại —— Nha! Thật đáng yêu!
Triệu Phổ nói vọng lên trên đỉnh, “Đều xuống đây!”
.
Lúc này, Thanh Ảnh Xích Ảnh bọn họ từ trên đỉnh nhảy xuống.
Triệu Phổ nói với mọi người, “Đây là mười sáu ảnh vệ của ta.”
Mười sáu ảnh vệ đó xếp thành một hàng ngang, hành lễ với mọi người, đều là thanh niên xấp xỉ hai mươi tuổi, ăn mặc trên dưới một màu nhìn thấy thì biết đều là võ nghệ cao cường, khôn khéo giỏi giang.
Giả Ảnh giới thiệu vớí mọi người, “Chúng ta đều dựa theo màu áo mà phân biệt, nam thì có Giả Ảnh, Tử Ảnh, Thanh Ảnh, Xích Ảnh, Hắc Ảnh, Bạch Ảnh, Huyền Ảnh, Thương Ảnh, nữ thì có Phi Ảnh, Bích Ảnh, Đại Ảnh, Đan Ảnh, Liên Ảnh, Ngẫu Ảnh, Chu Ảnh, Sương Ảnh.”
(Các màu theo thứ tự. Nam: nâu, tím, xanh, đỏ, đen, trắng, đen láy, xanh biển. Nữ: đỏ tươi, xanh biếc, xanh đen, đỏ nhạt, màu hoa sen, màu ngó sen, đỏ son, màu phấn.)
.
Tiểu Tứ tử nghe được có chút choáng váng, chăm chú phân biệt, cũng phân không rõ được hình dạng cùng tên của những người này, liền cảm thấy có chút hồ đồ.
Công Tôn thì lại cảm thấy hứng thú hỏi, “Những cái tên này đều do Vương Gia đặt phải không?”
Đám ảnh vệ đều cúi đầu nén cười, Triệu Phổ nhíu nhíu khéo miệng, tới bây giờ hắn còn bị màu sắc khiến cho rối loạn đây này, Phi Ảnh thay hắn trả lời, “Là Thái phi đặt cho.”
Công Tôn bọn họ đều nhướng mi một cái —— quả nhiên.
“Giả Ảnh, Tử Ảnh, Phi Ảnh cùng Đại Ảnh theo ta, Thanh Ảnh Xích Ảnh đến Hà Gian phủ trước, những người khác thì phân công, hai người lưu lại trông coi Vương phủ, những người khác thì giúp đỡ Bao đại nhân làm việc!”
“Dạ!” Đám ảnh vệ tuân lệnh, rồi chợt lóe biến mất vô ảnh.
Công Tôn lên xe ngựa, Triển Chiêu đột nhiên hỏi, “Vương Gia tổng cộng có bao nhiêu ảnh vệ?”
Triệu Phổ hơi sửng sốt, sau đó cười nói, “Vốn có hai mươi mốt, sau lại một người cũng không có.”
Triển Chiêu gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, nhìn Triệu Phổ một chút, Triệu Phổ nhếch miệng cười, nói, “Khởi hành.”
.
Sau đó, mọi người đi xa, Tiểu Tứ tử cùng Công Tôn ngồi trong mã xa, Giả Ảnh đánh xe, Triệu Phổ, Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cùng Lưu Nhị Hổ cưỡi ngựa, Tử Ảnh cưỡi ngựa đi tuốt ở đằng trước, Phi Ảnh cùng Đại Ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, mọi người ra khỏi cửa thành, đi về phía bắc, chạy tới Hà Gian phủ.
.
Hà Gian phủ này cách Khai Phong một đoạn, mọi người cũng không vội, một đường vừa đi vừa dạo, thưởng thức phong cảnh ven đường, rất là thanh nhàn.
Tiểu Tứ tử cực kỳ hài lòng, bé vốn sợ ngựa cao, nhưng từ lần trước được Triệu Phổ dạy dỗ, đã không sợ nữa, lúc này càng có hứng thú, đòi cùng Triệu Phổ ngồi trên ngựa, lát sau lại đòi ngồi ngựa với Triển Chiêu, sau đó lại đòi qua với Bạch Ngọc Đường, mỗi một con ngựa đều đòi cưỡi một lần.
