Du Long Tùy Nguyệt

Chương 20: Bạch bạch bạch bạch bạch bạch…


Đọc truyện Du Long Tùy Nguyệt – Chương 20: Bạch bạch bạch bạch bạch bạch…

Triệu Phổ ngập ngừng do dự mấy lần, nhưng rồi cũng từ thềm cửa quay trở lại, vươn tay bế Công Tôn lên.

Triển Chiêu chỉ tay vào một gian phòng bên cạnh, “Đó là khách phòng!”

Triệu Phổ cấp tốc ôm Công Tôn vào phòng, Tiểu Tứ Tử cũng nhảy từ trên ghế xuống, chạy chậm vào theo. Triệu Phổ đặt Công Tôn lên trên giường để y nằm thoải mái, lại đắp chăn ngay ngắn, sau đó lại ôm lấy Tiểu Tứ Tử đặt vào bên cạnh Công Tôn, nói với bé, “Ngủ với phụ thân ngươi một chút đi, có chuyện gì thì kêu người tới.”

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, Triệu Phổ sờ đầu bé, xoay người đi ra.

Tử Ảnh lấy tay cọ cọ Giả Ảnh, “Thấy chưa, còn chưa làm gì, đã đem huynh đệ kết nghĩa đặt ở vị trí thứ hai rồi.”

“Ừm…” Triển Chiêu đột nhiên vuốt cằm, dường như có chút đăm chiêu nhìn Triệu Phổ từ trong phòng Công Tôn đi ra.

Giả Ảnh và Tử Ảnh liếc mắt nhìn nhau, thầm nhủ —— Xem đi, Triển đại nhân cũng nhìn ra.

Lúc này, chợt nghe Triển Chiêu lầm bầm, “Ừm… Ta nghe bằng hữu trong quân nói Vương gia ghét nhất người đọc sách, xem ra không đúng lắm!”

Tử Ảnh và Giả Ảnh vô thức giật giật khóe miệng —— Đó là quá khứ rồi! Quá khứ! Bây giờ người đọc sách so với huynh đệ của hắn còn thân thiết hơn.

“Khụ khụ.” Triệu Phổ đi tới cửa, nghênh ngang ho khan vài tiếng, “Đi vào nói chuyện đi!”

Giả Ảnh và Tử Ảnh phóng sang hai bên nhường đường, Triệu Phổ đi vào trong.

~

Vào phòng, thấy Hình Hoài Châu đang nằm trên giường lớn, bên cạnh là cái hòm thuốc đã thu dọn gọn gàng, trên mặt đất có một bãi máu đen, Triệu Phổ khẽ nhíu mày. Giả Ảnh thấp giọng nói nhỏ bên tai Triệu Phổ, “Là máu của Hình Tướng quân nôn ra, Công Tôn tiên sinh nói, nếu không nhờ đúng lúc được người cứu giúp, dùng Hắc Đàn tục mệnh, chỉ cần chậm trễ thêm nửa canh giờ, Hình Tướng quân chắc chắn không sống nổi!”

Triệu Phổ cắn răng, sắc mặt thật khó coi, hỏi, “Tiên sinh còn nói gì về thương thế của hắn?”

Giả Ảnh do dự một chút, đáp, “Y nói Hình Tướng quân hẳn là trước tiên uống phải độc dược, sau đó lại bị người dùng độc chưởng đả thương, kẻ đả thương chắc chắn muốn đẩy hắn vào chỗ chết!”

Triệu Phổ gật đầu nói, “Phái người thông tri cho Hạ Nhất Hàng, bảo hắn tìm người đi về phía Nam tìm hiểu, tra ra ai dám làm hại huynh đệ ta, ta muốn hắn hoàn trả gấp mười lần.”

“Dạ!” Giả Ảnh gật đầu đi ra.

