Du Long Tùy Nguyệt

Chương 145: Phiên ngoại 4: Triệu Phổ sinh bệnh ký


Đọc truyện Du Long Tùy Nguyệt – Chương 145: Phiên ngoại 4: Triệu Phổ sinh bệnh ký

Editor: Tiểu Bạch Thử

Đảo mắt đã tới năm mới rồi, hôm nay, ở Tiêu Dao đảo hạ một trận tuyết lớn, tuyết trắng bao lấy tất cả nhà cửa cây cối, phóng mắt nhìn lại, từng tảng tuyết trắng xõa tung mềm mại, giống như là phủ lên thêm một lớp lông cừu dày.

Sáng sớm, Tiểu Tứ Tử khoác một chiếc đệm lông cừu thật dày, nằm soài trên người Thạch Đầu chạy ra sân, nhìn thấy khắp sân được bao trong một màu trắng tinh khiết, còn có những bông tuyết được gió thổi bay phiêu phiêu, ôm lấy Thạch Đầu cọ cọ, “Thạch Đầu, tuyết rơi rồi!”

“Chi chi.” Thạch Đầu kêu vài tiếng, chạy vội ra ngoài nhảy vào trong đống tuyết trên mặt đất, bắt đầu lăn qua lăn lại nghịch ngợm.

Tiểu Tứ Tử cũng nhảy xuống đất, chân mang chiếc giày da dê nhỏ, để lại trên tuyết một chuỗi dấu chân nhỏ xíu, vui mừng kêu lên cùng Thạch Đầu chạy tới chạy lui

Tiêu Lương cũng bị kéo ra theo, chạy đến cùng Tiểu Tứ Tử vui đùa, dù sao cũng là tâm tính của tiểu hài tử mà, một lúc sao, trong viện xuất hiện một người tuyết nhỏ, còn có cả một con trảo ly bằng tuyết nữa chứ.

Hai đứa ở trong sân nghịch cho đến trưa, Công Tôn vừa từ trong dược lư đi ra kinh ngạc muốn nhảy lên, chỉ thấy áo quần của hai tiểu tử kia đều ướt đẫm.

“Nhanh đi tắm mau!” Công Tôn rống lên một tiếng, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương mang theo Thạch Đầu đi vào dục phòng ở hậu viện tắm nước nóng

Công Tôn đi lấy y phục sạch thay cho hai đứa nhỏ, vừa mới ra cửa, chỉ thấy Triệu Phổ từ bên ngoài đi tới, cũng lại một thân toàn nước.

“Ngươi cũng chơi ném tuyết đấy à?” Khóe miệng Công Tôn rút trừu, “Cùng nhóm ảnh vệ sao?” Vừa nghĩ tới hình ảnh này, hắn vô thức lạnh run cả người.

“Thiết.” Triệu Phổ bĩu môi, ta ở đại mạc chẳng lẽ còn chưa thấy qua tuyết lớn hay sao chứ, mấy miếng hoa tuyết tí xíu đó, có thể đẹp đến độ khiến ta phải chơi ném tuyết sao.

“Vậy sao lại ướt sũng như vậy?” Công Tôn vỗ vỗ y phục cho hắn, để hắn cũng đi tắm luôn.

“Đừng nói nữa.” Triệu Phổ lắc đầu, “Hàn Chương đang đóng thuyền, ta bước lên chiếc chiến thuyền vừa mới đóng xong, bọn họ cũng không nói với ta một tiếng là ván thuyền vừa quét sáp bảo hộ. Lão tử đứng không vững nên trực tiếp rơi xuống nước, may mà lúc trước đã từng học bơi, không thì chết người rồi.”

“Thời tiết này mà còn bị ngâm trong nước đá lạnh sao?” Công Tôn kinh hãi mở to miệng, “Để ta làm cho ngươi một chén canh gừng.”

“Ai nha, không có việc gì.” Triệu Phổ bĩu môi thờ ơ nói, “Làm sao ta có thể sinh bệnh chứ.”

“Vì sao không có khả năng a?” Công Tôn khó hiểu, “Ai mà chẳng bao giờ sinh bệnh chứ.”

“Vương gia thì không.” Tử Ảnh ở một bên cười hì hì nói, “Kẻ ngốc chưa bao giờ bị bệnh . . . . .”

Nói xong, liền bị Triệu Phổ đá một cái lăn ra đất.

