Du Long Tùy Nguyệt

Chương 123: Thùy thuyết cải kỳ? Mã thượng thành thân! (Ai nói hoãn lại? Lập tức thành thân!)


Đọc truyện Du Long Tùy Nguyệt – Chương 123: Thùy thuyết cải kỳ? Mã thượng thành thân! (Ai nói hoãn lại? Lập tức thành thân!)

Tà Hữu Đạo và Từ Thái Phượng thì người bình thường không thể so sánh, đối phó bọn họ cần vô cùng cẩn thận, nếu không cực dễ bị phát hiện.

Công Tôn không biết võ công, bởi vậy chỉ có thể cùng Triệu Phổ ở trên nóc nhà xa xa chờ, nhìn từ xa, mà Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì đáp xuống nóc nhà gần đó.

Công Tôn không biết võ công, nhĩ lực cũng như người bình thường, không giống như Triệu Phổ, cách thật xa vẫn có thể nghe được loáng thoáng, giống như thuận phong nhĩ, còn y chỉ có thể ghé vào trên đỉnh, nhìn viện tử xa xa diễn ách ba hí (kịch câm).

Lại nói đến Tà môn, cỗ kiệu dừng bên ngoài viện tử mà Từ Thái Phượng ở, kiệu liêm vén lên, một nam tử râu tóc bạc trắng đi xuống, nổi giận đùng đùng xông vào trong viện.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cách đó khá gần, liếc mắt nhìn nhau, nghĩ —— Lão giả đó phỏng chừng chính là Tà Hữu Đạo.

.

Người nọ chạy vào viện tử, Từ Thái Phượng đang ngồi trong viện mà đờ ra.

“Từ Thái Phượng!” Nam tử quát lớn một tiếng, “Ngươi đến tột cùng muốn gì đây?!”

Từ Thái Phượng ngước mắt nhìn nhìn hắn, cười hỏi, “Thế nào? Môn chủ của Tà môn, rảnh rỗi đến tìm ta như vậy sao?”

“Ngươi ít giả vờ!” Tà Hữu Đạo mắt lạnh nhìn nàng, “Ta hỏi ngươi, đến tột cùng ai để lộ phong thanh (tin tức) ra bên ngoài hả?”

Từ Thái Phượng vẻ mặt mơ hồ, “Phong thanh gì a?”

“Chuyện ta và người Tây Hạ có quan hệ.” Tà Hữu Đạo căm giận nói, “Ngươi cũng đừng quên, trước khi chúng ta đi ra đều bảo chứng với vương gia, khiêu khích cho võ lâm Trung Nguyên trở mặt thành thù, nhưng ngươi giữa đường gây rắc rối, ngươi không sợ phá hủy kế hoạch của vương gia sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng trên nóc nhà, nghe được thì nhíu chặt đôi mày, nói thật ra, bọn họ nghĩ Từ Thái Phượng có thể là quả phụ của Tào bang năm xưa, nên mới có thể dính líu đến chuyện này, nhưng trăm triệu không ngờ, nàng cư nhiên là cùng một bọn với Tà Hữu Đạo… Chẳng lẽ hai người này đều là Lý Nguyên Hạo thu mua để làm việc sao, kẻ xướng người họa khơi mào sự cố lần này? Thật sự có vài chỗ cảm thấy không hợp lý a.

Hai người trầm mặt không nói, tiếp tục nghe.

.

Mà Triệu Phổ và Công Tôn trên nóc nhà xa xa thì lại càng thêm nghi hoặc.

Triệu Phổ hoài nghi thân phận của Từ Thái Phượng, Công Tôn cái gì cũng không nghe được, chỉ có thể chú ý quan sát gương mặt của Từ Thái Phượng, nhìn kỹ, y liền nhìn ra chút môn đạo, Từ Thái Phượng này quả nhiên không phải thân phận thật, là giả trang! Trên mặt nàng, dán một lớp da mặt… Công Tôn thầm nghĩ bản thân mình hồ đồ, tại sao trước kia chưa từng chú ý tới?

Nghĩ tới đây, Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ, đối hắn làm một động tác tay, giơ tay sờ sờ mặt.

Triệu Phổ chớp chớp mắt nhìn y, cho rằng Công Tôn nói trên mặt mình dính cái gì, vội giơ tay sờ sờ một chút, nhìn Công Tôn —— Còn không?

Công Tôn bị hắn làm cho bực mình đến buồn cười, lắc đầu, chỉ chỉ Từ Thái Phượng ở xa xa nhéo nhéo da mặt.