Tử Ảnh lấy một cái ghế đặt bên giường của Hình Hoài Châu, Triệu Phổ đi đến ngồi xuống, nhìn sát vào Hình Hoài Châu, gọi, “Đại ca!”

Hình Hoài Châu cũng giống Triệu Phổ, cũng được xem như niên thiếu thành danh, tuy so sánh với Triệu Phổ hơn hai mươi tuổi thành danh, Hình Hoài Châu đã ba mươi cũng là khá lớn, nhưng, so với những võ tướng khác, ba mươi tuổi có thể làm Tướng quân, đã là rất giỏi.

Lúc ban đầu, Hình Hoài Châu rất không phục Triệu Phổ, hắn nghĩ tiểu tử nọ bởi vì thân phận là hoàng thân quốc thích mới có thể trở thành nguyên soái, đó là bởi vì Nhân Tông (hiệu của hoàng đế Triệu Trinh) trẻ người non dạ! Sau lại nghe nói Triệu Phổ dẫn đầu đại quân đi kháng Liêu, Hình Hoài Châu đơn thân độc mã chạy tới Nhạn Môn Quan*, đuổi theo Triệu Phổ, yêu cầu hắn quay trở lại!

*(cửa ải quan trọng của Vạn Lý Trường Thành, ở phía bắc Sơn Tây, Trung Quốc)

Triệu Phổ không hiểu, sau đó mới biết được, Hình Hoài Châu nghĩ mình tuổi trẻ không có kinh nghiệm, mù quáng mang binh ra ngoài, sẽ vong quốc! Trừ phi Triệu Phổ có thể đánh thắng hắn, còn phải nói ra phương pháp dụng binh, nếu không, hắn có chết cũng không để mười vạn nhân mã đi chịu chết.

Triệu Phổ nghe xong trong lòng rất kính nể Hình Hoài Châu, nếu như mỗi một văn quan võ tướng của Đại Tống triều đều có tâm huyết như Hình Hoài Châu, cũng sẽ không đến mức bị Liêu và Tây Hạ áp bức nhiều năm như vậy.


Ngày đó, Triệu Phổ để Hạ Nhất Hàng mang đại quân đi trước, còn mình ở lại tỉ thí với Hình Hoài Châu một trận, Hình Hoài Châu toàn bại, luận sách lược cũng có chút thua kém Triệu Phổ. Triệu Phổ lại nói, hắn đường xa tới đây, thua là bởi vì mình có ưu thế, không bằng Hình Hoài Châu cùng hắn xuất chinh, đánh giặc xong thì lại tỉ thí thêm lần nữa. Đại mạc hoang vắng, cả hai cũng là người có cá tính hợp nhau, cùng nhau uống rượu giải sầu!

Hình Hoài Châu lúc đó đã nghĩ, mình đúng là mang lòng dạ tiểu nhân, Triệu Phổ tuyệt đối là một anh hùng. Vì vậy liền theo hắn đi đánh Liêu quốc, trận chiến năm đó đánh đến thỏa thuê nhưng cũng gian nguy không dứt, Hình Hoài Châu cùng Triệu Phổ vào sinh ra tử. Hình Hoài Châu từng ca ngợi, Triệu Phổ người này, trời sinh có thể khiến người ta bán mạng, các tướng sĩ đều tin tưởng hắn, bởi vì bất luận là nguy hiểm thế nào, hắn luôn dẫn đầu lao lên phía trước! Hắn thường cùng binh sĩ quây quần quanh lửa trại uống rượu, cũng sẽ có lúc giống như một tiểu hài nhi lẻn tới nhà bếp ăn vụng, khi xung phong liều chết giết địch thì khí thế giống như Tu La làm cho kẻ khác nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Đối với Triệu Phổ, tâm trạng của Hình Hoài Châu đã từ những hoài nghi ngờ vực, biến thành phục sát đất.

