Bạn đang đọc Dụ Hoặc Minh Tinh Mùi Hương Của Em – Chương 62: Biến Tin Đồn Thành Thật
Chuyện tình cảm đột nhiên gặp trắc trở, anh và cô bây giờ chẳng nào đang giận nhau.
Để giải sầu, Tổng Hiển đã gọi điện cho Mã Triết Luân và nhà thiết kế Đỗ Nguyên Lâm, anh muốn cùng hai người bạn thân uống rượu giải sầu.
Họ chốt kèo hẹn gặp nhau tại nhà của Triết Luân, không say không về.
Trong lúc đang buồn vì tình thì rất cần có anh em chí cốt tâm sự vơi bớt muộn phiền.
Theo giờ hẹn, Tống Hiển đến nhà Triết Luân, một căn hộ chung cư cao cấp, anh ấy cũng như Tống Hiển, chỉ sống một mình.
Anh bấm mật khẩu cửa, trên tay anh cầm theo túi mồi nhậu, hôm nay quyết chiến thả ga.
Nhưng sắc mặt của anh liền thay đổi khi chưa kịp đẩy cửa vào thì đã có người ra mở cửa.
Người đó không ai khác chính là Mã Khiết Ninh.
Vẻ mặt hớn hở, ăn mặc hở hang với chiếc đầm ngắn hai dây, Tống Hiển muốn phát sốt vì phải nhìn cái quái gì đây chứ.
– Anh đến rồi, mau vào nhà đi.
Anh vẫn đứng bên ngoài, lạnh giọng đáp:
– Sao cô ở đây?.
Truyện Bách Hợp
Cô ta ỏng ẹo, giọng nói nhão đi mấy phần:
– Ý anh là em không thể ở đây sao?
Chẳng lẽ bây giờ Tống Hiển nôn tại chỗ thì thật khó coi.
Cô ta đường đường là diễn viên nổi tiếng mà lại lố lăng, lẳng lơ đến mức hạ thấp bản thân như vậy, không thể chấp nhận được.
Ả đàn bà mưu mô này đã nghe được điện thoại hẹn kèo gặp mặt của Triết Luân và Tống Hiển vào hôm qua khi cô ta đến thăm anh trai mình.
Vì biết mật khẩu nhà Triết Luân, cô ta dễ dàng vào trong.
Để anh ấy về trễ, tạo cơ hội để cô ta ở nhà gặp và quyến rũ Tống Hiển, Mã Khiết Ninh vờ có việc bận để nhờ Triết Luân đi lấy đồ giúp mình ở địa chỉ khá xa vào đúng giờ anh ấy có hẹn với Tống Hiển và Nguyên Lâm, vì thương em gái nên Triết Luân đã đồng ý.
Ban nãy Triết Luân đã nhắn tin với Tống Hiển lẫn Nguyên Lâm, nói rằng sẽ về trễ một lát.
Vì là bạn thân nên anh biết mật khẩu nhà Triết Luân, anh ấy bảo Tống Hiển cứ đến trước, chờ một lát anh ấy sẽ về.
Nào ngờ chưa kịp bước vào trong anh đã nhìn thấy trà xanh đứng trơ trơ chắn lối ra vào.
Tống Hiển im lặng không thèm đáp lời, anh quay người rời đi.
Chợt cô ta nắm tay anh giữ lại, anh vội rút tay ra.
– Anh đi đâu vậy? Mau vào trong đi.
Tống Hiển không muốn để tâm đến cô ta, nhưng xét cho cùng, Mã Khiết Ninh cũng là nghệ sĩ do công ty anh quản lý.
Anh ho nhẹ một tiếng, sự hở hang của cô ta khiến anh chẳng dám nhìn thẳng.
– Ăn mặc đàng hoàng một chút.
Lúc ở một mình cô ta muốn ăn bận ra sao anh không để tâm, nhưng đứng trước mặt đàn ông lại hở bạo thế này thì không thể chấp nhận được.
Trái ngược với thái độ chán ngấy của Tống Hiển, cô ta mỉm cười bình thản:
– Sao chứ? Em thấy như vậy rất bình thường mà.
