Đọc truyện Du Đồng Nở Hoa – Chương 27: Bây giờ tôi sẽ đến bảo bọc người con gái ấy
Dư Phi không nhìn cô, như thể cô là một người vô hình, vẫn tiếp tục duy trì nhịp bước của mình, một bước hai bước ba bước, chính thức lướt qua cô.
Cô không thể nhúc nhích, cứng đờ tại chỗ. Cứ như thể ban nãy, trước mặt anh, cô vừa diễn một vai diễn rất nực cười.
Cô không quay đầu, không dám quay đầu. Thế nhưng lại phảng phất nghe thấy tiếng bước chân anh tiến về phía cô gái kia rất rõ, nghe thấy tiếng cô ta vui vẻ đáp lại, thậm chí còn nghe thấy anh không hề từ chối, ngồi xuống rất gọn.
Đột nhiên cô cảm giác tất cả mọi người đang nhìn chòng chọc vào mình, tất cả ánh mắt nhìn cô xen lẫn đồng tình lẫn châm biếm.
Châm biếm cô không tự lượng sức, châm biếm cô… tự mình đa tình.
… Thường Tiếu, mình đã cao hơn cậu từ lâu.
… Thế nên, cậu có thể thử dựa vào mình.
… Thường Tiếu, chúng ta hôn nhé.
… Thường Tiếu, mình đã chờ cậu rất lâu.
… Nghĩ tới chuyện sẽ gả cho anh không?
…
… Anh chờ em.
Từng câu từng chữ anh nói đều chỉ như mới hôm qua. Từng cử chỉ từng hành động của anh nay rành rành trước mắt.
Mới vừa nãy, anh không nhìn cô, đi tới bên một người con gái khác.
… Không biết vì sao, cô rất muốn khóc, nhưng hốc mắt lại khô ran, một giọt nước mắt thôi cũng chẳng ứa ra được.
Cô vẫn đứng cứng ngắc tại chỗ. Cách đây không lâu, cô là một người rất tự tin, trời sập thì lấy làm mền, đi đến đâu cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn thẳng sải bước, hơn nữa còn thoải mái há miệng hít thở.
Thế nhưng anh, anh đột nhiên tỏ tình, tình cảm kích thích, trong nháy mắt lại vạch trần tất cả sự tự ti nơi cô.
Cô do dự, cô bất an, cô băn khoăn, cô sợ hãi, cô sóng vai đi bên anh, nhưng lại tránh né ánh mắt của kẻ khác… Có lẽ cô đã thầm tự thừa nhận những lời mẹ Dư nói, cô không xứng với anh.
Có chỗ nào xứng đâu chứ?
Cô rất cao, người lại phẳng lì, cũng quá khỏe mạnh, tính tình thô kệch.
Bọn họ đi bên nhau, nhìn thế nào cũng không giống một cặp tình nhân.
… Nhưng cô thích anh, thích vậy đấy, tại sao anh lại đẩy cô đối diện với tất cả áp lực kia một mình?
Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, cô cũng muốn anh sẽ che gió chắn mưa, cô phạm sai thì cũng muốn được làm nũng, cô cũng muốn được như Dung Lan, vô duyên vô cớ nổi cáu, nửa đêm gọi điện cho bạn trai chỉ vì muốn được ăn một chén chè đậu xanh.
Có lẽ anh thật sự thích cô. Thích… khuôn mặt? Chiều cao? Khả năng làm việc vặt? Hay tính tình thẳng thắn bộc trực? Nhưng dù sao thì cũng không phải thưởng thức ‘tài năng’ sáng tác như cưỡi gió lướt mây của cô rồi.
Nghĩ lại đột nhiên thấy nực cười, cười tự giễu. Ngay cả chính cô cũng không nghĩ ra được một lí do nào cả, hay là, thíchtấtcả chẳng qua chỉ là cái cớ vậy thôi?
