Dụ Đồng

Chương 128


Đọc truyện Dụ Đồng – Chương 128

Sáng sớm, trời chỉ mới vừa tỏa chút nắng đã thấy mấy đạo nhân mã dùng hết tốc lực ly khai kinh thành, trong đó một đường nhân mã đi theo hai mươi Hắc y nhân che mặt. Sau khi mấy đạo nhân mã vừa ra kinh thành thì ở hướng ngược lại tiếp tục có một đội nhân mã chạy nối theo. Dân chúng trong kinh thành mới sáng sớm khi nhìn thấy trong đạo nhân mã có một vị thân vận áo choàng màu đen đều quỳ xuống dập đầu, trong miệng không ngừng kêu lên: ” Cung nghênh thiên thần… cung nghênh thiên thần…”

Không muốn tùy ý sử dụng năng lực của mình nên Ti Hàn Nguyệt vẫn ngồi kỵ mã giống mọi người cùng đi Kiến Châu trước, hắn căn bản không muốn cùng người nọ so đo, nhưng nếu người nọ hết lần này đến lần khác nhằm vào hắn thì hắn cũng sẽ không tiếp tục buông tha, nhất là người nọ đã làm bị thương đến người không nên bị thương, lần này hắn tuyệt sẽ không bỏ qua.

………………

Kiến Châu, ánh trời chiều ngã về tây, vài tên tướng quân mặc chiến bào suất lĩnh mấy trăm binh sĩ thần sắc khẩn trương cùng sẳng giọng đứng ở trên đường cái. Một canh giờ sau khi cảm nhận được mặt đất có hơi hơi run, vài tên tướng quân liền bước lên trước, thân mình có chút run rẩy, ánh mắt tràn ngập kính sợ hơn nữa còn có chút bối rối.

Một đội nhân mã đang phi nước đại sau khi nhìn thấy mọi người ở phía trước liền chạy chậm đến lúc gần đến bên cạnh mới ngừng lại. Thấy hai người mang đâu mạo màu trắng, mọi người liền lập tức quỳ xuống hành lễ: ” Cung nghênh Thái hoàng, cung nghênh Cẩm thân vương… cung nghênh… Thất điện hạ…” thời điểm nói đến chữ thất điện hạ, tất cả mọi người không hẹn mà cùng cử động đầu một chút.

” Đều đứng lên đi.” Ti Ngự Thiên thản nhiên nói, lập tức xuống ngựa.

Ti Hàn Nguyệt vẫn như trước chỉ lộ ra một nửa cằm, nhảy xuống ngựa đem dây cương giao một gã binh sĩ vừa đi tới sau đó đứng ở bên cạnh phụ hoàng không nói một lời.

” Thái hoàng… thần đã chuẩn bị thỏa đáng…” Tiêu Lẫm từ Thẩm Dương bị điều tới Kiến Châu mở miệng, tiếp theo thân mình cung kính hướng về phía trước. Ti Ngự Thiên dìu Ti Hàn Nguyệt gật gật đầu, lập tức đi về trước. Tô Chí Thành cũng theo tới Kiến Châu cung kính theo sát ở phía sau Ti Hàn Nguyệt cẩn thận hộ vệ.

Ngồi trong lều đã sớm chuẩn bị tốt, Ti Ngự Thiên cùng Ti Cẩm Sương nghe Tiêu Lẫm và Tô Chí Thành bẩm báo tình huống mới nhất, Ti Hàn Nguyệt chỉ nhắm mắt ngồi ở một bên nhuyễn ghế, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

” Thái hoàng, trước mắt Hác Tức Dịch Thủy suất lĩnh bốn mươi vạn đại quân cách Kiến Châu chỉ có ba mươi dặm, sáng mai sẽ tới nơi này. Nhân mã tiên phong vì sợ đả thảo kinh xà (lay cỏ động rắn) nên chỉ phái ra binh sĩ bình thường cùng tiến hành vài lần giao phong (đánh thử =] đùa thôi, là thăm dò thực lực đối phương), quân ta thương vong không lớn, đối phương tổn thất gần năm nghìn binh.” Tiêu Lẫm đem tình hình chiến đấu mấy ngày trước đây đơn giản thuyết minh, ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua thất điện hạ.