Công Tôn ngồi ở trong xe, trong tay bày ra một đống sách, đều là tối hôm lục ra từ kho sách trong Khai Phong phủ… Bao đại nhân không có sở thích khác, chỉ là lưu trữ rất nhiều sách, thật không hổ là trạng nguyên, Long Đồ Các đại học sĩ, các loại sách cổ xưa đều có. Công Tôn tìm đều là những ghi chép về địa lý của Hà Gian phủ, lịch sử cùng những truyền thuyết dân gian, đương nhiên, còn có một chút tài liệu xưa ghi chép liên quan đến giao long cùng với pháp sư Cao Ly.
.
Ngày hôm đó, bọn họ từ trên quan đạo đi vòng đến một ngọn núi, Lưu Nhị Hổ chỉ vào một ngọn núi phía trước cách đó không xa, nói, “Nơi đó chính là Hắc Hổ sơn, vòng qua đỉnh núi, phía sau là đến Mỹ Nhân câu trong Hắc Phong Thập Tam Lĩnh.”
“Đi vòng qua núi sao?” Công Tôn hỏi.
“Đúng.” Lưu Nhị Hổ nói, “Đường đi khá hung hiểm, nhưng mà nhanh, hơn nữa nếu ta đi trên quan đạo, qua cửa thành, sẽ bị bắt, Hà Gian phủ có bức họa của ta.”
Mọi người gật đầu, theo hắn hướng Hắc Hổ sơn đi đến.
.
Ba con ngựa của Triệu Phổ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có bất đồng, Hắc Kiêu của Triệu Phổ là chiến mã, tính tình nóng nảy lại đặc biệt đặc biệt ngang tàng, vì vậy chạy cũng nhanh, lúc nào cũng muốn Triệu Phổ kéo nó, phát ra tiếng phì phì trong mũi, cuối cùng mới chịu chạy. Con ngựa này cực kỳ không hiền lành, lúc có chiến tranh sẽ cắn con ngựa khác, lũ ngựa bị nhốt chung một chuồng với nó phần lớn cụt đuôi, đều là là bị nó cắn.
Bạch Vân Phàm của Bạch
Ngọc Đường, cũng là bảo mã, tính tình hơi chút ngạo mạn, có phần tương tự với tính tình của Bạch Ngọc Đường, không thèm để ý tới kẻ khác, chỉ thích thân cận với Bạch Ngọc Đường, bất quá gần đây rất thích Tiểu Tứ tử, cũng sẽ cọ cọ Tiểu Tứ tử.
Con ngựa của Triển Chiêu là một tuấn mã màu đỏ thẫm, con ngựa này rất thú vị, lúc vừa mới nhìn thấy, tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái, nhân vật như Triển Chiêu, sao lại cưỡi con ngựa bình thường như vậy, con ngựa này thoạt nhìn cũng quá điềm tĩnh.
Chỉ là, mấy ngày trước mọi người đi qua một trấn điếm, ba con ngựa bị nhốt lại trong chuồng ở hậu viện, đêm đó, đột nhiên nghe có một trận gà bay chó sủa.
Triển Chiêu bọn họ chạy đến vừa nhìn, chỉ thấy bọn tiểu nhị đang bận rộn ở chuồng, cửa chuồng của con ngựa của Triển Chiêu bị phá tung, khắp sân đều là gà, vài con gà bị đụng lăn quay.
Mấy tên tiểu nhị nói với Triển Chiêu, “Gia, ngựa của ngài bỗng nhiên phát cuồng?”
Triển Chiêu đi đến nhìn một chút, vỗ vỗ lưng ngựa, hỏi, “Đa Đa, vậy là sao?”
“Đó là gì?” Công Tôn chỉ vào cái gì đó bên chân con ngựa của Triển Chiêu, tất cả mọi người nhìn qua, chỉ thấy có hai con chồn bị đạp chết.
