Đọc truyện Du Long Tùy Nguyệt – Chương 132: Viễn phó hôn yến, Công Tôn ngận bạo táo… (Đi xa dự tiệc cưới, Công Tôn rất táo bạo…)
Ba ngày sau, trong quân doanh của Triệu Phổ là một mảnh bận rộn.
Triệu Phổ dựa theo kế hoạch lúc trước, an trí đại quân tại trung lộ, vốn là… tương kế tựu kế cũng phải hợp lẽ thường, nếu như Triệu Phổ thực sự ngu ngốc đến độ nghe mấy lão đầu kia tùy tiện nói mấy câu đã đem đại quân bày tại vị trí bậy bạ, vậy mới khiến người ta nghi ngờ.
Chỉ là Triệu Phổ còn chuẩn bị vài việc khác, an bài nhiệm vụ bí mật cho nhóm Hạ Nhất hàng, ngoại trừ bốn người phó tướng này thì không ai biết.
Công Tôn bên kia cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chớp mắt… ‘ngày lành’ đã tới.
Triệu Phổ, Công Tôn còn có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, các ảnh vệ, mười người cùng nhau tiến vào Hưng Khánh, đi uống hỉ tửu của Lý Nguyên Hạo.
Lần này Triệu Phổ và Công Tôn mang theo Tử Ảnh Giả Ảnh cùng nhau công khai đi vào. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dẫn đầu bốn ảnh vệ khác, âm thầm lẻn vào, tìm đầu mối của Bát vương gia.
Sáng sớm hôm nay, mọi người chuẩn bị hoàn tất, Công Tôn lên ngựa với Triệu Phổ, cùng Tiểu Tứ Tử lưu luyến không rời nói lời từ biệt, đáp ứng sẽ rất nhanh trở lại, rồi theo Triệu Phổ đi.
Tiểu Tứ Tử mấy ngày nay sẽ về Bàng Cát và các ảnh vệ chiếu cố, vẫy bàn tay bé bỏng cho đến khi Công Tôn bọn đi khuất không còn thấy bóng, Tiểu Tứ Tử mới bắt đầu ủy khuất dẩu mỏ cúi đầu rầu rĩ không vui.
Bàng Cát nhìn thấy, cười chọc bé, “Tiểu Tứ Tử, không sao đâu, ngươi chờ phụ thân ngươi trở về mang đồ chơi cho ngươi nha.”
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử ghé vào trên vai Bàng Cát vẫn rầu rĩ không vui, Bàng Cát thì lại sung sướng, ai nha, hảo ngoan hảo khả ái nha… Mấy ngày nay hảo hảo dụ dỗ nó, tốt nhất có thể nhận lão làm kiền gia gia (ông nội nuôi) hay gì đó… Mỹ mãn a!
Vì vậy, Bàng Cát bắt đầu sủng ái đại kế của lão, nhí nhảnh liên tục vỗ mông ngựa Tiểu Tứ Tử, yêu thương vô vàn a.
.
Buông chuyện người trong quân doanh lo lắng chờ tin không đề cập tới, lại nói về hành trình đến Hưng Khánh của nhóm Triệu Phổ.
Công Tôn và Triệu Phổ cưỡi một con ngựa, ngựa đi được canh giờ thứ nhất, hai người còn nói nói cười cười cãi nhau ầm ĩ, rất thích ý.
Tử Ảnh và Giả Ảnh cách khá xa, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bọn họ đã sớm âm thầm lẻn vào Hưng Khánh phủ. Đã không có Tiểu Tứ Tử luôn bám dính lấy Công Tôn không buông, Triệu Phổ có thể biết được cái gì là thế giới chỉ có hai người rồi —— Hạnh phúc vô cùng a!
Chỉ là tới canh giờ thứ hai, Công Tôn bắt đầu lo lắng, “Ngươi nói, Tiểu Tứ Tử có ăn cơm trưa không?”