Cô hít một hơi thật sâu, cứng ngắc xoay người, làm bộ không quan tâm đưa mắt nhìn qua cặp trai gái thoạt trông như người yêu kia. Ấy mà chàng trai kia, rõ ràng cách đây không lâu, là bạn trai cô đấy.
Quả nhiên là Tôn Điềm Điềm. Cô đờ đẫn nghĩ, nhìn thế nào thì hai người vẫn xứng đôi hơn cô và anh. Ngay sau đó, bất giác nhếch miệng tự giễu.
Từ nãy đến giờ Dư Phi vẫn đưa lưng về phía cô, cứ như đang quyết tâm không hề quay đầu nhìn cô một cái. Còn Tôn Điềm Điềm thì ngược lại, đôi mắt cười xinh đẹp kia, tỏ ra không quan tâm ấy mà lại đầy khiêu khích.
Thường Tiếu phát hiện thấy mình nhận ra sự khiêu khích này. Là khi chiếm được ưu thế trong một việc gì đó, mới có thể ngạo mạn đến thế.
Mà nguyên nhân căn bản vì, cô gái kia có được sự tự tin mà cô khiếm khuyết.
Đột nhiên Thường Tiếu muốn đi tới, kéo Dư Phi khỏi chỗ ngồi, níu lấy vạt áo của anh, nói mấy câu thật khí phách. Hoặc là chơi trò xấu tính, chộp lấy cái gì đó trên bàn rồi ném đi chẳng hạn, tuyên bố chủ quyền.
Nhưng, cô dựa vào gì mà làm tàng như thế?
Hốc mắt vẫn khô rang như trước, thậm chí có phần chết lặng, cô trở về vị trí cũ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Lãng phí là xấu, phải ăn cho hết bát cháo này.
Thế nhưng cháo gọi đã lâu, nay gió đầu thu hơi lạnh, đã thổi hết độ ấm còn sót lại trong chén cháo. Rõ ràng cô khuấy thật đều, nhưng những hạt cháo nát nhừ vẫn chìm tít đáy bát, chỉ còn một lớp nước cơm bên trên, không mùi vị.
Cô buộc bản thân mình phải tập trung tinh thần, múc từng muỗng từng muỗng cháo vào miệng, cảm thấy dạ dày co bóp rất khó chịu. Vừa đúng lúc ấy, chuông điện thoại reo lên, trên màn hình xuất hiện cái tên chỉ dành riêng cho Quý Hiểu Đồng – Đại Tỏi tiên sinh.
Như thể rơi xuống biển sâu, may mắn gặp khúc gỗ trôi.
Cô vội vàng bắt điện thoại, đầu kia, nhịp nói của Quý Hiểu Đồng hơi hổn hển: “Hôm nay cậu đâu rồi?”
“Không có chạy…” Thường Tiếu mở miệng, không biết sao lại nghẹn ngào, giọng nói trở nên kì dị vô cùng, sau khi đã điều chỉnh lại, như đang kể khổ mà bảo: “Cháo căn tin hôm nay dở cực kì… khó ăn lắm.”
“…” Anh hơi trầm mặc: “Đang ở đâu?”
“Vườn Đồng Tâm…”
“Cậu chờ tôi.” Điện thoại nhanh chóng bị cúp.
Đột nhiên Thường Tiếu hơi hoảng hốt, những lời này như vừa chạm tới sợi dây thần kinh nào đó trong cô. Dư Phi luôn bảo rằng anh đang đợi cô, nhưng anh nào biết chăng… cô đuổi theo rất mệt mỏi.
Đột nhiên cô không biết mình còn kiên trì ngồi ở nơi khói dầu nồng nặc này làm gì, cứ như ngồi ở đây là có thể bày ra vẻ không quan tâm, không để bụng của cô vậy.
Rõ ràng cô không muốn tranh hơn thua với Dư Phi đâu, cô chỉ muốn tới để phá tan cái màn chiến tranh lạnh giữa hai người mà thôi. Cô thầm mong mỏi được trở lại như xưa, trở về những ngày đầy nắng, oai nghiêng chính trực mà tiến lên trước, vỗ vào vai anh, gọi lớn một tiếng Dư Phi, sau đó đứng cạnh cười đắc ý.
