Đọc truyện Dụ Dỗ Trai Ngoan Về Làm Chồng – Chương 25: Không Hẹn Mà Gặp
“Bà xã.”
Tiếng Cố Dã ngái ngủ vang lên, Từ Di Nhiên một phen hú vía vội vứt điếu thuốc cháy sắp hết vào gạt tàn, phóng như bay để cửa phòng ngủ kéo ngược anh vào phòng không cho anh thấy cảnh tượng nóng sốt kia, chỉ sợ rằng hai người kia tiếp theo sẽ xảy ra cảnh tượng nhạy cảm, tốt hơn hết vẫn không nên dạy hư Cố Dã.
Đẩy ngã Cố Dã lên giường, Từ Di Nhiên nằm xuống bên cạnh vội vàng dỗ anh: “Ngủ đi.”
Bên ngoài phát ra tiếng mắng chửi của A Nhĩ, Cố Dã hai mắt lim dim vùi mặt vào cổ Từ Di Nhiên, lơ mơ hỏi: “Bà xã, A Nhĩ bị gì vậy?”
“Không có gì, nó đang tranh cãi với Tu Kiệt, nếu anh ta bị nó đánh nhập viện chắc chắn cũng mãn nguyện.”
Cố Dã bật cười trong mơ hồ, men cồn trong người lôi kéo cơn tỉnh táo vào giấc ngủ rất nhanh.
Tu Kiệt ngang nhiên cưỡng hôn A Nhĩ giữa ban ngày ban mặt, đang có men say trong người khiến cậu nổi xung thiên đẩy anh ta ra, đấm thẳng một phát vào mặt.
Bị đánh đến ngã nhào ra bàn, lúc Tu Kiệt ngẩng đầu khóe môi đã chảy máu, A Nhĩ tức đến trong mắt hằn mạch máu đỏ, nhào đến nắm cổ áo anh hét vào mặt: “Muốn chơi chứ gì? Được, ông đây chơi mày tới chết!”
Tu Kiệt nhếch môi cười nham hiểm, lập tức vác A Nhĩ lên vai trở về nhà.
Vốn chỉ mạnh miệng nói cho bỏ tức nào ngờ gậy ông đập lưng ông, A Nhĩ trên vai Tu Kiệt hoảng loạn hét lên kinh hãi: “Con ** nó, buông ông ra!!!”
Cửa phòng ngủ trong nhà Tu Kiệt bị đá bật mở, A Nhĩ tiếp đất xuống đệm một cách hoàn mỹ, trước mắt có chút xoay mòng.
Vừa thấy Tu Kiệt cởi áo, A Nhĩ thẫn thờ lắc đầu lồm chồm leo xuống giường.
Tu Kiệt nắm vai A Nhĩ đang muốn bỏ chạy nhấn xuống giường, thư thả nở nụ cười quỷ quái, hạ giọng trêu chọc: “Đến đây, tôi đang đợi cậu chơi.”
Buổi chiều tắt nắng, sau khi thu dọn đống bừa bộn trên bàn, Từ Di Nhiên ra ngoài mua đồ ăn tối, Cố Dã thức dậy e là không còn sức, còn cô thì không biết nấu ăn.
Vừa ra khỏi cửa thì A Nhĩ từ nhà Tu Kiệt lao ra ôm chầm lấy, Từ Di Nhiên giật mình đỡ lấy cậu sắp ngã xuống, bên tai vang lên tiếng cầu cứu khổ sở.
“Chị, cứu em…”
Tu Kiệt thong thả từ trong nhà bước ra, trên mặt mang theo nụ cười nhàn hạ, anh đi thẳng đến kéo A Nhĩ ra khỏi người Từ Di Nhiên quay lại trong nhà.
“Chị…
chị…”
Từ Di Nhiên ngẩn người nhìn A Nhĩ không còn sức phản kháng bị Tu Kiệt lôi đi, trên cổ và ngực không kịp cài nút áo chi chít vết đỏ đậm nhạt lớn nhỏ khác nhau.
Sức mạnh của A Nhĩ so với Tu Kiệt hoàn toàn áp đảo, nếu chỉ vì say rượu mà yếu hơn là không thể nào, trừ phi…
Từ Di Nhiên lặng lẽ nở nụ cười kỳ quái, hai người họ nhắc đến đối phương đều phủ nhận, dính vào một chỗ lại bùng cháy thế kia thật khiến người ta không thể không nghĩ đen tối.
Đến một quán ăn gần chung cư, trong lúc xếp hàng mua đồ ăn, Từ Di Nhiên từ xa đã nhận ra một bóng dáng quen mắt, cô cười nhạt lạnh lùng quay mặt đi, người đàn ông đó mua đồ xong cũng không để ý mà lướt qua cô.