Triệu Phổ nhìn sắc trời một chút, “Còn chưa tới giờ cơm trưa mà.”
“Ai nha, nó có theo Thạch Đầu chạy loạn rồi ngã sấp xuống không?”
“Không thể nào… Có các ảnh vệ trông chừng mà, còn có lão Bàng cùng nó, yên tâm.”
“Nguy rồi!” Công Tôn đột nhiên cả kinh, Triệu Phổ cũng bị y làm cho kinh ngạc nhảy dựng, “Gì vậy…”
“Ngươi nói, Tiểu Tứ Tử có thể nào chọc tới Bàng Cát, bị đánh đòn? Sau đó không cho ăn, buổi tối cô đơn trốn trong chăn khóc nhè nhớ ta?”
…
Triệu Phổ trầm mặc một lúc lâu, nói, “Thư ngốc, ta nghĩ tình huống phỏng chừng là Bàng Cát chọc tới Tiểu Tứ Tử rồi lắp bắp cầu xin tha thứ, sau đó liều mạng đút thức ăn cho Tiểu Tứ Tử, buổi tối Tiểu Tứ Tử ngoạn vui đến nỗi quên mất có người cha là ngươi.”
…
“Không được ! Ta phải đi về!” Công Tôn hô to.
Triệu Phổ vươn tay đè y lại, “Muốn chạy? Không kịp rồi! Mấy ngày nay ngươi thuộc về ta rồi!” Nói xong, vỗ mông ngựa một cái… Hắc Kiêu hí vang một tiếng, tung bốn vó lao băng băng về phía trước.
.
Bên trong quân doanh, Bàng Cát hắt xì một cái.
Tiểu Tứ Tử ngồi bên cạnh, dựa vào Thạch Đầu đang liếm mao, nhai quả vải mà Bàng Cát đã giúp bé bóc vỏ bỏ hột, “Tiểu Đỗ Tử, ngươi cảm mạo nha?”
“Không…” Bàng Cát dụi dụi mũi, “Đại khái lão Bao đang nói xấu ta.”
“Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử bị lão chọc cười, vịn bàn tiến qua, hướng miệng lão đút một quả vải.
Bàng Cát liền cảm thấy đầu óc choáng váng chới với, quả vải tọt vào miệng ngọt lịm a… Ngọt chết mất! Thịt quả vải trắng trắng mềm mềm giống như khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tứ Tử —— Ai nha, hạnh phúc vô cùng!
…
Nhóm Triệu Phổ đi hơn nửa ngày, tiến vào địa giới Hưng Khánh phủ.
Đã có người chờ cửa, đó là gia đinh của vương phủ, Triệu Phổ tại Hưng Khánh phủ đại khái còn nổi danh hơn cả vùng Trung Nguyên. Người Tây Hạ sùng võ, tuy rằng bị Triệu Phổ đánh bại, nhưng ngược lại cũng không hận hắn mà còn tương phản, đều phi thường sùng bái, đều mở to hai mắt hiếu kỳ quan sát —— Quả nhiên là Triệu Phổ,
giống hệt như những võ tướng kia thuật lại a.
Triệu Phổ ngồi trên ngựa, cũng thu hồi thần tình vui cười với Công Tôn, dáng vẻ nghiêm trang, rất là uy nghiêm. Mà Công Tôn bởi vì ngồi trước Triệu Phổ bị hắn nhiều lần quấy rầy, một tay ôm thắt lưng Triệu Phổ, một tay nâng cằm, cau mày, dáng vẻ giống như trời sắp sập, cũng rất là nghiêm túc.
Tất cả mọi người nghĩ, ai nha, không hổ là hôi mắt Tu La, vị phía trước kia chính là nam vương phi trong truyền thuyết, hai người thật ra rất xứng đôi a, đều là người vừa nhìn đã thấy rất có thân phận a…
Nhưng trên thực tế, Triệu Phổ là sĩ diện, chiêu này hắn thành thạo nhất, làm bộ mặt không biểu tình, uy vũ đi tới, cho nên Triệu Phổ kết luận, phỏng chừng đại tướng uy vũ đều là mặt than.
