Đọc truyện Dụ Hoặc – Chương 8
Nổi giận đùng đùng vào phòng bệnh, Trình Gia Nhạc vẫn không có dấu hiệu tỉnh, Triệu Tĩnh Vũ nhìn gương mặt tái nhợt kia, trong lòng nhịn không được ý nghĩ, cậu ta muốn dùng thủ đoạn này lấy tiền sao? Trước kia cũng có ả dùng thủ đoạn này rồi, được, Triệu Tĩnh Vũ này cùng cậu chơi tới cùng!
Thế là anh ta ngồi xuống bên giường, lẳng lặng chờ Trình Gia Nhạc tỉnh lại.
Lúc cậu tỉnh lại, đầu óc có chút mơ hồ, nhìn thấy một khoảng không màu trắng, lại nhớ lại mình ba năm trước, không khống chế nổi mà hét lên: “Mẹ!” Rồi mới từ từ nhận ra tình hình hiện tại. Thời gian sao có thể quay lại ba năm trước được.
Cậu chớp mắt, đang chuẩn bị ngồi dậy, không ngờ ngay bên giường là Triệu Tĩnh Vũ ngồi trên ghế dọa mình.
“Anh sao…”
“Cậu cuối cùng cũng tỉnh.” Triệu Tĩnh Vũ cười tươi với cậu, “Nào, tôi giúp cậu.” Nói xong mặc kệ Trình Gia Nhạc kinh ngạc mà đem một cái gối đặt sau lưng, giúp cậu từ từ ngồi dậy.
Trình Gia Nhạc nhịn không được mà nhéo mình một cái, xác định không nằm mơ lúc này mới ngơ ngác nhìn Triệu Tĩnh Vũ, hoàn toàn không biết anh ta muốn làm cái gì.
“Đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không?”
Trình Gia Nhạc lắc lắc đầu.
“Lạnh không? Muốn tôi tăng điều hoà không?”
Cậu lại lắc lắc đầu.
Triệu Tĩnh Vũ cuối cùng ngồi xuống. Tiếp theo cằn nhằn lải nhải: “Cậu hiện giờ cần phải giữ gìn cơ thể mình – đó là tiền vốn đó… Đúng rồi, cậu có muốn ngủ tiếp không?”
Trình Gia Nhạc hoài nghi không biết có phải mình bị bệnh nên bị loạn không, Triệu Tĩnh Vũ này sao lại quan tâm đến cậu thế, chẳng lẽ là do vừa tỉnh lại thì thế sự lại thay đổi cả rồi? Thế là cậu nhịn không được mà mở miệng: “Anh đang diễn trò gì thế?”
Triệu Tĩnh Vũ cười nói: “Cậu nói gì vậy. A, đúng rồi, tôi lấy thuốc cho cậu uống.” Lập tức đứng lên đi ra ngoài.
Trình Gia Nhạc bây giờ quả thật kinh ngạc không thôi, cậu nghĩ mãi cũng không biết Triệu Tĩnh Vũ muốn làm gì, trong lòng nghi hoặc cơ thể cũng theo đó mà nhấc lên. Đúng lúc Triệu Tĩnh Vũ đi vào, anh ta liền túm ngay lấy.
“Nào, uống thuốc.” Triệu Tĩnh Vũ tựa hồ muốn ép cậu.
“Này… Tôi bị bệnh gì?” Cậu không dám uống.
“Ngoan, uống trước nói sau.”
Triệu Tĩnh Vũ đem thuốc hướng tới miệng cậu, như là muốn tống mạnh vào vậy. Cậu bất đắc dĩ quát:
“Anh nói cho tôi nghe đã!”
Cuối cùng Triệu Tĩnh Vũ cũng dừng lại, vẫn như cũ mỉm cười nhìn cậu, phun ra mấy chữ khiến Trình Gia Nhạc hoảng hốt: “Thuốc phá thai đó.”
“Phá… Thuốc phá thai?”
“Đúng, mau uống đi.”
“Anh có ý gì?” Cậu trong lòng tuy nảy ra một đáp án, nhưng vẫn nhịn không được mà muốn nghe câu trả lời từ miệng người kia.
“Chính cậu rõ nhất mà.” Triệu Tĩnh Vũ lộ ra bộ mặt thật. “Chính cậu rõ hơn ai hết.”
“Tôi rõ nhất cái gì?” Trình Gia Nhạc giống như bị người ta đấm mạnh một cú, trái tim bức bối, “Tôi làm sao?”