Mua đồ ăn xong Từ Di Nhiên ghé cửa hàng mua gói thuốc lá mới trở về nhà, lúc đến gần nhà vô tình nhìn thấy cửa căn hộ đối diện có người đóng cửa, trong khi đó chủ hộ cũ đã dọn đi được một năm, nếu hàng xóm mới không ồn ào ảnh hưởng thì cũng không vấn đề.
Từ Di Nhiên vừa vào nhà đúng lúc Cố Dã thức dậy, anh mắt nhắm mắt mở tươi cười đi đến gần cô.
Bước vào nhà đến đặt túi đồ ăn lên bàn, Từ Di Nhiên thuận tay vỗ mông Cố Dã một cái, cưng nựng nhắc: “Ngồi đi, em đổ đồ ăn ra.”
Cố Dã ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống ghế, sực nhớ chuyện quan trọng liền bừng tỉnh, gấp gáp nói: “Bà xã, khi nãy bên nhà Tu Kiệt phát ra tiếng ẩu đả lớn lắm, anh còn nghe tiếng đồ đạc rơi nữa.”
Đôi mày Từ Di Nhiên khẽ cau nhẹ, động tác chợt dừng lại, nghiêm túc hỏi: “Anh nghe thấy thật sao?”
“Phải, anh nằm trong phòng cũng nghe thấy.” Cố Dã thành thật gật đầu.
Vách ngăn mỗi nhà được cách âm tương đối tốt, chưa kể từ vách nhà Tu Kiệt đến phòng ngủ cách nhau phòng tranh và phòng tắm, tiếng có thể vọng đến ắt hẳn mọi chuyện không còn đơn giản.
“Tiêu rồi.”
Từ Di Nhiên vội bỏ đồ ăn xuống chạy sang nhà Tu Kiệt, nhỡ như đùa quá trớn mất mạng thì tiêu, hai người đàn ông khỏe mạnh ở cạnh nhau nhất định không dịu dàng nổi.
Cố Dã thấy Từ Di Nhiên đột nhiên hoảng hốt chạy đi cũng bối rối chạy theo sau.
Đến trước cửa nhà Tu Kiệt, Từ Di Nhiên nhấn chuông nửa phút cũng không có ai ra mở cửa, cô vội bấm mật mã là ngày sinh nhật của Tu Kiệt để phá cửa.
Cánh cửa bật mở, phòng khách ngổn ngang đồ đạc như vừa mới đánh nhau xong, Tu Kiệt từ trong phòng đi ra, trên người mặc áo choàng tắm, mái tóc vừa gội vẫn còn nhiễu giọt, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.
Trước đó vài phút Từ Di Nhiên còn sợ A Nhĩ không chịu được nữa mà bộc phát tẩn Tu Kiệt một trận bất tỉnh, nhưng nhìn Tu Kiệt thế này thì người cô nên lo lắng là A Nhĩ mới đúng.
Cố Dã đứng sau lưng Từ Di Nhiên đưa mắt quan sát khung cảnh hỗn loạn trong nhà Tu Kiệt, anh ngây ngốc thỏ thẻ: “Bà xã, có cần gọi cấp cứu không?”
Từ Di Nhiên dở khóc dở cười xoay đầu nhìn Cố Dã: “Không sao.”
Tu Kiệt thong thả đi đến gần cửa, dùng vẻ mặt chiến thắng vẻ vang lên mặt: “Ngại quá, là do cậu ta thách thức anh thôi.”
“Vô liêm sỉ.” Từ Di Nhiên cười lạnh khó tin, biểu cảm đầy khinh bỉ, cả Tu Kiệt lẫn A Nhĩ trước đó đều khẳng định bản thân không có gì với đối phương, giờ thì chẳng khác những cặp yêu xa lâu ngày gặp lại.
“Đừng quên giao kèo của chúng ta.” Từ Di Nhiên nhắc Tu Kiệt rồi ôm thắt lưng Cố Dã trở về ăn cơm chiều.
Ăn cơm xong Từ Di Nhiên một mình đến sòng bạc làm việc, Cố Dã quay lại với vẽ tranh rèn luyện lại tay nghề, chỉ tội cho A Nhĩ chưa rõ tốt xấu ra sao.
Sáng hôm sau ông bà Từ đến, đêm qua ba giờ sáng mới về nhà nên Từ Di Nhiên dậy trễ.
Mở cửa cho ông bà xong Từ Di Nhiên đến phòng khách ngã người xuống sofa đơn, mắt dõi theo hai ông bà đang bước đến gần, hỏi: “Qua sao không báo trước?”
Bà Từ ngồi gần chỗ Từ Di Nhiên, thái độ sáng ra đã nóng nảy, bà bất mãn cằn nhằn: “Bao nhiêu tuổi rồi suốt ngày sống chết ở sòng bạc, mày không nghĩ cho bố mẹ thì nghĩ cho chồng mày chút đi chứ cái con nhỏ này.”
“Con với chồng con chẳng có vấn đề gì, mẹ quản nhiều như vậy làm gì?” Từ Di Nhiên không hứng thú đáp, lấy hộp thuốc dưới bàn châm một điếu hút.
