Du Long Tùy Nguyệt

Chương 17: Gia là truyền thuyết…


Đọc truyện Du Long Tùy Nguyệt – Chương 17: Gia là truyền thuyết…

Triệu Phổ nhìn đoàn người đang đi lên lầu, trong đó, người dẫn đầu có vóc dáng cao gầy, mặc cẩm bào màu tro hoa lệ, hình dáng cũng không khó nhìn, chỉ là khá lỗ mãng. Triệu Phổ khá rành về việc quan sát thần sắc người khác, thái dương của người này lõm xuống, hai mắt vô thần, nhìn thì biết rất không đứng đắn, vì vậy thân thể suy nhược. Người này hai tay ôm hai mỹ nhân, càng khiến người khác cứng lưỡi chính là, hai vị mỹ nhân này là một nam một nữ, Triệu Phổ bất đắc dĩ lắc đầu, rõ như ban ngày, thật là mất mặt mất mũi.

Triệu Phổ nhíu mày, Công Tôn thì càng khinh bỉ, người như thế mà là hoàng thân quốc thích, đức hạnh như vậy, có thể thấy được hoàng đế hiện nay cũng không ra gì, bằng không cũng là thông đồng làm bậy, hoặc là yếu đuối vô dụng, ngay cả em vợ nhà mình cũng không trông nom tốt được, còn đòi trông nom gì đến muôn dân thiên hạ?!

Công Tôn nhìn sang Triệu Phổ bên cạnh, Triệu Phổ bị y nhìn đến nỗi vô thức giật giật khóe miệng hai cái, con mọt sách này đang bày ra vẻ mặt khinh thường… Tức chết hắn rồi, vô duyên vô cớ bị một tên quốc cữu lạ hoắc lạ huơ làm cho giận chó đánh mèo.

“Tên kia là ai?” Triệu Phổ hỏi Giả Ảnh bên cạnh.

Giả Ảnh kề sát vào nói, “Hoàng thượng chưa phong hậu, chỉ có ba vị quý phi, một vị là nữ nhi của Bàng Thái sư, cũng là Bàng quý phi Bàng Kỳ được sủng ái nhất, còn có một vị là nữ nhi của Lưu Thượng thư Lưu quý phi Lưu Vân, một vị khác là nữ nhi của Tướng quân Uông Kỳ Sơn, Uông Hỉ Liên, Uông quý phi. Trong đó, Uông Tướng quân có hai người con gái mà không có con trai, cho nên dĩ nhiên hắn không phải họ Uông. Mà Lưu Thượng thư có một nam một nữ, con của hắn là Lưu Văn Mặc, nghe nói là học sĩ, môn sinh tự hào của Bao đại nhân, hẳn sẽ không huênh hoang như vậy. Nói tới nói lui, cũng chỉ có thể là con trai độc nhất của Bàng Thái sư, An Lạc Hầu Bàng Dục. Giống như trong đồn đãi, vô tài vô đức vô học vô nghề nghiệp, bất quá ỷ vào phụ thân mình quyền cao chức trọng, tỷ tỷ được sủng ái mà hoành hành ngang ngược, mọi người gọi là tiểu bàng giải (con cua nhỏ).

Triệu Phổ nhíu mày, hỏi, “Con trai của Bàng lão béo không phải trước đây phạm tội bị đưa đi Giang Nam, sau đó phong cho làm An Lạc Hầu sao, chưa gì đã trở về rồi?”

“Hình như là chuyện mới đây.” Giả Ảnh trả lời.

Triệu Phổ dù không màng chính sự, nhưng cũng không phải người lơi lỏng lỗ mãng, vì vậy cũng bố trí tình báo tinh vi ở Khai Phong, có thể đúng lúc báo cáo việc lớn hay việc nhỏ trong triều hoặc trong Khai Phong cho biên quan. Việc này Triệu Phổ luôn lười quản, hầu như tất cả đều do Giả Ảnh phụ trách, Giả Ảnh lược ra những điểm trọng yếu nói cho Triệu Phổ, còn lại thì chờ Triệu Phổ hỏi mới nói.