“Đến giờ còn giả bộ, thứ đó trong bụng…”
Trình Gia Nhạc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng anh ta: “Ý anh là, tôi… Có thai?”
“Cậu muốn nói cho tôi biết là cậu không biết gì sao? Nghĩ coi, cậu ngay cả cơ thể mình có thể mang thai hay không mà cũng không biết ư?”
Trình Gia Nhạc bỗng nhiên hiểu ra, Triệu Tĩnh Vũ này nghĩ cậu cố ý mang thai, dùng đứa bé uy hiếp anh ta? “Tôi… Thật sự không biết.”
Triệu Tĩnh Vũ cười lạnh, nói: “Thiên hạ có loại mẹ như vậy sao, tốt lắm, nếu đây là một sinh mệnh không đựơc hoan nghênh, vậy đừng để nó sống. Thuốc đây, cậu uống đi.”
Sinh mệnh không được hoan nghênh, không phải là giống cậu sao… Sao lại bắt cậu uống thuốc? Cậu cũng hiểu, nếu là nghiệt tử, sẽ không được sống… Nhưng mà, có phải loại vô tri vô giác đâu?
Cậu tuyệt vọng nói: “Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không dùng nó uy hiếp anh đâu. Anh đi đi, tôi không muốn thấy anh nữa.” Khoé mắt chảy ra một giọt, để giấu đi, cậu trùm chăn lên mình.
Ngay lúc đó cậu bị túm lại, cánh tay đau nhói. Triệu Tĩnh Vũ thô lỗ kéo cậu, đưa thuốc đến bên miệng cậu: “Uống đi, đừng nghĩ muốn giữ lại nghiệt chủng này!”
“Anh làm… gì… Anh… buông ra!” Trình Gia Nhạc liều mạng giãy giụa, phẫn nộ trừng Triệu Tĩnh Vũ: “Tôi nói tôi không dùng nghiệt chủng này uy hiếp anh, không cần anh nói tôi cũng sẽ bỏ nó! Anh có thể cút đi rồi đó, cút!”
Triệu Tĩnh Vũ nói: “Đừng mong đòi hỏi gì, chuyện này tôi nhiều rồi…”
“Đủ rồi! Anh cút đi!”
Triệu Tĩnh Vũ yên lặng một lúc, rồi xoay người bỏ đi.
Trình Gia Nhạc lúc này mới khóc to, cho đến khi bác sỹ vào tiêm thuốc an thần, cậu mới chìm vào bóng tối.
Sau khi Trình Gia Nhạc ra viện, Triệu Tĩnh Vũ không hề xuất hiện lại.
Đứa bé kia vẫn là là nỗi buồn trong lòng cậu, cậu muốn bỏ nó, nhưng lại không muốn làm. Cũng không phải vì cậu với huyết nhục này có tình cảm gì, chỉ là trong lòng lưỡng lự, bất lực, còn có một chút sợ hãi, làm cậu nấn ná không muốn đi phá thai, thậm chí ngay cả thuốc cũng không dám uống.
Nhu nhược! Cậu ở trong lòng không ngừng mắng mình.
Sau đó, nhiều việc tủn mủn khiến cậu phải quan tâm, tỷ như việc công ty, tỷ như chuyện Ngô Tịnh Vân. Cậu gọi cho Ngô Tịnh Vân, nói dối một chút, nói rằng có lúc nghĩ hai người có thể yêu nhau, nhưng sau nghĩ lại thấy nên làm bạn bình thường, Ngô Tịnh Vân cũng rất thẳng thắn, nói cô không có để ý đâu. Hai người hứa với nhau sẽ làm bạn tốt.
Đó là một cô gái khó kiếm, Trình Gia Nhạc cảm thấy mình không xứng.
Sự tình cứ thế trôi đi, đáng tiếc là đứa bé cuối cùng vẫn thế. Nhưng rồi, một ngày cậu tan tầm về nhà, chen chúc trên xe bus. Xuống xe rồi cậu cảm thấy bụng rất khó chịu. Vừa về đến nhà, quả nhiên bị ra máu.
Sau khi đến bệnh viện, bác sỹ nói cho cậu hay, cậu đã sinh non.
Trình Gia Nhạc chậm chạp ra khỏi cổng bệnh viện, bụng còn rất đau, nhưng lòng lại thoải mái không ít.
***