“Ai u!” Đám tiểu nhị đều trợn tròn mắt, nói, “Mấy con chồn này ngày nào cũng tới ăn trộm gà, chúng ta canh chừng mấy tháng vẫn không bắt được! Gia, ngựa của ngài thực thông minh!”
Triển Chiêu cười cười, vỗ vỗ lưng ngựa nói, “Lại xen vào chuyện của người khác a?”
Con ngựa nọ phát ra tiếng phì phì trong mũi, xõa tung bờm… Lúc này mọi người mới chú ý tới, con ngựa này tuy rằng màu đỏ thẫm, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng khi nó vừa xõa tung bờm, thì thấy bên trong có một tầng lông ngắn dày đặc, đỏ như lửa.
Công Tôn cũng sửng sốt, nói, “Đây là hỏa kỳ lân.”
Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường đều nhướng mi một cái, tâm nói, thì ra ‘chân mã bất lộ tướng’ a, khó trách, vì sao Hắc Kiêu cùng Bạch Vân Phàm lại không khi dễ Tảo Đa Đa của Triển Chiêu, thì ra cũng là bảo mã lương câu, nó cùng Triển Chiêu tính tình như một, bất hiển sơn bất lộ thủy (không lộ chân tướng), nhìn thì tưởng mèo nhà, kỳ thực là cọp giả làm mèo.
Công Tôn có chút khó hiểu hỏi, “Hỏa kỳ lân là bảo mã, vì sao lại đặt tên là Tảo Đa Đa?”
Triển Chiêu túm cái lỗ tai ngựa, nghiêm mặt nói, “Màu táo mà còn thích ăn táo, cho nên đặt họ Tảo*, mặt khác, nó thích xen vào chuyện người khác! Ngươi xem, chuyện của đàn gà mái cùng chồn nó cũng phải quản giùm.”
*(Tảo Đa Đa của Triển Chiêu có màu “tảo hồng”, ta dịch là đỏ thẫm. Màu táo = “tảo sắc”, quả táo = “tảo tử”, nên họ của nó là “Tảo” = táo. Ba trấm quá = =)
Mọi người nín lặng, tâm nói… Thực là, người nào cưỡi ngựa đó!
.
Rất nhanh. Mọi người tới chân núi Hắc Hổ sơn, còn chưa kịp lên núi, thì có một đám tiểu lâu la mặc quần áo rách nát vọt xuống, “Núi này do ta mở…”
“Rú cái gì!” Lưu Nhị Hổ rống lên một tiếng, “Nhìn gia gia là ai!”
“A! Đại đương gia!” Tiểu lâu la ném binh khí đều mang vẻ mặt cầu xin nói với Lưu Nhị Hổ, “Đại đương gia a, ngươi đã trở về, chúng ta sắp chết đói a!”
“Sao các ngươi vô dụng thế này a?” Lưu Nhị Hổ nhíu mày, nói, “Được rồi… Trước đừng nói nữa, đến đến, mấy người này là đại…”
Lưu Nhị Hổ vốn định giới thiệu, mấy người này là đại nhân vật.
Chỉ là đám tiểu đệ phỏng chừng bị đói quá nên hồ đồ, vừa nghe được một chữ đại, liền bổ nhào đến quỳ gối trước ngựa của Triệu Phổ, nói, “Đại vương! Ngài chính là tân đương gia sao? Xin phân xử cho chúng tiểu nhân a!”
Triệu Phổ ngồi trên ngựa, nắm tay nâng cằm nhìn trái nhìn phải một chút, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng ở bên cạnh, dựa vào cái gì mà lại nhận thức mình là sơn đại vương chứ? Mình lớn tên giống sơn tặc lắm sao?
Công Tôn ngay bên người hắn, thấy Triệu Phổ vẻ mặt mù mịt, thấp giọng cười, nói, “Đích thật là giống lắm.”
Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, liếc mắt nhìn Công Tôn, tâm nói, thối thư ngốc, ta nếu là sơn trại đại vương, nhất định bắt ngươi về làm áp trại phu nhân!