Đồng dạng, Triệu Phổ cũng ngày càng yêu thích Hình Hoài Châu, Hình Hoài Châu có gan dạ có mưu trí, thái độ làm người thản nhiên rộng lượng, rất hợp với tính tình của Triệu Phổ, sau đó đại thắng quay về, hai người đã thắp hương lạy tám lạy, kết thành huynh đệ, Hình Hoài Châu lớn tuổi hơn, làm đại ca.

Triệu Phổ kêu liên tục vài tiếng, Hình Hoài Châu chậm rãi mở mắt, thấy được Triệu Phổ, hắn vươn tay nắm cổ tay của Triệu Phổ, nói, “Huynh đệ…”

“Đại ca, chậm thôi, có chuyện gì từ từ nói!” Triệu Phổ vội vàng vỗ nhẹ bàn tay đang nắm chặt mình của Hình Hoài Châu, ý bảo hắn đừng nóng vội, lúc này, Bao Chửng từ bên ngoài vội vã đi tới, “Ôi chao, thần y đúng là thần y! Ta vừa bãi triều trở về thì gặp Vương ngự y, hỏi hắn về Hắc Đàn tục mệnh và khả năng trị khỏi loại bệnh này, toàn bộ người trong ngự y viện đều nói không thể trị!”

“Bao Tướng!” Hình Hoài Châu thấy Bao Chửng, lại có chút kích động, Bao Chửng vội vã nói, “Đừng nóng vội, Tướng quân đừng nóng vội! Từ từ nói, ta vừa vào triều, cùng lão Bàng bẩm báo cho Hoàng thượng, lão Bàng chối không còn manh giáp, đổi giọng nói Lục Minh kia giả tạo chứng cứ, Hoàng thượng đã đưa toàn bộ chứng cứ cho ta, bảo ta điều tra rõ việc này!”

Hình Hoài Châu gật đầu, chỉ chỉ vào lòng mình.

Triệu Phổ vươn tay lấy ra, bên trong có một thẻ trúc được cuộn chặt, xem ra là cất giấu giấy tờ hay gì đó, mở ra, bên trong có một cuốn công văn, lấy ra vừa nhìn…

“Là chứng cứ chứng minh Lục Minh cùng Dương Thị cấu kết, vu hãm đại ca!” Triệu Phổ giao thư cho Bao Chửng.

Bao Chửng tiếp nhận đọc lướt qua, tức giận đến nỗi mặt đã đen nay càng đen hơn, nói, “Vô liêm sỉ, đúng là vô liêm sỉ, vu hãm trung lương!”

“Đại ca, đã có chứng cứ, trước tiên ngươi cứ điều dưỡng một ngày để khôi phục thể lực, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau tiến cung diện thánh!” Nói xong, Triệu Phổ gọi Thanh Ảnh tới, nói, “Dùng bồ câu đưa tin cho Hắc Ảnh Bạch Ảnh, bảo hai người bọn họ bắt Lục Minh và tri phủ địa phương cho ta, những kẻ có liên can đều bắt gọn!”

“Dạ!” Thanh Ảnh phi thân ra ngoài chuẩn bị.

“Cuối cùng cũng là hữu kinh vô hiểm.” Triển Chiêu cầm chứng cứ mà Bao Chửng vừa đưa hắn, khẽ nhíu mày hỏi, “Thế nhưng, Lục Minh kia rốt cuộc đã dùng cách nào để giả tạo ra một phong thư giống hệt như vậy? Còn có ấn trạc nữa!”

Bao Chửng gật đầu, “Ta cũng đã nghiên cứu nửa ngày, nét chữ giống hệt chữ của Hình Tướng quân.”

Hình Hoài Châu cũng lắc đầu, nói, “Ta cũng không biết.”

Lúc này, Tiểu Tứ Tử chạy tới cửa, nhìn vào trong thăm dò một chút rồi kêu lên, “Cửu Cửu.”