“Đi vào tắm.” Công Tôn đẩy đẩy hắn, rồi lôi kéo Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đi dùng bữa . . . . . Thật đúng là đã quên nấu cho Triệu Phổ một chén canh gừng rồi.

Công Tôn cũng không suy nghĩ nhiều, từ trước đến giờ có bao giờ Triệu Phổ sinh bệnh đâu a.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Triệu Phổ vẫn sinh long hoạt hổ mà dẫn Tiêu Lương đi luyện công, lưu lại Công Tôn và Tiểu Tứ Tử bầu bạn, cùng nhau nghiên cứu y thuật

Tới chạng vạng, Triệu Phổ đã trở về, lúc dùng bữa tối thì mặt mày có chút lừ đừ, người trông cũng lười biếng.

“Hắt xì . . . . . .”

Lúc ăn, Tiểu Tứ Tử đột nhiên hắt hơi một cái

“Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn sợ hãi, vật nhỏ mà bị bệnh thương hàn thì không hay chút nào, ôm bé lại mà hỏi, “Cổ họng có đau không?”

Tiểu Tứ Tử nhu nhu mũi, “Vừa rồi có sợi lông mao bay vào.”

“Vậy cổ họng con có đau hay không a?” Công Tôn vẫn lo lắng như cũ

“Không đau.” Tiểu Tứ Tử lắc lắc đầu.

Công Tôn nheo mắt lại, lúc dùng cơm vẫn luôn căng thẳng nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử.


Ăn cơm xong, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương chơi đùa đã rồi lập tức phải về phòng ngủ.

Công Tôn nói với Triệu Phổ, “Đêm nay ta sẽ ngủ cùng với Tiểu Tứ Tử, ta sợ nó buổi tối sẽ sốt cao mất.”

Vốn dĩ Công Tôn nghĩ rằng Triệu Phổ sẽ lằng nhằng mè nheo với hắn một trận, không ngờ rằng Triệu Phổ lại gật đầu, “Ừ, được.”

Công Tôn có chút buồn bực, hình như tinh thần Triệu Phổ không tốt, có phải gặp chuyện gì không vui rồi không?

“Buổi chiều hôm nay ngươi lại đi đâu vậy?” Công Tôn hỏi

“Ừ . . . . . . Cùng Tiểu Lương Tử ở phía sau núi luyện công, sau đó Tiểu Lương Tử nói muốn xem thuyền mới, ta lại dẫn nó đi tới xưởng đóng thuyền, sau đó đến Hãm Không đảo ăn điểm tâm do Lô đại tẩu làm, rồi trở về nhà.”

“Không gặp chuyện gì không vui đấy chứ?” Công Tôn lại hỏi thêm một câu, tâm nói hay là có ai đó lỡ đắc tội Triệu Phổ rồi.

Triệu Phổ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Thật sự không có.”

“A.” Công Tôn yên tâm, đưa tay vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi đi ngủ sớm một chút, ta sang với Tiểu Tứ Tử.”

“Ừm.” Triệu Phổ gật đầu, lười biếng trở về phòng ngủ.”

Đêm đó, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử ngủ, cũng không mấy an ổn, cứ một canh giờ lại ngồi dậy sờ sờ trán Tiểu Tứ Tử, phát hiện không sốt cũng không có triệu chứng dị thường khác mới yên tâm, cứ như thế trằn trọc cả đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, thấy Tiểu Tứ Tử nằm trên giường, khí sắc vẫn tốt như cũ, xem ra là không có vẻ sinh bệnh, Công Tôn cũng an tâm hơn. Hắn rời giường đi nói với trù phòng nấu cho một bát canh gừng, để Tiểu Tứ Tử ngủ tiếp một chút, một lát nữa chờ bé tỉnh lại uy bé uống hết là tốt rồi.

Thừa dịp lúc này, Công Tôn vội vàng muốn trở về phòng đi ngủ, buổi chiều hắn còn muốn cùng Triệu Phổ đi Tùng Giang phủ mua mấy thứ cần thiết cho mùa đông nữa.

Tới trong viện, Tiểu Lương Tử đã đang luyện công, nhưng không gặp Triệu Phổ.

“Tiên sinh, sớm.”

“Sớm, sư phụ ngươi đâu?”

Tiêu Lương nhún nhún vai, “Không biết là làm sao vậy, hôm nay còn chưa có tỉnh dậy.”

Công Tôn buồn bực, nhìn cửa phòng hãy còn đóng, tâm nói Triệu Phổ hôm nay lại thích ngủ nướng sao? Tối hôm qua hắn lên giường rất sớm a.

Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Triệu Phổ quả nhiên vẫn còn đang ở trên giường.

“Triệu Phổ.” Công Tôn bước tới ngồi xuống bên giường lay lay hắn, “Còn không dậy sao? Tiểu Lương Tử còn đang chờ ngươi dạy hắn luyện công kìa.”

Triệu Phổ nói lầm bầm một tiếng, không thèm nhúc nhích

Công Tôn ghé qua nhìn một chút, “Triệu Phổ?”

Triệu Phổ vẫn như cũ không nhúc nhích, chui đầu vào ngủ tiếp.

Công Tôn đưa tay chọc chọc mặt hắn . . . . . . Vừa đụng vào đã thấy không bình thường ———– nóng quá a.

“Triệu Phổ?!” Công Tôn sốt ruột lật người hắn lại, đưa tay sờ trán hắn, “Ai nha, ngươi sốt cao rồi!”

“Hử?” Triệu Phổ vẫn lười biếng như trước, không hề có ý muốn thức dậy.

“Nhất định là do ngày hôm qua rơi xuống nước lạnh! Bảo ngươi uống canh gừng ngươi lại không nghe.” Công Tôn vừa nóng ruột lại vừa có chút hối hận, sớm biết vậy thì hôm qua đã nấu canh gừng cho hắn uống rồi, hoặc nếu ngủ ở đây, . . . ít nhất . . . Có thể sớm phát hiện ra một chút.

Cầm cổ tay Triệu Phổ bắt mạch, Công Tôn nhíu mày, “Bệnh thương hàn, sốt cao đột ngột!”


“Hử?” Triệu Phổ lười biếng mở mắt ra, nhìn thấy Công Tôn, “Thư ngốc . . . . . . . Lại đây, hôn một cái.”

“Hôn cái đầu ngươi! Đã bệnh thành như vậy rồi mà còn hôn cái gì?” Công Tôn có chút chấn kinh quá độ, lôi kéo cánh tay Triệu Phổà hoảng hốt, “Không phải nói kẻ ngốc thì không bị bệnh sao? Ngươi gạt người!”

Triệu Phổ muốn cười cũng không được, không nói gì nhìn Công Tôn, “Cũng không có nặng lắm a . . . . . .”

“Còn không nặng hả?” Công Tôn vội vàng gọi người, kê toa để họ đi bốc thuốc.

Nói đến cũng kỳ, Công Tôn xem bệnh cho bao nhiêu người, vô luận bệnh nặng đến đâu, hắn bắt mạch hay bốc thuốc chưa bao giờ có chút rối loạn. Nhưng hôm nay Triệu Phổ bị bệnh, hắn lại không sao xử trí êm ả được, cứ rối hết cả lên.

“Phụ thân . . . . .”

Tiểu Tứ Tử cũng tỉnh dậy, cùng Tiêu Lương chạy đến, “Cửu Cửu bị bệnh sao?”

“Ừ.” Công Tôn gật đầu

“Con đi nấu thuốc.” Tiểu Tứ Tử chạy ra, nhận lấy gói thuốc từ tay hạ nhân chạy vào trù phòng ngao dược, Tiêu Lương cũng đi theo.

Nhất thời, toàn bộ Tiêu Dao đảo kể cả Hãm Không đảo đều truyền khắp nơi một tin ———- Triệu Phổ sinh bệnh rồi! Triệu Phổ lại có thể bị bệnh!

Công Tôn một mực ở trong phòng cùng Triệu Phổ, đầu tiên cần dùng rượu thuốc chà xát khắp người hắn. Công Tôn đem nước nóng tới, đổ rượu thuốc khuấy đều trong nước nóng, rồi nhúng ướt khăn vào trong.

Triệu Phổ ngửi thấy mùi thì nhăn mặt nhăn mũi, “Khó ngửi.”

“Không cho phép phàn nàn!” Công Tôn trừng mắt liếc hắn, “Vô dụng! Lớn như vậy mà còn sinh bệnh!”

Triệu Phổ mang vẻ mặt oan uổng, “Ai nói tuổi lớn thì không cho phép bị bệnh vậy?!”

“Ngươi không phải là tên ngốc sao?!”

Triệu Phổ nhìn trời, “Cũng may là bị bệnh, không thì thật sự thành tên ngốc rồi . . . . . . Khụ khụ khụ.”

“Không cho phép nói!” Công Tôn bắt hắn há mồm, quan sát bên trong khoang miệng của hắn, có chút thương yêu, “Cổ họng sưng hết rồi.”