” Tốt lắm.” Ti Ngự Thiên vừa lòng gật gật đầu, lúc Hàn Nguyệt rời cung, bên Nội Giam Xử liền phái ra một lượng lớn thám tử ẩn núp ở Đông Nguyệt cùng Sở Dịch, cho nên đối với mưu đồ lần này của bọn họ, các tướng lĩnh biên quan đã sớm tìm ra cách ứng đối. (chơi kì nga~)

” Không biết điện hạ có gì chỉ thị…” thấy thất điện hạ không mở miệng, Tiêu Lẫm liền mở miệng hỏi.

” Ta không có gì để chỉ thị.” Ti Hàn Nguyệt đạm mạc nói một câu liền không hề hé răng. Tiêu Lẫm sửng sốt một chút rồi mới gục đầu xuống: ” Thái hoàng, Vương gia cùng điện hạ mấy ngày bôn ba hẳn là nên sớm đi nghỉ, thần sẽ sai người chuẩn bị tốt bữa tối cùng nước ấm, thần sẽ không quấy rầy nữa.”


” Ân.” Ti Ngự Thiên gật gật đầu. Sau khi đám người Tiêu Lẫm cùng Tô Chí Thành liếc mắt nhìn Ti Hàn Nguyệt một cái liền im lặng lui ra ngoài.

” Xem ra hành động ngày đó của Hàn Nguyệt đã đem bọn họ làm cho sợ tới mức không nhẹ.” Ti Cẩm Sương khẽ cười.

Ti Hàn Nguyệt ngay lúc đầu vẫn chưa thoát áo choàng lúc này mới đem áo choàng cởi xuống, một con thú  ba mắt màu trắng dần dần xuất hiện ở bên cạnh hắn…(muahh~ tiểu Nanh xuất hiện nga *tung bông*)

…………

” Vương gia…” thấy người đi vào, tướng quân lẫn phó tướng đang ở trong soái trướng nghị sự vội đứng dậy cung nghênh.

” Đều ngồi đi, không cần giữ lễ tiết.” Ti Cẩm Sương mặt lộ vẻ ôn hòa ngồi trên vị trí chủ soái chậm rãi nói. Những người khác nghe vậy liền im lặng ngồi ở một bên.

” Ngày mai đại quân của Sở Dịch lẫn các nước phụ thuộc sẽ tới, Tiêu tướng quân và các ngươi có kế hoạch thế nào?” Ti Cẩm Sương không hề có chút mệt mỏi mở miệng hỏi.

” Hồi bẩm Vương gia, bên ta tuy chỉ có hai mươi vạn binh mã nhưng với quân lực hiện tại của quân ta thì đại quân Sở Dịch căn bản cũng không đáng nói đến. Ngày mai mạt tướng sẽ tự mình đem hắc kỵ binh cùng bộ binh đối phó với địch.” Tiêu Lẫm cung thủ đáp trả, ” đối với trận chiến này, các tinh binh đã trải qua huấn luyện đang dược dược dục thí (háo hức muốn thử), mạt tướng ngày mai chuẩn bị dùng mười lăm vạn tinh binh đối mặt nghênh chiến bốn mươi vạn địch quân. Tất cả các tướng sĩ cùng xuất chiến sẽ ký giấy sinh tử thề không phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng cùng Thái hoàng .” Tiêu Lẫm nghiêm túc dâng thệ, trước mắt thì người tại nơi này bất luận là kẻ nào cũng chỉ có thể toàn lực giết địch.

” Ân… huấn luyện lâu như thế cũng nên lấy ra nhìn xem lần nữa.” Ti Cẩm Sương gật gật đầu rồi mới thùy hạ mắt, ” bất quá… ý của Hàn Nguyệt là ngày mai các ngươi  trước tiên không cần ra khỏi thành nghênh địch, hắn cùng Hác Tức Dịch Thủy có chút việc tư phải giải quyết, chờ hắn xử lý xong thì các ngươi lại ra thành nghênh địch…” có lẽ, căn bản là không cần ra khỏi thành. (=]=] chiến tranh gì mà nhàn phát ớn)

Nghe thấy lời Cẩm thân vương vừa nói, vài vị tướng lĩnh quay đầu nhìn lẫn nhau rồi mới thấp giọng hô: ” Cẩn nghe điện hạ an bài.”