Mà Công Tôn, thì lại không giờ phút nào không lo lắng cho Tiểu Tứ Tử, rất sợ có người ngược đãi bé, khi dễ bé, chọc bé khóc, bỏ đói bé, đánh đập bé, làm bé lạnh hoặc là làm bé nóng… Tâm thần không yên cộng thêm lo nghĩ.
Gia tướng vương phủ do Tề Lương tự mình kéo hàng ngũ tới đón tiếp Triệu Phổ.
Tới cổng thành vừa thấy Tề Lương, Triệu Phổ vui vẻ, cười nói, “Nga… Tề tướng quân a.”
Tề Lương nhịn không được giật giật khóe miệng, những tướng lĩnh Tây Hạ đều quen biết Triệu Phổ đã lâu, hầu như từng người đều bị hắn ác chỉnh, mỗi người vừa thấy hắn thì vừa bội phục vừa hận đến nghiến răng.
Công Tôn thò đầu liếc mắt, tâm nói, đây là tướng lĩnh Tây Hạ – Tề Lương nổi danh a… Quả nhiên rất uy vũ, bất quá so với Triệu Phổ thì kém xa. Hiện giờ Công Tôn đã sớm dưỡng thành một thói quen, mặc kệ gặp ai đều phải so sánh với Triệu Phổ một phen, cảm thấy không ai anh minh thần võ hơn Triệu Phổ nhà y.
Chỉ tiếc Công Tôn là một người nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu lời trong lòng mà để Triệu Phổ nghe được, chắc chắn có thể bay tuốt lên trời.
“Cửu vương gia đại giá quang lâm… Thỉnh di giá (đi đến nơi khác, dùng để nói với người quyền quý) vương phủ, vương gia chờ tại cửa đã lâu.”
Triệu Phổ nhướng mi, “Hảo.”
Nói xong, mọi người theo Tề Lương vào thành, đi đến vương cung.
Mà binh mã Tây Hạ theo sau đều le lưỡi, Triệu Phổ thật dũng cảm a, dĩ nhiên lại đơn thân dẫn theo hai ảnh vệ trực tiếp vào Hưng Khánh phủ… Còn dẫn theo một thư sinh hoàn toàn không công phu, quả nhiên dũng mãnh!
.
Nhân mã rất nhanh tới trước đại môn vương phủ của Lý Nguyên Hạo, quả nhiên, chỉ thấy chính môn (cửa chính) mở rộng, Lý Nguyên Hạo một thân hoa phục, tự mình suất lĩnh văn võ quần thần nghênh đón.
Công Tôn lần đầu tiên thấy Lý Nguyên Hạo, từ sau lưng Triệu Phổ ló đầu ra tinh tế quan sát, ngực tấm tắc hai tiếng.
Lý Nguyên Hạo này thực sự như Triệu Phổ nói, trông thật sự khiến người ta không dám khen tặng a! Chỉ thấy hắn khí sắc xanh mét, sắc mặt không tốt. Cộng thêm mày rậm mắt ưng, mũi ưng, chóp mũi khoằm xuống, khuôn mặt gầy còm nhọn dài, cằm vểnh, thân hình cao to, còn đầu tóc nói không dễ nghe là, mọc lởm chởm, dựa theo dáng điệu truyền thống của người Tây Hạ, cột cao ở một bên. Hung ác âm hiểm cộng thêm dã man ngoan độc, đều viết ngay trên mặt.
(Sao giống thầy Yamada trong Ninja loạn thị quá XD)
“Ha ha ha.” Lý Nguyên Hạo ngửa mặt lên trời cười dài một hơi, tiến lên giơ tay định túm dây cương của Hắc Kiêu, như là muốn giúp Triệu Phổ dẫn ngựa.