Giả Ảnh lại nói tiếp, “Ngày ấy hình như là sinh thần của Bàng phi, Hoàng thượng hỏi nàng có tâm nguyện gì, nàng bèn nói đệ đệ mình ở tại Giang Nam lẻ loi hiu quạnh, tốt nhất là có thể đón về đây, đoàn viên.”

Triệu Phổ nghe xong khẽ nhíu mày, sau đó cười, “À… Phỏng chừng là Bàng phi không được sủng, muốn gọi Bàng Dục về giúp một tay, tốt nhất là có thể đoạt được chút quân quyền, như vậy lỡ như ngày nào đó nàng thất thế cũng không lo, quyền lợi đều đã nắm trong tay.”

“Không sai chút nào!” Giả Ảnh cười nói, “Hai ngày trước trong cung truyền ra tin tức, nói Hoàng thượng nửa tháng nay đều qua đêm trong thư phòng, nếu không thì cũng ở chỗ của Lưu quý phi, không đến chỗ của Bàng phi.”

Triệu Phổ nghe xong thì nhìn chằm chằm Giả Ảnh một lát, “Ngươi ngay cả Hoàng thượng qua đêm ở đâu cũng biết à?”

“Giỏi không ạ?” Giả Ảnh chớp chớp mắt, “Ta ngay cả chuyện các vị quý phi khi nào tới tháng cũng biết luôn.”

Mí mắt Triệu Phổ giật giật, vẻ mặt chán ghét xua tay, ý bảo Giả Ảnh mau im miệng, lo ăn đi.

Giả Ảnh cười trộm tiếp tục ngồi ăn.

Triệu Phổ vừa cầm đũa, chợt nghe mấy tên gia tướng đang đuổi khách của Bàng phủ kéo dài giọng hỏi chưởng quỹ, “Chưởng quỹ… Bảo ngươi đuổi sạch ngươi còn chưa nghe được sao? Ngươi biết ai muốn đặt bao hết không? Là quốc cữu gia! Trưởng tử của Bàng Thái sư đương triều, An Lạc Hầu tiểu Hầu gia.”

Triệu Phổ nghe xong trong lòng hiểu rõ, quả nhiên là Bàng Dục, bất quá nghĩ lại, Triệu Phổ liền lắc đầu, Bàng Cát làm người cả đời cẩn thận cúi đầu, không ngờ lại sinh ra một nhi tử ngu xuẩn hay gây sự như thế.

“Ách… Các vị khách quan.” Chưởng quỹ nọ không dám đắc tội Bàng Dục, người ta thường nói thà đắc tội quân tử chứ chớ đắc tội tiểu nhân, Bàng Dục này dù sao cũng có quyền cao chức trọng, bọn họ cũng không dám báo quan, tuy khi báo quan, với tính tình của Bao đại nhân tất nhiên sẽ phụ trách, nhưng… phụ trách được tới đâu? Người ta chỉ cần tìm côn đồ gây sự, bọn họ sẽ hết đường buôn bán.

Triệu Phổ liếc nhìn chưởng quỹ, chưởng quỹ cười nói, “Ách, khách quan, này… Vị này là Bàng quốc cữu, hắn…bao, đặt bao hết.”

Chưởng quỹ cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh, chỉ liếc qua Triệu Phổ một cái thì biết không phải người thường, một đám người ai ai cũng mang theo binh khí, chắc cũng là cao thủ giang hồ, đến lúc đó nổi điên đánh nhau thì chắc chắn xong đời.

Triệu Phổ nhẹ nhàng gật đầu, nói, “Đặt bao hết? Để hắn chờ một chút, chúng ta ăn xong rồi lại bao, cũng chỉ có một canh giờ thôi.”


