Đọc truyện Du Hành Giả – Chương 35: Azure và Sigmun
Rito và Katherine dắt nhau qua một cửa hàng khác. Có vẻ như cô đã có chút tin tưởng vào sự may mắn của hắn nên hai người đến một gian hàng mang tính kỹ thuật cao. “Ném lao”, đây là tên trò chơi và cũng là tên gian hàng. Trong một trăm hai mươi mốt trò chơi, thì nó có thể xếp ba hàng đầu vì thể tích. Số người chơi không nhiều nhưng đều là đại phú đại quý. Trò chơi có luật đơn giản, cầm lao và ném cá. Trúng thì mang về, ngược lại thì không được gì.
– Thế nào? Trò này hẳn là tủ của anh đi? Nhưng tôi nhắc lại là anh phải thắng ở lượt đầu tiên mới tính. Katherine huých tay hắn nhắc nhở.
– Thực ra thì tôi cũng không tin tưởng lắm với trò này.
Rito nói láo không chút ngượng mồm. Nhưng trò chơi này làm hắn nhớ đến thời gian sống ở hoang đảo với Shigure, điều đó làm hắn cảm thấy mất đi hứng thú. Katherine nghi ngờ nhìn hắn, Rito vẫn giữ nguyên bộ mặt bỡn cợt và không quan tâm. Cậu tiện tay chọn một cây lao từ chủ tiệm. Không nói hai lời, không thèm chuẩn bị, tựa hồ như chỉ là cậu tùy hứng ném nó đi nhưng cây lao phóng đi với một vận tốc khủng khiếp.
– Ầm!
Toàn bộ chết.
Không sót một con.
Shigure trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng kinh hoàng này. Chủ quán và những khách hàng khác cũng ngơ ngẩn. Tất cả mọi người đứng bất động như trời trồng. Một, hai, ba,.. tổng cộng tám con cá bị xiên chết nếu không tính đám bị chết vì chấn động. Kì quái nhất là cây lao chỉ cắm ngập một phần ba chiều dài xuống nền nhưng lại có thể gây ra sức phá hủy khủng bố như thế.
…
Rito đã phải đền toàn bộ lũ cá và sửa chữa gian hàng. Cậu cảm thấy hối hận, đó chỉ là một khoảnh khắc khi cậu cảm thấy khó chịu.
– Dù sao thì…ta đã thắng không phải sao? Cậu gượng cười.
– Và cũng là thua. Katherine day day cái trán. Mặc dù nói cô muốn đem túi tiền của hắn thiêu sạch nhưng không phải theo cách này. Họ đã làm lễ hội bị xáo trộn và bị cấm chơi tất cả trò chơi còn lại.
– Dù sao thì đi loanh quanh và xem người khác chơi cũng không phải ý kiến tồi chứ?
– Đồ đần! Anh còn dám nói. Katherine một tay chống nạnh một tay chỉ thẳng mặt hắn cáu giận.
Cô thở dài.
– Trò chơi đó hẳn là gợi anh nhớ đến thứ gì đó không vui đi? Katherine nhạy cảm nhận ra.
Rito ngẩn người. Nụ cười giả tạo trên khuôn mặt cậu biến mất. Hắn phát hiện ra mình đã quá coi thường cô gái này.
– Nha, xem ra tôi đã đoán trúng. Như vậy coi như chúng ta hòa nhau. Katherine xoay người mỉm cười nói với cậu.
– A?
– Nhưng anh lại nợ tôi thêm một lần. Biểu tình cô xoay ngoắt một trăm tám mươi độ thành âm trầm.
– Tại sao?
– Anh còn hỏi tại sao? Rủ một cô gái đi chơi chỉ vì muốn xoa dịu nỗi đau với một cô gái khác! Đó không phải là anh đang đùa giỡn tôi sao?
Katherine mắng to. Trông biểu tình của cô như một cô gái đang yêu phát hiện mình bị phản bội. Rito phát hiện ra cô gái này ngoại trừ rất nhạy cảm bên ngoài còn là một diễn viên giỏi. Thảo nào lại có thể làm chủ được một đoàn buôn. Nhưng dù thế nào thì cũng đúng như cô nói, Rito rủ cô đi chơi chỉ là vì hóa giải chút tâm tình tiêu cực mà thôi.
– Xin lỗi. Rito thành khẩn nói nhưng biểu tình của Katherine vẫn không thay đổi. Cậu thở dài.