Hôm sau, bầu trời ngàn dặm không mây, ngay cả một cơn gió cũng đều không có. Bên trong thành Kiến Châu là những kỵ binh thân vận hắc trọng giáp cưỡi trên chiến mã cùng bộ binh phủ một nửa trọng giáp nghiêm nghị đứng ở bên trong thành lẫn khắp ngã tư đường, trên thành lâu là cung tiễn thủ cùng binh phòng (lính phòng ngự) cầm chặt tấm chắn nặng nề nửa quỳ trên mặt đất, nhìn đối diện là dày đặc quân đội tùy thời xông trận.

Ti Ngự Thiên cùng Ti Cẩm Sương đứng ở trên tường thành, Huyền Ngọc, Huyền Thanh cùng hơn mười ám nhãn được mang theo đứng tả hữu ở bên cạnh hai người đề phòng, thế nhưng Ti Hàn Nguyệt lại không ở trong đó.


Chỉ chốc lát sau, bốn mươi vạn đại quân Sở Dịch đã tiến đến ngoài thành Kiến Châu, không khí dần dần trở nên lạnh lẽo. Sau khi đại quân Sở Dịch đã ổn định, một trong mấy tên tướng quân liền giục ngựa về phía trước một đoạn rồi mới ngửa đầu la lớn: ” Những kẻ trong hoàng thất Yển quốc không để ý lễ nghi liêm sỉ, cùng thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt nghịch luân phi đức lại còn trơ trẽn hướng khắp thiên hạ. Ti Hàn Nguyệt không chỉ dụ dỗ thân tộc của mình, càng lấy tà thuyết thiên thần hạ phàm và việc làm vớ vẩn mê hoặc dân chúng, mê hoặc lòng người, ý đồ muốn che giấu gièm pha hoang dâm vô sỉ. Yển quốc ngược lại không chỉ không coi đây là vô sỉ mà còn xem là quang vinh, những kẻ vô sỉ tục tĩu như thế không xứng làm một quốc gia đứng đầu, hôm nay, Sở Dịch ta sẽ thay trời hành đạo diệt trừ bọn người Yển quốc nghịch luân, dẫn dắt thần dân Yển quốc quay về chính đạo.” sau khi nói xong mấy đoạn chính nghĩa oai nghiêm, vị đại tướng này thấy đối phương không hề phản ứng liền chậm rãi giơ lên trường thương trong tay chỉ hướng tường thành trước mặt. ( ta nghe mí câu nì ta thấm nga~)

Tiếng trống trận của Sở Dịch ” thùng thùng” vang lên, mấy chục vạn đại quân hét lớn một tiếng hướng đến thành Kiến Châu tiến vào, chỉ cần công phá Kiến Châu thì bọn họ có thể tiến quân thần tốc bước vào quốc thổ Yển quốc . Ngay tại thời điểm bộ binh Sở Dịch khiêng thang sắp sửa vọt tới trước tường thành thì mấy vạn quân phía trước đột nhiên bị một cỗ gió to thổi bay, mọi người ở đây còn chưa phản ứng kịp đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì thì cửa thành Kiến Châu chậm rãi mở ra.

Đại quân Sở Dịch bối rối vội vàng lui lại về tới nơi đứng ban đầu,những người bị thổi bay cũng không hề bị thương, sau đó từ trên mặt đất bò lên hoảng sợ chạy đến chỗ  đại quân của mình cùng nhau nhìn về phía thành Kiến Châu, tiếp theo mấy chục vạn quân không hẹn mà cùng thối lui về phía sau……

Ti Hàn Nguyệt một thân bạch sam lúc này cũng không mặc áo choàng, rõ ràng lúc này cũng không có gió thế nhưng mái tóc dài của hắn lại nhẹ nhàng bay lên, ngồi trên người cự thú ba tròng mắt trắng, hắn so với kỵ binh tối đen phía sau còn cao hơn một cái đầu. Cự thú bị cưỡi lên cả thân thể là một màu tuyết trắng, cự mắt trên trán tỏa màu xanh nhạt, hai cặp mắt vĩ đại khác tối sầm mà dần đỏ lên; Đuôi dài phẩy quanh thân không ngừng tả hữu nhẹ nhàng lay động; Thân giống như hổ thế nhưng lại rất lớn, trên thân có bạch lân  lóe sáng kéo dài đến giữa hai chân; hai răng nanh lớn nhe dưới hàm, nhiệt khí trong miệng phun ra làm cho quanh thân thản nhiên bị vây trong sương mù, y bào của Ti Hàn Nguyệt cùng mái tóc dài theo sương mù mà nhẹ nhàng phập phồng. (tiểu Nanh a~ tiểu Nanh oai quá a~~)

