Dụ Hoặc Minh Tinh Mùi Hương Của Em

Chương 57: Không Tin Sự Thật


Bạn đang đọc Dụ Hoặc Minh Tinh Mùi Hương Của Em – Chương 57: Không Tin Sự Thật


Bầu không khí đột nhiên có chút căng thẳng, ba của cô cũng cất lời xoa dịu:
– Thôi mà bà, bình tĩnh lại, chuyện đâu còn có đó.
Mẹ cô nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng:
– Thất Giai nhà tôi từ nhỏ đã được yêu thương cưng chiều hết mực.

Cậu thật lòng yêu con bé hay chỉ là cảm xúc nhất thời, vui vẻ thoáng qua rồi phũ bỏ trách nhiệm?
Vốn dĩ giới nghệ sĩ đã lắm thị phi, tình cảm trong showbiz cũng sớm nắng chiều mưa, bao cuộc yêu đương chóng váng rồi lại chia tay.

Thậm chí còn không ít cuộc tình sau khi đường ai nấy đi thì không ngừng đấu tố, chỉ trích nhau.

Chính vì lẽ đó, mẹ cô càng thêm lo lắng.
Tống Hiển lại là chủ tịch công ty quản lý nghệ sĩ lớn, gặp gỡ và làm việc với hàng loạt người nổi tiếng.

Các mỹ nhân, siêu sao hàng đầu trong và ngoài nước anh đã gặp qua rất nhiều.

Do vậy, mẹ cô lo sợ anh chỉ xem Thất Giai như một thú vui nhất thời, đến lúc nào đó sẽ vứt áo, phủi tình ra đi chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lại.

Lời mẹ cô vừa nói thật sự khá gay gắt, đối với nhiều người nhạy cảm, có thể sẽ cảm nhận lời lẽ ấy rất khó nghe.
Thái độ của anh chẳng hề cau có hay tỏ ra khó chịu, bất bình.

Tống Hiển giữ vững sự ôn nhu, nhẹ nhàng đáp:
– Con đối với Thất Giai là thật lòng, xin hai bác cứ yên tâm, con nhất định sẽ cưới cô ấy.
Nghe lời khẳng định từ anh, mẹ cô cũng chẳng hằn hộc thêm nữa.
Trong bữa cơm tối, ba mẹ cô đã có dịp trò chuyện để hiểu rõ Tống Hiển hơn.

Thật ra, Hồ phu nhân muốn nghiêm nghị một chút để xem xét thái độ và phản ứng của anh.

Điều bà ấy lo lắng là anh không yêu cô thật lòng.

Nhưng qua cách anh khẳng định tình cảm của mình, ba mẹ cô cũng bớt đi phần nào âu lo.
Trông vẻ mặt của vợ chồng Hồ lão gia rất khác lạ, hai người họ nhìn nhau, đắn đo một lát, ba của cô chủ động lên tiếng:
– Thất Giai à, thật ra lần này ba mẹ về nước bên cạnh việc thăm con thì ba mẹ muốn nói với con một chuyện quan trọng.
Cô đang dùng cơm thì chợt khựng lại, Thất Giai đặt đũa xuống bát:
– Dạ, có chuyện gì ba mẹ cứ nói đi.
Mẹ cô đưa mắt nhìn sang Tống Hiển, anh liền tinh ý nói:
– Con xin phép ra ngoài một lát.
Thất Giai cũng nhận ra ý của mẹ, cô lập tức nắm tay anh giữ lại:
– Anh ấy không phải người ngoài, vậy nên ba mẹ cứ nói đi, con nghe đây.
Ba mẹ cô lại lần nữa nhìn nhau, đến lúc này họ cũng chẳng muốn kéo dài thêm, chuyện gì cần nói đến cuối cùng cũng phải nói ra.
– Ba mẹ đã đọc được tin tức xoay quanh chuyện thân phận của con có liên quan đến nữ diễn viên Sa Diệp An.
Đến lúc này, cô bắt đầu nhận ra điều bất thường, Tống Hiển chăm chú lắng nghe câu chuyện đang và sẽ diễn ra.
– Đó chỉ là tin lá cải vô căn cứ thôi, ba mẹ đừng bận tâm.
Lúc này thái độ của Hồ phu nhân trùng xuống, giọng nói bà ấy pha chút run run vì lo lắng:
– Mẹ không rõ thân phận thật sự của con có liên quan đến nữ diễn viên Diệp An gì đó không.

Nhưng…nhưng thật ra…con không phải là…là con ruột của ba mẹ.
Cô lặng người vì quá sốc, chẳng thể tin vào điều mình vừa nghe thấy, mọi chuyện sao lại ập đến bất ngờ thế này.

Tống Hiển bàng hoàng đưa mắt nhìn cô, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô trấn an.
– Ba mẹ…hai người đang đùa với con sao?
Chợt mẹ cô rơi nước mắt, Hồ lão gia vốn dĩ mạnh mẽ hơn, ông ấy cất lời khẳng định:
– Những gì mẹ con vừa nói, hoàn toàn là thật.

Ba mẹ không phải là ba mẹ ruột của con.
Vào ngày bài báo đồn đoán về thân phận của cô được đăng tải, ba mẹ cô cũng đã đọc được.

Hai người họ đã mang nỗi canh cánh trong lòng về việc giấu Thất Giai thân phận thật sự của cô từ lâu.

Bởi lẽ, họ sợ cô đau lòng và khó chấp nhận nên đã không nói ra.
Sau khi bàn bạc với nhau, vợ chồng Hồ lão gia quyết sẽ nói sự thật với cô.

Họ có chút suy đoán về việc bài báo kia, lỡ như bà Sa Diệp An thật sự là người thân của Thất Giai như bài báo đã viết thì việc họ giấu cô thân phân thật sẽ khiến cô càng sốc, thậm chí làm lỡ hoặc chậm trễ cơ hội cô được đoàn tụ với người thân ruột thịt.
Lúc này đến cả ăn cô cũng nuốt không trôi, đôi mắt Thất Giai ngấn lệ, Tống Hiên liên tục xoa nhẹ vai cô trấn an.
– Sao lại như vậy? Con không tin đâu, ba mẹ đang gạt con.
Hồ phu nhân rơi nước mắt, bà ấy lắc đầu:
– Điều ba mẹ vừa nói hoàn toàn là thật.

Chính vì không muốn giấu con thêm nữa nên ba mẹ quyết định cho con biết sự thật.


Cách đây hơn hai mươi năm, ba mẹ đã nhận nuôi con ở bệnh viện khi con vừa chào đời được ba ngày và bị mẹ ruột bỏ rơi…
Nghe đến đây, nước mắt cô vô thức rơi xuống, tròng mắt dần chuyển đỏ, cổ họng Thất Giai nghẹn ứ.
Cô thốt lên trong nỗi đau lòng, hụt hẫng:
– Không, con không tin đâu.

Ba mẹ gạt con, chỉ đang gạt con thôi.
Dứt lời, cô đứng dậy đi thẳng vào trong phòng.
Ba mẹ cô liền cất tiếng gọi:
– Thất Giai….
– Con à…
Tống Hiển hoang mang rối bời, anh nhìn ba mẹ cô:
– Con xin phép.
Anh vội rời bàn đi vào phòng xem tình hình của Thất Giai.

Ba mẹ cô nhìn nhau, ánh mắt cả hai trĩu nặng sự u buồn và lo lắng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.