Du Long Tùy Nguyệt

Chương 27: Lão Bàng, tiếc tiền thì không cứu con được đâu!


Đọc truyện Du Long Tùy Nguyệt – Chương 27: Lão Bàng, tiếc tiền thì không cứu con được đâu!

Công Tôn nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Tứ tử, chậm rãi đi về hướng Khai Phong phủ, trên đường nhiều người đi ngang qua, đều cùng y chào hỏi, hai tay ôm quyền cung kính vái chào, “Tiên sinh hảo.”

Công Tôn cũng lễ phép cùng họ đáp lễ.

Triệu Phổ vẻ mặt phiền muộn lẽo đẽo theo sau, hỏi, “Thư ngốc, ngươi mới đến Khai Phong phủ có vài ngày, sao nhiều người nhận biết ngươi như vậy?”

Công Tôn nhìn hắn một chút, cười nói, “Cái này gọi là gần son thì đỏ.”

“Là sao?” Triệu Phổ khó hiểu.

“Thần y trị bệnh cứu người cùng Khai Phong phủ sáng như gương trong như nước, hợp lại thì càng tăng thêm sức mạnh.” Công Tôn cười cười với hắn, nói, “Ta đây nếu là ở trong Bàng phủ, sẽ bị mắng là có y thuật mà không có y đức, tham tài háo sắc.”

.

Triệu Phổ bật cười, Tiểu Tứ tử đột nhiên vươn tay chỉ về phía trước, nói, “Phụ thân, cửa lại có cỗ kiệu.”

Triệu Phổ cùng Công Tôn đều theo ngón tay của Tiểu Tứ tử nhìn qua.

Chỉ thấy trước cửa Khai Phong phủ, có một cỗ kiệu đậu phía trước, cỗ kiệu đó ở trên đỉnh có màu vàng tươi, màu sắc vừa nhìn là biết —— hoàng thân quốc thích. Không có lọng thêu hình rồng bay, nhưng có nhiều tùy tùng uy vũ.

Công Tôn vô thức liếc nhìn Triệu Phổ bên cạnh một cái.

Chỉ thấy Triệu Phổ đầu tiên là ngẩn người, sau đó trên mặt hiện ra dáng cười thoải mái mà Công Tôn khó gặp, bước nhanh dần rồi chạy ào vào Khai Phong phủ.

.

“Phụ thân, Cửu Cửu làm sao vậy?” Tiểu Tứ tử hiếu kỳ hỏi.

Công Tôn cười cười, nói, “Tiểu Tứ tử, nếu ngươi đã lâu không gặp phụ thân, biết phụ thân ở trong phủ Khai Phong, ngươi có thể chạy thật nhanh vào gặp phụ thân hay không?”

“Đó là đương nhiên rồi!” Tiểu Tứ tử cười tít mắt, “Thì ra bên trong là phụ thân của Cửu Cửu nha… Di? Không phải phụ thân của Cửu Cửu đã qua đời rồi sao?”

Công Tôn dẫn bé đi vào trong phủ, cười nói, “Sinh phụ không bằng dưỡng phụ sao…”

“Ân.” Tiểu Tứ tử gật đầu, cười cười, “Thì ra Cửu Cửu giống như Tiểu Tứ tử a.”

Công Tôn sửng sốt, sau đó mới nhớ đến mình cũng là dưỡng phụ, liền nở nụ cười, mang theo Tiểu Tứ tử, đi đến biệt viện của Bao Chửng.

.

Triệu Phổ hấp tấp chạy ào vào trong viện, đi vào thư phòng của Bao Chửng, quả nhiên, chỉ thấy trên ghế có một trung niên nam tử nho nhã đang ngồi cùng Bao Chửng uống trà chơi cờ, giương mắt thấy Triệu Phổ, sửng sốt.

.

“Bát ca!” Triệu Phổ kêu một tiếng.

Trung niên nam tử nọ sửng sốt.

Bao Chửng cười nâng chung trà nhấp một ngụm, nói, “Bát Vương, ngươi không phải vừa nhắc tới sao, giờ sao lại không dám nhận thức.”

“Trạch Lam?” Trung niên nam tử nọ có chút không dám khẳng định, gọi một tiếng, đứng lên lắc đầu kinh ngạc tán thán, “Đã trưởng thành như vậy rồi sao?”