Chưởng quỹ trợn tròn mắt, thầm nghĩ không xong, quả nhiên, một tên thuộc hạ liền hất hàm ồn ào nói, “A a! Thật to gan a!” Một tên đi đầu vừa nói vừa tiến lên phía trước, “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt… Á.”

Chưa kịp dứt lời, tên thuộc hạ nọ đã cảm thấy xương cẳng chân nhói lên một cái, rầm một tiếng trực tiếp quỳ xuống, còn muốn gượng dậy, nhưng đã không thể đứng lên nổi, cúi đầu nhìn xuống… xương cẳng chân bị gãy, thì ra là Giả Ảnh vừa bắn một hạt đậu phộng vào chân hắn.

“Ai nha… Đau chết ta rồi, a…” Hắn ôm chân lăn lộn trên mặt đất, mấy tên theo đuôi khác của Bàng Dục đều rút đao ra, tàn bạo nhìn chằm chằm Triệu Phổ bọn họ.

Tiểu nhị vừa thấy tình huống không ổn, vội vàng kéo chưởng quỹ trốn dưới gầm bàn.

Tiểu Tứ Tử thấy lại có một đám người hung ác xuất hiện, liền nhích mông qua ôm Công Tôn, nhỏ giọng nói, “Phụ thân, con đói bụng quá nha.”

Công Tôn cầm cái thìa múc một thìa canh trứng gà đút vào miệng bé, nói, “Con ăn đi, đừng quan tâm bọn họ.”

“Tại sao mỗi lần ăn cơm đều có người hung hung tìm đến?” Tiểu Tứ Tử há miệng ngậm thìa canh trứng trên tay Công Tôn, có chút bất mãn dẩu mỏ nói thầm.

Công Tôn nhoẻn miệng cười cười, đưa cái thìa cho Tiểu Tứ Tử, để bé tự múc ăn, vừa liếc mắt nhìn Triệu Phổ.

Cái liếc mắt này, có chút thâm ý lại có chút bỡn cợt, Triệu Phổ nhìn thấy mà toàn thân mất tự nhiên, thầm nhủ thư ngốc nhà ngươi muốn cười thì cười đi, còn ‘quyến rũ đưa tình’ kiểu đó làm gì, chọc cho người ta xương cốt mềm nhũn cả ra biết không, thật muốn đập cho Bàng Dục một trận, xả hết cơn tức. Vốn mình trong cảm nhận của Công Tôn đã là cực kỳ kinh khủng, vừa lưu manh vừa vô lại… Bây giờ thì hay rồi, còn cùng một kẻ ỷ thế hiếp người ăn chơi trác táng kết làm thân thích.

“Thôi.” Lúc này, Bàng dục lên tiếng, hắn vươn tay, thả hai mỹ nhân đang ôm trong lòng ra, khoát khoát tay với đám thuộc hạ, nói, “Hô to gọi nhỏ làm chi, đừng dọa sợ tiểu hài tử!”

Triệu Phổ nghe được lời của hắn thì có chút giật mình, thầm nhủ, Bàng Dục này còn chưa tới mức thái quá! Nghĩ vậy, liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chỉ vừa thoáng qua, Triệu Phổ liền nhụt chí, hai mắt Bàng Dục nhìn Công Tôn chằm chằm, nhìn lên trên nhướng mày một cái, nhìn xuống dưới nhướng mày một cái, Triệu Phổ nhìn thấy không hiểu sao tự nhiên muốn dần cho hắn tơi tả.

Công Tôn thì lại thờ ơ, y cũng không chú ý đến Bàng Dục, chỉ lo đút cơm cho Tiểu Tứ Tử.

Triệu Phổ thấy Công Tôn không hề phòng bị thì sấn tới, một tay cầm cái thìa múc một thìa hoa quế trân châu viên mềm mềm, tay kia ôm vai Công Tôn.

“Làm g…” Công Tôn còn chưa hỏi ra chữ ‘gì’, Triệu Phổ đã đút cái thìa vào miệng y, nhíu nhíu khóe miệng, “Ăn.”