Triệu Phổ quay đầu lại, thấy Tiểu Tứ Tử liền ngoắc bé, Tiểu Tứ Tử chạy vào, đưa cho Triệu Phổ một tờ giấy, “Phụ thân nói, dựa theo phương thuốc này mà bốc thuốc, ba chén nấu thành một chén, sau khi nấu xong, cho Hình… ừm ừm, ăn vào.”

“Phụ thân ngươi tỉnh rồi sao?” Triệu Phổ tiếp nhận phương thuốc hỏi Tiểu Tứ Tử.

“Dạ, khi nãy thì đột nhiên tỉnh lại kê đơn, kê xong thì lại ngủ tiếp rồi, phụ thân lần nào cũng đều như vậy hết.” Tiểu Tứ Tử nói, tiến đến bên cạnh Triệu Phổ, hiếu kỳ nhìn Hình Hoài Châu trên giường, vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại bắt mạch cho hắn, “Ừm, tốt rồi.”

“Tiểu Tứ Tử, ngươi biết xem mạch sao?” Triển Chiêu giật mình hỏi.

“Dạ có, biết một chút.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Bao Chửng đưa phương thuốc cho hạ nhân, bảo lập tức đi nấu thuốc, sau đó thở dài nói, “Lần này cũng may Vương gia giữa đường gặp được thần y, bằng không Đại Tống ta sẽ tổn thất một viên Đại tướng… Đúng rồi Vương gia, vừa nãy Hoàng thượng có hỏi ta.”


“Hả?” Triệu Phổ nhìn Bao Chửng, “Hỏi cái gì?”

“Hắn hỏi bản phủ, có phải ngài giận hắn hay không, cho nên quay về kinh cũng không đi gặp hắn, chỉ mãi ở Khai Phong chăm sóc Hình Hoài Châu.” Bao Chửng cười nói, “Bát Vương gia cũng tức giận, nói một lát sang đây bắt người!”

Triệu Phổ bất đắc dĩ cười cười, “Không thể nào, đại ca chưa hết nguy hiểm, ta làm sao dám rời đi nửa bước…”

Nghĩ tới đây, Triệu Phổ gọi Tử Ảnh và Giả Ảnh đến, bảo bọn họ lấy lễ vật mang về từ Tây Vực đến tặng cho Bát Vương gia và Hoàng thượng, nói là mình chưa về nhà vấn an lão mẫu, cho nên không dám tới nơi khác trước, chờ ngày sau về nhà gặp Thái Phi, sau đó sẽ vào triều!

“Ai…” Bao Chửng gật đầu, nói, “Nhưng, nếu như không thể chứng minh phong thư này không phải của Hình Tướng quân, ta sợ Hoàng thượng lại hoài nghi!”

“Kỳ thực chữ trên thư cũng có thể mô phỏng theo… Quan trọng là ấn trạc.” Triển Chiêu nhìn sang Hình Hoài Châu, “Hình Tướng quân có từng cho người khác mượn ấn trạc không?”

“Không hề.” Hình Hoài Châu lắc đầu, “Ấn chương (con dấu) của ta là danh gia chạm khắc ấn chương của Giang Nam tặng cho, trên đời này chỉ có một, ngoại trừ trên công văn, ta rất ít sử dụng, hơn nữa ấn chương như vậy, cũng rất khó phỏng chế! Trước đây ta cũng đã thấy lá thư này, đúng là in từ ấn chương của ta, cho nên lúc đó ta mới choáng váng, không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.”

Triệu Phổ nhíu mày, “Dù có tìm người đã khắc ấn chương đến, cũng không thể nào làm ra hai ấn chương giống nhau như đúc được!”

“Đổ khuôn mẫu và yết họa** đều có thể nha.” Tiểu Tứ Tử nắm góc áo của Triệu Phổ lẩm bẩm nói.

“Cái gì?” Triệu Phổ ngồi xổm xuống, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi vừa nói cái gì?”