Triệu Phổ gật đầu —— Đúng! Da mặt rất là dày! Dĩ nhiên là gian tế của Tây Hạ, uổng cho chúng ta còn đối xử với nàng ta tử tế như vậy.

Công Tôn vô lực…

.

“Ha hả.” Từ Thái Phượng ngược lại bật cười, “Tà minh chủ, ngươi nâng ta lên rất cao rồi đó, sao ta lại đi tiết lộ bí mật này được, hay là đối phương đoán ra, Khai Phong phủ này không phải hạng người bình thường. Hoặc là, trong Tà minh của ngươi có gian tế, trở về hảo hảo tự điều tra đi.”

“Ngươi ít chống chế!”

“Ta chống chế?” Từ Thái Phượng nhướng cao hai hàng lông mày, trên mặt xuất hiện ý cười, “Tà minh chủ, ngươi hãm hại ta như vậy, còn có mặt mũi mà nói ta sao?”


Tà Hữu Đạo ho khan một tiếng, trên mặt có chút xấu hổ, nói, “Chúng ta không phải đã bàn bạc? Lần này ngươi giả trang mặt đen, ta giả trang mặt đỏ!”

(mặt đen còn có nghĩa là người âm thầm trong bóng tối, mặt đỏ là gương mặt nổi giận, tức là người khiêu khích)

“Tà Hữu Đạo, ngươi là muốn cho võ lâm Trung Nguyên đấu đến lưỡng bại câu thương, sau đó từ giữa đắc lợi đúng không? Đến lúc đó, ngươi có thể chộp cả hai phái chính tà, sau đó, thiên hạ võ lâm nghe ngươ

i ra roi, ngươi đã cầu chủ tử Lý Nguyên Hạo của ngươi ban cho mà! Có đúng hay không?”

“Ngươi… Ngươi không chứng cớ ít nói bậy!” Tà Hữu Đạo nói, nhìn Từ Thái Phượng, hỏi, “Chuyện của ngươi làm thế nào rồi?”

“Ngươi có phải niên kỷ lớn nên trí nhớ không tốt a?” Tà Hữu Đạo vẻ mặt tức giận, “Không phải đã bàn xong rồi sao, ngươi giá họa hành vi phá nổ lần này cho Khai Phong và triều đình, nói là khổ nhục kế của bọn họ, muốn làm cho giang hồ quần hùng tử thương đồng thời căm hận ngoại tộc, dễ dàng quản chế.”

Từ Thái Phượng bật cười, “Rõ ràng là ngươi giả trang ta đi giết người, ngươi tại thuyền hoa tập cài lôi hỏa đạn, tại sao lại đổ cho Khai Phong phủ?”

“Ngươi…” Tà Hữu Đạo híp hai mắt lại, “Từ Thái Phượng, ngươi đến tột cùng muốn gì đây? Tuy ngươi là người bên cạnh Lý Nguyên Hạo, nhưng ngươi một đường luôn đối nghịch với ta, không giống như đang ôm hảo ý a?”

“Đó là vì ta căn bản không tin được ngươi a.” Từ Thái Phượng thản nhiên cười, “Những người mà ngươi giết chết trong rừng rậm, dựa theo ngươi nói đều là hung thủ hoặc là hậu duệ của họ, từng tham gia vụ án diệt môn của Tào bang, ngươi giết bọn họ bất quá là để diệt khẩu, không cho người ta nói ra chuyện ác năm đó của ngươi, vì sao không nói rõ thân phận của bọn họ, như vậy không phải càng khiến cho quan phủ hoài nghi?”

Tà Hữu Đạo sắc mặt khó nhìn, nhưng cũng không thể biện minh gì.

“Ngươi biểu hiện ra tôn trọng Lý Nguyên Hạo, trung với Lý Nguyên Hạo, kỳ thực dã tâm của ngươi rất lớn, cũng rất độc ác… chỉ tiếc, dã tâm của ngươi đã đến cùng rồi!”

“Có ý gì?” Tà Hữu Đạo nhíu mày.

“Có ý gì?” Từ Thái Phượng cũng cười đắc ý, “Ngươi hỏi các vị trên đỉnh một chút, không phải sẽ minh bạch hay sao?”

Từ Thái Phượng vừa dứt lời, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền cau mày, nhưng thân phận bị bại lộ, lúc này nếu không xuống dưới tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế đối phương) chế phục Tà Hữu Đạo, chờ hắn phản ứng thì phiền phức… Vì vậy, hai người phân công nhau cấp tốc xuống viện, đánh Tà môn một cái trở tay không kịp.