Sau đó, lại đem nửa thìa còn lại, đút vào trong miệng mình, cười hỏi, “Ngọt ha?”

Mặt Công Tôn đỏ ửng, muốn phun hết mấy viên trân châu trong miệng vào mặt Triệu Phổ, nhưng làm như vậy không chỉ lãng phí, mà còn mất văn hóa.

“Con cũng muốn.”

Đang khi Công Tôn muốn nổi điên, Tiểu Tứ Tử lại nhích mông qua, nói với Triệu Phổ, “Cửu Cửu cái viên kia có ngọt không?”

“Ừ.” Triệu Phổ vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử từ bên kia của Công Tôn, đút cho bé ăn viên trân châu, Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Triệu Phổ, vui vẻ ăn trân châu, còn nói với Công Tôn, “Phụ thân, cái viên này thật ngọt nhật mềm nha, người cũng ăn.”

Bàng Dục ở một bên nhìn, ba người kia trông như là người một nhà, hòa thuận hạnh phúc, Triệu Phổ và Công Tôn lại vô cùng thân thiết, hắn cảm thấy bất bình —— Tại sao người khác lại có vận khí tốt như vậy? Loại người này giống như thần tiên trên trời, Bàng Dục hắn tại sao còn chưa được chạm qua?

“Hầu gia?” Một tên thuộc hạ tiến lên hỏi Bàng Dục, “Bao hết sao?”


Bàng Dục nhướng mi nói, “Thừa lời, bản hầu gia muốn ngồi chỗ kia.” Nói xong giơ một ngón tay chỉ vào vị trí mà Triệu Phổ và Công Tôn đang ngồi.

Mấy tên thuộc hạ vừa nhận được lệnh, lập tức giơ chân hất hàm, cầm đao đi tới, thét to, “Tránh ra! Con mẹ nó, đừng để gia gia động thủ.”

Lưu tổng tiêu đầu thấy thế thì rất tức giận, muốn gọi người đi tới đánh, nhưng Triệu Phổ đã nhẹ nhàng khoát tay, ra lệnh cho bốn ảnh vệ, “Bắt hết lại cho ta, trói lại.”

Các ảnh vệ đã sớm tức tới ngứa cả hàm răng, lập tức tản ra, tiến lên bắt người.

Mấy tên thủ hạ tam lưu làm sao có thể là đối thủ của ảnh vệ, chỉ trong chớp mắt, đã thấy bốn người thuần thục điểm huyệt cả đám, trói chặt.

Bàng Dục vốn đang há to mồm, nhưng vừa nhìn, phát hiện tình hình tựa hồ có chút không đúng, hai mỹ nhân phía sau cũng sợ đến run người, Bàng Dục làm ầm lên, “Ta nói, các ngươi tạo phản hả?” Mà vài gia tướng theo Bàng Dục tới đang đứng phía sau, vừa thấy Bàng Dục cùng một đám người giang hồ giao tranh, liền biết việc lớn không tốt, gặp nguy, có một tên cơ linh vội vàng chạy ra ngoài tìm người hỗ trợ.

Vừa chạy ra, đã gặp được Thượng quân phó Đô thống Lý Khánh.

Trong thành Khai Phong, mỗi ngày sáng trưa chiều đều có ba ca, mỗi một Đô đều mang theo một trăm cấm quân tuần thành, hai mươi người một tổ, chia làm năm tổ, do một phó Đô thống dẫn theo, phân công mỗi người một hướng quản hạt thành Khai Phong.

Phó Đô thống bất quá chỉ là một chức vụ nhỏ quản lý hơn mười người, bổng lộc ít cũng không có địa vị gì, Lý Khánh ngày nào cũng mơ có cơ hội gặp được người sang bắt quàng làm họ để thăng quan phát tài, nhưng khổ nổi không có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa cũng không có tiền đút lót. Hôm nay vừa nghe tiểu tư nói An Lạc Hầu cùng một đám giang hồ đánh nhau ở Thái Bạch Cư, còn bị thất thế, hắn lập tức cảm thấy cơ hội đã tới, vội vàng mang theo hai mươi cấm quân chạy tới trợ uy.