Ti Hàn Nguyệt mang chân trần ngồi ở trên người cự thú, thân thể vốn nhỏ gầy lúc này bị vây trong lớp lông mao dày xõa tung của cự thú càng có vẻ nhỏ xinh, thế nhưng khí thế tản mác ở trên người hắn lại như một đạo hàn tiễn xuyên thẳng vào trong lòng mỗi người.

” Nanh” Ti Hàn Nguyệt thản nhiên kêu một tiếng, cự thú dưới thân liền hướng đại quân phía trước chậm rãi đi đến……

Cự thú được gọi  là “Nanh” cũng chính là con mãnh thú ở bên cạnh Hàn Nguyệt ở kinh thành khi hắn tức giận, một bên rống giận một bên hướng đến đám đại quân càng ngày càng khủng hoảng mà chầm chậm đi. Tùy theo mỗi lần Nanh rống giận, không trung sáng sủa liền dần dầy đặc mây đỏ, đại quân Sở Dịch đang vừa lui vừa loạn đột nhiên có người hô to một tiếng: ” Thật là thiên thần!……. thật là thiên thần hạ phàm!!!” dưới thanh âm kinh hảm thoáng chốc khiến đại quân Sở Dịch “oanh” một tiếng trở nên xôn xao, vạn quân lập tức bắt đầu tan rã hướng phía sau chạy như điên. Mà tất cả kỵ binh ngồi trên chiến mã ngay thời điểm ” Nanh” đi tới đã ngã từ trên lưng xuống mà tủa ra bốn phía.

Một chỗ trong doanh trướng được thiết lập tại hậu phương thoáng có người chạy đến bắt lấy mã binh đang chạy trốn lớn tiếng chất vấn: ” Xảy ra chuyện gì?!”

” Thiên thần… Thiên thần hạ phàm… chúng ta xúc phạm Thiên thần…” binh lính mặc kệ quyền thế đối phương có lớn bao nhiêu vẫn giãy ra cánh tay đang bị nắm, bối rối kêu hảm rồi mới chạy như điên ra ngoài.

Những người nghe được việc này nhìn đội nhân mã chung quanh bối rối chạy trối chết liền vội vàng vọt vào trong doanh trướng bên cạnh: ” Thái tử điện hạ… không tốt, đại quân phía trước nói Thiên thần hạ phàm, hiện tại đội nhân mã của chúng ta không chiến mà thối lui, trận thế phi thường hỗn loạn…” còn chưa nói xong đã thấy vị tướng quân lúc nãy đứng ở dưới thành kêu la muốn thay trời hành đạo chật vật vọt tiến vào, ” Thái tử điện hạ… không phải… không phải tà thuyết mê hoặc dân chúng… thật sự có thiên thần… điện hạ… thiên thần đang hướng tới bên này, ngài… ngài nên lập tức rời đi…” tướng quân thân kinh bách chiến (trải qua trăm trận chiến) hiện tại mũ giáp đã chẳng biết đi đâu, sắc mặt trắng bệch, đi đứng như nhũn ra.

Mấy chục vạn đại quân thoát khỏi chiến trường khi sắp đem Kiến Châu rời đi khỏi phạm vi tầm nhìn thì đột nhiên bị gió to thổi tứ phía lại một lần nữa thổi bay rơi xuống mảnh đất trống trước thành như bị trời giáng, mà lúc này đây gần một nửa người đã không còn cách nào tiếp tục đứng lên, có một phần là bởi vì từ trên chỗ cao ngã xuống té bị thương, một phần còn lại là bởi vì cực độ sợ hãi chỉ biết là càng không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, không dám lại trốn nữa. Binh mã Sở Dịch giống như bị một bức tường cao bao vây nhìn không tới giới hạn, căn bản là trốn không thoát. Chỉ cần muốn chạy khỏi phạm vi Kiến Châu liền lập tức bị gió thổi bay, một lần nữa bị ném tới trước tường thành.

