Đọc truyện Dụ dỗ – Chương 34:
Chương 34: Ôm lấy mẹ làm tình
“Tiểu Ngọc, con… con càng ngày càng quá đáng!” Cả người Mạc Tiệp tê dại bị anh ôm lên, “Con buông mẹ ra, mẹ không buồn.”
“Sắp tiểu ra rồi vẫn mạnh miệng.” Khóe miệng Bùi Ngọc khẽ nhếch lên nụ cười nhẹ, tiếp tục ôm lấy hai chân cô ưỡn lưng quấy rối huyệt trơn mềm, “Bây giờ mẹ rất thoải mái phải không? Mặt ửng hồng này.”
Anh cúi đầu hôn trán cô một cái: “Mẹ tiểu đi, có gì phải xấu hổ với con trai mình chứ?”
“Mẹ tức giận rồi đó, mau thả mẹ xuống!” Lúc này Mạc Tiệp bị anh làm tới nỗi sắp không nhịn nổi nước tiểu nữa, mà trong lồng ngực anh lại có mùi dễ ngửi như vậy, cô có dự cảm mình sắp tới cao trào rồi.
“Mẹ, mẹ tiểu ra một lần cho tôi xem thử đi.” Bùi Ngọc lại hôn gò má cô, nhìn núm vú hồng hào lộ ra giữa bộ quần áo xộc xệch, anh thúc vào thân thể mảnh khảnh của cô để núm vú rung rung, mặc cho thân thể cô lên xuống theo lực hút trọng lực, mỗi lần hạ xuống anh đều nắm bắt tốt thời cơ ưỡn lưng cắm vào điểm G và một điểm mẫn cảm nào đó sau điểm G.
“Không… ah không…” Mạc Tiệp sướng tới nỗi toàn bộ cơ thịt trên người giống như không còn theo cô sai khiến, vừa lắc đầu vừa nghe được tiếng trong khe huyệt mình phun ra nước tiểu, chảy ào ào vào trong bồn cầu, mặt cô đỏ bừng, trong cả cuộc đời cô chưa bao giờ mất mặt như thế.
“Sướng quá ah mẹ… Sướng quá.” Bùi Ngọc hài lòng càng dùng sức chọc vào sâu hơn.
“A a ah…” Mạc Tiệp mở rộng hai chân phun nước tiểu, tiểu xong thì triều phun kịch liệt lại theo sát sau đó, trước mắt liên tục xuất hiện ánh sáng trắng, tiếng nước chảy xấu hổ khiến cô chẳng còn mặt mũi nào nhưng thêm phần vui sướng.
“Hmm ư ah… sướng quá, không được rồi mẹ, tôi sắp bắn rồi.” Bùi Ngọc thoải mái nhắm mắt lại, ưỡn thẳng eo kịch liệt bắn vào trong cơ thể cô, “Ư, mẹ, âm đạo mẹ đã dần quen với tôi rồi, so với lần đầu làm thì bây giờ dễ tiến vào hơn rồi.”
“…” Mạc Tiệp mắc cỡ tới nỗi mặt muốn nhỏ ra máu.
“Mẹ đẹp quá.” Bùi Ngọc vừa hôn cô vừa rút ra ít giấy vệ sinh lau dọn nơi tư mật cho cô.
“…”
“Mẹ, mẹ tức giận rồi à?”
“…”
“Tôi hôn mẹ thì mẹ đừng tức giận nữa nhé?” Bùi Ngọc nắm cằm cô làm cô tựa vào cửa, dán môi lên cánh môi hé mở của cô, đầu lưỡi luồn vào thăm dò rồi trằn trọc trong cổ họng cô.
Mạc Tiệp bị anh hôn tới nỗi mơ màng, ngay cả mắt cũng quên nhắm, cứ sững sờ nhìn ngũ quan tinh xảo của anh ở gần trong gang tấc.
“Tiểu Ngọc.” Cô từ từ thở ra một hơi rồi mới mở miệng gọi anh.
“Hả?”
“Mẹ ruột của con chắc chắn rất xinh đẹp.” Đầu óc Mạc Tiệp mơ màng, bỗng dưng nói một câu như vậy. Thật ra ba Bùi Ngọc đã coi như rất anh tuấn rồi nhưng toàn thể Bùi Ngọc còn đẹp đẽ và tuấn tú hơn rất nhiều so với ba anh, chắc chắn phải là đại mỹ nữ giống như nữ minh tinh mới có thể sinh ra con trai như vậy.
“Me khen mình sao?” Bùi Ngọc giả vờ phớt lờ nói, “Mẹ không phải mẹ ruột của tôi sao?”
“Này, đừng nói bậy.” Mỗi lần Mạc Tiệp bị anh gọi mẹ đều phải tự nhắc nhở mình rằng mình không phải mẹ ruột của anh mới có thể áp chế cảm giác xấu hổ, bây giờ nghe anh nói câu “Mẹ không phải mẹ ruột của tôi sao?” huyệt nhỏ liền siết chặt lại, vừa được anh lau xong lại ướt.
“Được rồi, con ra ngoài trước đi. Bị người ta phát hiện sẽ không hay đâu.” Mạc Tiệp vội đẩy anh ra một khoảng, sợ anh ở gần mình lại mất khống chế mà muốn nhiều hơn, “Buổi tối, khuya về nhà lại…”
“Buổi tối còn làm sao? Tôi còn muốn làm bài tập.”