Bạch Ngọc Đường chế phục toàn bộ võ sĩ của Tà môn ngoài cửa, mà Triển Chiêu thì lại đi vào đấu với Tà Hữu Đạo.

Tà Hữu Đạo này công phu thật là không tồi, Từ Thái Phượng không phải đối thủ của hắn, nhưng Triển Chiêu đánh một lúc, Từ Thái Phượng lại đánh lén, Tà Hữu Đạo liền thật sự không chống chọi được.

.

Triệu Phổ và Công Tôn đang xem, không hiểu sao chỉ chớp mắt đã đánh nhau, lại chỉ trong chớp mắt đã đánh xong?

“Màn xướng này ai bày ra a?” Công Tôn có chút khó hiểu.

Triệu Phổ thì vừa nghe xong hai bên đối thoại, đại thể minh bạch, mấy người bọn họ, thậm chí toàn bộ Khai Phong phủ, đều có thể bị Từ Thái Phượng dùng như ngọn giáo (lợi dụng). Lúc này tốt rồi, Tà Hữu Đạo giúp đỡ Từ Thái Phượng diệt trừ cừu địch năm đó, bây giờ nàng lại giúp đỡ bọn họ diệt trừ Tà Hữu Đạo, vụ án năm đó phơi trần trước thiên hạ, chính nàng ta lại không bị liên lụy, còn thuận tiện mang ra âm mưu của Lý Nguyên Hạo… Diệu a! Nữ nhân này khó lường.

Chờ khi Triệu Phổ mang theo Công Tôn chạy tới, Tà Hữu Đạo đã bị Triển Chiêu bắt, mà những bang chúng của Tà môn càng không địch lại Bạch Ngọc Đường, bị một lưới bắt hết.

Từ Thái Phượng cười ha hả ngồi xuống, nói, “Nhân tang đều lấy được.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ cũng tới, Công Tôn sau khi hỏi thăm chân tướng, nhịn không được mà nhíu mày, nhìn Từ Thái Phượng, “Những người giang hồ năm xưa hại chết Tào bang chết chưa hết tội, nhưng hậu nhân của bọn họ có tội gì? Tuổi còn trẻ đã bị liên lụy…”

“Giết người cũng không phải là ta.” Từ Thái Phượng trên mặt cũng rất bình tĩnh, “Là Tà Hữu Đạo, nhẫn tâm cũng không phải ta, là Tà Hữu Đạo… Hơn nữa, đám giang hồ bại hoại đó đầu nhập vào Tà môn, sát hại chính nghĩa chi sĩ của Tào bang mà lại được vinh hoa phú quý, hậu nhân của bọn chúng không lẽ không có chỗ tốt sao? Hơn nữa chức vị của Tà môn và địa vị của người giang hồ đa số là thế đại đương truyền (truyền cho nhiều đời), ngươi khó đảm bảo bọn họ sau này sẽ không làm ác, nói chung, chuyện của ta đã làm xong, cũng không lo lắng, mau mang người trở về là quan trọng.”

“Chờ chút.” Công Tôn hỏi, “Ngươi quả nhiên là quả phụ của Tào bang năm đó?”

Từ Thái Phượng đứng tại chỗ, một lúc lâu mới giơ tay kéo lớp da trên mặt xuống, lộ ra diện mục thật sự. Mọi người vừa nhìn, quả nhiên là mặt tròn mắt to, phi thường tương tự như Tào phu nhân năm xưa mà các lão nhân kia miêu tả.


“Ông trời có mắt, năm xưa khi ta ôm nhi tử trốn thoát, lưu lạc tha hương, được một người hảo tâm cứu trợ, ta nuôi hài tử trưởng thành học được công phu, hôm nay lại nhớ đến chuyện báo thù.”

“Ngươi giả vờ đầu nhập vào Tây Hạ?” Triệu Phổ suy nghĩ một chút, “Lý Nguyên Hạo lần này có ý đồ gì?”

Từ Thái Phượng nghiêm mặt nói, “Ta biết được thì đều nói cho các ngươi nghe rồi, còn Lý Nguyên Hạo vì sao lại có tự tin lớn như vậy, điều này khó nói, nói chung, các ngươi tự mình bảo trọng đi…” Nói xong muốn đi, nhưng lại dừng bước, quay đầu, “Đúng rồi, có chuyện này quên nói.”

