Bạn đang đọc Dụ Hoặc Minh Tinh Mùi Hương Của Em – Chương 46: Anh Giấu Em Sao
Tiếng gõ cửa mang theo sự phẫn nộ, Tống Hiển nhìn qua màn hình máy tính được kết nối với camera giám sát bên ngoài, anh thừa biết chuyện gì đang xảy ra.
Vừa được phép bước vào trong, Mã Khiết Ninh đã đùng đùng tức giận mà cất lời:
– Công ty đang phân biệt đối xử với em à?
Chẳng một lời chào hỏi, không một câu phép tắc, Mã Khiết Ninh đang rất tức giận, cô ta càng thêm bất mãn khi Tống Hiển lúc này lại vô cùng bình thản.
– Thế nào là phân biệt đối xử với cô?
Câu hỏi bình thản của anh như đang thổi bùng ngọn lửa phẫn nộ trong lòng cô ta.
Mã Khiết Ninh thừa hiểu anh biết rõ chuyện vai diễn, nếu không có sự đồng ý của anh thì Vũ tổng không thể khuyên cô ta nhận vai được.
– Anh biết rõ mà còn hỏi lại em? Chẳng phải anh muốn em nhận vai phụ trong phim “Gọi ngày nắng về”, anh đang thiên vị Hồ Thất Giai nên muốn dìm em xuống à.
Lời lẽ của Mã Khiết Ninh mỗi lúc càng hồ đồ, anh ngồi trên ghế xoay, lạnh lùng đáp:
– Chẳng ai bất công với cô cả, chuyện vai diễn là sự thống nhất của hội đồng công ty.
Cô hãy xem lại bản thân, thời gian qua cô có vai diễn nào ra trò không? Lại thêm chuyện cô lơ là diễn xuất để tập trung làm mv ca hát.
Kết quả thế nào? Cô chưa sáng mắt à?
Nghe đến đây, lòng cô ta dâng lên sự hổ thẹn, nhục nhã, nhưng cái tôi quá lớn không cho phép cô ta thừa nhận thất bại.
– Nhưng anh muốn em đóng vai phụ trong phim Hồ Thất Giai đóng chính, anh không thấy như vậy là hạ thấp em?
Tống Hiển đưa mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mặt cô ta:
– Không phải tôi muốn hay ép buộc cô, đây là một lời khuyên, một sự gợi ý từ phía công ty.
Cô có quyền nhận vai hoặc không.
Nếu cô đủ thông minh thì sẽ tự khắc biết mình nên làm gì.
Câu trả lời thẳng thắn, rõ ràng của anh khiến ả cứng họng.
Đối với Tống Hiển, hai chữ “công tâm” trong công việc luôn được đặt lên hàng đầu.
Anh hay công ty không hề ép cô ta, căn bản đây là một lời khuyên nhủ, công ty không hề bắt ép Mã Khiết Ninh nhận vai, mọi người hoàn toàn tôn trọn quyền quyết định của mỗi cá nhân và cô ta có thể từ chối vai diễn nếu không muốn.
Chưa dừng lại ở đó, anh nói thêm:
– Còn chuyện này, tôi hy vọng cô hiểu rằng, nếu thật sự có tài năng, thì cô hoàn toàn có thể tỏa sáng trong bất kỳ hoàn cảnh công việc nào.
Nói đến vai phụ của Thất Giai trước đây, cô không thấy rằng dù là nữ phụ như cô ấy vẫn để lại dấu ấn riêng của mình, tỏa sáng theo cách của cô ấy.
Vậy nên, đừng nói công ty thiên vị Thất Giai hay đang phân biệt đối xử với cô, tất cả là do cô nhìn nhận mọi chuyện một cách phiến diện.
Anh nói ra những lời thật tâm vì muốn cô ta nhìn thấy cái sai của bản thân, nhưng cảm giác trong lòng Mã Khiết Ninh sau khi nghe những lời này chỉ tồn đọng lại cơn ghen, ghen tức, ghen tị và cả ghen tình vì trong lòng Tống Hiển chỉ có Hồ Thất Giai.
– Anh đẩy em vào đường cùng rồi nói rằng nếu có tài năng thì có thể toả sáng trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Giang Tống Hiển, anh không cảm thấy rất nực cười à? Em thật ngu ngốc khi hơn mười năm qua luôn hướng về anh, em nghĩ rằng chỉ cần mình chân thành sẽ đổi lại chân tình, nhưng em sai rồi.
Anh tàn nhẫn lắm.
Nói rồi cô ta tức giận quay người bỏ đi, Tống Hiển cũng chẳng còn gì để nói thêm nữa.
Về mặt tình cảm, ngay từ đầu là Mã Khiết Ninh tự nguyện yêu đơn phương, tự cô ta đợi chờ dù anh đã rất rõ ràng trong tình cảm, anh không yêu cô ta, cũng chưa từng cho cô ta hy vọng.
Bây giờ Mã Khiết Ninh vì hụt hẫng, đau lòng do chính mình tạo ra mà quay sang trách ngược anh, còn quơ đũa với cả công việc.
Người phụ nữ này, thật hết thuốc chữa.
———————————————
Sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi, căng thẳng lẫn áp lực, Tống Hiển cảm thấy bình yên nhất là khi anh được ở cạnh cô.
Mấy hôm nay anh cứ sang nhà cô, villa sang trọng lại không về, tan sở liền phóng xe sang nhà “vợ” nương thân.
Anh đang sấy tóc cho cô, mái tóc dài mượt mà, thoang thoảng hương nước hoa.
Âm thanh máy sấy tắt hẳn, anh chải tóc cho cô, Thất Giai cứ thắc mắc trong lòng một chuyện suốt mấy ngày qua, không giữ trong lòng thêm được, cô cất lời:
– Anh à, lần trước người mẫu Lam Tâm đến Phedra, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Tống Hiển nhận thấy cô vẫn còn nghĩ về chuyện đó và muốn biết rõ.
Tuy nhiên, anh lại không muốn nói ra.
– Anh gặp cô ấy vì có liên quan đến công việc.
Câu trả lời như không của anh khiến cô thêm phần hụt hẫng lẫn tò mò.
Ai chẳng biết anh gặp cô ấy vì công việc, nhưng điều cô muốn biết chính là cụ thể mục đích anh gặp cô ấy.
Xem ra Tống Hiển không muốn để cô biết, nếu anh muốn nói thì chẳng cần cô hỏi anh cũng tự mình nói ra.
– Anh giấu em sao?
Vẻ mặt cô ủ rũ, Tống Hiển vòng tay ôm cô vào lòng, ôm nhẹ lên mái tóc mà dỗ dành:
– Anh không giấu em, anh gặp cô ấy vì có việc cần giải quyết.
Hiện giờ anh chưa thể nói rõ em biết được, sau khi xong xuôi mọi chuyện, anh sẽ kể rõ với em.
Cô nắm lấy tay anh, Thất Giai tin Tống Hiển không làm điều gì xấu để phải giấu giếm cô, nhưng anh úp úp mở mở thế này bảo sao cô không tò mò, muốn biết cho được..