“Ừ.” Triệu Phổ cười tủm tỉm gật đầu, “Thư ngốc, hôn một cái.”

“Cút, nếu như ta cũng ngã bệnh thì ai chiếu cố ngươi?!” Công Tôn đẩy Triệu Phổ ra, “Xoay người nằm sấp xuống! Ta lau dược cho ngươi.”

Triệu Phổ không thể làm gì khác hơn là trở mình một cái nằm trên giường, Công Tôn ra ngoài đóng cửa, đem chậu than nóng lửa để bên giường. Triệu Phổ nhìn chậu than một chút, cười hỏi, “Thư ngốc, ngươi có muốn chuẩn bị que hàn không?”

“Ngươi chết đi!” Công Tôn hung hăng trừng hắn, cởi lý y của hắn ra, rồi dùng khăn tay tẩm rượu thuốc mà hung hăng chà xát.

“Ai . . . . . . Thật thoải mái.” Triệu Phổ lười biếng tiếp tục ngủ, nghĩ thấy mình khỏe lên rất nhiều rồi.

Công Tôn lau rượu thuốc cho hắn xong thì đắp chăn cho hắn, Tiểu Tứ Tử cầm chén thuốc tới đưa cho Công Tôn uy Triệu Phổ uống.

Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương bị Công Tôn đuổi ra ngoài để khỏi bị lây bệnh, còn mình thì ngồi lại ở đầu giường bồi Triệu Phổ.

“Thư ngốc, lạnh quá đi, đến đây cùng ngủ không?”

“Ngươi lạnh à?” Công Tôn ngốc ngốc ngơ ngác hoàn toàn không hiểu được phong tình, Triệu Phổ cũng không có cách, đành xốc chăn lên, “Cùng nhau ngủ nha!”

Công Tôn suy nghĩ một chút, chạy đến mở tủ áo ra, mang qua thêm một tấm chăn đắp chồng cho hắn.


“Nặng quá . . . . .” Triệu Phổ cảm thấy có chút bí hơi, vốn dĩ trong phòng đã có một cái bếp lò cực nóng, cho nên bây giờ lại càng nóng thêm.

“Đừng nháo!” Công Tôn chỉnh chăn lại cho hắn, rồi lại choàng kín y phục quanh hai bên cổ hắn, “Ngủ đi, đừng lộn xộn!”

“Ai.” Triệu Phổ không thể làm gì khác hơn là lão lão ngủ thật say

Công Tôn ở một bên cũng bất tri bất giác mà chìm vào giấc ngủ.

Triệu Phổ ngủ cả một buổi chiều, cả thân đầy mồ hôi . . . . . Thấy thoải mái hơn rồi, hắn bắt đầu đá chăn ra.

Công Tôn đắp chăn lại cho hắn hai lần, đều bị Triệu Phổ đạp xuống, cuối cùng Công Tôn nổi giận, bèn nằm lên trên góc chăn chặn lại, trừng hắn, “Chịu khó đi!”

“Hết sốt rồi.” Triệu Phổ cảm thấy trên người dính dính, “Ta nóng!”

“Giọng của ngươi còn rất khàn!” Công Tôn không nghe theo cũng không buông tha, lại đưa cho Triệu Phổ thêm một chén túuốc đắng, “Ngủ tiếp đi!”

Triệu Phổ không thể làm gì khác hơn là chui trở lại tiếp tục ngủ, đợi cho đến lúc trời chạng vạng tối thì thật sự là không ngủ thêm được nữa.

Công Tôn sờ sờ trán hắn, phát hiện đã mát rồi, giảm nhiệt . . . . . . Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lại một lần nữa cảm khái, Triệu Phổ thật sự là dễ sinh dễ nuôi a, sốt cao như vậy mà rất nhanh đã khỏi rồi.

Triệu Phổ ngồi dậy, cảm thấy tinh thần phấn chấn, “Chết đói!”

“Mau đi tắm rồi thay quần áo.” Công Tôn chuẩn bị bồn tắm nước nóng cho Triệu Phổ, còn thả vào trong đó rất nhiều thảo dược, để hắn tắm rửa, còn mình thì dọn dẹp thay chăn nệm mới cho hắn.

Triệu Phổ ngâm nước nóng xong thì cảm thấy thân thể sảng khoái nhẹ nhõm chạy ra, chỉ thấy Công Tôn đang trải chăn cho mình, tấm tác hai tiếng ——- tựa ở bên giường nói, “Thật là đảm đang mà.”