Mấy người từ trong trướng đi ra chính mắt thấy cảnh tượng kỳ dị này liền sợ tới mức không biết như thế nào cho phải, ngay lúc bọn họ đang chuẩn bị xoay người tìm đường chạy trốn thì một đạo thanh âm phảng phất như đến từ chân trời truyền đến: ” Hác Tức Dịch Thủy, chuyện của ngươi và ta cũng nên làm rõ ràng .” vài người đang chuẩn bị nhìn xem chính là người phương nào thì một tiếng thét dài ở trên đỉnh đầu bọn họ vang lên.” A!!!” một người trong đó bị một con điểu thật lớn quắp lên rồi mới bị đưa đến giữa không trung.


Nghe thấy thanh âm điểu bay liền ngẩng đầu nhìn lên, mọi người vốn đang mưu toan chạy trốn liền xụi lơ trên mặt đất. Chỉ thấy thái tử Hác Tức Dịch Thủy của bọn họ bị một con “điểu” khủng bố tha đi, ” điểu” này nếu nói là điểu thì lại càng nên nói là”xà” , đầu rắn đuôi và thân rắn, mà trên đầu rắn có tới sáu con mắt, trên thân rắn có bốn cánh chim dài, mỗi bên có hai cánh, dưới thân có ba chân. Đây là thứ gì a, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên, bốn mươi vạn đại quân Sở Dịch lâm vào hoảng loạn hoàn toàn.

Thời điểm quân lính Sở Dịch ở bên kia đã muốn tan rã thì hơn mười vạn đại quân Kiến Châu cũng đồng dạng kinh hoảng dị thường, nhưng bởi vì đã từng kiến thức qua cơn giận của thất điện hạ trước kia cho nên mới có thể miễn cưỡng khống chế được, nhưng chiến mã mẫn cảm dưới thân đã muốn có chút xôn xao.

Ti Ngự Thiên cùng Ti Cẩm Sương đứng ở trên tường thành cao cao nhìn trên không trung mây đỏ bao trùm phía trước mơ hồ thấy một người đang bị ” điểu” tha, còn có một màu trắng bắt mắt lẫn trong đám người trên mặt đất. Thân thể hai người thoáng hơi run rẩy, không phải bởi vì sợ hãi mà là dường như có thứ gì đó từ chỗ xung yếu trong cơ thể muốn xông ra. Thời điểm hai người cảm thấy được thân thể càng ngày càng kỳ lạ thì dị trạng ở trên người hai người bỗng chốc xuất hiện…

Đám người hỗn loạn chung quanh không chút ảnh hưởng đến Ti Hàn Nguyệt, trong vòng hai mươi bước chung quanh Nanh căn bản không người nào có thể tới gần. Nhìn người bị nắm lên trời, đôi mắt Ti Hàn Nguyệt bốc lên tử hồng.” Khổng Thiêm*, ” thấp hảm một tiếng, Ti Hàn Nguyệt đột nhiên nhảy lên, nháy mắt quái điểu trên bầu trời phi thân lao xuống khi Ti Hàn Nguyệt rời đi Nanh nhẹ nhàng từ dưới đem thân thể kia cố trụ ở trên lưng mình sau đó lại thẳng hướng lên trời, Hác Tức Dịch Thủy bị nắm ở dưới chân điểu đã sớm sợ tới mức thấm ướt quần, giọng nói cũng vì luôn kêu to sợ hãi mà mất đi thanh âm. Nhìn vẻ mặt Hác Tức Dịch Thủy thấm đầy nước mũi lẫn nước mắt, Ti Hàn Nguyệt nghiêng người ngồi ở trên lưng Khổng Thiêm hai tròng mắt nguyên bản đỏ sậm dần khôi phục thành màu đen như mực, vầng sáng bảy màu dần dần biến hoàn toàn thành màu đen.

” Tha… tha mạng…” Hác Tức Dịch Thủy nhìn người này cả người vì e ngại mà càng không ngừng run rẩy. Mái tóc dài màu đỏ sậm dưới tán mây đỏ càng làm màu đỏ nổi bật, văn lạc ở nửa người làm cho hắn nhớ tới quỷ thần dưới âm phủ trong truyền thuyết.

“Hác Tức Dịch Thủy…… ta đã từng để Chu Văn Giản nói qua cho ngươi, Ti Hàn Nguyệt ta không phải là loại phàm nhân mà các ngươi có thể đối kháng, hắn không nói cho ngươi sao?” giọng điệu Ti Hàn Nguyệt vẫn khinh đạm như trước, thần sắc lạnh nhạt mà lạnh lùng.