Bàng Dục vốn có phần căng thẳng, nhưng vừa nhìn thấy cấm quân tới, lập tức ưỡn ngực lên.

“Mạt tướng phó Đô thống Lý Khánh, tham kiến An Lạc Hầu.” Lý Khánh nọ lên lầu, còn cực khoa trương thi hành đại lễ với Bàng Dục, Triệu Phổ khẽ nhíu mày. Hắn vốn không quen nhìn nam nhi cúi đầu, ghét nhất chính là loại binh tướng vẻ mặt nịnh nọt bợ đỡ, vừa nghĩ đến trong cấm quân có một phó Đô thống như vậy, hắn cũng rất khó chịu.

“Nga, Lý phó Đô thống xin hãy đứng lên.” Bàng Dục nghĩ Lý Khánh này tới kịp thời, hành lễ cũng giúp mình lấy lại chút mặt mũi, rất là thỏa mãn, bèn nói, “Lý phó Đô thống tới vừa kịp lúc, đám tiểu tặc này đã bắt hết gia tướng của ta, ngươi thả họ ra rồi bắt hết bọn chúng!”

“Dạ!” Lý Khánh lập tức ra lệnh cho hai mươi quân tướng phía sau, bắt hết đám người Triệu Phổ.

“Chậm đã.” Giả Ảnh đứng phía trước, khoát tay chặn lại Lý phó Đô thống, hỏi, “Người này mang theo gia tướng hành hung, làm xằng làm bậy ức hiếp lương dân, ngươi là một phó Đô thống, phụ trách trị an ở Khai Phong, cớ sao lại nối giáo cho giặc?”

“Ách…” Lý Khánh bị hỏi, chần chờ một lúc, nổi giận, “A phi, bản phó Đô thống không cần ngươi dạy, các ngươi bất kính với Hầu gia, nên xử tội!”

“Đại Tống có luật nào ghi là bất kính với Hầu gia sẽ bị xử tội?” Giả Ảnh cũng miệng lưỡi lắm chứ chẳng vừa, cười nhạt hỏi ngược, “Nhưng có luật không cho quấy nhiễu dân chúng, trái lệnh lập tức hành quyết theo quân quy!”

“Ta…” Lý Khánh nghe mà kinh hồn táng đảm, thầm nhủ đây là ai… Ngữ khí lớn như vậy, nhất thời có chút chần chờ.

“Ai, Lý phó Đô thống.” Bàng Dục ở một bên nói, “Ngươi đừng nghe bọn chúng nói bừa, hảo hảo giáo huấn đám dân đen này cho bản Hầu gia, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi!”

Lý Khánh vừa nghe đến phần thưởng, lập tức lên tinh thần gấp trăm lần, thầm nhủ, ngày hôm nay ta gặp may to rồi, đây là cơ hội rất tốt! Ra mặt cho Bàng quốc cữu, đến lúc đó thì ngồi chức cao cưỡi ngựa tốt, một bước lên trời.

Công Tôn mắt lạnh nhìn, Tiểu Tứ Tử còn đang ngồi trên đùi Triệu Phổ, liền hỏi, “Cửu Cửu, người kia vì sao bụng đau bụng đau*? Hắn đau bụng sao?”


*(đau bụng = đỗ thống [dǔ tòng]. Từ này đọc na ná như ‘Đô thống’ [dū tǒng] – một chức quan)

Triệu Phổ hơi sửng sốt, hiểu được Tiểu Tứ Tử nghe nhầm Đô thống thành đau bụng, nhất thời cũng buồn cười. Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử ôm lại, lau miệng cho bé, Tiểu Tứ Tử lại hỏi Công Tôn, “Phụ thân, người kia nói có trọng thương, người đau bụng kia vì sao còn cao hứng như vậy?”