– Và để đáp lỗi, tôi sẽ đem toàn bộ tài sản của mình đãi cô hôm nay.
– Vậy thì đi thôi, trước nhất là hãy mua một con du thuyền và…
– Này này, cô đang đùa tôi sao, cái thứ như du thuyền không thể chỉ dùng vào một buổi hẹn hò được!
– Hừ, nhưng không phải anh đã nói sẽ thỏa mãn tôi sao?
– Nếu cô nhất định phải mua du thuyền, cô buộc phải đem phần đời còn lại gán cho tôi đấy.
– Đó là điều mà tôi định làm nha. Katherine bỗng nhiên buông một câu làm Rito không biết nói gì. Trông biểu tình của cậu, Katherine cười cười.
– Đùa thôi.
Trong nháy mắt đó Rito bỗng nhiên phát hiện ra tâm tình của Katherine bỗng trở nên có chút là lạ. Cậu cảm thấy dường như cô không nói đùa. “Không thể nào, mình và cô ta mới quen nhau một tuần”. Rito loại bỏ suy nghĩ kì quái ra khỏi đầu và đuổi theo cô.
Rốt cục thì hai người cũng không mua du thuyền (Rito cũng không đủ tiền), cậu thuê một chiếc tàu đánh cá và nhờ họ chở ra biển. Hai người ngồi trên boong và Rito kể cho cô câu chuyện titanic cho đến khi quả cầu lửa chạm vào đường chân trời. Rito không biết tại sao bỗng nhiên nhìn thấy hình bóng của Shigure trên người cô, mặc dù nếu đem so sánh thì hai người quả là hai mặt đối lập.
– Câu chuyện đến đó là kết thúc. Rito nói. Katherine ngơ ngác nhìn về phía xa xăm.
– Thật hay, thật tuyệt.
– Này, cái động tác của Jack và Rose ấy, là như thế này phải không? Katherine giang ngang hai cánh tay như chú chim muốn bay khỏi lồng như thế và quay đầu hỏi Rito.
– Đúng một nửa. Và cậu làm phần còn lại.
Hai người giữ tư thế như vậy một lúc lâu. Gió từ ngoài biển thổi tạt vào mặt Katherine khiến mái tóc cô bay tán loạn. Cô nhắm mắt như muốn thưởng thức phong cảnh mỹ diệu này mãi mãi. Rito bỗng nhiên cảm thấy cô thật đẹp, không phải là mèo ba tư hoang dã đầy quyến rũ, mà là chim hải âu chao cánh trên bầu trời tự do.
– Cảm ơn. Đột nhiên Katherine nói.
– Chuyện gì?
– Vì chỉ cho tôi điều mà tôi sẽ lựa chọn.
– Nha, vậy thì nếu cần tôi sẽ giúp cô bằng tất cả năng lực của mình. Rito hứa hẹn.
– Anh không được nuốt lời đấy.
– Tôi không phải cô. Rito khịt mũi coi thường.
– Vậy…coi như là trả giá cho lần hứa hẹn này…thưởng cho anh.
Trên boong tàu, Rito ôm eo và nâng Katherine lên không trung, cô vòng cánh tay qua ôm cổ cậu. Hai người hôn nhau và trao nhau đầu lưỡi cùng nước bọt. Nụ hôn kéo dài rất lâu, cho tới khi bàn tay của Rito bắt đầu rục rịch trên cơ thể cô thì Katherine như bừng tỉnh và giãy dụa nhảy ra.
– Hôm nay chỉ đến đây thôi. Ít nhất cho tới khi cô gái nào đó trong lòng anh chỉ còn là kí ức. Vuốt lồng ngực của Rito Katherine kiều mị nói rồi chạy vào khoang thuyền.
Rito nhìn theo bóng lưng của cô nhưng cũng không đuổi theo.
– Chủ nhân sợ sao? Lilith bỗng nhiên xuất hiện và hỏi.
– Ta sợ điều gì?
– Dĩ nhiên là người sợ hãi phải đau khổ thêm một lần nữa. Zoroa cũng hiện hình và đáp lại cậu.
Rito trầm mặc, cậu tự hỏi bản tâm của mình. Ban đầu cậu chỉ là vô tình lựa chọn đoàn buôn này, sau đó là vô tình gặp Katherine, sau đó nữa là vì muốn giải tỏa tâm tình mà hẹn hò với cô. Bất tri bất giác giữa hai người đã có một mối liên hệ gọi là “hứa hẹn”.