Nhưng… Bỗng trực giác trở nên rất mạnh mẽ, anh và cô, đều không thể như xưa…
Không thể như xưa được nữa rồi.
Bất ngờ lại nghe thấy cuộc trò chuyện dè chừng nhưng cũng đầy phấn khích của đám con gái bàn bên.
Theo tầm mắt bọn họ, Quý Hiểu Đồng đã đứng ở cửa, nhìn đông ngó tây, hơi thở gấp gáp, như đang tìm người.
Tới nhanh thật. Cô nhìn anh, không biết anh đang vội vì gì.
Trông anh bây giờ rõ là một bộ vừa chạy thể dục buổi sáng xong, mặt mày hồng hào, tóc hơi đẫm mồ hôi, bết lại trên trán, đôi mắt sâu nheo lại, khóe miệng không kiên nhẫn mà khẽ mấp máy, toàn thân trông rất chói mắt.
Không thể không nói, phóng mắt nhìn khắp đại học C này, quả thật khó tìm được một nam sinh nào có thể so sánh với tướng mạo của anh.
Có điều, trong mắt Thường Tiếu, chỉ có Dư Phi của cô mới là có một không hai. Người con trai thu hết hào quang và khí thế của mình, dạy cô ‘súng bắn chim đầu đàn’, luôn thích yên lặng ẩn sau tất cả mọi người, thong thả quan sát tất thảy, thống lãnh toàn cục.
Cô hoảng sợ nghĩ rằng… có lẽ, cô chỉ là một bộ phận trong kế hoạch của người khác mà thôi.
Đầu tiên Quý Hiểu Đồng nhìn qua bàn của Tôn Điềm Điềm, sau đó mới quay sang, vẻ mặt như đột nhiên hiểu được sự oán giận của cô rồi sải bước đi tới. Anh cau mày nhìn Thường Tiếu, không thèm để tâm đến mặt mũi của cô, chẳng hiểu sao lại mở miệng trách móc: “Trông vẻ mặt của cậu kìa! Ăn cái gì lung tung vậy!” Sau đó nắm tay, kéo cô đứng dậy.
Anh cáu kỉnh quát lớn: “Đi.”
Thường Tiếu bị anh kéo lên, lảo đảo, cảm nhận ánh mắt xung quanh đang đổ dồn tới đây, theo phản xạ mà lại liếc về phía Dư Phi.
Thế nhưng… anh vẫn không hề quay đầu lại.
Giờ phút này, cô không biết nên khóc hay cười, chỉ đành tùy ý để Quý Hiểu Đồng xách tay, theo anh ra cửa.
“Còn chưa dọn bát nữa…” Cô bỗng lên tiếng, sẽ bị người trực mắng mất…
“Giờ mà cậu còn quan tâm những chuyện đó à?” Quý Hiểu Đồng lại quát, bày ra một vẻ hận không thể rèn sắt thành thép.
Tai bị quát đến ong ong, đi được vài bước, đột nhiên từ sau truyền đến, một giọng nói cô đã quá quen thuộc, “Em muốn đi đâu?”
Giọng nam trung nhã nhặn mà bình thản, trong nháy mắt như đã xa cô một đời.
Lần này thì đổi lại, cô không quay đầu.
Bàn tay của Quý Hiểu Đồng mạnh mẽ có lực nắm lấy, khiến cô hơi đau, đồng thời cũng nhắc nhở chuyện ban nãy.
Cô muốn nghe thấy sự dao động trong giọng nói của Dư Phi, thế nhưng vẫn không hề có. Vẫn không nhanh không chậm như trước, như thể anh không hề để tâm.
Thế nên cô không thể không hỏi bản thân, tại sao vẫn đứng lại thế này?
Quý Hiểu Đồng kéo mà cô không nhúc nhích, cũng ngừng lại, đứng trước mặt cô, quay người, nhìn cô, gằn từng tiếng. Trong giọng nói có một sự kiên quyết không cho phép từ chối: “Tôi nói, đi!”