(Tiểu Tứ Tử nghe nhầm trọng thưởng thành trọng thương)

Công Tôn nhéo má Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ thì nghĩ một lớn một nhỏ này thoạt nhìn đúng là khiến người ta vui tai vui mắt, còn hơn loại tiểu nhân dơ bẩn kia, thật sự rất đáng yêu, liền thản nhiên nói, “Đau bụng, là bởi vì trong bụng hắn có nhiều thứ bẩn thỉu, trọng thương còn cao hứng, bởi vì hắn không tự trọng đáng đánh.”

“A ha!” Lý Khánh vốn có chút cố kỵ, nhưng vừa nghe Triệu Phổ nói, lập tức thẹn quá hóa giận, vung đao muốn xông lên, Triệu Phổ nhếch khóe miệng, lắc đầu.

Hầu như đúng lúc này, có một thanh âm ôn nhuận mang ý cười truyền đến, “Bàng quốc cữu, lần trước ngươi trúng ba mươi đại bản, đã khỏi hẳn chưa? Sao lại đi ra làm loạn nữa rồi?”

Bàng Dục vừa nghe được thanh âm nọ, liền cảm thấy đầu óc choáng váng, ngẩng đầu, trên lan can trước cừa sổ lầu hai, không biết từ khi nào có một người đang ngồi. Một thân lam sắc trường sam, khuôn mặt thanh tú ôn nhuận, khóe miệng mỉm cười, trong mắt thì có nét xem thường nhàn nhạt.

“Triển…” Đầu lưỡi Bàng Dục có chút líu.

Người này chính là Triển Chiêu, hắn cùng Bao Chửng đến đón Triệu Phổ, vừa nghe nói trong tửu lâu có người gây sự, cho nên chạy tới trước. Vừa thấy gây sự chính là Bàng Dục, Triển Chiêu thật ra rất vui vẻ, cười thầm —— Bàng Dục ơi Bàng Dục, ngươi tiêu rồi nha! Hôm nay xem ra không chỉ là ba mươi đại bản, Bao đại nhân lập tức đến ngay, tặng thêm cho ngươi ba mươi đại bản nữa, chết người chính là Triệu Phổ một khi tức giận chém đầu ngươi, dù cho Bàng phi có khóc đến khàn giọng bên tai Hoàng thượng thì ngươi cũng tiêu chắc rồi, thật là quá đã!

“Triển Triển!” Tiểu Tứ Tử liếc mắt thấy được Triển Chiêu, vui mừng từ chỗ ngồi nhảy xuống, chạy tới, Triển Chiêu từ trên lan can nhảy xuống, vươn tay, bế bổng Tiểu Tứ Tử lên, giơ lên trước mặt mình quan sát, “Tiểu Tứ Tử, đã lâu không gặp rồi, hình như lại béo thêm chút phải không.”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, bàn tay nhỏ bé bụ bẫm nắm lấy một nhánh tóc đen rũ xuống trước ngực của Triển Chiêu, mặt đỏ hồng chối, “Đâu có.”

Triển Chiêu vốn thích tiểu hài tử và động vật nhỏ, Tiểu Tứ Tử thực sự khiến hắn yêu mến đến cực độ, vươn tay bóp bóp bàn tay bụ bẫm nhỏ bé, Tiểu Tứ Tử cũng thích hắn, dựa vào người Triển Chiêu ghé sát bên tai thì thầm không biết nói cái gì.

Bàng Dục thấy tình huống trước mắt, thì biết đại sự không ổn —— Những người này quen với Triển Chiêu!

Theo Bàng Dục được biết, quen với Triển Chiêu thì đó chính là có liên quan Khai Phong phủ, Bàng Dục hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Hắc lão Bao của Khai Phong phủ, đó là Diêm Vương đòi mạng a. Nghĩ vậy, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, Bàng Dục nói, “Thì ra là bằng hữu của Triển hộ vệ, bản Hầu không biết nên sẽ không trách tội, không chấp nhặt với bọn họ nữa.” Nói xong xoay người muốn chạy.