“Ti… Ti Hàn Nguyệt?!” Hác Tức Dịch Thủy khàn khàn kinh hô ra tiếng, thân mình run rẩy càng thêm lợi hại, người này cư nhiên là Ti Hàn Nguyệt! Hắn chỉ biết là Ti Hàn Nguyệt đã biến thành quái vật thế nhưng lại không biết lại là cái dạng này… hơn nữa…… hơi ngẩng đầu nhìn thứ gì đó đang quắp lấy mình, còn có quái thú phía dưới đang không ngừng gầm rú, Hác Tức Dịch Thủy lại không thể khống chế kích động…

” Nanh.” không hề nhìn người nọ liếc mắt một cái, Ti Hàn Nguyệt hướng về phía bạch thú thét lên.

” Rống!!” Nanh ngửa đầu hô to một tiếng đáp lại kêu gọi của Ti Hàn Nguyệt.

” Ta hiện tại không tiện ra tay, nơi này giao cho ngươi , cứ xem như tu hành trước khi ngươi vào đời.” nói xong Ti Hàn Nguyệt vỗ lên đầu Khổng Thiêm, Khổng Thiêm liền ngưỡng đầu phát ra tiếng như kỳ danh” Khổng Thiêm Khổng Thiêm”. Sau khi xoay quanh hai vòng liền hướng đến cửa thành Kiến Châu bay đi, ở trước mấy chục thước cách tường thành lập tức ngừng lại.

Ở nơi kia Nanh không ngừng gầm rú khiến mây đỏ khắp bầu trời tích tụ càng lúc càng nhiều, trong thiên địa cứ như bị máu nhiễm hồng, thân mình của Nanh đột nhiên dần dần biến lớn, lông rậm màu trắng đột nhiên biến thành màu đỏ, cự nhãn màu xanh trên trán cũng thành màu đỏ. Trong lúc nhất thời chỉ thấy một đầu cự thú tựa thành trì đỏ rực như máu, tiếng tê rống giận dữ vang vọng khắp thiên địa, thú chưởng thật lớn giống như giẫm phải con kiến, đem những điểm đen trên mặt đất biến thành phấn toái ( bột ==”~ “mấy điểm đen” đó là quân lính…pó tay thật) ……

Khủng hoảng chân chính lúc này mới bắt đầu, mấy chục vạn binh sĩ thân cường thể kiện khàn cả giọng khóc rống thỉnh cầu thiên thần tha tội bất kính trong một khắc đã bị cự chưởng (tiểu Nanh đang đạp a~ ) cao hơn so với mình dẫm thành thịt nát lẫn vào trong đất.

” Hác Tức Dịch Thủy, chỉ có một mình ngươi … mà … liên tục trêu chọc ta, đơn giản là vì Phượng Hoàng Triều Phụng.” đôi mắt của Ti Hàn Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt không một tia dao động, lạnh lùng nhìn về phía người đã choáng váng, ” Phượng Hoàng Triều Phụng giờ phút này đây đang  ở ngay phía sau phụ hoàng ta, ngươi thử xem có thể lấy đi hay không.”

Hác Tức Dịch Thủy qua hồi lâu mới hiểu được lời của Ti Hàn Nguyệt, hắn chậm rãi nhìn về hướng Ti Hàn Nguyệt đã chỉ, lòng tuyệt vọng trở nên càng thêm chết lặng, tất cả tình tự đều ly khai thân thể hắn, hắn lần đầu tiên biết như thế nào là vô dụng như một con kiến…