Đầu óc Thường Tiếu thật sự đang rất loạn, thấy vẻ mặt của Quý Hiểu Đồng quá nghiêm túc, tự dưng cũng khẽ gật đầu theo bản năng, người bị anh lôi kéo, bước chân buông lỏng, theo anh tiến về trước.
Đi đâu đây?
Cô cũng không biết.
Thế nhưng chẳng biết vì sao, bước thêm vài bước, tim bỗng đập dồn. Sau đó cảm thấy có một áp lực nào đó cuồn cuộn kéo tới, ép cô đến mức khó thở.
Cô không biết thế nào, chỉ đành bước theo Quý Hiểu Đồng. Mãi đến khi mũi không còn ngửi thấy mùi dầu mỡ đặc thù của nhà ăn nữa mới ý thức được rằng có lẽ nỗi áp lực kia đến từ Dư Phi, vì anh sẽ rất tức giận…
Anh tức giận là vì… Anh đang chờ cô, thế nhưng cô lại không chủ động đến gần.
Mệt mỏi quá. Cảm giác như vậy, thật sự quá mệt mỏi.
“Cậu cho phép cậu ta ngồi cạnh đứa con gái khác, ăn sáng cùng cô ta sao? Là cậu điên hay tôi nhìn lầm hả?” Hình như cảm thấy mình đã đi đủ xa, lúc này Quý Hiểu Đồng nén giọng hỏi.
Tay anh vẫn đang giữ chặt cánh tay không buông, cô cũng không giãy, chỉ là không hiểu, người kia, đang… tức giận sao?
Thường Tiếu thở dài: “Thì tôi cũng ăn sáng với cậu đó thôi.”
“Không có giống!” Cuối cùng Quý Hiểu Đồng cũng buông tay, xoay người trừng cô: “Có ngu cũng nhìn ra được Tôn Điềm Điềm có ý đồ với tên kia! Hơn nữa biết cậu ở bên, thế mà cậu ta lại ngầm cho phép loại ý đồ đó!”
Rốt cuộc vành mắt Thường Tiếu cũng ửng đỏ, nhưng vẫn bướng bỉnh, nhìn anh, không nói câu nào.
Anh thì có cảm giác muốn bùng nổ, cực kì tức giận: “Cậu không nổi điên lên à? Hồi trước đây, không phải vì bị phá máy tính mà cậu còn hùng hổ đến tìm tôi trả thù đó sao! Tính cách đó đâu rồi? Cái đồ ngu ngốc như cậu, tôi tùy tiện làm gì thì cậu soi mói bắt bẻ, tức chết đi được. Còn cậu ta làm gì thì cậu đều nhịn hết, não đem ngâm axit rồi hả? Cái bộ dạng chết trôi ngoài cười trong không cười đó thì có gì hay? Ngồi cả nửa ngày rồi mà vẫn trợn mắt giả mù hả…”
Thường Tiếu ngây ngốc nghe anh mắng một trận, một giọt nước mắt thật to, không hề báo trước bỗng ứa ra.
Quý Hiểu Đồng đang còn định nói nữa, đột nhiên cứng ngắc, giọng điệu cũng thay đổi: “Cậu,… cậu khóc cái gì!”
“Tôi đã buồn thế rồi… cậu còn trách tôi nữa…” Thường Tiếu càng nói càng thấy tủi thân, vừa hít vào một hơi thì nước tuôn ra không kiềm nổi.
“Tôi không có!” Đột nhiên Quý Hiểu Đồng lúng ta lúng túng, quyết quỵt nợ.
“Cậu có…”
“Tôi không có!” Bỗng dưng Thường Tiếu trừng mắt liếc anh một cái.
“Tôi không có! Không có! Đm,” Đột nhiên anh cảm nhận được tầm mắt của người qua đường Giáp Ất Bính, cau mày giận chó đánh mèo: “Nhìn cái gì? Chưa từng thấy soái ca mắng người à?”
