Dụ dỗ

Chương 39


Đọc truyện Dụ dỗ – Chương 39:

 
Chương 39: Phức cảm Oedipus [*] 
 
[*] Phức cảm Oedipus (Oedipus complex) giải thích các cảm xúc và ý tưởng mà tâm trí giữ trong vô thức thông qua ức chế về ham muốn tình dục của một đứa trẻ muốn có quan hệ tình dục với cha mẹ khác giới mình (nghĩa là trẻ trai sẽ bị hấp dẫn bởi mẹ chúng và trẻ gái sẽ bị hấp dẫn bởi cha chúng).
 

Từ nhỏ Mạc Tiệp nói chuyện thôi cũng bị người ta chỉ trích, suy cho cùng là bởi vì cô rất khó thể nghiệm cảm thụ của người khác, thường xuyên nói qua hai ba câu liền đắc tội với người ta, dẫu cho bản thân cô còn không phát hiện ra.
 
Khi còn bé cô nhảy lớp, bởi vì thành tích xuất sắc đứng đầu lớp nên là học bá của các bạn cùng lớp, cô giáo đặc biệt xếp cạnh cô một bạn nam học vật lý không tốt, thử để cô giúp đỡ cậu bạn đó, có rất nhiều học sinh trong trường có thể bứt phá lên top nhờ như vậy. Kết quả ngày đầu tiên hai người ngồi cùng bàn, bởi vì Mạc Tiệp giúp đỡ cậu bạn đó quá nhiệt tình, tâm thái của cậu bạn đó trực tiếp sụp đổ.
 
“Tại sao cậu làm nhiều đề giống nhau như đúc vậy?” Mạc Tiệp mười hai tuổi lật lại đề vốn dành cho học sinh giỏi hỏi, “Đề này, đề này, còn có đề này nữa, đều giống nhau mà, cậu không cần phải làm lại nhiều lần như vậy đâu.”
 
“Hầu như mỗi lần thi cậu đều phạm cùng một lỗi sai, vì sao cậu không chú tâm vào môn vật lý này vậy?”
 
“Đại ca, có phải cậu rất thích giả vờ làm học sinh cố gắng ham học không? Hiệu suất chiến thuật đề biển [*] của cậu kém như vậy thì không có cách nào tiến bộ thật sự được đâu.”
 

[*] Chiến thuật đề biển: Có nghĩa là làm một số lượng lớn bài tập liên quan tới bài học không bị giới hạn bởi thời gian địa điểm để đạt được mục tiêu nhất định (thường dùng khi nói tới bài kiểm tra).
 

 
Sau chuyện đó thì kết cục là cậu bạn đó nói hoặc đổi chỗ hoặc cậu ta tạm nghỉ học.

 
Khi đó Mạc Tiệp rất uất ức, cô thấy mình nói không sai, cũng rất cố gắng giúp đỡ người ta. Thế nhưng khi đó cô đơn thuần ngây thơ không biết rằng, cái đề tính toán bình thường đơn giản và những bài kiểm tra quen thuộc thấy rõ đáp án ở trong mắt cô, những người khác phải thông qua rất nhiều lần luyện tập mới có thể làm được.
 
Cô là người chăm học hay hỏi, cô ở trong lớp “khiến thầy cô mất mặt” hầu như là chuyện thường xảy ra như cơm bữa, nhưng bởi năm đó cô là loài quý hiếm trong mắt thầy cô và bạn học, mọi người đều xem cô như động vật cấp quốc gia cần bảo vệ, bởi vậy không ai thật sự tính toán với cô.
 
Mãi tới sau này, khi cô trưởng thành mới từ từ ý thức được khuyết điểm này của mình nhưng không biết sửa thế nào, thế là liền ít nói chuyện hơn, lâu dần tạo thành hình tượng cao lãnh nghiêm túc.
 
Thật ra cô không quá để ý điều này, thực lực mạnh mẽ và bề ngoài xinh đẹp khiến khuyết điểm này của cô có vẻ nhỏ bé không đáng kể, thậm chí còn có người gọi đó là “cá tính”, cô chưa từng bị người ta nói là cá tính cổ quái mà năm đó cô còn nổi tiếng với danh hiệu thiếu nữ thiên tài.
 
Thế nhưng bây giờ cô khiến Bùi Ngọc tức giận rồi mới bắt đầu ghét bỏ khiếm khuyết này của mình, nghĩ trái nghĩ phải lại sợ nhiều lời thêm sai đổ thêm dầu vào lửa đang cháy, thế là cô dứt khoát lựa chọn “không nói lời nào”, nghĩ thầm chờ anh hết giận thì cố gắng làm lành.
 
Cô ăn cơm một mình rồi trở về phòng viết xong các slide cần thiết cho hội thảo ngày mai, chẳng mấy chốc đã tới hơn mười hai giờ.
 
Cô như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, đắn đo hồi lâu mới cầm điện thoại lên, ấn vào hình đại diện của Bùi Ngọc trên WeChat, gõ một đống chữ cảm thấy không ổn lại xóa đi, vắt hết óc lại gõ xuống một dòng như cũ rồi lại thấy không ổn lại ấn phím xóa, cuối cùng chỉ gửi đi một câu ngắn gọn: “Tiểu Ngọc, con đã ngủ chưa?”
 