Công Tôn tâm nói… Không thể nào, nể mặt đến mức này a?
Nhưng không nghĩ tới là, Lý Nguyên Hạo còn chưa chạm được tới dây cương của Hắc Kiêu, thì Hắc Kiêu đột nhiên ngẩng đầu, giơ lên móng trước hí vang một tiếng, bước sang bên cạnh tránh hai bước, hướng về phía Lý Nguyên Hạo phát ra tiếng phì phì trong mũi, lắc đầu nhìn chằm chằm quan sát hắn, hiển nhiên nhận thức, đồng thời không muốn gặp.
Lý Nguyên Hạo nguyên bản một phen hảo ý muốn thân thiện một chút, bị Hắc Kiêu khiến cho hơi xấu hổ, cuối cùng chỉ phải tự giễu mà bật cười, “Mấy ngày không gặp, tính tình Hắc Kiêu lại tăng lên a.”
Triệu Phổ cũng cười, vươn tay nhẹ nhàng vỗ Hắc Kiêu, Hắc Kiêu đành đứng lại bất động… Bất quá nó vẫn không thích nhìn Lý Nguyên Hạo, xoay mặt nhìn nơi khác.
Lại nói, Lý Nguyên Hạo không chỉ thưởng thức Triệu Phổ, mà còn thưởng thức con ngựa này của Triệu Phổ.
Hắc Kiêu hung ác cuồng bạo, rất ít có con ngựa nào ngang tàng lại mạnh mẽ như thế. Loại ngựa này chính là chiến mã khó gặp, là kỳ lân chủng hoặc long chủng trong truyền thuyết, nói chung nó không phải mã chủng, ai từng thấy con ngựa điên nào ra trận lại lôi chiến mã của đối phương ra cắn xé?! Lý Nguyên Hạo liếc mắt thấy con ngựa này thì liền nghĩ nó và Triệu Phổ quả thực là tuyệt phối. Muốn đối phó Triệu Phổ, thì cũng như đối phó loại ngựa này, phải dùng trí, tuyệt đối không thể ép buộc… Bởi vì ép buộc thì nó càng ngoan cố hơn cả ngươi.
“Cửu vương gia đại giá quang lâm, Nguyên Hạo trên mặt có quang.” Lý Nguyên Hạo rất khiêm tốn, hành lễ với Triệu Phổ.
Triệu Phổ cong khóe môi, tục ngữ nói, sói nhe răng thì không cắn người, nhưng con sói mà cười với ngươi thì chắc chắn không có hảo tâm, cũng vội vàng hoàn lễ, cười nói, “Vương gia nhiều ngày không gặp rồi.”
“Phải phải.” Lý Nguyên Hạo gật đầu, tâm nói… Lần gặp trước còn bị ngươi đuổi theo hơn mười dặm, tổn thất mấy vạn binh mã của ta.
“Nga… Vị này chẳng lẽ chính là Công Tôn tiên sinh?” Lý Nguyên Hạo vờ tỏ ra kinh ngạc nhìn Công Tôn.
Triệu Phổ gật đầu, dẫn theo Công Tôn đi tới giới thiệu
với Lý Nguyên Hạo, “Công Tôn Sách.”
“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Lý Nguyên Hạo càng thêm khách khí.
Công Tôn cũng hòa khí hoàn lễ, “Vương gia.”
“Không dám không dám, đến đến!” Lý Nguyên Hạo dẫn hai người vào trong.
Triệu Phổ và Công Tôn theo hắn vào.
Lúc này, một gia tướng của vương phủ định đi kéo Hắc Kiêu vào chuồng, nhưng Hắc Kiêu trừng mắt liếc hắn, hắn cả kinh vội vã thối lui vài bước, tâm nói… Mụ nha, đây là ngựa hay là sói a, sao lại hung dữ như vậy?!
Hắc Kiêu liếc nhìn Triệu Phổ, vẫy vẫy đuôi, xoay người rảo bước đi.