Mọi người nhìn nàng, Từ Thái Phượng thản nhiên cười một cái, “Giúp ta đa tạ Bàng thái sư, năm xưa nếu không phải hắn trên đường gặp được mẫu tử chúng ta, thấy chúng ta nghèo khó lấy ra một trăm lượng bạc đem cho, ta cũng sẽ không có ngày được đền bù mong muốn như hôm na

y, chuyện này cũng tính là thiện duyên.”

“A?” Mọi người nghe được há to mồm, quả thật khó mà tưởng tượng nổi.

Triệu Phổ hỏi, “Ngươi nói có thật không?”

Triển Chiêu cũng hít một hơi lạnh, chuyện này nếu nói Bao đại nhân làm hắn còn tin được, Bàng thái sư cư nhiên lại cứu người, bố thí khó khăn… Chẳng lẽ do Từ Thái Phượng này năm xưa đẹp?

“Mùng ba ta sẽ không thành thân với hắn, có chút đáng tiếc.” Từ Thái Phượng cười, “Ta thật ra cũng không làm gì hắn, bất quá chỉ làm cho có vẻ, nhưng đúng là gừng càng già càng cay… Hắn thấy rất thông suốt, không vạch trần ta, nói chung giúp ta cảm tạ hắn đi.” Nói xong, Từ Thái Phượng thả người một cái, nhảy ra viện, tiêu thất trong màn đêm.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Ngươi… không đuổi theo a?”

Triển Chiêu hỏi, “Đuổi theo làm chi? Nàng ta cũng không có giết người.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Tà Hữu Đạo và đám người Tà môn trên mặt đất, “Nói như vậy… Chúng ta bị nàng lợi dụng rồi?”

Triển Chiêu vỗ vỗ vai hắn, “‘Chúng ta’ á, nên mau chóng xử lý xong chuyện rồi trở về Khai Phong đi, Lý Nguyên Hạo này không biết đang dùng chiêu thiêu thân gì đây!”

Triệu Phổ thở dài, vốn tưởng rằng còn có một phen khó khăn, không ngờ lại dễ dàng phá án như vậy, quay đầu lại, chỉ thấy Công Tôn giơ tay nâng cằm, dáng vẻ như có chút suy tư, “Thư ngốc, nghĩ gì vậy?”

Công Tôn ngước mắt nhìn Triệu Phổ, một lúc lâu mới hỏi, “Các ngươi nói… Bàng thái sư có phải đã nhận ra Từ Thái Phượng?”

Mọi người sửng sốt.

“Đây đúng là cáo già a!” Triển Chiêu lắc đầu, “Trở về hỏi lão một chút!”

.

Về tới phủ nha, Bao Chửng đã suất đại binh chờ ở đằng kia, vừa nghe được bọn Triển Chiêu kể lại, lập tức phái binh đem dư nghiệt còn lại của Tà môn một lưới bắt hết.

.

Hậu viện.

Bàng thái sư bị bọn Triệu Phổ vây quanh.

“Ách…” Thái sư nhìn trái nhìn phải, hỏi, “Các vị anh hùng… muốn làm gì vậy?”


“Thái sư, ngươi và Từ Thái Phượng trước đây có quen biết?” Triệu Phổ hỏi.

Bàng Cát vội lắc đầu, “Sao có thể thế được?!”

Triệu Phổ nhíu mày, nói, “Nàng nói không thành thân với ngươi nữa.”

“Nga, cảm tạ trời đất a!” Bàng Cát vỗ ngực tạ ơn Bồ Tát.

Mọi người lại đem lời của Từ Thái Phượng thuật lại một lần, Bàng Cát sửng sốt, vỗ đầu, “Nga… Thì ra là nàng ta a.”

“Thực sự nhớ rõ?” Công Tôn thắc mắc.

“Nhớ rõ!” Bàng Cát bĩu môi, “Cả đời này ta chỉ bố thí mỗi một lần, sao lại có thể quên được!”

Tất cả mọi người đen mặt, cả đời chỉ bố thí mỗi một lần?!

“Đó là chuyện vài chục năm trước rồi, lúc ấy ta vừa lên làm quan.” Bàng Cát nói, “Có chút tiền, ngày đó cùng Bát vương gia đi tuần thị Giang Nam, ta đã nghĩ nên biểu hiện một chút, vừa lúc thấy một thiếu phụ mang theo một oa oa đi trong đại tuyết, oa oa đó lạnh đến tím cả mặt, cho nên ta liền lấy một trăm lượng bạc cho nàng ta.”