Dáng vẻ tươi cười của Bùi Ngọc cực kỳ đáng ăn đòn.
“Con… mới khai giảng có mấy ngày, bài tập ở đâu ra!” Mạc Tiệp thẹn quá hóa giận.
“Tự tôi lập kế hoạch cho mình đó. Tôi chưa bao giờ làm bài tập theo sự sắp đặt của giáo viên.” Bùi Ngọc dịu dàng đưa cô áo lót để mặc, lại còn cài móc áo cho cô, chắc chắn không lỏng lẻo mới ngẩng đầu lên nói, “Lát nữa tôi còn có tiết học, tôi về phòng học trước đây.” Dừng một chút lại cười bổ sung, “Buổi tối tôi làm đồ ăn ngon cho mẹ bồi bổ, ngoại trừ ngực và mông ra thì chỗ nào trên người cũng gầy, tôi dùng chút sức đã có thể ôm rồi.”
Nụ cười của anh đẹp mắt và rực rỡ như trăng sáng, nhất thời cô lại thấy choáng váng.
“Con mau lên lớp đi.” Mạc Tiệp buộc mình rời mắt đi.
“Dạ, còn nữa, mẹ đừng ghen tuông như trẻ con nữa.” Bùi Ngọc chợt nhớ tới nguyên nhân anh tới văn phòng tìm cô, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Tôi đã có quan hệ như vậy với mẹ rồi thì tôi sẽ không có quan hệ gì với cô gái khác đâu.”
“…” Mạc Tiệp nghe vậy không biết nên phản bác câu “như trẻ con” hay hỏi lại “quan hệ như vậy với mẹ”. Cô chợt cảm thấy nhức đầu.
“Con mau lên lớp đi, có gì thì tối về nhà nói.” Mạc Tiệp không thể làm gì khác là đuổi anh đi nhanh một chút để cho mình có thời gian suy nghĩ về cuộc đời.
Bùi Ngọc lưu luyến hôn cô một cái rồi mới ra ngoài mặc quần áo.
Buổi chiều chỉ có một tiết tự chọn, Bùi Ngọc tới phòng học sớm, ngồi ở hàng cuối cùng, mở máy tính ra bắt đầu sắp xếp tài liệu cho khóa học năm hai mà anh chọn trong học kỳ này.
“Ôi, bạn là Bùi Ngọc ở vật viện sao?” Nữ sinh bên cạnh suýt nữa hét lên. Mình quá may rồi, lại ngồi ở bên cạnh Bùi Ngọc, mà người thật anh còn ưa nhìn hơn so với hình ảnh lan truyền trên mạng.
“Ừm, chào bạn.” Bùi Ngọc lịch sự quay đầu nhìn cô ta một cái.
“Tôi là Lê Mẫn ở kinh viện.” Nữ sinh tự giới thiệu mình, thấy anh chỉ chăm chú nhìn màn hình máy tính, thái độ lạnh nhạt, có hơi bất mãn, “Cậu còn sắp xếp lại bài sao? Nghe bạn học cùng trường trung học của cậu nói cậu là thần, tôi còn tưởng mỗi ngày cậu không cần học mà cái gì cũng biết đó.”
Khóe miệng Bùi Ngọc vẽ ra một vòng cung nhạt nhẽo khó thấy, bình tĩnh hừ một tiếng rồi mới cười, nghiền ngẫm lặp lại lời nói của cô ta: “Không học mà cái gì cũng biết sao?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ không đúng sao?” Lê Mẫn tò mò hỏi, “Bạn trai tôi chính là như vậy.”
Bùi Ngọc hết sức chuyên chú gõ bàn phím, không để ý tới cô ta nữa. Ngày nào cũng không học mà cái gì cũng biết sao? À, vậy chỉ có hai loại khả năng. Một loại là bởi vì học thứ quá đơn giản, chỉ cần hiệu quả cao cũng rất dễ nắm được toàn bộ kiến thức trong thời gian ngắn, một loại khác là không có gì theo đuổi, học một chút để ứng phó với nội dung thi cử rồi không muốn học nhiều thêm nữa.
“Vậy thì hóa ra cậu là kiểu người chăm chỉ sao?” Lê Mẫn vẫn nói liên tục, vẻ mặt sùng bái khoe khoang, “Bạn trai tôi là kiểu thiên phú, ngày nào cũng chơi game thế nhưng hỏi cái gì cũng biết.”
“Có lẽ vậy.” Bùi Ngọc chẳng buồn nói lại, anh biết kiểu “thiên phú” khinh bỉ kiểu “chăm chỉ”, bầu không khí này quả thực rất phổ biến ở cấp ba, mà điều này đơn giản bởi vì nội dung ở cấp ba đơn giản tới nỗi khiến rất nhiều người giỏi thi cử lầm tưởng rằng có chút thiên phú. Nói tới kiểu thiên phú thật sự thì bạn gái anh… à, không đúng, mẹ anh mới coi như kiểu thiên phú thật sự, hơn nữa còn khắc khổ cố gắng, chẳng có mấy người có thể so sánh với cô. Suy nghĩ miên man, anh lại bắt đầu xem thường mình ấu trĩ, lại thầm ganh đua so sánh như người ta.