Ti Ngự Thiên nhìn về phía Ti Hàn Nguyệt, phía sau hắn là một màu vàng của cự mãng cùng một màu đen của cự long dây dưa cùng một chỗ (rắn và rồng…==”), đuôi của cự mãng cùng đuôi của cự long nằm ở vai trái của Ti Ngự Thiên như ẩn như hiện giống như là từ chỗ đó đi ra. Đầu của cự mãng cùng cự long quấn quanh nhìn về phía Ti Hàn Nguyệt, hai tròng mắt màu vàng của cự mãng tỏa hàn quang, tín tử (cái thóp trên đỉnh đầu ->sừng ==”) liên tục phun ra sắc đỏ ; Trong mắt cự long cũng phủ đầy ám hỏa, trong cái miệng rộng đang mở ra còn tỏa ra khói nhẹ hắc hồng. Mà trên vai của Ti Cẩm Sương cũng mang một con điểu lớn quanh thân phủ đầy lam diễm (màu lam sóng sánh), thân điểu giống như ưng, lông chim màu lam đan xen cùng màu đen, trên cổ có ba đầu, cái đuôi màu lam nhạt dài tới bên chân Ti Cẩm Sương. Trên thân thể thản nhiên tỏa ra một ngọn lửa màu lam lại căn bản không hề thương tổn đến nửa phần của Ti Cẩm Sương, ngược lại đem hắn khóa lại trong khói lửa màu lam của mình, cùng Ti Cẩm Sương trở thành nhất thể.


Tất cả mọi người trên tường thành quỳ gối xuống dọc hai bên sườn bọn họ, hôm nay chứng kiến hết thảy mọi thứ đã khiến bọn họ biết trừ bỏ tuyệt đối phục tòng thì bọn họ không thể có thêm ý tưởng nào khác.

” Hác Tức Dịch Thủy, Phượng Hoàng Triều Phụng này, ngươi còn muốn?” Ti Hàn Nguyệt nhìn hướng phụ hoàng lạnh giọng hỏi. Hác Tức Dịch Thủy đã sớm sợ tới mức chỉ có thể không ngừng mà lắc đầu lại phát không ra tiếng.

” Phượng Hoàng Triều Phụng là sinh nhật chi lễ ta đưa cho phụ hoàng, vốn không phải là thứ người khác có thể mơ ước. Ta căn bản không muốn cùng ngươi so đo, nhưng ngươi lại mưu toan can thiệp chuyện của ta cùng phụ hoàng, cho nên, tuy rằng ta hiện tại không thể tùy tiện đối với ngươi ra tay, chính là cũng không nói lên rằng ta không giết được ngươi.” nhìn về phía bốn mươi vạn đại quân đã toàn bộ biến thành máu loãng, Ti Hàn Nguyệt hướng tướng lãnh Yển quốc bên trong thành Kiến Châu nhìn lại, ” một tháng, san bằng Sở Dịch.”

Đám người Tiêu Lẫm qua một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, cuống quít quỳ xuống cùng kêu lên: ” Cẩn tuân ý chỉ thất điện hạ.” nói xong đều lên ngựa, tiếp theo một tiếng kèn vang lên, đám người Tiêu Lẫm mang mười lăm vạn đại quân giẫm lên mặt đất nhuộm đầy màu đỏ hướng Sở Dịch quốc chạy đi. Người nọ đã cho bọn họ thời gian một tháng thì bọn họ một khắc cũng không thể trì hoãn, chỉ có thể sớm mà hoàn thành nhiệm vụ! Chính là khi đi phải ngang qua đại chưởng đỏ bừng kia cho nên mọi người đều tự động tránh đi.

” Nanh.” nhìn hồng thú còn đang rít gào, Ti Hàn Nguyệt lên tiếng gọi trở về.

Nanh một thân nhiễm hồng quay đầu lại nhìn Ti Hàn Nguyệt, đột nhiên bay lên không mà đi, thời điểm tiếp cận Ti Hàn Nguyệt lại biến thành ” tiểu lão hổ” màu trắng , Ti Hàn Nguyệt khinh thân nhảy đến trên người Nanh, hướng đến Khổng Thiêm mở miệng: ” Đem người nọ đưa đến chỗ ám nhãn.” Khổng Thiêm nhận được mệnh lệnh liền tru lên một tiếng ” Khổng Thiêm “, cánh đong đưa vài cái lập tức bay về phía tường thành. Nhóm ám nhãn nghe được Ti Hàn Nguyệt phân phó lập tức đứng lên, thời điểm Khổng Thiêm đem người ném tới liền đem Hác Tức Dịch Thủy đặt tại dưới chân.

Để Nanh tiếp tục chở mình, Ti Hàn Nguyệt đi đến trước mặt phụ hoàng, ngồi ở trên người Nanh nhìn phụ hoàng không nói một lời. Cự mãng cùng cự longở phía sau Ti Ngự Thiên từ lúc Ti Hàn Nguyệt tới gần liền dần dần biến mất ở trên vai trái Ti Ngự Thiên, lam diễm điểu trên vai Ti Cẩm Sương cũng chui vào trong kiếm bên hông không thấy tung tích.