Triệu Phổ tiến lên một bước, vén vạt áo chân sau quỳ xuống cấp trung niên nam tử hành lễ, Công Tôn vừa lúc lôi kéo Tiểu Tứ tử tới cửa, thấy trung niên nam tử nọ vội vàng nâng Triệu Phổ dậy, quan sát trên dưới, nói, “Ba năm không gặp ngươi đã cao đến như vậy a? Còn ta thì gầy a!”

“Không gầy.” Triệu Phổ cười nói, “Bát ca một chút cũng không thay đổi, vẫn khí phái như vậy.”

Công Tôn trong lòng hiểu rõ, y đến Khai Phong lâu như vậy, Triệu Phổ chỉ quỳ trước hai người, một người là mẫu thân hắn, một người chính là người này… Xem khí độ dáng vẻ, người này chính là Bát Hiền Vương.

.


Công Tôn hơi giật mình, Bát Hiền Vương này hẳn đã hơn bốn mươi, nhưng thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, hình dạng chỉ hơn ba mươi, nhã nhặn văn tĩnh, tướng mạo anh tuấn khí độ tôn quý, có cảm giác rất ung dung, so với Triệu Phổ thiếu một phần khí phách, hơn vài phần nho nhã, quả nhiên giống hệt như lời đồn, Hiền Vương tuấn mỹ

Thân phận của Bát Vương Gia đương nhiên bất đồng, hoàng đế hiện này cùng Triệu Phổ đều từ trong phủ của hắn theo hắn lớn khôn, hắn vốn không có con nối dòng, nên xem hai người bọn họ như nhi tử.

.

Bát Vương Gia trên dưới trái phải nhìn thật kỹ, vươn tay vỗ vai Triệu Phổ một cái, nói, “Hảo tiểu tử, vụ án của Hình Hoài Châu may mà nhờ có ngươi… Nếu không thì thực phiền phức!”

Triệu Phổ cười cười, nói, “Làm phiền Bát ca rồi.”

Bát Vương Gia đang nói, thấy được Công Tôn cùng Tiểu Tứ tử ngoài cửa, hỏi, “Vị này, có phải là thần y?”

“Đúng.” Triệu Phổ ngoắc Công Tôn, nói, “Thư ngốc, đến đây gặp Bát ca của ta.”

.

Công Tôn dắt Tiểu Tứ tử vào cửa, hành lễ với Bát Hiền Vương.

“Miễn lễ miễn lễ.” Bát Vương vội vàng đỡ dậy, nói, “Tiên sinh hảo bản lĩnh! Chấn động cả triều đình lẫn dân gian a, đám lão bất tử trong Ngự Y viện kia đều mượn bạch lăng (vải trắng) tự sát đi.”

Công Tôn nhẫn cười… Quả nhiên cùng Triệu Phổ là người một nhà, tính tình cũng rất giống.

Tiểu Tứ tử hiếu kỳ ngưỡng mặt xem thúc thúc dễ nhìn trước mắt, chớp đôi mắt to, Bát Vương cũng thấy bé, nhìn kỹ, khen không dứt, “Oa nhi này thật là đáng yêu!”

Triệu Phổ vươn tay bế Tiểu Tứ tử lên, nói, “Tiểu Tứ tử, đây là Bát Vương Gia.”

Tiểu Tứ tử nhìn Bát Vương Gia một chút, nhỏ giọng nói, “Bát Bát.”

.

“Ách…” Công Tôn có chút sốt ruột, chỉ sợ Bát Vương Gia tức giận, Triệu Phổ lại nói với Bát Vương, “Bát ca, hài tử này còn nhỏ, nó chỉ nhớ được tên hai chữ.”

Bát Vương Gia khoát khoát tay, ý bảo không sao, cười hỏi Tiểu Tứ tử, “Ngươi tên gì?”

“Tiểu Tứ tử.”

Bát Vương cười gật đầu, nói, “Tiểu Tứ tử, thật trùng hợp, khi ta còn bé có một nhũ danh, mọi người đều gọi ta là Tiểu Bát tử.”

Tiểu Tứ tử vừa nghe liền lanh lợi gọi, “Tiểu Bát tử.”

“Ha ha.” Bát Vương bị nhóc chọc cho cười không ngừng, Tiểu Tứ tử lại xoay mặt nhìn Bao Chửng, đột nhiên nói, “Tiểu Bao tử.”

