Dụ dỗ

Chương 52


Đọc truyện Dụ dỗ – Chương 52:

 
Chương 52: Biến mẹ thành người hâm mộ
 
Tiếng vỗ tay của khán giả kéo dài mãi không thôi.
 

“Màn trình diễn của bạn học Bùi Ngọc thật sự quá xuất sắc.” MC nói ra lời ca ngợi tự đáy lòng, “Về sau bạn có dự định tham gia câu lạc bộ hip-hop của trường chúng ta không?”
 
“Có, học trưởng Hà Trạch vẫn luôn là thần tượng của tôi.” Bùi Ngọc mỉm cười nói ra lời nói dối mà mặt không đỏ tim không đập.
 
“???” Vẻ mặt Hà Trạch sửng sốt, tất cả mọi người trong câu lạc bộ hip-hop đều dồn ánh mắt lên người Hà Trạch.
 
“Vậy thật sự tốt quá rồi, chúng tôi đều hy vọng về sau còn có cơ hội nhìn cậu nhảy.” Chính MC cũng đã không kiềm lòng nổi mà có vẻ mặt của người hâm mộ, sau đó hưng phấn nói tiếp: “Thật ra thì mọi người muốn nghe bạn học Bùi Ngọc đánh đàn piano phải không?”
 
“Đúng vậy!” Dưới sân khấu tiếng hô vô cùng nhiệt liệt.
 
“Cho nên, bạn học Bùi Ngọc có thể vất vả thêm một chút, biểu diễn thêm một đoạn piano hay không?” MC chắp tay trước ngực ra tư thế làm ơn đi mà.
 
“Có thể.” Bùi Ngọc mỉm cười đồng ý, “Tôi còn có thể hát một đoạn.”
 
“Oa!!!” Dưới sân khấu lại vang dội lên tiếng thán phục.


 
“Trước đó chúng tôi đã chuẩn bị đàn piano rồi.” MC dẫn Bùi Ngọc tới bên đàn piano, “Vội vàng như vậy chắc hẳn bạn không có chuẩn bị, bạn có cần bản nhạc không?”
 
Bùi Ngọc cử động ngón tay hơi đau nhức vì vừa mới chống một tay lộn ngược, cười khẽ lắc đầu.
 
Bùi Ngọc ngồi lên ghế trước đàn piano, dường như lập tức trở về thiếu niên tao nhã tuấn tú, khí chất trong veo tươi sáng giống như tiếng đàn.
 
Khúc nhạc dạo giống như nước chảy róc rách từ đầu ngón tay linh hoạt của anh, trong nháy mắt dưới sân khấu rối loạn.
 
“Đây là… Tát Dã sao?”
 
“Tát Dã là cái gì?”
 
“Hình như là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ gần đây rất hot.”
 
“Tiểu thuyết đam mỹ?”
 
“Mẹ nó, bài này sao có thể là Tát Dã chứ!”
 
“Bùi Ngọc hát Tát Dã!”
 

 
“Một chân đạp vào khoảng không, tôi sắp bay lên rồi.
 
Phía trên là bao la mịt mờ, phía dưới tôi nghe thấy cậu nói thế giới này hoàn toàn trống rỗng.”
 
Tiếng hát trong trẻo của thiếu niên còn dễ nghe hơn cả tiếng đàn, dưới sân khấu hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng có người khẽ bàn tán.
 
“Đúng là Tát Dã!”
 
“Êm tai quá! Đây là bản cover hay nhất tôi từng nghe!”
 
“Nam sinh cũng biết tiểu thuyết đam mỹ sao?”
 
“Đúng vậy, có phải cậu ta cong không?”

 
“Không thể nào! Bài này trên mạng cũng có rất nhiều nam sinh cover lại mà! Nam thần như vậy, cong là cong thế nào!”
 
“Ah, tâm hồn thiếu nữ của tôi! Cậu ấy và Hà Trạch mà thành một couple, tôi cũng có thể chấp nhận!”
 

 
“Cậu đếm một hai ba,
 
Đập nát quá khứ rồi biến mất.
 
Gió chợt thổi, đường về đã đổ nát rồi, liệu cậu có nhìn thấy tôi đang cất tiếng hát?
 
Cậu đếm một hai ba rồi xoay người, cậu nghe được cả những hoảng loạn bị che giấu. 
 
Tôi muốn ngẩng đầu trong nắng ấm cỏ xuân, cậu liền cho tôi một cái ôm giản đơn.”
Ban đầu Bùi Ngọc muốn hát ca khúc bán hủ [*] này chỉ để giảm bớt náo động do tiết mục nhảy của anh gây ra, nhưng khi hát ra ca từ, anh lại nghĩ tới lúc ba qua đời, thời khắc mẹ hốt hoảng xuất hiện ở trước mặt anh, anh chẳng bao giờ có thể quên. Vào lúc anh tuyệt vọng nhất, là mẹ không giận chó đánh mèo oán hận anh, bỏ qua hành động của ba anh mà che chở cho anh, cho anh sức mạnh cố gắng tồn tại một lần nữa.
 
[*] Công khai thả thính với người cùng giới hoặc trong lời nói ám chỉ mình có mối quan hệ không tầm thường với người cùng giới.
 
“Tôi muốn, đập vỡ những mê mang rồi băng qua thời gian để cậu mở mắt ra là sẽ nghe được.
 
Tôi muốn, vai trái có cậu, vai phải mỉm cười.
 
Tôi muốn, ngang ngược chạy trốn ở trong tầm mắt cậu.
 

Tôi muốn, chỉ một ánh nhìn là có thể bên nhau trọn đời.”
 
Bùi Ngọc hát tới phần lời này, trong đầu đều là Mạc Tiệp, giữa lúc tâm trạng không tồi, anh biểu diễn ngẫu hứng một đoạn nhạc cổ điển, trong vô tình kỹ thuật của anh lại khiến dưới sân khấu rối loạn.
 

 
Lúc Bùi Ngọc trở về chỗ ngồi, WeChat đã lag vì thông báo thêm bạn quá nhiều, anh phải restart lại nhiều lần mới mở được ra, trượt màn hình mở ra khung chat với Mạc Tiệp, phát hiện có gần một trăm tin nhắn.
 
“Huhuhu Tiểu Ngọc đẹp trai quá!”
 
“Huhuhu Tiểu Ngọc là người con trai đẹp trai nhất trên đời này!”
 
“Mẹ yêu con!”
 
“Tiểu Ngọc, sao con lại đẹp trai như vậy chứ! Huhuhu mẹ sắp bị vẻ đẹp trai của con làm bật khóc rồi!”
 
(Hàng chục tin nhắn hoa si lặp lại)
 
Anh không nén nổi mím môi bật cười, thầm nghĩ bộ dạng giống như fan cuồng này của mẹ trái ngược hẳn với vẻ nghiêm túc ngày thường thật đáng yêu.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.