Dụ dỗ

Chương 37


Đọc truyện Dụ dỗ – Chương 37:

 
Chương 37: Được mẹ khẩu giao trong lúc làm cơm
 
“Ý đồ xấu?” Bùi Ngọc để ba chữ này trên đầu lưỡi, sau đó bật cười mang theo vài phần xem thường, “Mẹ cho rằng những người khác không có sao? Nếu như ba mẹ của mẹ thật sự yêu mẹ không vụ lợi, sao lại bức mẹ tới tình cảnh bây giờ chứ?”
 

“Không, hai chuyện này không giống nhau mà.” Mạc Tiệp bất an ôm anh, “Mẹ không nên dạy con làm chuyện như vậy.”
 
“Làm chuyện nào cơ?” Bùi Ngọc cười hiền lành vô hại, ôm hông cô rồi dùng sức cắm vào nơi sâu nhất, huyệt nhỏ vừa mới qua cao triều lập tức bị đánh thức, hưởng ứng phát ra tiếng nước òm ọp, “Chuyện này sao?”
 
“Ah…” Mạc Tiệp cảm thấy huyệt nhỏ khao khát khó chịu lại được dương vật vỗ về, mỗi một tấc ngứa ngáy trong huyệt đều bị dương vật thô to chà đạp tới nỗi sướng vô cùng, nhất thời lại có cảm giác tội lỗi, “Mẹ không nên dạy con làm những chuyện này với mẹ, thế nhưng… Tiểu Ngọc lớn lên thật ưa nhìn.”
 
Bùi Ngọc nghe vậy vẫn không dừng lại chỉ bật cười, thầm nghĩ người mẹ này của anh thật sự sống ở một thế giới sạch sẽ, trong thế giới lý tưởng hóa giả thuyết, chỉ có người vẫn luôn sống thẳng thắn vô tư mới vì một chút ham muốn cá nhân của mình mà nhiều lần xoắn xuýt như vậy.
 

“Ôi, Tiểu Ngọc ngon hơn bất cứ thứ gì.” Mạc Tiệp vuốt ve phần lưng mạnh mẽ, hoàn toàn khuất phục trước vẻ đẹp tươi trẻ của anh. Cô sướng tới nỗi cơm tối cũng không muốn ăn, chỉ một lòng muốn làm tình với anh, cả đêm không muốn làm gì hết chỉ làm tình với anh thôi.
 
Bùi Ngọc thỏa mãn nhìn dáng vẻ say sưa mê ly của cô, thỏa thích ra vào trong thân thể thơm mềm như mật, không chút kiêng dè nói bên tai cô: “Huyệt nhỏ của mẹ thật sự cực kỳ dâm đãng. Nhịn nhiều năm không bị làm như vậy hẳn là rất khổ cực phải không?”
 
“Chỉ khi bị Tiểu Ngọc làm mới thoải mái.” Chẳng qua bao lâu Mạc Tiệp lại cảm thấy mình sắp cao trào, cô ôm chặt anh thì thào nói, “Mẹ muốn có con của Tiểu Ngọc.”
 
“…Mẹ.” Bùi Ngọc do dự một chút rồi nói, “Hay là mình cứ tránh thai đi.”

 
“Tiểu Ngọc không muốn sinh con với mẹ sao?” Mạc Tiệp tủi thân cọ vào người anh.
 
“Không phải, tôi mới mười sáu tuổi.” Bùi Ngọc ôm hông cô, “Chính tôi vẫn còn chưa trưởng thành, không biết nên đối mặt với sinh mệnh mới thế nào.”
 
“Sinh mệnh mới cái gì? Nhà vật lý học người Mỹ Jeremy England dựa trên nhiệt động lực không cân bằng nói rằng, sinh mệnh và cơ thể không có sự sống không hề có gì khác nhau, đều là do quá trình thích ứng theo hướng tiêu tan, không có gì khác biệt so với sự thành thành bông tuyết, cồn cát và dòng cảm ứng điện từ cả.” Mạc Tiệp kẹp chặt lấy vật nam tính cương cứng của anh, nghĩ tới việc lại bị anh bắn đầy vào liền cảm thấy ướt át hơn, thuận miệng dỗ dành anh, “Nói cách khác,  you  start  with  a  random  clump  of  atoms,  and  if  you  shine  light  on  it  for  long  enough,  it  should  not  be  so  surprising  that  you  get  a  plant [*].”
 