……

“Ha ha.” Bát Vương Gia cười đến đau bụng, Bao Chửng thì lại dở khóc dở cười, tâm nói giỏi nha, vốn cái tên Bao Bao đã cực thú vị, bây giờ còn biến thành Tiểu Bao tử.

Tiểu Tứ tử lại nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nhướng nhướng mi nhìn bé, Tiểu Tứ tử ôm Triệu Phổ nói, “Cửu Cửu so với Tiểu Cửu tử êm tai, vẫn gọi Cửu Cửu.”

Triệu Phổ thỏa mãn, nháy mắt mấy cái với Công Tôn.

Công Tôn khẽ nhíu mày —— Tiểu Tứ tử… hình như thực sự rất thích Triệu Phổ, so với người khác thì nhiều hơn chút.

.

Mọi người ngồi xuống hàn huyên vài câu, Bát Vương Gia hỏi Bao Chửng, “Đúng rồi Bao Tướng, ngươi vừa nói chờ Trạch Lam tới có thứ gì muốn đưa ta xem?”

“Ân.” Bao Chửng lấy ra tờ giấy mà Bạch Ngọc Đường đã sao lại gửi cho Triển Chiêu mang về, đưa cho Bát Vương, Bát Vương khẽ nhíu mày, mở ra… đọc bài thơ nọ.

Hắn cầm thư nhìn một hồi, giữa đôi mày nhíu lại thật sâu, nói, “Đây là…”


“Bát Vương, có phải nghĩ tới một người hay không?” Bao Chửng thấp giọng nói.

“Không thể nào.” Bát Vương lắc đầu lẩm bẩm nói, “Sao lại có thể…”

.

“Chuyện gì vậy?” Triệu Phổ khó hiểu hỏi.

“Đại nhân.” Lúc này, Triển Chiêu từ bên ngoài đã trở về, lần lượt thi lễ với từng người, lấy ra một quyển gì đó đưa cho Bao Chửng, nói, “Ta từ huyện Tốc Thủy đã đi lấy gia phả của Đường gia về.”

.

Bao Chửng tiếp nhận nhìn một lát, đưa cho Bát Hiền Vương.

Bát Vương cầm qua vừa lật, đem thứ đó vứt lên trên bàn, nói, “Hoang đường!”

Bao Chửng trên mặt thì không có biểu tình gì, mà là nhìn Bát Vương Gia, “Bát Vương, việc này có tra hay không?”

Bát Vương bất đắc dĩ thở dài, nói, “Bao Tướng, ngươi muốn tra thì cứ tra, cần gì hỏi ta, đây không phải là kéo ta xuống nước sao?”

Bao Chửng cười nói, “Có Bát Vương tham dự, làm việc thuận lợi hơn nhiều.”

“Ngươi…” Bát Vương lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Đây là khoai lang phỏng tay… Chuyện đắc tội với kẻ khác ngươi chỉ biết đưa cho ta!”

Triệu Phổ ở một bên nhìn hai người bí bí hiểm hiểm, hỏi, “Các ngươi nói cái gì vậy?”

Bát Vương nhìn hắn một chút, nói, “Trạch Lam a… Chuyện này liên lụy rất lớn, các ngươi trước tiên đừng thăm hỏi gì, khi nào ta cùng Bao Tướng tra được tám chín phần mười, sẽ nói cho các ngươi.”

Triệu Phổ khẽ nhíu mày, nhìn Triển Chiêu một chút, Triển Chiêu nhướng nhướng mi —— ý bảo hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, Triệu Phổ quay sang, chỉ thấy Công Tôn cúi đầu sửa sang y phục cho Tiểu Tứ tử, tựa hồ một chút đều không có hứng thú đối với việc này, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Triệu Phổ trong lòng hơi khẽ động —— Thư ngốc này thật giống như đã biết cái gì!

.

Đúng lúc này, Vương Triều từ ngoài chạy vào, nói, “Bao đại nhân, Bàng Thái sư cầu kiến.”

“Khụ khụ.” Bát Vương Gia bị sặc nước trà, đấm ngực đấm ngực, nhìn Bao Chửng.

Bao Chửng có chút khó hiểu, hỏi, “Hai ngày trước không phải hắn đã mang Bàng Dục về rồi sao? Bây giờ lại đến nữa?”

Vương Triều nhìn Công Tôn gần đó một chút, nói, “Có người nói… An Lạc Hầu bị người đánh te tua, Bàng Thái sư tìm Thái y trị không hết, muốn nhờ Công Tôn tiên sinh ra tay.”