Công Tôn ném một cái gối đầu qua.

Ngoài cửa, *cốc cốc cốc* mấy tiếng.

Tiểu Tứ Tử đẩy cửa đi vào, trên tay cầm theo một thực hạp (hộp đựng thức ăn) thật to, “Phụ thân, Lô di di làm đồ gửi cho Cửu Cửu ăn.”

“Thật không.” Công Tôn vội vàng ra ngoài tiếp lấy, “Đại tẩu đâu rồi?”

“Nói là không quấy rối chúng ta nghỉ ngơi nên đi rồi.” Tiểu Tứ Tử đã chạy vào nhà, nhân cơ hội thân thiết với Cửu Cửu một chút.

Công Tôn mở thực hạp, đều là những món ngon thích hợp cho người bệnh, liền đem qua bắt Triệu Phổ ăn. Triệu Phổ nguyên bản đói sắp hoa mắt, liền một hơi quét sạch tất cả . . . . . Lúc này ăn no triệt để, bệnh cũng hoàn hoàn khỏi rồi.

Ngoài cửa phòng, Tử Ảnh đẩy đẩy Giả Ảnh, “Ai, Vương gia cần bao nhiêu canh giờ để dưỡng vệnh vậy?”

“Khoảng ba bốn canh giờ đi . . . . . .” Giả Ảnh khóe miệng rút trừu, lầm bầm một tiếng, “Ta thấy kỳ thực hắn không cần uống thuốc làm gì cả, trực tiếp trùm chăn nằm một chút là khỏe rồi.”

“Vậy sao.” Tử Ảnh gật đầu, “Vương gia đã bao lâu không sinh bệnh rồi?”

“Mười năm trước thì phải? Lần đó khó chịu, không phải là lúc đang thay răng sao.”

Hai người họ đứng ngay cửa tưởng niệm, bên trong Công Tôn cùng Triệu Phổ nghe thấy hết rõ ràng, Công Tôn nhịn cười.

Còn Triệu Phổ thì nghiến răng kèn kẹt, tâm nói hai ngươi tốt xấu gì cũng nên chừa lại cho ta một chút mặt mũi đi chứ.

Sau khi ăn xong rồi, Triệu Phổ kích động nói muốn cùng Công Tôn lên Tùng Giang phủ đi chợ đêm, liền bị Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc lại, “Ngươi còn có tâm tư đi chợ đêm?! Ngủ đi!”

“Còn ngủ hả?!” Triệu Phổ cầu xin, “Không ngủ được nữa đâu a!”

“Mặc kệ!” Công Tôn đẩy hắn lên giường rồi đắp chăn.

Triệu Phổ nằm trên giường thở dài

“Thư ngốc . . . . Không ngủ được nữa.”

Sau nửa canh giờ, Triệu Phổ lầm bầm một câu rồi xoay mặt nhì, đã thấy Công Tôn đang ngủ

Công Tôn từ tối hôm qua đã lo lắng cho Tiểu Tứ Tử cả một đêm, hôm nay cả ngày lại lo cho Triệu Phổ . . . . . . Bây giờ thấy Triệu Phổ đã tốt lên rồi, tâm tình hắn cũng thả lỏng, nên rất nhanh đã ngủ say.


Triệu Phổ nhìn dung nhan Công Tôn lúc ngủ, cảm thấy mình hình như sốt lại mấy rồi, trên người nóng quá nha.

Sợ Công Tôn bị lạnh, Triệu Phổ xốc chăn lên . . . . . . . Kéo Công Tôn vào ngủ cùng.

Lại một lát sau, Triệu Phổ nghĩ Công Tôn ăn mặc như vậy mà ngủ thì không tốt cho lắm . . . . . Nghĩ vậy, liền đưa tay cởi y phục cho Công Tôn, để hắn ngủ ngon một giấc

Công Tôn nói lầm bầm hai câu, cũng không giãy dụa.

Triệu Phổ thấy hắn không có ý muốn tỉnh, cho nên . . . . cởi nhiều thêm chút xíu nữa đi . . . . . . Đằng nào cũng cởi rồi, không bằng cởi hết luôn đi. (Ôi Phổ ca, cái lo cởi đồ của anh thật là ~~~)

“Đừng nháo!” Công Tôn đẩy Triệu Phổ ra, sau đó lại phóng qua ôm lấy hắn cọ cọ, gối đầu lên ngực hắn lầm bầm một câu, thoải mái a . . . . . lại ngủ tiếp.