“Ai…” Gia tướng muốn đuổi theo, Triệu Phổ nói, “Để nó đi, nhốt vào chuồng nào thì chuồng ngựa đó gặp tai ương.”
“Ha ha ha.” Lý Nguyên Hạo vội cười, lau mồ hôi, tâm nói, tọa kỵ của mình đại thể đều là danh mã các nơi tiến cống, lúc chiến tranh bị Hắc Kiêu cắn bị thương không dưới mười con, mỗi một con đều mất cái đuôi, đây nếu là nhốt vào trong chuồng, vậy không phải là hổ vào đàn cừu sao, phỏng chừng một con ngựa cũng không còn, cứ để nó đi thôi.
Mọi người vào trong.
Hắc Kiêu thong thả chạy vào một cái hẻm, Hắc Ảnh nhảy xuống, dắt nó mang về một khu nhà của Triệu gia quân trong Hưng Khánh phủ, Hắc Kiêu còn xoay cổ không chịu phản ứng hắn.
Hắc Ảnh sốt ruột, “Tổ tông, ngươi nghe lời một chút được không a? Ta cho ngươi vài củ cải a! Nghe lời!”
Hắc Kiêu lúc này mới không tình nguyện theo hắn đi, còn suy nghĩ, đám bổn mã (ngựa thường) của Lý Nguyên Hạo đều nhốt ở đâu? Để gia gia tìm thấy thì các ngươi biết tay.
…
Công Tôn và Triệu Phổ theo Lý Nguyên Hạo vào vương phủ, chỉ thấy bên trong giăng đèn kết hoa, các hạ nhân vào vào ra ra cũng phi thường bận rộn.
Lý Nguyên Hạo có chút hổ thẹn nói, “Vương gia thứ lỗi, thời gian chuẩn bị hôn sự này hơi gấp, cho nên lộn xộn.”
“Vô phương.” Triệu Phổ khoát tay một cái.
“Nga, ta đã vì vương gia và tiên sinh chuẩn bị nơi nghỉ ngơi, vương gia và tiên sinh đi đường vất vả, có thể trước tiên đi rửa mặt một chút, ta lệnh người chuẩn bị tiệc rượu, buổi trưa dùng trước một buổi cơm xoàng, buổi tối sẽ có tiệc rượu trước khi kết hôn.”
Triệu Phổ cười, “Vương gia cứ làm việc của ngươi, chúng ta tự mình an bài là được, không thể thêm phiền.”
“Ha ha, đâu đâu, ta còn muốn cùng Cửu vương gia trò chuyện thêm vài câu.” Lý Nguyên Hạo vội dò xét, “Ta đã có ý thưởng thức Cửu vương gia từ lâu, dù là đàm luận ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề a… Xưng huynh gọi đệ giang sơn cùng chung lại càng hay.”
Công Tôn nhướng mi một cái, quả nhiên Lý Nguyên Hạo có ý muốn mượn hơi Triệu Phổ a.
Triệu Phổ thì lại thản nhiên cười một cái, “Ta làm sao lại đòi phân nửa Tây Hạ quốc thổ của vương gia được… Chuyện này không phải gọi người chê cười sao, bất quá nếu vương gia nằng nặc muốn dâng cho, ta cũng đành cam tâm tình nguyện tiếp nhận.”
“Ha ha.” Lý Nguyên Hạo ngoài miệng thì cười, tâm nói Triệu Phổ quả nhiên không phải có thể thu mua dễ dàng như vậy.
“Đúng rồi.” Triệu Phổ nói, “Ta rất tưởng niệm Bát vương gia, không biết, có thể gặp một chút hay không?”
“Nga… Chuyện này không vội.” Lý Nguyên Hạo lập tức đổi chủ đề, “Mấy ngày nữa là có thể gặp rồi, vương gia hảo, Cửu vương gia chớ quan tâm, ta đối đãi với ngài ấy như khách, không dám có một chút sơ suất nga!”
