Đọc truyện Dụ dỗ – Chương 49:
Chương 49: Bạn bè
Bùi Ngọc cười không để bụng, lại chợt cực kỳ nhớ cô, nhất thời nổi hứng dùng WeChat phiên bản PC để gửi những ghi chép vừa sắp xếp xong cho cô, kèm dòng PS: Mẹ xem giúp tôi xem có lỗi sai nào không.
Qua ba phút liền nhận được hồi âm: Không có lỗi sai gì.
Bùi Ngọc vô cùng kinh ngạc, gửi biểu cảm ấm ức qua: Mẹ xem xong rồi sao?
Sau đó lại nhận được một cái mặt cười: Xem xong rồi, mạch lạc rõ ràng.
“Nếu như tối nay cậu tham gia hoạt động chào mừng, có thể xem tiết mục Hà Trạch biểu diễn, trình độ rap và hip-hop của anh ta có thể nói là chuyên nghiệp, khiến bao nhiêu cô gái chết mê chết mệt đấy.” Triệu Tư Gia cười xấu xa nói tiếp, “Tiệc chào mừng ở đại học T có một truyền thống là tân sinh viên bị hô tên nhiều nhất phải lên sân khấu biểu diễn ngẫu hứng, tôi thấy với độ nổi tiếng này của cậu thì 80% người có nhiều số phiếu bầu nhất phải lên sân khấu biểu diễn chính là cậu rồi.”
“… Tôi không biểu diễn thì sẽ thế nào?” Bùi Ngọc phiền lòng, nếu không phải đồng ý với mẹ rồi, ngay cả đi anh cũng không muốn.
“Không sao cả nhưng sẽ để lại ấn tượng xấu cho thầy cô toàn trường.” Triệu Tư Gia lắc lắc ngón trỏ.
“Bạn học nữ hàng cuối cùng, em đứng lên trả lời câu hỏi này.” Thầy giáo trên bục giảng chợt nói.
Hàng cuối cùng chỉ có một mình Triệu Tư Gia là nữ sinh.
“Sách giáo khoa trang hai mươi ba.” Bùi Ngọc nhỏ giọng nói.
Triệu Tư Gia lén dựng ngón tay cái với anh, vội lật sách rồi trả lời.
Bùi Ngọc tiếp tục dùng điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Mạc Tiệp: Mẹ, nghe nói lúc mẹ học đại học, người khác bày tỏ với mẹ mẹ luôn nghe không hiểu? [thè lưỡi]
Mạc Tiệp: [lúng túng] Mẹ không nhớ rõ.
Mạc Tiệp: Sao bỗng nhiên nói tới chuyện này? Có người bày tỏ với con sao?
Bùi Không: Không có, thật ra không có nhiều cô gái bày tỏ với tôi.
Mạc Tiệp: ?
Bùi Ngọc: Thật sự không có mấy người. [suy nghĩ]
“Cậu đang nhắn tin với ai vậy?” Triệu Tư Gia trả lời câu hỏi xong, nhìn sang thì vô tình thấy lịch sử trò chuyện của anh, “Này, loại nam thần mặt lạnh như cậu không có nữ sinh nào thú nhận bày tỏ với cậu đâu. Mọi người không ngốc, tiếp xúc một chút là biết mình không nên đùa. Ngoại trừ loại fans cuồng đầu óc có bệnh.”
“Ồ?” Bùi Ngọc lặng lẽ thoát khỏi giao diện WeChat.
“Cũng không phải đóng phim thần tượng não tàn, làm gì có nhiều nữ bệnh nhân tâm thần vừa nhìn thấy anh chàng đẹp trai là xông lên điên cuồng bày tỏ chứ.” Triệu Tư Gia đảo mắt xem thường, “Đều do biên kịch não tàn vì muốn thể hiện sức hấp dẫn của nam chính nên viết bừa, miêu tả nhân vật nữ thành hoa si [1], lôi nhân [2].”
[1] Cô gái say mê, ám ảnh với một chàng trai nào đó.
[2] Từ lưu hành trên internet, nghĩa rộng là nói tới một số tình huống con người sinh ra tình yêu vô hạn vì một số thuộc tính nhất định của sự vật.
“Có lý.” Bùi Ngọc cười gật đầu.
“Có điều hiện tại tôi cảm thấy cậu là người rất tốt, không lạnh lùng kiêu ngạo giống như trong lời đồn, mình kết bạn đi.” Triệu Tư Gia đưa mã QR WeChat tới, “Tân truyền viện, Triệu Tư Gia.”
Bùi Ngọc do dự vài giây, nhớ tới Mạc Tiệp để anh kết bạn, mà vị bạn học Triệu này nhìn qua có vẻ là người thẳng thắn, liền quét mã QR thêm cô vào danh sách bạn bè.
“Thật lợi hại! Có lẽ tôi là nữ sinh đầu tiên trong toàn trường kết bạn thành công với cậu, đủ để tôi khoe khoang cả một năm nay rồi. Trời ơi, tôi quá lợi hại rồi.” Triệu Tư Gia đắc chí, lại liếc mắt cười nhạo anh.
“Còn là tôi chủ động kết bạn, cứ mạnh dạn khoe khoang như thế, cậu có thể.” Bùi Ngọc bị cô chọc cười, vừa đúng lúc tan học, anh thu dọn máy tính và sách cất vào trong cặp, chuẩn bị tới căn tin ăn một bữa cơm rồi tham gia tiệc tối chào mừng làm anh phiền lòng.