Đọc truyện Dụ Hoặc – Chương 37
Trước sau như một, Triệu Tĩnh Vũ không nói một câu nào, cũng không nhìn Tô Văn Huy lấy một cái. Trong mắt anh ta, Tô Văn Huy cùng Sử Siêu giống nhau, đều là kẻ điên, hai người bọn họ… Trừ phi bị sát hại, còn không đừng mơ được sống trên đời sau khi đã làm nhục anh ta như thế!
Tô Văn Huy nhìn người kia thật dịu dàng. Anh ta khẽ lắc đầu, trên mặt hình như mỉm cười. “Anh là đồ yêu tinh hại người.” Anh ta nói. “Anh khiến tôi và Sử Siêu thành thế này, nhưng tôi lại tuyệt đối không hận anh. Nỗi hận của tôi toàn bộ chuyển qua Trình Gia Nhạc. Anh có biết tôi vì cái gì lại cùng Sử Siêu hợp tác không? Vì tôi muốn giết Trình Gia Nhạc, nhưng… lại hại đến anh. Nhưng tôi không hối hận, giờ hiện tại cậu ta cũng không khác gì chết. Ha ha, tôi giờ giống người điên vậy, anh vĩnh viễn không thể yêu tôi sao? Trước kia tôi còn ảo tưởng, tôi đối tốt với anh thế, anh sớm muộn cũng yêu tôi, nhưng tôi đã lầm. Trình Gia Nhạc nói đúng, anh căn bản không yêu ai, anh là kẻ không có trái tim… Nhưng hôm nay vì cái gì anh lại làm thế? Anh vì cái gì cam tâm tình nguyện rơi vào tình huống nhục nhã đó vì cậu ta? Anh yêu cậu ta? Có phải hay không, anh yêu cậu ta?” Nói năng lộn xộn một hồi, Tô Văn Huy đột nhiên vội đứng lên, anh ta nâng mặt Triệu Tĩnh Vũ hỏi: “Anh có phải đã yêu cậu ta?”
Vẫn là nụ cười ấy, Tô Văn Huy đột nhiên nhận ra, mình căn bản không có quyền hỏi chuyện này, đã đối xử quá đáng với Triệu Tĩnh Vũ thế, anh ta còn tư cách gì hỏi Triệu Tĩnh Vũ đây? Cố nén nước mắt, anh ta cười gượng: “Xin lỗi…”
Tô Văn Huy nâng Triệu Tĩnh Vũ dậy, cẩn thận giúp anh ta sửa sang quần áo, còn dùng tay chải sơ lại tóc cho anh ta, nhưng Triệu Tĩnh Vũ sắc mặt nhợt nhạt cũng cho thấy anh ta bị ngược đãi không ít.
“Tôi sẽ cứu anh, nhưng, tôi sẽ không lo cho cậu ta đâu.” Tô Văn Huy nói, “Tôi còn hận cậu ta, hận khi không thể giết được.”
Anh ta lẳng lặng quan sát Triệu Tĩnh Vũ, hơn nửa ngày, Triệu Tĩnh Vũ cuối cùng nói một câu: “Cậu nếu không muốn tôi hận cậu suốt đời thì hãy cứu cậu ấy.”
“Vì sao? Vì sao anh lại vì cậu ta như thế?”
“Chuyện này trước đây vốn chẳng vì cái gì, nhưng hiện giờ cậu không cần hỏi, tôi chỉ có thể nói, là tôi nợ cậu ấy nhiều lắm.”
“Vậy anh không nợ tôi sao?”
“Tôi nợ cậu? Tôi nợ cái gì?”
Bị nghẹn lại không thốt lên được. Triệu Tĩnh Vũ nói đúng, một chữ tình, không ai nợ ai, dám đòi thì chỉ tự làm xấu mặt mình. Tô Văn Huy lâm vào bước đường này, đáng tiếc là lại không biết hối cải để có cơ hội làm người mới.
Tĩnh Vũ, Tĩnh Vũ…
Hai chữ này cứ lặp đi lặp lại trong lòng, một thời ngang dọc nay trái tim đã ra đi, không còn quay lại…
Triệu Tĩnh Vũ nhắm mắt, anh ta không muốn nhìn kẻ kia, một gã đàn ông đáng xấu hổ. Bỗng nhiên trên môi lành lạnh, bị một thứ mềm mại mà lạnh lẽo áp lên, là môi của Tô Văn Huy, anh ta biết. Anh ta không cự tuyệt nụ hôn này, đây là minh chứng cho tình yêu của một người đàn ông đối với anh ta, là minh chứng cho sức hấp dẫn của anh ta, anh ta làm sao phải cự tuyệt? Nhưng lúc mở mắt ra, lại là ánh mắt khinh bỉ.
Tô Văn Huy cười gượng, đứng lên. “Tôi phải đi, anh bảo trọng. Tôi biết anh khinh những người cầu xin tình yêu của anh, điều đó thật khiến người ta tủi hổ.”
Xoay người, Tô Văn Huy nhanh chóng bỏ đi, không quay đầu lại.
Triệu Tĩnh Vũ yên lặng ngây người một lúc, đợi đến khi xác định không còn ai quấy rầy, anh ta mới khó khăn di chuyển lại cạnh Trình Gia Nhạc, may mà họ không ở xa nhau lắm.
Nứơc mắt đọng nơi đôi mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt chứng minh cậu ta còn sống. Triệu Tĩnh Vũ xác nhận cậu ta còn sống xong, cả người dễ chịu hẳn. Đúng lúc đau đớn khác thường từ phía sau cũng không quên nhắc anh ta nhớ mình đã chịu sự hành hạ nhục nhã thế nào.
Anh ta nhắm mắt, một kế hoạch báo thù hiện ra trong đầu.
“Đến giờ rồi, mang họ đi đi!”
***