.

“Đánh te tua?” Bát Vương Gia sửng sốt, hỏi, “Ai lớn gan như vậy, dám đánh An Lạc Hầu?”

Vương Triều lắc đầu, nói, “Chuyện này còn không rõ lắm.”

“Tiên sinh?” Bao Chửng nhìn Công Tôn.

Công Tôn cười cười, nói, “Trước tiên phải xem thương thế, có thể cứu đương nhiên sẽ cứu.”

Bao Chửng gật đầu, bảo cho thỉnh Bàng Thái sư tiến đến.

.

“Lão Bao a!”


Không bao lâu, Bàng Thái sư khóc sướt mướt tiến đến, “Ngươi phải giúp lão phu phân xử a!”

“Khụ khụ.” Lúc này đến phiên Triệu Phổ bị sặc nước trà, Triển Chiêu cũng nén cười, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, vậy mà cũng có một ngày Bàng Thái sư sẽ chạy đến Khai Phong phủ kêu oan.

.

Chỉ thấy Bàng Thái sư bưng bụng chạy vào, phía sau gia tướng đang nâng cáng cứu thương, nằm bên trên là Bàng Dục đang thoi thóp.

“U, Bát Vương đã ở a… Vương Gia a, lão phu mệnh khổ a!” Bàng Thái sư lại bắt đầu khóc.

Triển Chiêu ở một bên, cúi đầu nhìn sắc mặt của Bàng Dục một chút, hỏi, “Hắn bị ai đánh?”

“Ai nha.” Bàng Cát kéo tay áo Triển Chiêu nói, “Triển hộ vệ, đám võ sĩ Cao Ly đó thật đáng hận a!”

“Cao Ly?” Triệu Phổ ngẩng đầu.

“Cửu Vương Gia!” Bàng Cát thở dài với Triệu Phổ, “Ngươi khi nào rảnh thì mang binh bình định Cao Ly đi, giúp lão phu tiêu tán mối hận này a!”

.

Công Tôn tiện tay đem Tiểu Tứ tử giao cho Triệu Phổ, đứng dậy đi tới.

“Thần y! Công Tôn thần y, Bàng gia ta chỉ có một hậu duệ, ngài nhất định phải giúp lão phu cứu sống nó a!” Bàng Cát thật là vô cùng sốt ruột, Bao Chửng cùng Bát Vương Gia liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ cũng nhíu mày… Có liên quan gì tới người Cao Ly sao?

.

Công Tôn ngồi xuống, kéo chăn trên người Bàng Dục ra, chỉ thấy trên người hắn có nhiều vết xanh tím nhàn nhạt, nhíu mày, nói, “Sao lại hung ác như vậy, đều nhằm ngay chỗ nguy hiểm mà đánh?”

“Đúng đó đúng đó!” Bàng Cát gật đầu, nói, “Vừa rồi Thái y của Thái y viện cũng nói vậy, nói Dục nhi bị tổn thương tới nội tạng rồi.”

Công Tôn đưa tay bắt mạch cho Bàng Dục, Triệu Phổ thì hỏi Bàng Cát, “Thái sư, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

.

Bàng Cát vẫy vẫy một gia tướng đi theo, nói, “Ngươi tới kể!”

“Dạ lão gia.” Gia tướng nọ thút thít nói, “Tiểu Hầu gia của chúng ta không phải là bị Bao đại nhân phạt làm đầy tớ cho các cửa hàng sao?”

Bao Chửng gật đầu.

“Tiểu Hầu gia… Tiểu Hầu gia làm sao có thể chịu khổ như vậy a, hắn mỗi ngày tìm một quán trà nhỏ ngồi chơi đá dế, bảo chúng ta thay hắn làm việc.” Gia tướng nhỏ giọng nói.

Bao Chửng sắc mặt cứng nhắc.

“Vừa rồi, tiểu Hầu gia đang hảo hảo mà uống trà trong tiệm, thấy trên đường có một bạch y nam tử cưỡi ngựa đi qua.” Gia tướng nhỏ giọng nói thầm, “Bạch y nam tử đó bộ dạng thật là đẹp… Giống như tiên giáng trần, tiểu Hầu gia nhìn đến mức mắt cũng muốn lồi ra, bảo chúng ta đi thăm dò.”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, hỏi, “Nam tử đó có phải cầm trên tay một thanh ngân sắc trường đao?”