“Nga…” Tất cả mọi người gật đầu, “Có chuyện như vậy a.”

“Sau đó ta phái người đi tìm phụ nhân đó chuẩn bị lấy lại một trăm lượng bạc, không ngờ đã chạy.” Bàng thái sư còn tức giận bất bình, “Lúc đó trên người ta chỉ có hai trăm lượng a… Thịt đau đến nửa năm sau ta cũng ngủ không ngon!”

Mọi người nghe đến đó đều hít một ngụm khí lạnh, may mà không kịp lấy lại!

.

Bao Chửng thẩm vấn Tà Hữu Đạo, nhưng đối với lợi thế và kế hoạch của Lý Nguyên Hạo, hắn cũng chỉ là biết sơ sài.

Triệu Phổ nghĩ chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, Lý Nguyên Hạo tâm cơ rất sâu lòng nghi ngờ rất nặng, đối với Tà Hữu Đạo cũng chỉ là lợi dụng, còn phải mau chóng chạy về Khai Phong bàn bạc kỹ hơn.

Mọi người tụ cùng một chỗ thương lượng một chút, Bao Chửng tính ngày, nói, “Cần chuyển giao công văn của Tùng Giang phủ, lại còn thu thập tàn cuộc và chỉnh đốn nhân mã… Làm sao cũng cần bốn năm ngày.”

Tất cả mọi người gật đầu, chuẩn bị bốn năm ngày sau trở về Khai Phong, Triệu Phổ cũng phái người lập tức đi Khai Phong thông tri hoàng thượng, Lý Nguyên Hạo có thể có hành động.

Mọi người đã quyết định, Công Tôn cảm giác có người túm túm vạt áo mình, cúi đầu, vừa nhìn thì thấy Tiểu Tứ Tử ngưỡng cổ nghiêm mặt nhìn mình.

Công Tôn ôm lấy bé, hỏi, “Chuyện gì vậy Tiểu Tứ Tử?”

Tiểu Tứ Tử mở to đôi mắt tròn nhìn Công Tôn, hỏi, “Phụ thân, ba bốn ngày sau, còn chưa tới mùng hai nha… Các ngươi phải về Khai Phong sao? Vậy hỉ sự không làm ở Hãm Không đảo sao?”

Tất cả mọi người sửng sốt, thầm nghĩ, nguy rồi, quên mất chuyện này.

Triệu Phổ bế Tiểu Tứ Tử đến, nói, “Tiểu Tứ Tử, chúng ta quay về Khai Phong phủ rồi thành thân được không?”

Tiểu Tứ Tử có vẻ hơi mất mát, cúi đầu lẩm bẩm, “Các ngươi lần nào cũng đều như vậy, hôm nay đẩy tới ngày mai, ngày mai đẩy tới ngày mốt, Tiểu Tứ Tử không thích các ngươi nữa!”

Tất cả mọi người xấu hổ, Triệu Phổ cũng gấp, Tiểu Tứ Tử không thích hắn vậy sao được chứ.

Chính lúc này, chợt nghe Công Tôn nói, “Ai nói về Khai Phong chứ? Không phải là thành thân thôi sao? Cũng chưa nói nhất định là mùng hai, ngày

mai thành thân luôn đi!”

Công Tôn vừa nói ra, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn y, Tiểu Tứ Tử cũng quay đầu lại, trợn tròn mắt nhìn y, “Phụ thân nói thật sao?”

“Phụ thân gạt ngươi bao giờ chưa?” Công Tôn nghiêm mặt.

“Ngô… Thường xuyên.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng lầm bầm.


Công Tôn bị bé chọc tức đến bật cười, vươn tay bế bé trở lại, nói, “Ngươi hỏi hỏi xem Cửu Cửu có chịu hay không, ngày mai ta sẽ thú hắn.”

Tiểu Tứ Tử vội quay đầu nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ đang trợn tròn mắt, ngày mai sẽ thành thân sao?!

Đang chìm vào mơ màng, Giả Ảnh nhanh chân đạp hắn một cước, Triệu Phổ minh bạch, nói, “Hảo! Ngày mai thành thân!”

“Vương gia!” Giả Ảnh nhắc nhở, “Tiên sinh nói là y thú ngươi!”

“Ai nha không hề gì!” Triệu Phổ khoát khoát tay, “Mặc kệ, về ta là được!”