– Có lẽ đi. Nhưng ta cũng sẽ không trốn tránh. Cậu nói với Lilith và Zoroa cũng như là tự nói với mình.
– Bởi vì đó là lựa chọn ngay từ đầu của ta.
– Tất cả theo mong muốn của người, thưa master.
…
Rito và Katherine trở về khi trời đã nhá nhem tối. Những thành viên trong đoàn buôn và lính đánh thuê đã đều ở đó. Vị hộ vệ nguyên tố sư chạy lên đón cô, hai người nói gì đấy rồi nhìn về phía cậu. Rito nhìn thấy Azure, cậu bé trông có vẻ lo lắng và nôn nóng. Trông thấy Rito, cậu ngay lập tức chạy tới.
– Anh, anh nhất định phải giúp tôi lần này, làm ơn, nếu anh giúp tôi tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ chạy.
Rito nhướng mày, đứa trẻ này Rito biết là hắn luôn tìm mọi cách bỏ trốn, chỉ là thời cơ chưa thích hợp mà thôi. Thế nhưng lần này hắn lại tự tuyệt đường lui của mình, nhìn hốc mắt đã sưng đỏ của hắn, xem chừng cô bé lần trước gặp phiền toái không nhỏ.
– Dẫn đường đi và kể cho ta biết chuyện gì xảy ra.
…
Câu chuyện của Azure bắt đầu kể từ khi cậu chạy trốn khỏi đám buôn người đến Hải Thần Thành, khi đó Azure mới mười tuổi và không có kinh nghiệm gì về cuộc đời. Azure thậm chí còn không có kỹ năng ăn xin, cậu đói, khát, bị thương và đấy là lúc cậu gặp được ba đứa trẻ khác như mình. Một nam hai nữ lần lượt là Sigmun, Nagato và Hinata. Cậu được chúng cứu và cho ăn, không phải là những người lớn quần là áo lượt giàu có bên ngoài mà là những đứa trẻ nghèo đói như cậu. Azure cảm thấy ấm áp, cậu cho rằng bản thân đã tìm được gia đình của mình. Nagato là một cô bé xinh xắn, cô hơn Azure một tuổi và luôn là người cho rằng mình cần có trách nhiệm với những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình. Cô nghiêm túc, mạnh mẽ, thông minh như người lớn. Azure thích cô. Sigmun, bằng tuổi cậu, có một trái tim khoan dung nhưng theo Azure đó là mềm yếu và nhu nhược. Tuy vậy hai người chung đụng cũng coi như hòa hợp. Bằng vào năng lực võ thuật của mình, Azure rất nhanh trở thành thành viên trọng yếu trong nhóm. Cậu nhanh nhẹn, mạnh mẽ. Cậu cảm thấy mọi người phải dựa dẫm vào cậu. Dần dần Azure cảm giác như mình sống lại những ngày còn là quý tộc. Tất cả mọi người phải nghe lệnh cậu, tất cả mọi người đều chỉ là gánh nặng của cậu. Azure bắt đầu mọi thứ bằng sự kiêu ngạo và tiếp theo là dục vọng của mình. Cậu muốn hôn Nagato, Azure đã muốn dùng đến sức mạnh lên người cô. Nagato khóc và Sigmun đuổi đến, cậu bé bị đánh rất thảm nhưng không gục ngã. Azure cảm thấy sợ hãi và cậu phát hiện ra hai người họ thích nhau. Kiêu ngạo! Dục vọng! Phẫn nộ! Đố kỵ! Trái tim Azure tràn ngập những cảm xúc tiêu cực. Nhưng Azure vẫn là đứa trẻ tốt, cậu bỏ đi nhưng Hinata đuổi theo cậu. Cô thổ lộ tình cảm của mình với cậu nhưng vẫn không giữ được chân Azure. Sau đó là cậu xuất hiện ở Khởi Điểm Thành, một tên cướp già nhìn trúng tư chất cậu và đưa cậu vào trong nhóm. Cậu được huấn luyện và sau đó thì trở thành đầu lĩnh băng cướp khi thầy cậu chết. Rồi cậu gặp được Rito.
– Vậy đứa trẻ nào gặp phiền toái?
– Nagato! Cô ấy bị con trai tên thành chủ nhìn trúng và bắt đi. Azure như chực khóc rồi. Rito có thể nghe thấy trái tim cậu hỗn loạn.