Triệu Phổ bất đắc dĩ, cũng chỉ hảo gật đầu, nhưng trong lòng nghĩ, Lý Nguyên Hạo a, tốt nhất lời ngươi nói chính là thật, nếu như Bát vương thiếu một sợi tóc lão tử đào mồ tổ tiên nhà ngươi!
Lý Nguyên Hạo tự mình dẫn Triệu Phổ và Công Tôn đến khu vực nghỉ ngơi, sau đó lại ngồi xuống hàn huyên vài câu, chợt nghe bên ngoài có người đến báo, vương tử Hồi Hột tộc tới, Lý Nguyên Hạo liền nói tiếng cáo từ, xoay người đi.
Triệu Phổ thấy hắn đã đi, đứng trong viện khẽ híp mắt lại.
“Vương gia.” Hắc Ảnh đáp xuống bên cạnh Triệu Phổ, “Đã tản ra đi tìm rồi.”
Triệu Phổ gật đầu, nói, “Cẩn thận một chút!”
“Dạ!” Hắc Ảnh gật đầu, lóe lên biến mất.
Triệu Phổ nhìn xung quanh bốn phía, nhịn không được mà nhíu mày, Lý Nguyên Hạo ngay cả một phục binh (quân mai phục nấp trong góc) đều không an bài, cũng không sai người giám thị mình, có thể thấy được hắn không sợ mình đi lại lung tung… Nói cách khác, hắn thật sự rất tự tin đối với việc giam giữ Bát vương.
Triệu Phổ nghĩ như thế nào đều cảm thấy có chút phiền táo, quay đầu lại, chỉ thấy Công Tôn so với mình càng phiền táo, tựa hồ nhìn cái chén cái ghế dựa cái ghế dài cũng thuận mắt như nhau.
Triệu Phổ đi tới, “Chuyện gì vậy thư ngốc?”
Công Tôn thở dài, “Không hiểu được, ta tâm thần không yên… Ta cách xa Tiểu Tứ Tử đã hai canh giờ rồi… Ngươi đoán nó có bởi vì nhớ ta mà khóc nhè hay không a?”
“Ách…” Triệu Phổ dở khóc dở cười, Công Tôn lại nữa rồi…
.
Mà lúc này, trong quân doanh Tống quân, đại trướng của Bàng Cát.
Tiểu Tứ Tử vừa mới ngâm chân, thư thư phục phục đắp một tấm thảm nhỏ bằng da cừu, gối lên cái bụng của Thạch Đầu ngủ trưa, buổi trưa ăn ngon ăn no nga, lập tức buồn ngủ mà ngủ.
Bàng Cát ngồi bên cạnh, cầm trên tay một cây quạt cẩn cẩn dực dực giúp bé đuổi đi tất cả côn trùng nh
ỏ dám cả gan tới gần Tiểu Tứ Tử.
Cửa, các ảnh vệ lưu lại đều mục trừng khẩu ngốc mà nhìn.
Phi Ảnh hỏi Đại Ảnh bên cạnh, “Bàng thái sư này là thật à?”
Đại Ảnh níu trướng bồng lắc đầu, “Không biết a… Thật hiền lành nga!”
…
Triệu Phổ và Công Tôn qua loa dùng xong cơm trưa, đợi kết quả thăm dò của ảnh vệ và Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, nhưng mọi người chậm trễ cũng không đến hồi báo, hai người trong lòng hiểu rõ, có thể thấy được hy vọng mong manh.
Chính lúc này, Tử Ảnh đột nhiên chạy đến, nói, “Vương gia, có người tới, nói muốn hẹn ngươi đơn độc trò chuyện.”
Triệu Phổ nhíu mày, hỏi, “Ai a?”
“Hưng Bình công chúa.”
…
Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau —— Đây không phải tức phụ tương lai của Lý Nguyên Hạo sao? Tại sao lại tới tìm mình?