Tiểu Tứ Tử thấy mọi người đột nhiên trợn to mắt nhìn mình, liền ôm cổ Triệu Phổ, dụi đầu úp mặt sang một bên, hình như có chút xấu hổ.

“Tiểu Tứ Tử.” Triển Chiêu đến gần, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Đến đây, có phải cưng biết cách chế tạo hai cái ấn trạc giống nhau như đúc không?” Vừa nói, vừa giơ hai lá thư đến trước mặt Tiểu Tứ Tử, để bé nhìn.

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt nhìn một chút, gật đầu nói, “Ừm, cái này, là yết họa… phụ thân biết.”

“Yết họa?!” Bao Chửng mở to hai mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi, ”Loại thần kỹ này ta từng thấy nhắc đến trên sách cổ, thật sự có thể làm được sao?”

Tiểu Tứ Tử nắm ngón tay, ngồi trên cánh tay của Triệu Phổ, nhỏ giọng nói, “Ừm, trước đây, thôn Nhã Trúc có một nhà, nhà nọ có một bức tranh tổ truyền, hình như rất rất rất đáng giá, sau đó người lớn nhà đó mất, hai nhi tử, vì bức tranh đó, cãi nhau đánh nhau, nhiều lần phải vào quan phủ.”

Mấy người lớn ở một bên đều kiên trì nghe Tiểu Tứ Tử nói, miệng của Tiểu Tứ Tử không phải rất lưu loát, nói khá chậm, mấy người gấp đến độ lòng như lửa đốt, nhưng không dám hối thúc bé, Tiểu Tứ Tử nhát gan, lỡ như không nói nữa thì sao? Cho nên chỉ có thể cười trừ mà chờ.

“Sau đó, hai người đánh đến nỗi làm cho mẫu thân bọn họ muốn tự sát, nha môn phán bọn họ mỗi người một nửa, hai huynh đệ cũng không chịu, nói bức tranh chỉ có một nửa thì không đáng tiền.” Tiểu Tứ Tử nói, “Sau đó mẫu thân nhà đó cầu phụ thân giúp đỡ, phụ thân bảo bà mang tranh tới, dùng phương pháp yết họa, từ một bức tranh biến thành hai bức, sau đó để lão thái thái mang về, trước tiên đưa cho con lớn một bức, nói, ‘Đây là gạt lão nhị đưa cho, lão nhị hỏi tới, ngươi hãy nói bức tranh đã bị trộm’, sau đó lại gọi con thứ hai tới, đưa một bức tranh khác cho hắn, nói là gạt lão đại mà lấy, bà nói với lão đại bức tranh đã bị trộm… Kể từ đó, hai huynh đệ bởi vì đều nghĩ mình được lợi, cho nên không nhắc lại, như vậy, mọi người đều tường an vô sự.”

“Biện pháp này thật tốt quá!” Bao Chửng liên tục vỗ tay, “Tài tử, thật sự là tài tử!”

Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ Tử, “Đúng rồi Tiểu Tứ Tử, phụ thân ngươi có thể mô phỏng bút tích người khác không?”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi, “Cái gì gọi là mô phỏng bút tích?”

“Thì, ví dụ như ta viết chữ, phụ thân ngươi có thể chiếu theo chữ của ta, viết ra một phong thư khác, người khác nhìn, cũng tưởng là ta viết.”


“Có thể nha.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, nói, “Phụ thân chỉ cần nhìn qua thư thư một lần là có thể bắt chước, bất luận là chữ gì, liếc mắt một cái là có thể viết ra giống như đúc, phụ thân tài giỏi nhất.”

“Vậy thật tốt quá!” Bao Chửng vui mừng, “Lát nữa chờ Công Tôn tiên sinh tỉnh, nhờ y xem hai phong thư này, nói không chừng, y có thể nhìn ra mấu chốt!”

“Đúng!” Triển Chiêu cũng gật đầu, có chút hiếu kỳ hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, phụ thân ngươi tài giỏi như vậy, vì sao vẫn sống ở thôn Nhã Trúc nha?”