Thường Tiếu đang chuyên chú khóc, nghe thế không nhịn được mà phì cười, sau đó lại khóc càng dữ, khóc không kiêng nể. Nhìn Quý Hiểu Đồng khốn khổ, còn Thường Tiếu thì khá cao, trông rất kì quái.
Lại khóc thêm một hồi, anh nghe cô khóc đến phát cáu, đột nhiên nặng nề hít một hơi, dồn hết tâm trí, đồng thời giọng nói cũng nhẹ nhàng đến quái dị: “Cậu đừng khóc nữa.”
Thường Tiếu nghe lời, nức nở hai tiếng, mắt đỏ hoe, yên lặng nhìn anh, càng khiến khuôn mặt thêm kì quái. Thấy di động Thường Tiếu đổ chuông, anh vội vàng đổi mục tiêu, réo lên: “Điện thoại, điện thoại kìa!”
Thường Tiếu trầm mặt một hồi, cũng chẳng nhìn màn hình, bắt máy… Giây phút nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, không cần lên tiếng cô cũng biết là ai, bướng bỉnh cắn môi dưới, không để khóc thành tiếng.
Bọn họ cứ thế mà cầm điện thoại giằng co nhau.
Thường Tiếu quyết tâm, không chủ động cúp, cũng tuyệt đối không lên tiếng trước.
Cuối cùng, anh thỏa hiệp.
Giọng nói của anh, nay đã lên xuống hơn ban nãy mấy phần, nhưng vẫn được anh kiểm soát rất tốt, chỉ là ngữ điệu không giống sự lạnh lùng của anh lúc trước, “Bây giờ, không những em cho phép cậu ta xuất hiện, còn để cậu ta dắt đi sao?”
Thường Tiếu hiểu anh như vậy, đương nhiên nhận ra tất cả sự bất mãn trong giọng nói kia.
Điều này khiến cô nhớ tới lời dạy ban nãy của Quý đại soái, nhớ tới việc người con trai này không nhìn cô, cùng ăn sáng với một cô gái khác. Dù nguyên nhân là vì sao, vẫn khiến người ta khó chấp nhận.
Nghĩ vậy, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, Thường Tiếu hừ một tiếng: “Dư Phi, vậy trước khi cậu ấy tới, anh đã làm gì! Anh không chỉ cho phép cô ta xuất hiện, còn để cô ta ngồi bên cạnh sao?”
“…” Như thể Dư Phi đang chịu đựng gì đó, cuối cũng giọng nói cũng tăng lên hai âm so với bình thường: “Mấy ngày nay, không phải em cũng vậy à,” Giọng điệu lại thay đổi, bình thản như cũ: “Không phải sao?”
Thường Tiếu hít thật sâu, cảm thấy cơn tức giận đang từ lồng ngực tràn qua cổ họng: “Thế thì Dư Phi, mấy ngày nay…” Giọng nói lạnh như băng: “Anh ở đâu?”
Sau đó trong lòng ngổn ngang cầm điện thoại, không biết xúc động thế nào, đột nhiên vứt điện thoại xuống đất! Ngay lập tức vỡ thành nhiều mảnh.
Ném xong rồi, cô lại rơi nước mắt, ôm gối ngồi xổm xuống đất, vẻ mặt rất bất lực.
“Này…”
“Sao?” Hai mắt Thường Tiếu đẫm lệ ngẩng đầu lên, thấy Quý Hiểu Đồng cau mày lo lắng nhìn cô. Đột nhiên trong lòng cảm thấy muốn dựa dẫm, mang vài phần nghẹn ngào, vài phần bi thương mà nói: “Tôi vừa ném mất hai ngàn tệ đó…”
Quý Hiểu Đồng: “…”
“Òa… Hai ngàn tệ lận! Mẹ sẽ giết tôi mất…”
Quý Hiểu Đồng muốn nói gì đó, kết quả: “…”
*Cảm tưởng bạn Quý đại soái như dân cháy nhà đi hôi của =)))))