Bùi Ngọc nhìn thấy màn hình điện thoại lóe lên, trên màn hình hiện ra tin nhắn Mạc Tiệp gửi tới.
 
Anh không quan tâm, tiếp tục tính một bài tập khó.
 
Lần này anh thật sự bị tổn thương tự tôn. Ở trong mắt cô anh dường như vẫn là đứa trẻ, cho dù ngủ với cô rồi thì cũng vẫn là một người chưa thành niên không có năng lực chịu trách nhiệm, cô thậm chí không nghĩ tới việc chia sẻ với anh chút gì đó.
 

Cứ cách mỗi giây Mạc Tiệp lại mất kiên nhẫn mở máy ra xem có tin nhắn trả lời hay không, sau nhiều lần thất vọng lại cố tự an ủi mình rằng có lẽ anh ngủ rồi.
 
Lúc Bùi Ngọc tính ra kết quả cuối cùng rồi thì phát hiện ra người phụ nữ trong camera hình như vẫn còn đang xoắn xuýt vì chuyện anh chưa trả lời tin nhắn WeChat.
 
Anh thở dài, cầm điện thoại trả lời cô: “Chưa, tôi đang làm bài tập.”
 
Anh vừa mới gửi đi liền nhìn thấy Mạc Tiệp vẫn đang cầm điện thoại nằm trên giường bỗng nhiên ngồi dậy, khóe miệng không nhịn được hơi cong lên.
 
Cô gõ một lúc lâu, bên này anh mới nhận được một dòng chữ chói mắt “Con không biết làm thì mẹ có thể dạy con.”
 
Nụ cười của Bùi Ngọc cứng đờ, người phụ nữ này thật sự giờ nào khắc nào cũng cậy tài khinh thường anh. Hóa ra trong lòng cô, anh còn cần “phụ huynh” hướng dẫn làm bài tập sao?
 
Bùi Ngọc tức giận không trả lời nữa.
 
Cô lại gõ chữ rất lâu, cuối cùng chỉ gửi cho anh một vẻ mặt tươi cười.
 
Bùi Ngọc mở máy ra nhìn thấy quả thực muốn thổ huyết, nếu như anh không nhìn thấy bộ dạng căng thẳng không biết làm sao của cô qua camera, chắc chắn anh sẽ cho rằng cô cố ý làm anh tức giận.
 
Bùi Ngọc bất đắc dĩ thở dài, cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng rồi mới trả lời cô “Hôm nay tôi rất mệt, chuẩn bị ngủ rồi, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi, mẹ ngủ ngon.”
 

“Mẹ muốn ngủ với con.” Mạc Tiệp lại gửi tới một tin.
 
Bùi Ngọc đen mặt nâng trán. 
 
“Cục cưng ngoan, mẹ rất nhớ con, qua ngủ cùng với mẹ được không?” Mạc Tiệp thu hồi vẻ mặt trên, sau đó lại gửi một tin.
 
Bùi Ngọc nhìn WeChat, cảm thấy điện thoại cũng bắt đầu nóng lên nhưng không biết vì sao tim lại đập nhanh hơn. Nhất thời anh cũng không rõ rốt cuộc mình vui vẻ vì chuyện gì, là vì thích người phụ nữ mới tách ra chưa tới bốn tiếng đã luôn nhớ nhung mình, hay là bởi vì lần đầu tiên anh được gọi là “cục cưng ngoan”? Khi còn bé lúc nào anh cũng ao ước có mẹ dịu dàng khen mình là “bé ngoan” “cục cưng ngoan” như những đứa trẻ khác, mà bất luận anh ưu tú hiểu chuyện như thế nào chăng nữa thì mãi mãi cũng chỉ nhận được lời thán phục là “Đứa nhỏ này thật sự quá thông minh”.
 
“Được, tôi đi rửa mặt trước đã.” Bùi Ngọc gửi xong tin nhắn này thì cảm thấy mình hết giận rồi, anh hoài nghi mình mắc phức cảm Oedipus rất nghiêm trọng. Trước giờ khắc này, anh vẫn cho rằng các lý thuyết về trường phái phân tâm học [1] như phức cảm Oedipus của Freud [2], phần lớn là những ngụy biện bị tâm lý học hiện đại bác bỏ.
 
[1] Phân tâm học: Viết tắt của phân tích tâm lý học.  
[2] Dr Sigmund Freud (1856-1939): Sigmund Freud nguyên là một bác sĩ về thần kinh và là nhà tâm lý học người Áo. Ông là người đặt nền móng và phát triển học thuyết phân tâm học.
 
Bùi Ngọc suy nghĩ miên man rồi đứng dậy, trước khi tắt máy lại liếc nhìn màn hình máy tính, phát hiện ra Mạc Tiệp đang ôm điện thoại vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường. Anh nhịn không được mà nhíu mày bật cười, thầm nghĩ mẹ đúng là nữ thần mặt lạnh, cơ thể gợi cảm thục nữ lại phối hợp với một tâm hồn thiếu nữ mới biết yêu.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.