[*] Dịch thô: Bạn bắt đầu với một nhóm nguyên tử ngẫu nhiên và nếu bạn chiếu sáng đủ lâu thì sẽ không có gì đáng ngạc nhiên khi nó thành một cái cây. – Trích “The Daughter of Time Trilogy” của nhà khoa học y sinh Erec Stebbins. 
 
“… Mẹ, chí ít thì tôi phải có năng lực chịu trách nhiệm với một sinh mạng mới đã.” Bùi Ngọc bị mật huyệt của cô bao bọc sắp bắn ra rồi nên cũng không còn hứng thú với việc tranh cãi với cô.
 
“Mẹ có thể chịu trách nhiệm là được rồi, Tiểu Ngọc không cần phải để ý nhiều làm gì.”
 
“Vậy thì mẹ coi Tiểu Ngọc thành công cụ mang thai rồi!” Bùi Ngọc bất mãn lên án.
 

“…” Mạc Tiệp bỗng không có lời gì để nói.
 
“Hừ.” Bùi Ngọc nâng cái mông trần truồng của cô lên, đánh một cái “Chát”.
 
“Ahh…” Mạc Tiệp xấu hổ uốn éo mông, bởi vì sợ bị đánh dẫn tới cơ mông bị cảm giác đau nhoi nhói kích thích, huyệt mềm xoắn chặt hơn, “Tại sao con có thể đánh mẹ chứ?”
 
“Sinh hay không sinh?” Ánh mắt Bùi Ngọc hơi tối, tiện tay nắm lấy bầu ngực rung lắc theo động tác ra vào của anh, cúi đầu hút núm vú mấy cái.
 
“A… sinh…” Vào lúc này Mạc Tiệp vừa bị chọc vừa bị hút, dục tiên dục tử, nâng cao vòng eo mảnh khảnh mặc anh thao túng giữa hai chân mình, huyệt nhỏ hồng hào hiện ra dâm dịch sáng bóng, “Tiểu Ngọc mau làm lớn bụng mẹ đi… ah… sắp ra rồi, ah ah…”
 
Bùi Ngọc bị cô xoắn chặt trong cơn cao triều, phần eo run lên rồi bắn hết tinh dịch vào sâu trong động thịt của cô.
 
“A… tinh dịch của Tiểu Ngọc, thật nhiều, mẹ rất thích…” Mạc Tiệp ôm anh mê man nói, “Thật sướng.”
 
Bùi Ngọc bất đắc dĩ, tâm phục khẩu phục.
 

“Có phải Tiểu Ngọc cảm thấy mẹ rất háo sắc không?” Mạc Tiệp nằm sấp ở trong lồng ngực anh một lúc, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, “Thế nhưng mẹ rất thích Tiểu Ngọc.”
 
“Mẹ, mẹ ra ngoài nghỉ ngơi chút đi. Tôi làm cơm tối cho mẹ.” Sắc mặt Bùi Ngọc trở nên hồng, cảm thấy mình bị cô cuốn lấy lại muốn cứng lên, “Tôi cho miệng nhỏ phía dưới ăn no rồi, giờ tới phía trên này.”
 
“Không, mẹ chỉ muốn ôm Tiểu Ngọc ngoan ngoãn nhà mình thôi.” Mạc Tiệp kiễng chân hôn lên cằm anh, “Con làm cơm đi, mẹ không làm phiền đâu.”
 
“… Mẹ như vậy tôi lại cứng nữa rồi.” Bùi Ngọc cười vô tội, nhưng nghe cô nói vậy, nhất thời cũng không nỡ bỏ tay ra.
 
“Mẹ giúp con khẩu giao.” Mạc Tiệp hơi nhỏ giọng nói rồi ngồi xổm xuống, ngậm dương vật cương cứng của anh bắt đầu phun ra nuốt vào, trên dương vật dính đầy dịch nhờn của cô, hơi thở nam tính nồng nặc của anh hòa lẫn với mùi thơm nữ tính trong huyệt của cô, khiến cô mơ tưởng say mê.
 
“…” Bùi Ngọc không thể làm gì khác hơn là mặc cô muốn làm gì thì làm.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.