Mọi người nghe xong cũng đều vui mừng, Bàng Cát càng hưng phấn, nói với Bao Chửng, “Lão Bao a, ngươi làm chuyện quan trọng đi, ta thu xếp hôn sự cho bọn họ!”

.

Vì vậy, mọi người suốt đêm tới Hãm Không đảo, bận rộn thâu đêm suốt sáng.

Đương nhiên, cao hứng nhất chính là Tiểu Tứ Tử, mừng rỡ đến miệng cũng không thể nào khép lại được.

Triển Chiêu ở lại Tùng Giang phủ giúp đỡ Bao Chửng mau chóng xử lý xong chính vụ, để cùng đi ăn tiệc cưới.

Bao Chửng cười trêu ghẹo hắn, “Thế nào? Người ta đã thành thân, ngươi chừng nào mới thành a?”

Triển Chiêu cười đến bất đắc dĩ, nói, “Ai nha, còn rất sớm.”

Bao Chửng thấy thần tình hắn tựa hồ có chút thất lạc, liền hỏi, “Chuyện gì vậy?”

“Ân… Hơi thất vọng.” Triển Chiêu thấp giọng nói một câu.

“Vì sao?” Bao Chửng thắc mắc.

“Ta vốn có chút thay đổi cái nhìn với Bàng thái sư, không ngờ ông ấy cứu Từ Thái Phượng chỉ là vì muốn vuốt mông ngựa.” Triển Chiêu lắc đầu, “Người như vậy vì sao có thể ngồi ở địa vị cao như thế?”

Bao Chửng nghe xong ngẩn người, lập tức cười ha ha, nói, “Các ngươi còn rất non.”

“Ân?” Triển Chiêu khó hiểu.

Bao Chửng vuốt vuốt chòm râu, “Bàng Cát hắn là ai? Nếu thật sự muốn lấy lại bạc, còn có thể tìm không được một phụ nhân bế hài tử trong băng thiên tuyết địa sao? Hơn nữa, tên mập chết tiệt đó cho tới giờ không hề mang ít hơn ngân phiếu hai nghìn lượng trên người, chỉ mang theo hai trăm lượng đã xuất môn, sao có thể thế được!”

Triển Chiêu mở to hai mắt, hỏi, “Vậy ông ấy vì sao…”

“Chắc là làm người xấu quen rồi, cho nên không muốn làm người tốt.” Bao Chửng vỗ vỗ đầu vai Triển Chiêu, nói, “Trên đời này làm gì có người xấu hay người tốt tuyệt đối a? Đối với những người xấu bị ta chém đầu và người nhà của họ mà nói, ta cũng là diêm vương. Mà Bàng thái sư ngoại trừ ăn hối lộ trái pháp luật, đối với nhi nữ nhi tử của hắn thì hắn lại là từ phụ (cha hiền), người này quả thật rất có tài… Không thể phủ định toàn bộ!”

Triển Chiêu gật đầu, chợt nghe Bao Chửng bồi thêm một câu, “Ngươi nhớ kỹ a, hắn có bạc, muốn cướp phú tế bần thì tìm hắn! Lần này Công Tôn tiên sinh và vương gia thành thân, phải lấy của hắn một đại hồng bao!”

.

“Hắt xì…”

Bàng Cát đang bố trí hỉ phòng đột nhiên hắt xì một cái, giơ tay xoa xoa mũi.

“Tiểu Đỗ Tử.” Tiểu Tứ Tử bên cạnh đang cầm một cái giỏ đỏ, bên trong có hỉ chúc và hỉ tự màu đỏ (nến đỏ và mảnh giấy đỏ in chữ ‘hỉ’), gọi lão.

“Ân?” Bàng thái sư ngồi xổm xuống nhìn bé, “Chuyện gì?”

“Đêm thành thân đó, phụ thân và Cửu Cửu phải làm gì nha?” Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, lén lút hỏi, “Bọn họ cũng không nói ta biết, phải thế nào mới biết được, bọn họ đã thành thân hay chưa nha?”

Bàng Cát xì một tiếng bật cười, liếc mắt nhìn khắp nơi, thấy không có người, bèn ôm lấy Tiểu Tứ Tử đặt lên bàn, thấp giọng nói tỉ mỉ cho bé nghe, “Chuyện thành thân ấy hả…”

Tiểu Tứ Tử chăm chú nghe, mở to hai mắt —— Nga, thì ra thành thân thì là như vậy a! Vậy phải chuẩn bị thêm cho phụ thân và Cửu Cửu vài thứ mới được nha…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.