Triệu Phổ liếc mắt nhìn hắn . . . . . Ai nha nha, Sách ngốc này mang hình dạng giống như là rất muốn nha, không bằng để ta hỗ trợ hắn vậy.

Vì vậy, Triệu Phổ vì muốn thử nghiệm để chứng minh mình đã khỏi bệnh, tinh thần dư thừa, nên tháo mành xuống, nhào lên trên rồi ăn kiền mạt tịnh.

Công Tôn bị hắn quấy phá như vậy, đương nhiên là tỉnh lại rồi, thấy hắn tâm tình vô cùng tốt lại cực kỳ hăng hái, đẩy đẩy hắn hai ba cái nhưng cũng không cáu kỉnh, mặc kệ hắn làm càn.

Triệu Phổ được ngầm đồng ý tự nhiên sẽ càng thêm dũng cảm, điên cuồng một trận.

. . . . . . .

Sáng sớm hôm sau, Triệu Phổ thần thanh khí sảng rời giường, chạy tới trong viện luyện công.

Tiểu Tứ Tử bưng đĩa điểm tâm chạy tới, “Cửu Cửu, người hết bệnh rồi?”

“Khỏe rồi.” Triệu Phổ gật đầu.

“Vậy phụ thân đâu?”

“Suỵt.” Triệu Phổ khoát khoát tay, “Phụ thân con còn đang ngủ.”

“Đã trễ thế này mà còn ngủ sao?” Tiểu Tứ Tử quệt quệt miệng, “Phụ thân nói ngày hôm nay sẽ dạy con châm cứu mà, còn bảo con sáng sớm tới.”

“Hắc hắc, phụ thân con tối hôm qua bận chút chuyện a.” Triệu Phổ thuận miệng đáp một câu

“Bận cái gì nha?”

“Ách, bận . . . . . xem bệnh cho ta a.”

Tiểu Tứ Tử nheo mắt hoài nghi nhìn Triệu Phổ ———- xem bệnh? Bệnh thương hàn chỉ cần trùm chăn lại không phải đã được rồi sao? Vì sao cần phải xem bệnh?

Nghĩ vậy lại thôi, Tiểu Tứ Tử bưng điểm tâm chạy vào phòng, đặt điểm tâm lên bàn, bò lên giường nhìn Công Tôn

Triệu Phổ tinh thần cực tốt, lôi Tiêu Lương vào sân so chiêu.

Chưa được tới hai chiêu, chợt nghe tiếng Tiểu Tứ Tử ồn ào chạy đến, “Nha, Cửu Cửu, phụ thân sốt rồi!”

“Cái gì?!” Triệu Phổ cả kinh, vội vàng chạy áo tới nhìn Công Tôn.

Công Tôn đang sốt đến mức mơ hồ luôn rồi.

“Thư ngốc?” Triệu Phổ bước lại gần hỏi thăm

Công Tôn mở mắt liếc mắt nhìn hắn, giơ tay mềm nhũn đánh hắn một cái, “Đều tại ngươi . . . . . . .”

“Ách . . . . . .” Triệu Phổ gãi gãi đầu, “Ta tự hỏi tại sao ta lại cảm thấy tốt như vậy đi, thì ra có thể dùng cách này để trị bệnh à? Như vậy đi Thư ngốc, chúng ta làm lại lần nữa, ngươi đem bệnh truyền lại cho ta . . . . . Ai nha.”

Nói còn chưa dứt lời, Công Tôn đã đập một cái gối vào mặt hắn, “Triệu Phổ, ngươi nhớ kỹ cho ta!”

Cuối cùng, Công Tôn hắt xì sổ mũi liên tục, giọng khàn người thì nóng, đến độ mê man nói lầm bầm, Triệu Phổ cũng hối hận, sớm biết vậy giữ lại đêm nay mới làm. (Lạy anh = =)

Tử Ảnh cho mời Lô phu nhân tới, xem bệnh kê thuốc cho Công Tôn, lúc gần đi, Lô phu nhân còn dặn dò Triệu Phổ, “Vương gia, người để Công Tôn tiên sinh nghỉ ngơi vài ngày, hắn hiện giờ không thích hợp ‘làm lụng vất vả’ quá độ a!”

“Được được.” Triệu Phổ liên tục đáp ứng, Công Tôn nằm trong chăn tức tối, hai cái tai đỏ cả lên, đều tại Triệu Phổ, mất hết mặt mũi rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.