Lý Khánh vừa thấy Triển Chiêu thì cũng đau đầu, theo sát Bàng Dục định đi xuống lầu.

Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử lắc đầu, lẩm bẩm, “Nếu ta là ngươi, ta sẽ không tới cầu thang mà trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống.”

Quả nhiên, Bàng Dục vừa đi tới cửa thang lầu, nhìn xuống thì giật mình hít một ngụm khí lạnh. Bao Chửng mặc một bộ mãng triều phục (một thứ quan phục thời nhà Tống), vẻ mặt uy nghiêm dẫn đầu đi lên, gương mặt đen thui đó dần dần khuếch đại, bắp chân Bàng Dục run như bị chuột rút.

Bao Chửng vừa rồi cũng nghe nói Bàng Dục ở chỗ này gây sự, trong lòng bất mãn, Bàng Dục này muốn chết, đánh ba mươi đại bản còn dám ra ngoài quấy nhiễu dân chúng, vừa nhìn thấy nhân mã của cấm quân, lại càng khó chịu.

Bao Chửng đi lên lầu, trước tiên liếc nhìn Bàng Dục, Bàng Dục cười gượng vái chào Bao Chửng một cái, “Bao… Bao tướng gia.”

Nói xong còn muốn lui, nhưng Vương Triều Mã Hán và một đoàn nha dịch đi theo Bao Chửng đã xếp hàng chặn ngang trước thang lầu, không cho hắn chạy.

Bao Chửng trước tiên không để ý đến Bàng Dục, tiến lên vài bước, liếc mắt thấy được Triệu Phổ vừa đứng lên, đi tới gần ông. Nhiều năm không gặp, Triệu Phổ đã trưởng thành rất nhiều, càng toát ra khí phách của một anh hùng.

Bao Chửng từ trước đến nay giao hảo với Bát Vương gia, bởi vậy rất sớm đã nhận thức Triệu Phổ, vô cùng tán thưởng hắn. Thấy Triệu Phổ tới gần, Bao Chửng sải một bước, định hành lễ, miệng nói, “Bao Chửng bái kiến Vương gia thiên tuế.”

Triệu Phổ vội vã đỡ Bao Chửng, cười nói, “Tướng gia, ta không dám nhận đâu.” Nói xong, quan sát Bao Chửng từ trên xuống dưới, cười nói, “Đã lâu không gặp, Bao tướng khí sắc thật tốt.”

“Ai, già rồi.” Bao Chửng vuốt chòm râu, cười nhìn Triệu Phổ cùng mọi người phía sau hắn, nhóm ảnh vệ đều hành lễ với Bao Chửng, Bao Chửng gật đầu ý bảo không cần đa lễ. Lại thấy cơm nước còn chưa động, liền hỏi, “Vương gia còn chưa ăn uống gì sao?”


“Chưa kịp ăn.” Triệu Phổ khoát khoát tay, nói, “Bàn chính sự quan trọng hơn, ta theo Bao tướng hồi phủ trước đã.”

Nói xong, Triệu Phổ nhìn sang Bàng Dục và Lý Khánh tại trước thang lầu cách đó không xa, hai người lúc này hối hận đến xanh ruột, kẻ ngốc cũng biết, Đại Tống triều chỉ còn hai Vương gia, một người là Bát Vương gia đã qua năm mươi, mà người kia là Cửu Vương gia Triệu Phổ chưởng quản binh quyền Đại Tống, Lý Khánh liền cảm thấy sau cần cổ bốc lên khí lạnh, trong lòng than thở —— Mạng ta toi rồi.

“Vương gia, xảy ra chuyện gì?” Bao Chửng hỏi, “Ta nghe nói có hỗn loạn.”

Triệu Phổ xoay mặt nhìn thoáng qua tiểu nhị và chưởng quỹ bên cạnh, vẫy tay, nói, “Các ngươi nói đi.”

