Dụ Dỗ Trai Ngoan Về Làm Chồng

Chương 30: Vỡ Lẽ


Đọc truyện Dụ Dỗ Trai Ngoan Về Làm Chồng – Chương 30: Vỡ Lẽ


Trái tim Cố Dã chết lặng khi phát hiện Từ Di Nhiên lừa dối, anh không còn nghĩ ngợi gì nữa, vội lên lại taxi bám đuôi theo sau xe cô.


Đến một phòng tranh tư nhân chuyên vẽ chân dung và người, Cố Dã từng bước cứng nhắc tiến vào trong, qua bên cửa sổ phát hiện Từ Di Nhiên cùng một người đàn ông đang cùng ngồi xoay lưng, bên tai anh loáng thoáng truyền đến cuộc bàn bạc về vấn đề vẽ tranh khỏa thân.


Cố Dã thẫn thờ tựa vào cửa, nhớ đến những lần bắt gặp trên quần áo Từ Di Nhiên dính màu vẽ, anh vĩnh viễn không dám tin chỉ vì anh không vẽ tranh khỏa thân mà cô lại tìm một người đàn ông khác để học lúc nửa đêm nửa hôm.


Trước đó là mâu thuẫn trong lòng chuyện liên quan đến Lạc Nhân, tiếp đó là chuyện Từ Di Nhiên đi học vẽ tranh khỏa thân cùng người đàn ông khác lúc nửa đêm, mọi hy vọng tin tưởng trong Cố Dã đều hoàn toàn vỡ vụn.


Cố Dã trở về nhà trong tình trạng thất thần, anh ngồi ở sofa, từ tâm tư đến lòng dạ đều rối bời.
Anh đã nhiều lần học cách chấp nhận, chấp nhận Từ Di Nhiên là một người đào hoa, chấp nhận cuộc hôn nhân này có thể bị đánh ngã bất cứ lúc nào, nhưng đến cuối cùng, anh lại không có đủ sự bao dung nhẫn nhịn ấy.


Sáu giờ sáng Từ Di Nhiên về đến nhà, vừa mở cửa đã bắt gặp ngay Cố Dã ngồi thẫn thờ ở sofa, tầm mắt dừng một chỗ, sắc mặt lại kém hơn mọi khi rất nhiều.
Cảm tính nhắc nhở Từ Di Nhiên có chuyện không hay, cô cẩn trọng đến bên cạnh anh ngồi xuống, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Anh làm sao vậy? Sao không trong phòng ngủ lại ra đây ngồi?”

Cố Dã đưa mắt nhìn Từ Di Nhiên, trên gương mặt không còn sự chào đón hay giận dỗi như mọi khi, ngược lại là vẻ mặt không biểu cảm, anh hé môi khô khốc hỏi: “Tại sao bây giờ em mới về?”


Từ Di Nhiên thầm đoán cả tháng nay hôm nào cũng đến sáng mới về khiến Cố Dã tủi thân, cô cong môi người, dịu dàng dỗ dành: “Em còn việc mà, qua Tết sẽ giảm bớt.”

Cố Dã vẫn trầm mặc nhìn Từ Di Nhiên, hy vọng nhen nhóm mong cô nói sự thật cũng trở nên nguội lạnh.
Từ Di Nhiên đã cố tình che giấu, cố ý nói dối, Cố Dã cũng chẳng e dè nữa mà hỏi thẳng: “Tại sao em không nói cho anh biết, Lạc Nhân là bạn trai cũ của em?”

Nét cười trên mặt Từ Di Nhiên lập tức tắt đi, cảm xúc tiêu cực không ngừng tấn công.
Cô biết, chuyện này sớm muộn cũng vỡ lở, nhưng Cố Dã lại trở nên lạnh lùng thay vì nổi giận như mọi khi càng khiến cô bất an khôn nguôi.