“Còn không quản?” Bà Từ lớn tiếng quát nhưng rất nhanh hạ thấp giọng như sợ Cố Dã nghe thấy, chuyển sang gằn thấp giọng: “Tao nói cho mày biết, trước đây mày chưa kết hôn, mày qua lại với bao nhiêu đàn ông bên ngoài đều không quan trọng, bây giờ mày kết hôn rồi, đừng có để đàn ông vây quanh mày như lúc trước.
Tao cảnh cáo mày, mày dám ngoại tình phản bội Cố Dã thì tao tự tay xử mày.”
Từ Di Nhiên đau đầu xoa xoa thái dương, nét mặt khó hiểu: “Mẹ muốn nói gì nói thẳng đi.”
“Mày thật sự chưa biết hay giả bộ không biết?”
Từ Di Nhiên nhướng mày chờ đợi: “Chuyện gì?”
“Lạc Nhân vừa chuyển đến căn hộ đối diện.”
Từ Di Nhiên lập tức bỏ chân xuống sàn, thẳng người ngạc nhiên: “Khi nào?”
“Lúc nãy vừa đến thì thấy nhân viên đang chuyển đồ, nó chủ động đến chào hỏi mới biết.”
Biểu cảm Từ Di Nhiên đăm chiêu, bà Từ nhích đến gần, thấp giọng răn đe: “Mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, Cố Dã mới là chồng mày, nhớ cho kỹ.”
Khóe môi Từ Di Nhiên nhếch lên cay đắng, mang theo ý chán ghét: “Con biết mình phải làm gì.”
Ông Từ cất đồ ăn chưa chế biến vào tủ lạnh để sẵn, sau đó quay lại phòng khách, Từ Di Nhiên vào trong phòng gọi Cố Dã dậy cùng ông bà Từ ra ngoài ăn sáng.
Sáng sớm hai ông bà đi đến công viên tập thể dục sau đó cùng đi chợ mua đồ sang cho vợ chồng Từ Di Nhiên, cả hai biết Từ Di Nhiên quen ăn đồ ở ngoài cho nhanh gọn mà không chịu nấu ăn ở nhà, họ cũng chỉ lo Cố Dã phải ăn đồ ăn bên ngoài cùng Từ Di Nhiên sẽ không tốt cho sức khỏe.
Ăn sáng xong ông bà Từ trở về nhà, Từ Di Nhiên cùng Cố Dã đến cửa hàng mỹ thuật mua ít họa cụ.
Trong lúc dạo quanh cửa hàng đợi Cố Dã chọn đồ, bước chân Từ Di Nhiên dừng lại ngay hướng cửa chính.
Phía đối diện bên đường là sở cảnh sát, người đàn ông mà chiều qua cô gặp, người đàn ông tên Lạc Nhân đó qua bao nhiêu năm vẫn bảnh bao khí chất như xưa, nhất là bộ đồng phục nghiêm chỉnh phẳng phiu trên cơ thể khiến nhiều người phải ngoái đầu nhìn.
Cả ngày đi dạo phố hẹn hò, chiều tối Từ Di Nhiên đưa Cố Dã về nhà, sẵn tiện tắm rửa rồi mới đến sòng bạc.
Trong gara xe, Từ Di Nhiên vừa ngồi vào xe thì nhận được cuộc gọi của A Nhĩ, vài phút sau cậu từ thang máy phóng ra lao thẳng đến ngồi vào ghế lái phụ.
Vừa đóng cửa xe, A Nhĩ trong trạng thái hốt hoảng nói: “Chị, hình như lúc nãy em thấy cái tên cảnh sát từng bị chị đá ở nhà đối diện nhà chị.”
“Ừ.” Từ Di Nhiên không nóng không lạnh đáp.
“Ừ là ý gì? Chị biết rồi? Anh rể biết chưa?” A Nhĩ tròn mắt ngạc nhiên hỏi tới tấp.
“Cũng chỉ là bồ cũ, mày lo gì.” Từ Di Nhiên xoay đầu nhìn A Nhĩ mới phát hiện cậu đang mặc quần áo của Tu Kiệt, trông trưởng thành nghiêm túc hơn so với lúc ăn mặc phong lưu như thường ngày.
Thấy Từ Di Nhiên nhìn mình chằm chằm, A Nhĩ cũng tự nhìn mình rồi phát cáu: “Đều tại thằng cha đê tiện đó, quần áo của em…”
Đang nói nửa chừng A Nhĩ chợt dừng lại, dùng vẻ mặt e dè nhìn Từ Di Nhiên: “Không phải như chị nghĩ…”
“Mày xem chị mày là đứa con nít ba tuổi sao? Mày cũng lớn rồi, cảm thấy được thì tính tới, chị sao cũng được.”
Nói xong Từ Di Nhiên cong nhẹ môi cười, khởi động xe rời khỏi gara.
.