– Tôi phải cứu cô ấy. Khốn kiếp, đáng ra lần đó tôi nên mạnh mẽ mang cô ấy theo! Thằng vô dụng Sigmon ấy không thể bảo vệ nàng! Azure gằn giọng, khuôn mặt cậu vặn vẹo dữ tợn và đôi mắt thì đỏ ngầu.
– Vậy sau đó ngươi sẽ làm gì?
– Tất nhiên là mang cô ấy đi, không phải ngươi từng nói có thể nuôi chúng ta sao?
– Tốt thôi, vì cái giá là chính ngươi nên cô bé đó sẽ không bị bạc đãi. Dẫn ta tới chỗ con bé bị giam giữ, trời đã tối và nếu ngươi không muốn con bé trở thành bữa chính của thằng nhóc đó thì nhanh lên.
Rito cuối cùng thậm chí là vác Azure lên vai và phóng đi với vận tốc tám mươi kilomet trên giờ. Chẳng mất bao lâu hai người đã đến nơi. Trước nhất Rito nhìn thấy một đứa trẻ tuổi tác không sai biệt lắm Azure mặt mũi bầm dập bị ném ra ngoài. Nhớ lại miêu tả của Azure, Rito đoán rằng hắn chính là Sigmun.
– Sigmun! Azure hét lên và lao thẳng tới chỗ mấy tên lính. Cậu khá mạnh, theo phỏng đoán của Rito hẳn là đã đến C cấp độ, đám lính kia chỉ là phàm nhân rất nhanh bị Azure hạ gục.
– Azure? Sigmun mặt mũi phức tạp nhìn Azure. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Rito đột nhiên cảm ứng được thứ gì đó ở hai đứa trẻ này.
“Cảm giác này là gì?” Rito nhíu mày nhìn vào dấu ấn trên mu bàn tay phải. “Chủ nhân, người phát hiện ra điều gì sao?” Zoroa hỏi. “Ta cũng không biết, nhưng giống như lần tiến vào thánh địa, có thứ gì đó đang nhắc nhở ta vận mệnh thế giới đang lưu chuyển giữa hai đứa trẻ này” “Vận mệnh?” “Đúng thế, giống như Kenichi, nhưng không hoàn toàn. Giống như là vận mệnh đang phân vân giữa hai đứa nó vậy.”
Rito thoát khỏi cuộc đối thoại với Zoroa và tập trung vào cả hai, nhưng cảm ứng của cậu rất nhanh rồi biến mất. Từ bên trong cánh cổng lớn đi ra nhiều người hơn, họ vây quanh Sigmun và Azure, chúng mang đủ loại vũ khí và bắt đầu tấn công về phía hai người. Nhưng mặc dù bọn chúng có khoảng hai mươi người và đều là những tay hảo thủ trong phàm nhân thì vẫn không đánh lại cậu.
– Khốn khiếp thằng nhóc! Mày dám đến nơi này gây sự là chán sống rồi! Một tên có vẻ không đơn giản cầm theo đao đi ra, phía sau là hơn năm mươi người. Rito phát hiện trong đó có một thằng nhóc mặt mũi trắng nhợt theo kiểu bệnh trạng mặc quần áo đẹp đẽ được bảo vệ kỹ càng.
– Tiến lên và giết hắn đi!
Lũ thuộc hạ lập tức tiến lên, tên không đơn giản vừa rồi có sức mạnh không kém Azure, hơn nữa lại nhiều thêm mấy chục tên đàn em nên Azure rất nhanh lâm vào khổ chiến. Một điều cần nhắc đến là Azure là một nguyên tố võ sư tập sự, nguyên tố của cậu giống Rito đều là phong nguyên tố, tên đang đấu với cậu là địa nguyên tố võ sư. Thế nhưng mặc dù bị vây ở hạ phong, Azure cũng không thua. Mắt thấy thuộc hạ mình chậm rãi không bắt được cậu, tên quý tộc hét lớn.
– Nhanh lên giết nó đồ ngu! Dùng thứ kia!
Nghe được chủ nhân nhắc nhở, tên tay sai móc ra từ trong áo một gói nhỏ rồi ném về phía Azure, từ bên trong bay ra bột trắng phủ lên người cậu. Azure rất nhanh cảm thấy cơ thể chậm chạp lại, rồi cơn buồn ngủ kéo đến. Điều cuối cùng cậu nghe thấy là tiếng cười dữ tợn của tên quý tộc cùng lũ đàn em và cảm giác được ai đó đỡ sau lưng mình.