Từ Di Nhiên nắm lấy bàn tay Cố Dã, nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt chờ đợi của anh, thật lòng nói: “Ông xã, tất cả những gì em làm đều có lý do, em không nói cho anh biết về mối quan hệ với Lạc Nhân vì không muốn anh nghĩ ngợi phiền lòng.
Em chưa từng lừa dối anh, cũng chưa từng phản bội cuộc hôn nhân này, cho dù trước đây em sống buông thả ăn chơi như thế nào, ngay từ khi bắt đầu gặp anh, em tuyệt đối không bao giờ ngoại tình kể cả trong tư tưởng.”

Hiếm khi nghe Từ Di Nhiên bộc bạch tình cảm, nhưng đối với Cố Dã lúc này những lời nói ấy như lời dỗ dành không thật.
Từ Di Nhiên có quyền lực, có tiền tài, muốn bao nhiêu đàn ông liền có bấy nhiêu, việc giữ Cố Dã cũng giống như giữ một kẻ làm ấm giường cho cô hàng đêm.


“Vậy còn những vết màu vẽ dính trên quần áo em?”

Nghe đến câu hỏi này, Từ Di Nhiên đột nhiên cảm thấy chột dạ, tuy việc cô lén ra ngoài học vẽ tranh là vì muốn tạo bất ngờ cho anh, nhưng nếu bây giờ cô nói vì anh, không chừng anh sẽ không tin mà còn làm hỏng cả kế hoạch cô đã cất công bày ra.


Dù biết rõ trong lòng Cố Dã giờ đây có rất nhiều hiềm nghi, nhưng vì bảo toàn kế hoạch Từ Di Nhiên vẫn phải một mực phủ nhận: “Chắc là va đâu đó nên bẩn, anh nghĩ nhiều rồi.”


Đã đến nước này Từ Di Nhiên vẫn cố chấp, tất cả những cảm xúc dồn nén bấy lâu trong Cố Dã đạt đến mức cực hạn, anh không thể nào giả vờ tiếp tục làm ngơ, cũng không thể khống chế cảm xúc mà bật dậy.


Sự trầm mặc bỗng chốc hóa thành phẫn nộ, biểu cảm Cố Dã trở nên giận dữ nhìn chằm chằm vào Từ Di Nhiên, những nhẫn nhịn đến lúc cũng tức nước vỡ bờ mà bộc phát.


“Từ Di Nhiên, rốt cuộc em định lừa dối anh đến bao giờ? Có phải em xem anh là thằng ngốc, suốt ngày chỉ biết quanh quẩn trong nhà xài tiền của em, nên cho dù em ở bên ngoài làm gì anh cũng không có quyền can thiệp?”

Đôi mắt trừng lớn tức giận của Cố Dã ngập nước, làn da trắng trẻo đỏ lên vì nổi nóng, anh thất vọng nhìn Từ Di Nhiên, những lời không dám nói cũng đã đến lúc bật ra: “Anh không cách nào hiểu được, rốt cuộc trong cuộc hôn nhân này, giữa chúng ta có thật sự gọi là một gia đình.
Em vì anh làm nhiều chuyện như vậy, nhưng anh không thể cảm nhận được tình yêu của em dành cho anh.
Có phải, ngay từ đầu em chọn anh, chỉ đơn giản là tìm một người hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của em? Hay thêm vào đó, là vì em muốn có một bạn giường hợp pháp?”

Từ Di Nhiên sững sờ bất động, cô không ngờ những tổn thương anh đã phải chịu đựng trong cuộc hôn nhân này lại lớn đến mức ấy.
Cô cứ nghĩ, sau khi kết hôn để anh được thực hiện đam mê vẽ tranh thì anh đã cảm thấy vui, thực tế thứ khiến anh vui sau khi kết hôn không phải là được sống với đam mê, mà là được sống một cuộc sống yêu đương đúng nghĩa.


Cơn giận dần qua đi, trút được nỗi lòng giấu kín Cố Dã cũng chẳng còn gì tiếc nuối, thời gian qua anh cứ như một thằng ngốc bám níu tình cảm của Từ Di Nhiên, có lẽ đã đến lúc cả anh và cô nên suy nghĩ lại mối quan hệ này.