Tiểu Tứ Tử nói, “Phụ thân nói phụ thân ở đâu cũng được, có thể trị bệnh cứu người là được rồi.”

“Y có vẻ không muốn làm quan.” Triệu Phổ có chút tiếc nuối nói với Triển Chiêu.

“À…” Triển Chiêu nhẹ nhàng sờ sờ cằm.

“Triển hộ vệ, làm sao vậy?” Bao Chửng nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn lại Bao Chửng, nói, “À… Không có gì, ta chỉ nghĩ, tiên sinh tài cao như vậy, nếu có thể ở Khai Phong phủ, sẽ giúp được rất nhiều trong việc phá án.”

Triển Chiêu chỉ thuận miệng nói thế, nhưng tròng mắt của Bao Chửng lại đảo đảo… Ông nhìn hai phong thư trên tay, thầm nhủ… Tài cao như vậy, lưu lạc dân gian chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Có câu, nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài! Nghĩ tới đây, Bao Chửng nhẹ nhàng vuốt chòm râu, khóe miệng hơi nhếch.

Triệu Phổ thấy Bao Chửng lộ ra một hàm răng trắng bóc, trong bóng tối vầng trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời cùng với vết sẹo hình trăng khuyết nhàn nhạt trên trán ông dường như đang phối hợp, sáng lấp lánh…

……

Công Tôn ngủ một giấc thẳng tới buổi chiều mới chậm rãi tỉnh lại, y mở mắt, thấy một bàn tay nhỏ bé bụ bẫm duỗi tới ôm lấy cổ mình, ‘chụt’ một cái trên gương mặt mình, sau đó là một gương mặt tròn tròn, một đôi mắt to tròn long lanh, chớp chớp, “Phụ thân.”

“Ơi.” Công Tôn vươn tay nhéo khuôn mặt đầy thịt của Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ăn gì chưa?”

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Ăn rồi, phụ thân dậy chưa, chúng ta đi ăn cơm chiều đi?”

“Ừa~” Công Tôn nhìn sắc trời bên ngoài một chút, thấy đã sắp tối rồi, “Đã trễ thế này, ta nên dậy thôi, Hình Tướng quân uống thuốc chưa?”

“Uống xong rồi.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, dìu Công Tôn ngồi dậy, giúp y vén tóc ra sau tai.

Công Tôn dụi mắt, vừa ngẩng đầu thì thấy gương mặt của Triệu Phổ xuất hiện trước mắt, hắn cười ha hả nói, “Tiên sinh, tỉnh rồi à?”

Công Tôn bị gương mặt hiện ra đột ngột của hắn làm cho giật mình, giật lùi về sau… “Cốp” một tiếng.

“Ui da.” Công Tôn xoa cái đầu bị đụng trúng đỉnh giường, trừng Triệu Phổ, “Gặp ngươi là xui!”

Triệu Phổ nhíu khóe miệng, thầm nhủ —— Vậy mà cũng trách được à? Bất quá nghĩ lại, thôi, y cứu sống huynh đệ của ta, ta nhịn y thôi.

“Nè, thư ngốc, hỏi ngươi chuyện này.” Triệu Phổ nghiêm túc hỏi Công Tôn.

Công Tôn liếc xéo hắn, Triệu Phổ vội vàng đổi giọng, “Ách, tiên sinh.”

Công Tôn thở dài, hỏi, “Chuyện gì?”

“Hai phong thư này, là một người viết sao?” Triệu Phổ đưa thư qua cho Công Tôn xem.

Công Tôn cầm lấy, nhìn thoáng qua rồi lắc đầu, “Không phải.”


“Thật không?” Triệu Phổ kinh hỉ.

Công Tôn nhìn cái tên trên ấn trạc, hơi sửng sốt, “À… Ta hiểu rồi, chính chiêu di hoa tiếp mộc này vu hãm Hình Tướng quân!”