“Đúng vậy.” Gia tướng nói, “Ngày ấy khi bắt mãnh thú, tiểu Hầu gia thì không phát hiện nhưng chúng ta đã kịp thấy hắn, có người nói đó là một đại hiệp, này… Triển gia, họ nói hắn cũng lợi hại không thua ngài, chúng ta mới nói lại cho tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia cũng may mắn vừa nãy không lỗ mãng… Bạch y nhân kia cũng không biết, ở dưới lầu đi ngang qua.

.

Triển Chiêu cùng Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, tâm nói người giang hồ đều biết Bạch Ngọc Đường tối kỵ, ai dám trước mặt hắn nói hắn một tiếng ‘đẹp’ thì phỏng chừng bị đánh cho mất nửa cái mạng cũng là nhẹ, biết đâu Bàng Thái sư đã phải nhặt xác cho Bàng Dục rồi… An Lạc Hầu này cũng là một kẻ thích gây sự, sớm muộn sẽ có ngày hắn được ‘an lạc’ (yên vui =]]) mãi mãi…

“Nhưng mà… Tiểu Hầu gia bất quá chỉ nghĩ trong đầu mà thôi, cũng không có làm bậy, lúc này, bên cạnh có mấy người Cao Ly, bắt đầu nói xấu, chê cười tiểu Hầu gia của chúng ta, nói câu nào cũng rất khó nghe, hơn nữa…” Gia tướng nọ có chút do dự.

“Hơn nữa cái gì?” Bao Chửng hỏi hắn.

“Bọn họ có vẻ như biết tiểu Hầu gia là ai, cố ý nói một ít chuyện tiểu Hầu gia rất không thích nghe, sau đó, các ngươi cũng biết tiểu Hầu gia tính tình không tốt, thoáng cái liền đánh nhau, đám Cao Ly người đông thế mạnh…”

.

“Đừng nói càn.” Lúc này, chợt nghe Công Tôn lành lạnh nói, “Hắn là bị một người đả thương.”

Gia tướng nọ há mồm, nói, “Là… Đánh hắn, là một người Cao Ly.”

“Ai?” Bát Vương hỏi.


“Thái tử Cao Ly… Phác Minh Cát.” Gia tướng nhỏ giọng nói, “Công phu của hắn tốt hơn tiểu Hầu gia nhiều lắm, Hầu gia thân cô thế cô, đã bị hắn đánh mấy chiêu, khi đánh xong, cũng không bị gì, tiểu Hầu gia còn hảo hảo mà đi về phủ. Chúng ta bảo tìm một đại phu, tiểu Hầu gia nói không được, nếu để Thái sư biết hắn gây sự, sẽ lải nhải ồn ào, cho nên không cho nói, mới vừa rồi, bắt đầu thổ huyết.”

.

“Là Thất Thương quyền.” Triển Chiêu bên cạnh Công Tôn nhìn một chút, nói, “Loại công phu này là ngầm đả thương người, chuyên dùng đả thương nội tạng, lúc vừa đánh trúng hoàn toàn không cảm giác, qua một thời gian thì sẽ hiện rõ ra, hiện rõ rồi, thì không cứu được nữa.”

“A?” Bàng Thái sư lại bắt đầu khóc, “Lão phu… Lão phu cũng theo nó thôi… Lão Bao a, cái này là đánh chết người giữa ban ngày ban mặt, ngươi nói nên làm gì bây giờ hả?”

.

“Ai, trước đừng khóc.” Bát Vương an ủi Bàng Cát, “Nó còn chưa có chết mà.”

Triệu Phổ đi tới hỏi Công Tôn, “Có thể trị được không?”

Công Tôn khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, hỏi Triệu Phổ, “Ngày đó ở trong miếu hoang, dùng chiêu Cách Không diệt chúc (cách không dập nến)… Có phải Bạch Ngọc Đường không?”

“Đúng vậy.” Triệu Phổ gật đầu.

“Ngươi biết không?” Công Tôn hỏi Triệu Phổ.

Triệu Phổ thành thật lắc đầu, xoay mặt nhìn Triển Chiêu.