Cố Dã lấy lại vẻ trầm tĩnh, ảo não cất lời đề nghị: “Hiện tại em bận như vậy, phần lớn cũng chỉ ở sòng bạc, tạm thời anh sẽ về quê thăm mẹ, sẵn tiện cho chúng ta thời gian…
để xem xét lại cuộc hôn nhân này.”

Từ Di Nhiên im lặng không đáp, xem như đồng ý với ý kiến này của Cố Dã.
Không phải cô không muốn níu kéo anh, cũng không phải đã chán với những lúc hờn dỗi của anh, chỉ là cô đang đối mặt với quá nhiều vấn đề, vừa việc ở sòng bạc lại vừa chuyện lo cho cuộc sống sắp tới của hai vợ chồng.


Để Cố Dã về quê thăm mẹ để anh bình ổn tâm trạng, còn Từ Di Nhiên có thể tập trung thực hiện kế hoạch mà không lo bị anh phát hiện, đợi khi mọi chuyện xong xuôi, cô nhất định mang “kiệu hoa” nhanh chóng rước anh về.


Từ Di Nhiên không hiểu yêu là gì, nhưng trong tâm tư chỉ toàn hình bóng của Cố Dã, kể từ khi anh bước vào thế giới của cô, những thứ cô làm đều tự khắc nghĩ đến anh đầu tiên.


Đáng tiếc, những thứ Từ Di Nhiên âm thầm làm vì Cố Dã, anh lại không nhận ra.


Trong phòng ngủ, Từ Di Nhiên bước ra khỏi phòng tắm, hướng mắt về phía Cố Dã nằm cuộn tròn một góc ở trên giường, lồng ngực đột nhiên lại co thắt lại, chưa bao giờ lại khao khát anh giận dỗi để có thể dỗ dành như mọi khi.


Từ Di Nhiên bước lên giường, nằm xuống bên cạnh Cố Dã, kéo nhẹ người anh nằm ngửa ra.
Cố Dã vẫn nằm im nhắm mắt, không rõ đã ngủ say hay vờ như để mặc hành động của Từ Di Nhiên.


Say sưa ngắm Cố Dã ngủ, Từ Di Nhiên vẫn không cách nào kìm lòng đặt môi lên môi anh, những ngón tay khô sạm luồn trong mái tóc ngắn đen nhánh của anh.

Cảm nhận được sự động chạm của Từ Di Nhiên, Cố Dã mở mắt mơ màng nhìn cô, rõ ràng là đang giận nhưng không có bất kỳ động thái nào trước việc cô đang cởi từng nút áo của anh ra.


Cơ thể trắng trẻo mịn màng của Cố Dã hiện rõ dưới ánh sáng, Từ Di Nhiên sau khi cởi xong quần áo anh liền chuyển người quỳ gối phía trên người anh, cởi áo ném sang một bên.


Dù không phải lần đầu tiên, nhưng đối với Cố Dã cảm xúc vẫn giống hệt như lần đầu, căng thẳng, hồi hộp, tâm trí lại bị cuốn theo cử chỉ của Từ Di Nhiên.


Từ Di Nhiên cúi xuống, vừa sắp chạm môi lại đột ngột dừng lại, Cố Dã bất giác nín thở nhìn sâu vào trong đôi mắt mang cảm xúc hỗn loạn của cô.


Khóe môi Từ Di Nhiên cong lên nhẹ, bỗng nghiêng đầu hôn lên tai Cố Dã, dọc xuống xương hàm và bờ vai nhẵn nhụi.
Cơ thể Cố Dã khẽ run theo những nụ hôn của Từ Di Nhiên trên thân thể mình, đến khi cô ngậm lấy yết hầu, toàn thân anh liền căng cứng.


Trong căn phòng kín toát lên bầu không khí ám muội, Cố Dã hé môi thở dốc, tiếng rên khe khẽ thi thoảng lại lọt ra khỏi cổ họng, gương mặt ửng hồng, ánh mắt mơ hồ hoàn toàn bị cuốn theo nét mặt quyến rũ của cô gái phía trên thân mình.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.