” Nguyệt nhi…” Ti Ngự Thiên ôn nhu gọi, hướng Hàn Nguyệt trước mặt mở ra song chưởng, hắn biết con báo con hiện tại cần nhất chính là thứ này.

Nhìn cánh tay phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt vẫn là không nhúc nhích, yên lặng nhìn chăm chú phụ hoàng một hồi, Ti Hàn Nguyệt đột nhiên từ trên người Nanh nhảy xuống……

Ôm tiểu thiên hạ đột nhiên vọt vào trong lồng ngực, Ti Ngự Thiên lập tức buộc chặt song chưởng, khẽ hôn lên làn môi lạnh lẽo của Hàn Nguyệt, nói cho hắn biết mình có bao nhiêu thương hắn. Ti Hàn Nguyệt chôn ở trong lồng ngực phụ hoàng không nói được một lời, cảm nhận được tầm mắt một bên đang mang lo lắng, Ti Hàn Nguyệt quay đầu nhìn về sau……

Nhìn người nọ vọt vào trong lồng ngực phụ hoàng, Ti Cẩm Sương không có gì gọi là không vui, nếu có thì chính là nồng đậm vui sướng, mặc kệ thân phận người này như thế nào, trên thế gian này đã có người mà hắn vĩnh viễn không thể bỏ qua cùng thương tổn, người này cho dù là thần là tiên thì ở trước mặt bọn họ lại vĩnh viễn là phàm nhân, vĩnh viễn không biết dùng ánh mắt miệt thị nhìn bọn họ. Nhìn thấy người nọ quay đầu nhìn về phía mình, là ánh mắt lạnh nhạt quen thuộc nhìn mình, là đôi mắt đen láy quen thuộc nhìn mình, Ti Cẩm Sương nhẹ gọi một tiếng” Hàn Nguyệt…” liền đi tới……

Bị người trước sau ôm lấy, Ti Hàn Nguyệt có cảm giác thân thể lạnh lẽo của mình đã dần dần ấm áp lên, trái tim vô cảm vừa rồi như tìm được một dòng nước ấm, hắn biết hắn hiện tại không phải là Tranh mà là Ti Hàn Nguyệt đang được người ôm, hắn đã có thể yên tâm mà ngủ, tuy rằng hắn hiện tại đã không còn vướng mắc vây quanh nhưng vẫn là chậm rãi khép lại hai tròng mắt, có bọn họ ở đây ,có phụ hoàng ở đây, hắn chính là Ti Hàn Nguyệt……

Cùng thời khắc đó, những chư quốc có quan hệ ngoại giao cùng Sở Dịch và Đông Nguyệt  đang tấn công Yển quốc cũng liên tiếp gặp được cảnh tượng quỷ dị mà quân đội chưa bao giờ gặp qua đã từ thành trì Yển quốc chạy đi, binh mã trước mặt bọn họ giống như rơm rạ bị đánh bay, bị chém giết. Hai phương nhân mã vốn là số lượng cách xa, hướng kia ngược lại ít người mà thế lại như chẻ tre, làm cho đại quân Sở Dịch cùng Đông Nguyệt vô lực chống cự, trơ mắt nhìn chiến mã dưới thân bị đối phương làm cho rớt ngựa trở mình, đầu của chính mình cứ như bị búa lớn phóng tới chặt bỏ. Càng làm cho bọn họ tuyệt vọng chính là ở trên chiến trường lại xuất hiện quái thú hoặc những loài chim từ trong hào quang của cự kiếm bay ra như bảo hộ một người, vọt vào trong đội ngũ của bọn họ mà quét ngang ngàn quân. Khi có người nghĩ muốn đem thú điểu kỳ quái đánh hạ thì nghênh đón bọn họ chính là những ngọn lửa hừng hực hoặc đao phong lạnh lẽo…….

Yển quốc đối mặt với địch nhân tám mươi vạn đại quân không hề xuất ra hết thực lực đã như ngựa bị kích trống, lấy thế công không người có thể kháng cự mà công kích trực tiếp vào trong nước từ trước đến nay luôn mạo phạm lãnh thổ bọn họ……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.