“Cách Không chưởng thì ta miễn cưỡng học một ít.” Triển Chiêu cũng lắc đầu nói, “Ba chiêu Cách Không chưởng là nội gia tuyệt học, Bạch Ngọc Đường là đồ đệ của danh sư nội gia, hơn nữa, nếu luận về Thất Thương quyền, hắn hẳn là lợi hại hơn, Thất Thương quyền là cách thời gian càng lâu thì càng lợi hại, lúc Cao Ly thái tử đánh người, chỉ mấy canh giờ thì đã phát tác, nếu là lợi hại, bị Thất Thương quyền đánh trúng, thì phải bảy ngày mới phát hiện được, khi đó, thực sự thần tiên cũng khó cứu.”

“Sao vậy?” Triệu Phổ hỏi Công Tôn.

“Ân, muốn trị Thất Thương quyền, thì cũng phải dùng Thất Thương quyền.” Công Tôn nói, “Muốn cứu Bàng Dục, đại khái là phải nhờ Bạch Ngọc Đường hỗ trợ.”

.

Triển Chiêu cùng Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, đều nín cười.

Bàng Cát thì lại vừa mừng vừa sợ, hỏi Công Tôn, “Thần y, ý của ngươi là… Có thể cứu được? Con ta có thể cứu được? Chỉ cần gọi Bạch Ngọc Đường kia đến hỗ trợ là được? Ngươi nói đi, hắn ở đâu? Ta lập tức phái người thỉnh đến, bao nhiêu bạc đều được a!”

Công Tôn nhíu nhíu khóe miệng, nhìn Triển Chiêu cùng Triệu Phổ một chút.

Triển Chiêu lắc đầu thở dài —— với tính tình của Bạch Ngọc Đường, nếu là nói Bàng Dục sắp chết, chỉ sợ hắn sẽ uống hai chén chúc mừng.

Triệu Phổ cũng nhìn nơi khác, Bàng Cát nhìn trái nhìn phải, thì cảm thấy vai bị vỗ một cái, quay đầu lại, chỉ thấy Bao Chửng vẻ mặt bi thương nhìn lão, “Quên đi lão Bàng, lại sinh một đứa nữa đi.”

.

“A…” Bàng Cát hớp một ngụm khí vào miệng, hai mắt trợn ngược suýt nữa thì ngất xỉu.

Bát Vương vội vàng đỡ lấy lão, vỗ lưng giúp lão thuận khí, nói với Bao Chửng, “Ai, lão Bao, ngươi đừng kích động hắn mà, còn cách nào khác không?”

“Có thể thương lượng một chút mà.” Công Tôn suy nghĩ, đột nhiên xoay mặt hỏi Bàng Cát, “Thái sư, nếu có thể cứu con của ngươi, dù có tán gia bại sản ngươi cũng không tiếc sao?”

“Ân.” Bàng Thái sư tuy rằng đau lòng, nhưng cũng gật đầu lia lịa, nói, “Tiền tài là vật ngoài thân a!”

Công Tôn đứng lên, lấy bút viết vài chữ, Triệu Phổ hiếu kỳ tiến đến nhìn, che miệng nén cười, Triển Chiêu cũng có chút không nhịn nổi, tâm nói… Chủ ý này quá tổn hại.

.

Công Tôn đưa giấy cho Bàng Cát, hỏi, “Thái sư, có thể đáp ứng việc này sao?”

Bàng Cát rướn cổ nhìn… Thở hổn hển nửa ngày, cuối cùng mới cắn răng nói ra một chử, “Hảo!” Sau đó… Triệt để bất tỉnh nhân sự.

.

Bao Chửng cùng Bát Vương cũng dở khóc dở cười, Triển Chiêu tìm người mang phong thư này đến Thúy Trúc viên ở tây ngoại ô giao cho Bạch Ngọc Đường.

.

Lại nói đến Bạch Ngọc Đường đang đứng trong viện, chỉ thấy hạ nhân đưa thư đến, vừa mở ra nhìn, ngẩn người, sau đó lắc đầu cười, xách theo hai vò Trúc Diệp Thanh, cưỡi ngựa chạy tới Khai Phong phủ.

.

Buổi chiều hôm đó, Bàng Thái sư tuyên bố, bán toàn bộ gia tài, chịu tán gia bại sản cứu tế dân bị nạn ở khắp nơi, quyên góp học đường, cứu trợ người già yếu… Trong một lúc, Khai Phong đồn rằng —— Bàng Thái sư bị hồ tiên bám vào người, vắt cổ chày ra nước đã dám nhổ sợi lông thì không tính, lúc này còn cạo sạch!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.