Rõ ràng chiếc đầm cô ta đang mặc có khác gì đầm ngủ, ngắn trên gối, hai dây mỏng manh lại khoét sâu, quá bỏng mắt.
Chợt cô ta nhào đến ôm lấy cổ anh, Tống Hiển vội đẩy cô ta ra, giọng nói hằn hộc:
– Cô điên rồi à?
Cô ta nhìn thẳng vào mắt anh, nụ cười đắt ý khó hiểu:
– Dù sao thì thiên hạ cũng nghĩ là chúng ta đang hẹn họ rồi còn gì.
Tại sao chúng ta không biến tin đồn thành thật?
Suy nghĩ ấu trĩ điên khùng của cô ta khiến anh tức giận lại khinh bỉ đến mức nhìn mặt ả cũng thấy mệt mỏi.
Anh quay mặt đi, vừa lúc nhìn thấy Nguyên Lâm đến nơi, anh ấy mỉm cười khi thấy Tống Hiển:
– Cậu cũng vừa tới à.
Nguyên Lâm nhìn sang thì thấy Mã Khiết Ninh đang đứng ở cửa, anh ấy nở nụ cười pha chút ngạc nhiên:
– Chào em, không ngờ em cũng ở đây.
Tống Hiển vội khoác tay lên vai Nguyên Lâm rồi kéo anh ấy đi:
– Ra quán thôi.
Nguyên Lâm ngớ người, anh ấy nào hiểu chuyện gì đang xảy ra:
– Sao lại ra quán? Chẳng phải đã hẹn với Triết Luân ở nhà cậu ấy rồi sao?
Bỏ lại phía sau tiếng gọi của Mã Khiết Ninh, anh thẳng thừng kéo Nguyên Lâm rời đi.
– Đến quán rồi điện thoại cho cậu ấy.
Bị anh làm lơ từ đầu đến cuối, cô ta vừa quê vừa tức.
Mã Khiết Ninh tự cho rằng mình quyến rũ xinh đẹp, ấy vậy mà anh chẳng hề đoái hoài đến.
– ——————————–
Buổi tối trong căn phòng tĩnh lặng, cô nằm dài trên giường vì mỏi mệt, chẳng hiểu sao bữa cơm lúc chiều cô vừa ngửi thấy mùi đã cảm thấy buồn nôn không tả nỗi.
Thất Giai xem lại lịch đánh dấu ngày rụng dâu, cô chợt giật mình khi phát hiện mình đã trễ tận ba tuần rồi.
Linh cảm về điều gì đó, cô ngồi bật dậy rời khỏi phòng, vì không thể tự ra ngoài mua que thử thai, cô sợ có ai đó nhìn thấy, Thất Giai đành nói chuyện này với mẹ.
Hồ phu nhân mở to mắt nhìn cô, sự ngạc nhiên kèm theo nét sững sờ lộ rõ trên gương mặt:
– Con…con có thai sao?
Lúc chiều ba mẹ cô ra ngoài mua sắm, khi về nhà cô dùng cơm một mình, vậy nên mẹ cô nào biết chuyện cô ngửi thấy mùi thức ăn như thường lệ nay lại bị nôn.
– Con cũng không biết, nhưng sao con cứ có cảm giác…mẹ giúp con đi.
Hồ phu nhân nhìn cô, bà ấy thở dài:
– Mà sao hai hôm nay mẹ không thấy Tống Hiển về đây.
Hai đứa cãi nhau sao?
Cô không muốn mẹ thêm lo lắng nên đành nói dối để mẹ an tâm:
– Dạ không có đâu, vì lâu rồi Tống Hiển không về nhà nên mấy hôm nay anh ấy về xem nhà cửa thôi.
Hồ phu nhân nuôi cô từ nhỏ đến lớn, cô có nói thật hay không, bà ấy chỉ cần nhìn qua ánh mắt của cô liền tỏ tường.
Nhưng cô không muốn nói, bà ấy cũng không ép.
– Thôi được rồi, để mẹ đi mua.
Mà lỡ như có thật thì sao đây? Khổ nỗi con là người nổi tiếng, chắc chắn sẽ bị truyền thông dòm ngó..