“Di hoa tiếp mộc?” Triệu Phổ giật mình.

“Ừ.” Công Tôn gật đầu.

“Nếu như cho ngươi xem chữ mà Hình Hoài Châu tự tay viết, ngươi có thể làm ra một phong thư như vậy không?” Triệu Phổ hỏi.

“Đương nhiên có thể.” Công Tôn gật đầu, đứng dậy mặc quần áo, Triệu Phổ kéo tay y, nói, “Đi!”

“Đi đâu?” Công Tôn thắc mắc, Triệu Phổ trả lời, “Theo ta tiến cung, chứng minh huynh đệ ta trong sạch!”

“Ấy.” Tiểu Tứ Tử nắm góc áo của Triệu Phổ, nói, “Cửu Cửu sao ngươi lại hư như vậy, phụ thân còn chưa ăn gì mà.”

“Ách…” Triệu Phổ ngẫm lại thấy cũng phải, mình quá gấp gáp.

“Đừng nóng vội.” Công Tôn nói, “Làm việc này cần phải có công cụ, ngươi chuẩn bị cho ta vài thứ, tiện thể hãy bắt Lục Minh về, đến lúc đó, chúng ta cùng Bao đại nhân tiến cung, nhân chứng vật chứng đều có, hắn không thể nào chối bỏ được, như vậy không phải cũng giúp Hình Tướng quân bớt giận sao, hơn nữa, Hình Tướng quân ít nhất cũng phải ở trên giường nghỉ ngơi hai ngày.”

Triệu Phổ nghe xong, gật đầu đứng lên nói, “Đúng, là ta sốt ruột, bây giờ đi ăn thôi.”

“Đi Thái Bạch Cư đi.” Triển Chiêu từ bên ngoài đi đến, ôm lấy Tiểu Tứ Tử đã chạy tới bên mình.

“Ừ, cũng được.” Công Tôn xuống giường, Triệu Phổ muốn đến bế nhưng bị y né tránh, y thử đi vài bước, chân đã có thể tự do đi lại, chỉ thoáng ê ẩm đôi chút. Công Tôn hoạt động một lúc rồi nói, “Chắc là ổn rồi.”

“Đi thôi, đi Thái Bạch Cư.” Triển Chiêu ghẹo Tiểu Tứ Tử.

“Ừa, đi… Bạch…” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Triển Chiêu đã sớm nhận ra khi Tiểu Tứ Tử nói chuyện thì không nhớ được tên người, đặc biệt là tên có ba chữ, bèn nhắc lại, “Thái Bạch Cư.”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Bạch Bạch Bạch… Bạch …”

……

Đối với chuyện ngày hôm nay, Triển Chiêu về sau mới giác ngộ được, Tiểu Tứ Tử bỗng chốc nói nhiều chữ “Bạch” như vậy, kỳ thực là điềm báo nào đó!

.

.

______________________

**: Yết họa là quá trình bồi tranh sau khi bị rách, bị ẩm, v.v…

Cách làm: trải phẳng bức tranh cũ trên một cái bàn đỏ dài, dùng nước thấm ướt bức tranh, mặt trên dùng vài tầng giấy Tuyên Thành phủ lên để cho thấm ướt đều, qua một khoảng thời gian, dùng cái nhíp bóc ra từng tầng từng tầng giấy, sau đó lại đắp lên một tầng giấy bồi để vá lại bức tranh gốc, tẩy sạch những vết bẩn. Quá trình này họi là yết họa.

Khôi phục tranh là một quá trình trọng yếu khi bồi tranh, bồi tranh chỉ dùng để tạo viền cho khuôn, lót theo viền khuôn để sao chép tranh chữ.

Theo như ta hiểu là yết họa dùng để tạo ra một cái khuôn mẫu, rồi lại dùng cái khuôn đó để sao chép một bức mới giống hệt bức cũ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.