Chưởng quỹ và tiểu nhị cũng trợn tròn mắt, không ngờ người thanh niên này lại là Cửu Vương gia tiếng tăm lừng lẫy, mọi người bị Bàng Dục ức hiếp đã lâu, có mấy người trẻ tuổi lớn gan, liền kể tội của Bàng Dục, còn có chuyện vừa xảy ra cho Bao Chửng nghe.

“Nực cười!” Bao Chửng xoay mặt nhìn Bàng Dục, mặt Bàng Dục nhăn như cái bánh bao, chỉ có thể khóc thét trong lòng, phụ thân, tỷ tỷ, các ngươi mau tới cứu mạng.

“Đem Bàng Dục về, giam lại, án này ngày mai thẩm tra xử lí.” Bao Chửng nói với Trương Long Triệu Hổ.

“Dạ.” Trương Long Triệu Hổ mang người xuống, đám hạ nhân của Bàng Dục cũng đều bị dẫn đi, để lại Lý Khánh và hai mươi cấm quân.

Lý Khánh sợ đến toàn thân run rẩy, quỳ xuống cầu Triệu Phổ tha mạng, Triệu Phổ khẽ thở dài, hỏi Giả Ảnh, “Thượng quân cấm quân hiện tại là ai đứng đầu?”

“Là Chỉ huy sứ Mã Bá Lương.” Bao Chửng trả lời.

“À.” Triệu Phổ gật đầu, hắn đương nhiên biết Mã Bá Lương, người này chính là một bộ hạ trước đây của mình, lạnh lùng cười, nói với Lý Khánh, “Gan ngươi to thật đấy, theo tính tình của Mã Bá Lương, nếu quay trở về, đám các ngươi đều bay đầu.”

“Vương gia tha mạng!” Đám cấm quân kia dập đầu lạy Triệu Phổ, Triệu Phổ khoát tay, nói, “Trở lại nói với Mã Bá Lương, rằng các ngươi còn chưa kịp động thủ nhiễu dân, mỗi người chịu bốn mươi quân côn, bất quá nếu dám tái phạm…”

“Không dám không dám!” Đám cấm quân liên tục dập đầu, đứng dậy tạ ơn Triệu Phổ, bỏ chạy như bay.

Triệu Phổ cùng Bao Chửng liếc nhìn nhau, đều chán nản lắc đầu.

Sau đó, mọi người đi đến Khai Phong phủ, giải quyết chuyện của Hình Hoài Châu.

~

Một nơi khác, quý phủ của Bàng Thái sư, đã sớm có hạ nhân hoảng hốt chạy ào vào bẩm báo.

Bàng Thái sư đang uống trà, hỏi, “Lại bị Bao Chửng chộp được à? Ai, cũng đáng, lại đánh nó hai mươi đại bản, cấm bế nó một năm, ta cũng dễ quản lý chút, Dục Nhi cũng quá tệ.”

“Không phải Thái sư ơi.” Thủ hạ mặt đưa đám nói, “Hầu gia trước đó còn đắc tội một người nữa.”

“Nó đắc tội ai?” Bàng Cát thờ ơ nói, “Bàng Cát ta là Thái sư đương triều, sợ ai?”

“Kia… Bao Hắc tử gọi hắn là Cửu Vương gia.”

“Phốc…” Bàng Cát trực tiếp phun ra một miệng nước trà, vừa đấm ngực vừa ho khan, vội vã xua tay, nói, “Nhanh! Nhanh chuẩn bị kiệu! Tới Khai Phong phủ!”

Thủ hạ nhanh chóng chuẩn bị.

Bàng lão béo đứng lên bưng bụng chạy ra ngoài, nói thầm trong miệng, “Dục Nhi à, ngươi không phải là con ta, ngươi là cha ta, ngươi muốn hại chết toàn gia chúng ta phải không, ngươi đắc tội ai cũng được nhưng sao lại nhắm ngay Triệu Phổ… Tại sao ta lại sinh ra đồ vô dụng như vậy chứ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.